Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 110: Tình yêu là ánh sáng xanh(24)



Editor: Gấu Lam

Thời Kham suy nghĩ sâu xa hồi lâu cũng không thể tìm được một ví dụ nào từ trong trí nhớ.

Năng lực giả là trời sinh, không thể thông qua di truyền để phục chế, vũ trụ to lớn có lẽ sẽ tồn tại năng lực giả có thể cứu sống người chết, đặc biệt là trong bộ đội cũng có mấy tên có năng lực khống sinh tử, nhưng bọn họ không giống Nhiếp Gia, bọn họ không phải bác sĩ nhân từ như Nhiếp Gia, với lại muốn cứu sống người chết cũng cần trả giá cực lớn.

【 Nhiếp tiên sinh có phải ngay từ đầu đã hiểu lầm năng lực của cậu ấy không? 】 KK nói: 【 Có lẽ Nhiếp tiên sinh vốn dĩ không phải năng lực giả trị liệu, mà là kiểu năng lực mới. 】

【 Mỗi năm đế quốc đều có thể phát hiện năng lực giả có kiểu năng lực mới, hẳn là không phải. 】 Thời Kham ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ say của Nhiếp Gia, trong lòng không hề xem chuyện này là việc nhỏ.

Nếu cậu có thể giảm đau đớn, cứu người sống lại, hơn nữa khi trị xong cũng không cần lấy tánh mạng mình để đổi...... Cơ hồ có thể dự đoán được, chuyện này nếu như bị công khai, sẽ nhấc lên cơn sóng lớn.

Là phúc hay họa đều khó nói.

【 Trước khi Gia Gia tự mình phát hiện, không cần chủ động báo cho em ấy. 】 Thời Kham không yên tâm, lại dặn dò KK một lần.

【 Dạ, thuộc hạ đã hiểu. 】

——————————————————

Nhiếp Gia ngủ một giấc thật ngon, đại khái là bởi vì biết Thời Kham ở bên mình, trong lúc ngủ mơ cũng cảm thấy thập phần an ổn.

Khi cậu tỉnh lại đã giữa trưa, Thời Kham cũng không rời đi, nằm ở bên cậu cách cái chăn ôm lấy cậu, tựa hồ cảm nhận được Nhiếp Gia tỉnh, hai tay thu lại gắt gao ôm đầu cậu cùng Nhiếp Gia nhĩ tấn tư ma một lát.

"Em hạ sốt." Thời Kham cọ Nhiếp Gia nửa ngày, mới dùng giọng điệu an tâm nói.

Nhiếp Gia bất đắc dĩ nói: " Em vốn không hề phát sốt."

"Nói bậy, em vừa rồi nóng đến độ mê sảng, vẫn luôn kêu tên của anh, bộ thích đến như vậy sao? Ân?" Đôi mắt đen thẳm của Thời Kham gần trong gang tấc, gợn sóng bất kinh nhìn Nhiếp Gia, biết rõ hắn đang nói sảng, Nhiếp Gia vẫn nhịn không được rụt rụt bả vai, gương mặt hồng hồng.

" Mấy giờ rồi? Em nằm đến thấy mệt mỏi ghê, nếu hạ sốt rồi em có thể đứng lên không?" Nhiếp Gia ở trong chăn gian nan động động.

Thời Kham hai ba cái kéo cậu ra từ trong ổ chăn, sau đó thuận thế nhét vào trong lòng mình.

Nhiếp Gia lẳng lặng ôm hắn, cũng không nói lời nào.

Bức màn dày ngăn cách đại bộ phận ánh sáng, trong phòng âm u, Nhiếp Gia không thích hoàn cảnh tối tăm, nhưng nơi này có tiếng hít thở của Thời Kham lại làm cậu cảm thấy vô cùng an tâm.

"Khi anh không có ký ức, em sẽ cảm thấy tịch mịch sao?" Thời Kham đột nhiên hỏi, trong thanh âm mất đi cuồng vọng bất hảo, nhiều hơn một loại âm u bi thống.

