Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 44: Chương 44





Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Bởi vì cốt truyện thay đổi ư? Đây có phải chứng minh, cô đã hoàn toàn thoát khỏi kịch bản.

Bởi vì cô và trùm phản diện phát sinh quan hệ.

Theo nguyên tác, Hạ Văn Xuyên mặc dù dung túng, che chở em gái, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Hiện tại quan hệ hai người đã sớm từ tình thân thành tình yêu.

Có phải đại thần cốt truyện cảm thấy không khống chế nổi họ cho nên dứt khoát từ bỏ thao túng cô???
Mặc kệ nguyên nhân là gì, vết sẹo biến mất, đầu hết đau, kiểu gì cũng là chuyện tốt đẹp.

Hạ Miên Miên nghĩ như vậy, không bồn chồn lo lắng nữa, sau khi đánh răng, rửa mặt xong phấn khởi xuống lầu.

Sáng sớm Tần Nguyệt đã tới, an vị ngồi trước bàn ăn, cùng dì Liên nấu nướng, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, mặt buồn rười rượi.

Hạ Miên Miên mở miệng chào:
“Dì Liên, dì Nhỏ!” sau đó chạy đến chỗ hai người thân thiết hỏi thăm:
“Sao vậy ạ, Nhìn sắc mặt dì không được tốt lắm.”
Tần Nguyệt giương mắt nhìn Hạ Miên Miên, hốc mắt hồng hồng giống như có một sự ủy khuất lớn không nói lên lời.

Dì Liên bên cạnh cũng khẽ thở dài, nói:
“Tối qua Tần Đông làm ầm ĩ với dì nhỏ của con một trận, sau đó đóng cửa bỏ nhà đi, cả đêm không về.”
Hạ Miên Miên ngẩn ra, nhưng lại không quá ngạc nhiên, đây mới chân thực là bản tính của cậu ta.

Tính cách cậu ta vốn không hề giống “đứa con Tần Đông’ luôn biểu hiện trước mặt Tần Nguyệt.
“Dì biết anh ấy đi đâu không?”
Hạ Miên Miên đi qua, ngồi xuống bên người dì nhỏ, hỏi thăm.

Tần Nguyệt thở dài lắc đầu:
“Thằng bé luôn không thích nói chuyện với dì, bạn bè nó chơi trong trường dì cũng không biết, cũng không rõ nó tìm bạn bè ở nhờ, hay thuê khách sạn.”
Dì Liên vỗ vỗ tay bà an ủi:
“Dì đừng lo lắng quá, dù sao anh ấy cũng lớn rồi, chắc chắn sẽ tự biết lo cho bản thân.”
Tần Nguyệt sụt sùi:

“Thời tiết lạnh thế này, trước khi đi thằng bé ăn mặc phong phanh… không biết… Haizzz.”
Hạ Miên Miên đợi bà nói xong mới hỏi: “Nhưng tại sao tự nhiên dì với ảnh lại cãi nhau?”
Tần Nguyệt có chút do dự, giống như không muốn nói, nhưng nhìn vẻ lo lắng của dì Liên với Miên Miên cuối cùng vẫn giậm chân phẫn uất giãi bày:
“Thằng nhóc đó xin tiền dì, dì không cho, sau đó hai mẹ con to tiếng với nhau.”
DÌ Liên nghe xong thả cây bắp cải ngọt trên tay xuống, nói:
“Tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trong.

Không phải chỉ là xin tiền thôi sao? Chắc muốn mua cái gì đó mà không đủ.

Cho thằng bé là được.”
Hạ gia không thiếu nhất là tiền, việc có thể dùng tiền giải quyết thì không được tính là việc khó khăn.

Tần Nguyệt rút một tờ khăn giấy trong hộp chấm nước mắt, thở dài nói:
“Chính vì không phải là thiếu tiền mua một món đồ, nên tôi mới không cho.”
Hạ Miên Miên và dì Liên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng hỏi: “Vậy anh ấy cần tiền làm gì?”
Câu hỏi này khiến cho Tần Nguyệt đang sụt sùi như bị bật đúng huyệt khóc, lập tức nức nở thành tiếng, thút tha thút thít nấc nghẹn.

Hạ Miên Miên và dì Liên nhìn tình hình này bắt đầu luống cuống, lại không biết nên hỏi thêm gì, đành chờ Tần Nguyệt khóc chán tự mình kể.
Tần Nguyệt khóc mất phút mới nghẹn ngào kể:
“Thằng nó không biết….

không biết học đâu thói cờ bạc.

Trong khoảng thời gian gần đây liên tục xun tiền tôi, mỗi lần đều mấy ngàn, mấy ngàn có lần còn vòi đến hơn 1 vạn.

