Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 9: Chương 9





Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại.

Hạ Miên Miên xấu hổ đến thở cũng không dám thở mạnh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng tìm một lý do hợp lý.
“Em… em đang muốn vận động một tí.”
Hạ Văn Xuyên đi vào phòng bếp, vượt qua Hạ Miên Miên, đi đến mở tủ lạnh, lấy một chai nước lọc, văn nắp thong thả uống mấy ngụm.
Anh ta hơi nghiêng đầu, cần cổ kéo ra một đường cong hoàn hảo, theo động tác uống nước, yết hầu liên tục di chuyển lên xuống, còn mơ hồ phát ra âm thanh.

Uống xong, anh tiện tay vặn nắp bỏ lại, quay đầu nhìn cô nói:
“Nửa đêm, canh ba muốn vận động? Lại còn dùng một cái bát để vận động?”
Hạ Miên Miên ngượng ngùng thả cái bát xuống, cười khan chống chế:
“Em bị mất ngủ, nên dậy vận động chút cho nóng người, đông tác nâng bát này cũng tương tự như nâng tạ á, ha ha ha ha.”
Đúng là tình huống siêu cấp xấu hổ huhu.
Trong phòng bếp chỉ có ánh sáng đèn áp tường lờ mờ càng nổi bật ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo của Hạ Văn Xuyên.

Nghe cái cớ phi lý đến nực cười của em gái, Hạ Văn Xuyên cũng chẳng nói gì, thản nhiên cầm bình nước đi ra ngoài, cụt lủn ném lại một câu:
“Theo anh.”
Hạ Miên Miên không rõ ý tứ người này cho lắm, nhưng mà để giảm bớt bầu không khí lúng túng hiện tại, bảo cô làm gì cũng ok.

Thấy Hạ Văn Xuyên đã rời nhà bếp, cô cũng vội vàng chạy chậm theo sau.
Cái trán vẫn truyền đến cơn đau mơ hồ, nhưng vì suy đoán đây là triệu chứng sau khi xuyên sách cho nên cô không nói cho ông anh trai nắng mưa thất thường.

Trước tiên cứ xác nhận xem suy đoán của mình chính xác không đã.

Hạ Văn Xuyên đưa cô lên lầu hai, đẩy cửa gian phòng bên cạnh thư phòng, sau đó ra hiệu cô bước vào.

Hạ Miên Miên đi tới cửa, ngó ngó vào bên trong, nháy mắt lặng thinh.

Móa ra là phòng tập gym của Hạ Văn Xuyên.

Hạ Văn Xuyên chỉ chỉ tay vào một góc nói:
“Ở đó có đầy đủ các loại tạ cân nặng khác nhau.

Đi nâng đi.

Nâng đến khi nào mệt rã rời mới được nghỉ.”

Nhìn một đống tạ đặt chỉnh tề trên giá, Hạ Miên Miên cười gượng hai cái, liên tục khoát tay:
“Không cần, không cần, tự nhiên em cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, muốn ngủ ngay lập tức, mắt nhíu lại đến mức chuẩn bị lăn ra đây rồi.

Gì nhỉ… à đúng đúng, muộn rồi anh hai cũng mau đi ngủ đi thôi.

Chúc anh hai ngủ ngon.”
Lời còn chưa nói hết, người thoắt cái chạy đến cầu thang.

Hạ Văn Xuyên vân vê bình nước trong tay, bình tĩnh nhìn cô em gái như thể Tề Thiên Đại Thánh khai triển thuật độn thổ, nhanh chóng chạy lên lầu.

Đến khi bóng dáng nho nhỏ kia hoàn toàn biến mất tại góc cua, anh mới thu hồi tầm mắt, hơi nhếch miệng, quay lại phòng mình.

Vào đến phòng, điện thoại bị anh ném ở cuối giường sáng lên, là tin nhắn đến.

Hạ Văn Xuyên tiện tay đặt bình nước trên tủ đầu giường, đi qua cầm điện thoại ấn mở.