Trong lòng Nhiếp Gia khẽ động, sau đó cậu nhích lại gần, nhìn lông mày ôn nhu của Thời Kham, bỗng nhiên liền hiểu rõ.

Ở hiện thực Thời Kham cũng bất an giống như mình, bọn họ đãu sao cũng ở cách nhau hai nơi, bản thân cậu thậm chí bị phán tù, sinh tử không rõ, thân thể mình có bị dụng hình không, cũng không thể biết, sự lo lắng cùng lo âu của Thời Kham không hề ít hơn cậu.

"Em biết đó là anh, như vậy đã đủ rồi." Nhiếp Gia nhẹ nhàng vuốt ve chân mày như kiếm của hắn, thanh sắc ôn nhu giống như khuyên dỗ con nít.

Thời Kham cầm tay câu, đặt ở bên môi hôn xuống, " Rất nhanh sẽ kết thúc. Chẳng sợ sau đó anh không nhớ rõ em, em cũng phải nhớ những lời của anh, nhớ rõ anh yêu em bao nhiêu, khát khao ở bên em cỡ nào. Em bất an anh đều biết hết, cho nên em phải nỗ lực trở lại hiện thực, cho anh một cơ hội chứng minh, được không?"

Nhiếp Gia bỗng nhiên hoảng hốt một chút, " Anh sẽ lại mất trí nhớ sao?"

"Thế giới này sẽ không, nhưng thế giới sau thì không chắc, Tổ Công Tố đã phát hiện trị số Nhân Cách Phạm Tội của em không hề tăng, sẽ không ngừng gây trở ngại, cho nên sẽ khiến số liệu của anh không ổn định." Thời Kham khẽ cười một tiếng, tình yêu trong mắt cơ hồ tràn ra, "Nhưng em phải biết rằng, lão công của em là cao thủ đứng đầu cong nghệ thông tin toàn đế quốc, lập trình của Tổ Công Tố căn bản không phải đối thủ của anh, cho nên không cần lo lắng, cho dù bọn họ tạo nhiều trở ngại, anh cũng vẫn có thể giống như bây giờ an toàn đứng ở trước mặt em."

Hắn nhìn ba quang lưu chuyển trong đôi mắt của Nhiếp Gia, ôn nhu bổ sung một câu, " Em ở đâu, anh sẽ đuổi theo em."

Nhiếp Gia có vô số lời muốn nói, nhưng tất cả đều bị cảm xúc giữ lại trong lòng, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng " Vâng".

Thời Kham vui mừng cười xoa xoa đầu tóc Nhiếp Gia, ở bên tai cậu nói, "Lão bà hết bệnh rồi, như vậy chúng ta tới làm một vài chuyện sắc tình được không?"

Nhiếp Gia nhất thời đỏ mặt lên, Thời Kham xuống giường kéo bức màn lên, xoay người ôn ôn nhu nhu gặm Nhiếp Gia sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Khi Thời Kham khôi phục ký ức sẽ không chịu trói buộc của thế giới nữa, so với Nhiếp Gia có nhiệm vụ quấn thân, Thời Kham cực kỳ tự do. Hắn không hề chú ý bất luận chuyện gì trừ Nhiếp Gia, điện báo bên kia đại dương cũng không để ý tới, ông chủ đem tập đoàn lính đánh thuê khổng lồ xem như rác mà ném đi, thiếu chút nữa khiến tổng bộ cao tầng điên lên.

May mắn có Diệp Anh ra mặt trấn an, bên kia đại dương lúc này mới an tĩnh lại.

"Anh tỷ, ông chủ có phải thật sự điên rồi hay không?" Thập Lí cảm nhận được mấy ngày nay ông chủ biến hóa, sống sờ sờ ở đó lại như đổi một người vậy, mỗi ngày chỉ biết mua đồ ăn nấu cơm cho Nhiếp tiên sinh ăn, không thèm để ý tới chính sự, mấy ngày nay thậm chí không đi thăm lão thái thái luôn.