Tôi hỏi nó cần tiền mua gì, nó đều tùy tiện kiếm cớ nói muốn liên hoan với bạn học, muốn mua giày, tôi không nghĩ nhiều, dù sao cũng là số tiền nhỏ.”
Nói đến đây, Tần Nguyệt lại rút tấm khăn giấy khác, lau nước mũi, nói tiếp:
“Tối qua thằng bé về rất muộn, vừa về đến nhà đã xin tiền, nói muốn 5 vạn, tôi lập tức cảm thấy không ổn.

Nó xin tiền quá nhiều, lại liên tục, liên tục, mỗi lần lại vòi vĩnh nhiều hơn.

Tôi cương quyết không cho, nói không có.


Thằng bé không tin, hình như nó biết Văn Xuyên 1 tháng cho tôi bao nhiêu tiền.”
“Anh ấy không nói cần tiền làm gì ạ?”
“Ban đầu không nói, về sau dì làm ầm ĩ lên, nó mới khai dùng tiền đánh bạc.”
Nói đến đây, Tần Nguyệt khóc nức nở không thành câu.

Hạ Miên Miên và dì Liên trợn mắt nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì.

Hiện tại mới về nước chẳng được bao lâu, một học kỳ còn chưa kết thúc, tên nhóc này đã sa ngã đến thế? Còn dám cả gan đi đánh bạc?
Người đứng đắn đương nhiên sẽ không đi chơi thứ trò may rủi này.

Hạ Miên Miên không lên tiếng, dì Liên than thở:
“Ôi, sao lại dại dột thế chứ? Đánh bạc có gì tốt! Tần Đông hồ đồ quá, có phải chỉ thiếu năm vạn không? Quan trọng là thằng bé có ngốc nghếch đi vay dân nặng lãi không?”
Tần Nguyệt bị hỏi đến mặt mũi trắng bệch, vội vã lắc đầu:
“Tôi không biết, việc này hôm qua tôi mới biết được, lo lắng đến nỗi một đêm không ngủ.

Hôm nay qua sớm vốn muốn xin chủ ý của Văn Xuyên, nào đâu thằng bé lại đi công tác.”
Dì Liên cũng sốt ruột:
“Thật không khéo, nếu không cô ngồi chờ chút, xem hôm nay Tần Đông có về nhà không, nếu như có, thì trước cứ nhẹ nhàng khuyên nhủ nó, thiếu bao nhiêu tiền giúp thằng bé trả nợ trước, sau đó đoạn tuyệt với cái trò vô bổ này đi.”
Tần Nguyệt thở dài, ngoài cách này bà cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Tần Đông mới bỏ đi 1 tối, bà cũng không rõ tình huống cụ thể thế nào, nếu lúc này đã vội vàng gọi cho Hạ Văn Xuyên, cậu cháu này quay ngược lại hỏi tình hình, bà cái gì cũng không biết lại càng phiền phức hơn.
Tần Nguyệt ngồi một lúc, lo lắng Tần Đông về không mở cửa được, mật mã cổng và cửa nhà khác nhau.

Chờ Tần Nguyệt rời đi, dì Liên mới thở dài nói:
“Chuyện gì đây nữa không biết.

Haizzz tiểu tổ tông, sau này nhìn thấy Tần Đông con tốt nhất tránh xa ra một chút.

Nghe chưa? Thằng bé này xem chừng chẳng phải người tốt đẹp gì.”
Hạ Miên Miên gật đầu nói: “Con biết.”
Mặc dù ở trường Tần Đông đi đâu cũng rêu rao họ là anh em họ, nhưng kỳ thực hai người rất lâu không chạm mặt, nếu như không phải dì nhỏ thường xuyên sáng chơi, cô cũng cơ hồ quên mất người họ hàng này.
Buổi tối, Hạ Miên Miên nằm lỳ trên giường gọi video call cho Hạ Văn Xuyên, tiện thể nhắc đến chuyện Tần Đông.


Hạ Văn Xuyên nghe xong nhíu mày, dặn dò:
“Loại chuyện này tốt nhất em đừng để ý tới.

Nếu thật sự xảy ra việc gì dì sẽ tự đến tìm anh giải quyết.”
Hạ Miên Miên bĩu môi:
“Em đương nhiên không quan tâm rồi, chuyện đâu liên quan gì đến em.”
Hạ Văn Xuyên ừ một tiếng, lại nói: “Việc nhỏ nhặt đó không nhắc đến nữa, quay lại chuyện chính đã.”
Hạ Miên Miên nhìn tư thái đứng đắn của anh, không khỏi nghiêm túc lên, nói: “Chuyện gì ạ?”
“Cho anh ‘làm’ (1) một chút.”
Hạ Miên Miên: …
Đây là chuyện chính sự của anh? Tên đàn ông thối này trong đầu ngoài sεメ ra thì không có gì cả sao?
“Không.”
Hạ Miên Miên kiên quyết cự tuyệt, việc xấu hổ như thế, mỗi lần cô làm xong đều xấu hổ cả ngày, nhưng anh thì hay rồi mỗi lần đưa ra yêu cầu đều cực kỳ tự nhiên, quang minh chính đại.