Tin nhắn trợ lý Phương mới gửi đến:
“Hạ Tổng, 4h30 tàu của ông chủ Giang cập cảng, anh có muốn qua gặp mặt ông ta không?”
Hạ Văn Xuyên khẽ nhíu mày, ánh mắt thâm thúy lại thêm vào phần nham hiểm, hung ác, ngón tay cái thoáng chuyển động, ngắn gọn trả lời:
“Đi.”
Ném điện thoại về giường, Hạ Văn Xuyên xoay người bước vào phòng thay quần áo.

Chọn một bộ vest tối màu, anh tùy ý cởϊ áσ phông đang mặc, ném lên ghế sofa sau đó lấy một chiếc sơ mi phù hợp chậm rãi mặc lên.
Động tác của anh có phần lười nhác, nhưng đại não thì nhanh chóng suy tính, anh trầm mặc tính toán, đêm này được ăn cả ngã về không, liệu cuộc gặp này có đáng giá để anh chấp nhận nguy hiểm.
Sau khi cài xong áo sơ mi mặc thêm âu phục, từ đầu đến cuối Hạ Văn Xuyên vẫn vô cùng khoan thai.

Anh đi đến trước gương thắt caravat, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh ngốc nghếch, ngơ ngác vừa rồi của Hạ Miên Miên.

Chắc chắn con bé định đập bát nhưng lại đúng lúc anh bước vào, đành giả ngu ngơ.

Cái kỹ thuật diễn xuất vụng về đó, chỉ cần nhìn là đoán được.
Hạ Văn Xuyên thấy người đàn ông lạnh lùng trong gương khẽ cong miệng, nhẹ nhàng mỉm cười.

Anh lập tức nhíu mày, tập trung tinh thần suy tính buổi gặp mặt lát nữa, đồng thời xoay người đến trước ngăn tủ kéo lấy ra một chiếc đồng hồ phù hợp.

Bốn giờ sáng, cổng Hạ trạch lặng lẽ mở ra, một chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi, nhanh chóng tiến vào màn đêm.


Trong căn phòng lầu 3 không một ánh đèn, Hạ Miên Miên im lặng vén rèm cửa sổ, lẳng lặng nhìn theo cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới buông rèm xuống, mò mẫm trong bóng đêm trở về giường.

Tên trùm phản diện này nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài, chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Cô phải lưu ý hơn mới được.

Hạ Miên Miên vuốt trán, cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng cường độ đã giảm hơn một chút, cô thực sự không muốn giày vò bản thân leo xuống lầu lần nữa, vì thế kéo cao chăn vùi đầu vào gối cố gắng ngủ một giấc.
Hết một tuần nghỉ phép, cuối cùng Hạ Miên Miên cũng có thể quay lại trường học, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, hứng khởi.

Mấy ngày nay ở nhà, dì Liên quả nhiên áp dụng chế độ nuôi heo xuất khẩu để chăm cô.

Người khác một ngày ba bữa cơm, cô một ngày, ngoài ba bữa chính, còn thêm một bữa phụ buổi sáng, điểm tâm trưa và ăn khuya, tổng cộng sáu bữa trên ngày, không kể đồ ăn vặt được đưa đến liên tục.
Ăn uống dồn dập như thể nhân viên sale chạy KPI cuối năm vậy, không sớm thì muộn cô cũng sẽ biến thành một con heo mập mạp, bồng bềnh mỡ.
Sau khi xuyên đến đây, giấc mơ không cần bươn chải kiếm sống, tiền tiêu mãi không hết, còn người quét tước, dọn dẹp, cơm bưng nước rót, cả ngày chỉ cần rú rú trong nhà chơi game, sống cuộc đời vô âu vô lo cuối cùng cũng thành hiện thực.

Bây giờ mộng đẹp đã thành, Hạ Miên Miên cũng một tuần trời trải nghiệm cuộc sống một trạch nữ thiên kim, nhưng cô đau khổ phát hiện, cuộc sống trong mơ này cũng có rủi ro, không cẩn thận sẽ biến thành cô gái đầu heo, não đặc.
Hạ Miên Miên đã tới đây được hơn 1 tuần, nhưng thời gian ở trường học tính dư dật cũng chỉ có nửa ngày, trừ bỏ tình huống bị trùm bao tải, bắt cóc dở khóc dở cười ở khu vườn phía Bắc lần trước thì với trải nghiệm thanh xuân học đường này, cô khá hài lòng.