“Thật sự không cho ‘làm’?” Hạ Văn Xuyên hỏi.

“Không là không?”
“Thật sự không cho?” Hạ Văn Xuyên hỏi.

“Không.”
Hạ Văn Xuyên trầm mặc vài giây nói: “Vậy anh ‘làm’ cho em nghe nhé?”
Không đợi anh lên tiếng, cô đã duỗi tay tắt phụt điện thoại.

Lần công tác này của Hạ Văn Xuyên không quá thuận lợi, gặp chút vấn đề, chỉ trong 2 ngày không xử lý được hết, lại phải kéo dài thêm 2 ngày nữa.

Hạ Miên Miên sau khi nghe tin, tâm trạng cực xấu.

Trước kia khi chưa chính thức công khai yêu nhau, cách xa bao nhiêu ngày cũng được, Hạ Miên Miên chẳng cảm thấy gì.

Hiện tại chỉ thay đổi thân phận, vậy mà 3, 4 ngày đã không chịu được.

Toàn thân khó chịu, làm gì cũng không hứng thú, rất dễ nổi nóng, tâm trạng luôn chán nản không vui.

Xế chiều thứ 2 có tiết thể dục, khó được ngày nắng ấm, thầy giáo để cho đám học sinh chạy 2 vòng quanh sân, sau đó để mặc cả lớp hoạt động tự do.

Nắng vàng ấm áp, nhiệt độ vừa vặn, thời tiết thích hợp để phơi nắng.

Hạ Miên Miên dẫn Bạch Tinh và Lê Hạ đến một góc ít náo nhiệt trên sân cỏ, ngồi xuống nghỉ ngơi.


Bạch Tinh và Lê Hạ nửa nằm, nửa ngồi trên sân, thảo luận về chất lượng của một cửa hàng trà sữa mới, nói tan học cùng nhau đến đó nếm thử.
Hạ Miên Miên nằm một bên híp mắt lắng nghe, không tham dự, nhìn chung cô cũng không phải người quá đam mê trà sữa.

Thanh âm hai người nói dần dần nhỏ lại, sau đó là tiếng xì xào nghị luận:
“Mấy Anh chàng đang đi về hướng chúng ta là ai thế? Có phải sinh viên khối đại học không? “Có lẽ, ôi má mấy ổng cao quá.”
“Chẳng thấy ao quen mặt cả, nhưng mà chỗ này cũng chỉ có 3 đứa mình.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, mở to mắt nhìn mấy nam sinh đi tới, lập tức nhíu mày.

Tần Đông? Sao anh ta lại tới đây? Tìm cô sao? Trong nháy mắt Hạ Miên Miên thoáng sợ hãi nhớ đến anh ta đang là con nghiện bạc, còn nợ tiền người ta.

Tần Đông đi đến, quả nhiên tìm cô.
Hạ Miên Miên đứng lên, vỗ vỗ vụn cỏ dính trên người nói: “Có chuyện gì?”
Tần Đông: “Có chuyện tìm em, đến bên kia nói chuyện đi.”
Anh ta chỉ về một chỗ có bóng cây.

Hạ Miên Miên lắc đầu: “Có chuyện gì nói luôn ở đây.”
Tần Đông nhíu mày, nghĩ nghĩ cầm điện thoại mở album ảnh, nói: “Chỗ anh có tấm hình muốn cho em xem.

Đến chỗ ít người nói chuyện.”
Hạ Miên Miên đề phòng nhìn anh ta, nghĩ nghĩ, lùi về phía gần sân tập hơn, quả quyết đáp:
“Nói ở đây.”
Thế là khoảng cách giữa hai người được kéo dãn.

Tần Đông giơ máy.

Hạ Miên Miên vừa liếc chiếc ảnh trong điện thoại, lập tức nhíu mày.

1.

Đây là một kiểu từ lóng không trong sáng lắm.

Trong trường hợp này có thể hiểu là chat sεメ, Phone sεメ.

2.

Phone sεメ – Làʍ ŧìиɦ qua điện thoại hay tên gọi dân dã – Alo sεメ là loại quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ ‘ảo’ mà ở đó các bên thực hiện những hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ của mình thông qua đường điện thoại, chủ yếu bằng âm thanh kíƈɦ ɖụƈ và coi đó là thú vui để thỏa mãn kɦoáı ƈảʍ..