Cơ sở vật chất của trường này vô cùng tốt, bạn học và thầy cô giáo cũng hòa nhã, dễ gần.

Khi đi học cũng chẳng điểm danh, xin nghỉ dễ dàng, không bị bắt bẻ.

Đương nhiên cũng không phải lo không học giỏi sẽ bị ba mẹ mắng, nếu quả thực không tốt nghiệp nổi chỉ cần về nhà thừa kế khối tài sản hơn mấy chục tỷ là cả đời ấm no.

Tuy phân tích sơ lược tình hình như vậy, nhưng Hạ Miên Miên vẫn muốn đến trường, học hành tử tế.

Thái độ cực kỳ tích cực này khiến dì Liên cảm thấy có chút bất ngờ.
Nhưng mà nếu tiểu thư nhà mình học tốt, bà cũng rất vui vẻ, vì vậy bà cao hứng bừng bừng chuẩn bị bữa sáng, sau đó phấn khởi gọi lái xe đưa cô đến trường.

Vừa tiễn Hạ Miên Miên, Hạ Văn Xuyên cũng xuống lầu, chuẩn bị đi làm.

Nhìn qua cửa sổ lớn sát đất ở phòng ăn, thoáng thấy chiếc xe Benz chuyên dùng đưa Hạ Miên Miên đi học, Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt hỏi:
“Con bé đi học?”

Dì Liên vui vẻ bưng bánh quẩy và sữa đậu nành nên, toét miệng cười:
“Đúng vậy, sáng sớm đã rời giường, thái độ đặc biệt tích cực.”
Hạ Văn Xuyên ngồi vào bàn ăn, bưng chén sữa đậu nành lên, không nhanh không chậm uống một ngụm, sau đó như thường lệ mở ipad đọc tin tức, nghe dì Liên cao hứng khen cô em gái nhà mình, nhịn không được nhíu mày, hỏi:
“Tích cực?”
Khi gặp chuyện gì đó vui, theo quán tính con người luôn muốn tìm người để chia sẻ, dì Liên cũng vậy, bà hào hứng ngồi xuống đối diện nói:
“Đúng thế, trước đây đều phải gọi khô hầu rát cổ, giục lên giục xuống, con bé mới chịu rời giường.


“Vậy mà hôm nay đúng 6 rưỡi, đánh răng rửa mặt xong xuôi, tự xuống dưới nhà, quần áo đồng phục chỉnh tề, túi sách gọn gàng, vô cùng hào hứng hỏi dì đồ ăn sáng.”
“Thật sự là đáng yêu chết mất.

So với trước kia như biến thành một người khác vậy.”
Động tác ăn của Hạ Vặn Xuyên thoáng dừng lại, không mặn không nhạt nói:
“Biến thành người khác?”
Dì Liên gật đầu, cực kỳ nghiêm túc phân tích:
“Theo dì, bảo bối nhà chúng ta chắc chắn là đang yêu ai rồi.

Một cô gái đột nhiên trở nên dễ thương chắc chắn là được tình yêu ngọt ngào thuần hóa.”
Hạ Văn Xuyên: …
Hồi tưởng lại biểu hiện gần đây của Hạ Miên Miên quả thực có nhiều điểm không giống trước đây, trước kia con bé hệt như chú chim chực chờ sổ lồng, nháy mắt đã không thấy người, giờ thì an phận cắm rễ ở nhà một tuần, lại còn cực kỳ hưởng thụ, giống như biến thành một người khác.
Hạ Văn Xuyên nhíu chặt mày, chẳng lẽ thực sự bị đập đến hỏng não rồi?
“Cả tuần nay con bé đều ở nhà thì yêu đương kiểu gì?”
“Haizz thật tình, bọn trẻ bây giờ không phải đều yêu nhau qua điện thoại hay sao?”
Hạ Văn Xuyên: …
Dường như nhớ ra chuyện gì, dì Liên lại nói tiếp:
“Đúng rồi, Miên Miên trước khi đi, thập thập thò thò, giấu giấu diếm diếm lấy một vỉ thuốc đem theo, dì kiểm tra lại hòm thuốc thì hình như là thuốc giảm đau.”
“Con bé vẫn còn đau đầu sao?”
Hạ Văn Xuyên hỏi.
“Dì hỏi nó, nó nói đã hết đau rồi.”
Hạ Văn Xuyên trầm mặt đáp:
“Tối về cháu sẽ hỏi con bé.”
Hạ Miên Miên bước vào phòng học, đã cảm thấy không khí không đúng lắm.

Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm, nhưng không dám tiếp xúc trực tiếp, chỉ vụиɠ ŧяộʍ nhìn lén, thấy cô quay lại thì vội vàng né tránh.
Kỳ thực không chỉ phòng học, khi vừa bước chân vào cổng trường, cô đã cảm thấy bầu không khí xung quanh không đúng.

Vài ngày trước cô đến trường, dù có đi học trễ, đứng ngoài cổng, thầy chủ nhiệm cũng dùng ánh mắt từ ái nhất, bao dung nhất nhìn cô.

Nhưng hôm nay rõ ràng Hạ Miên Miên không hề đến trễ, vậy mà thầy giáo cũng nhìn cô như thể nhìn một kẻ xấu xa, cặn bã của xã hội, vừa nghiêm khắc, vừa lên án.

Trong sân trường cũng vậy, đám bạn học đều lén lén lút lút nhìn Hạ Miên Miên rồi ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, bộ dáng đó chắc chắn không phải lời gì tốt đẹp.


Nhưng vì sao?
Mới mấy ngày, thái độ của đám người này đã quay ngoắt 180 độ như thế? Hai cô bạn thân Bạch Tinh và Lê Hạ còn chưa tới, cô có lòng muốn tìm người nghe ngóng ngọn nguồn, nhưng ai cũng tránh ánh mắt cô, giả vờ bận rộn cúi đầu làm bài tập.
Cô thử hai lần, sau đó từ bỏ, ngồi ngay ngắn vào chỗ, cất cặp sách, lấy sách giáo khoa, nghiêm chỉnh xem bài cũ.

Mãi cho đến khi sát giờ học, Bạch Tinh mới vội vàng phi vào lớp, cô bạn ngồi trước mặt Hạ Miên Miên, vừa thấy Hạ Miên Miên cô nhóc lập tức quay đầu hỏi:
“Cậu đi học được rồi? Sao sức khỏe ổn chưa?”
Hạ Miên Miên thở phào, thầm nghĩ có vẻ không có chuyện gì nghiêm trọng, vẫn có một người hành xử bình thường chịu nói chuyện với cô.

Chuông vào học reo lên, cả lớp vào chỗ ngồi.
Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ lấy laptop, nhanh chóng viết nghi vấn của mình xuống vở:
“Đã xảy ra chuyện gì? Những người khác nhìn tớ là lạ sao ấy?”
Viết xong, cầm vở chọc chọc vào lưng Bạch Tinh, đợi đối phương quay xuống, mới nghiêng người kín đáo đưa cho cô bé.

Bach Tinh nhận vở, nhìn thoáng qua, liền lấy bút viết xuống.

Cô bé viết khá dài mới đưa lại cho Hạ Miên Miên.

Nội dung đại khái là:
“Sau khi cậu xin phép nghỉ, đàn anh mà cậu theo đuổi - Sở Tuấn Hưng ấy, cũng xin nghỉ.

Sau đó liền có đồn thổi từ bên trường đại học nói cậu và anh ta cùng bị bắt, sau đó anh trai cậu cực nhanh đã tìm đến nơi cứu.


“Nhưng lại chỉ đưa mỗi cậu đi không để ý đến sống chết của Sở Tuấn Hưng.

Lời đồn còn nói, sau khi cậu rời đi, đàn anh bị đám lưu manh làm nhục.


“Bởi vì thương thế quá nặng, hiện tại vẫn còn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Ai cũng bảo anh em cậu thấy chết không cứu, đúng là vô nhân tính.


Hạ Miên Miên đọc xong, bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách cô luôn cảm thấy mọi người nhìn mình đầy ác ý, ra đây là nguyên nhân.
Lời đồn đại như thế này, hẳn là nhà họ Sở cố tình truyền ra.

Mục đích là gì? Trả thù cô à?.