Mỗi ngày sáng sớm vừa mở mắt ra, không cần hỏi cũng biết ông chủ đi siêu thị, ông chủ đi thị trường hải sản, ông chủ đi vườn trái cây. Khi trở về lại chui vào phòng bếp chuẩn bị món ngon dâng lên cho ngài Nhiếp, hắn thậm chí còn chọn vài cái tạp dề màu sắc rực rỡ. Thập Lí cơ hồ hoài nghi ông chủ hắn có phải đã bị bà nội trợ nào nhập vao hay không? Sao cứ thích lặn trong phòng bếp thế.

Diệp Anh đánh hắn một cái, " Ít nghĩ bậy, trừ bỏ chui vào phòng bếp không phải còn chui vô ổ chăn của ngài Nhiếp sao, cậu ít đọc mấy tiểu thuyết lung tung beng đó đi."

Tiệc mừng thọ của Thời lão đã qua rất lâu, Thời Kham mới gọi cho Lâm Tiện.

" Cậu." Nghe Lâm Tiện bên kia thăm hỏi, trong lòng Thời Kham hơi biệt nữu. Em gái hắn vẫn là chó độc thân đây, vậy mà đã có người gọi hắn là cậu.

"Hạ Thành bên kia tôi cho cậu tám người, Tần Thành bên này cậu xem rồi làm làm."

" Dạ." Lâm Tiện tất cung tất kính, nghe bên kia dừng cuộc gọi mới buông di động.

Lâm Hạo Nhiên bị sớm đã bị Thời Nghệ Viện dấu đi, bất quá nghĩ như vậy chỉ có Thời Nghệ Viện mà thôi, đôi mẹ con này nhất cử nhất động đều nằm trong phạm vi giám thị của Nhiếp Gia, Lâm Tiện tự nhiên cũng biết, vì giúp hắn đứng vững ở Thời gia, cậu đã cho các tinh anh đến giúp hắn.

Sau khi Thời Nghệ Viện phái người giam lỏng Lâm Hạo Nhiên cũng không đi nhìn hắn, sợ bị người phát hiện tung tích, còn đang đợi thời cơ cho hắn đến trước mặt Thời lão nhận sai. Lâm Hạo Nhiên sớm đã bất chấp tất cả, nếu không có Thời Nghệ Viện người ngăn cản, đã sớm lao ra đi tìm Nhiếp Gia.

Thời Nghệ Viện kiềm chế đến giờ, mới đến tìm Lâm Hạo Nhiên.

Vừa vào cửa nhìn thấy Lâm Hạo Nhiên ngã trên sô pha xuất thần nhìn ảnh chụp của Nhiếp Gia trong di động, bên chân đầy mấy chai rượu ngã chổng chơ. Thời Nghệ Viện nhìn đến thấy bộ dạng này của hắn, có loại ảo giác ngược dòng thời gian. 6 năm trước khi hắn biết Nhiếp Gia cầm tiền chạy lấy người, cũng như thế này dùng cồn tê liệt bản mình, hàng đêm không ngủ, cầm ảnh của Nhiếp Gia chụp từ sớm nhìn đến tối.

Thời Nghệ Viện lúc trước tốn bao nhiêu tinh lực mới khiến hắn tỉnh ngộ, hiện tại nhìn con trai lại vì tình sở khốn, mỏi mệt như thủy triều dòn dập thân thể bà.

" Con thật sự thích nó đến thế sao?" Thời Nghệ Viện đi qua nhẹ nhàng xua tay, bảo tiêu trong phòng lập tức cung kính gật đầu đi ra ngoài.

Lâm Hạo Nhiên liếc mắt nhìn bà một cái, mặt vô biểu tình nói: " Mẹ nguyện thả tôi ngoài sao?"

"Mơ tưởng." Thời Nghệ Viện nói.

Lâm Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Nhiếp Gia có nói một câu rất đúng, tôi 6 năm trước và bây giờ, một chút tiến bộ cũng không có. Mẹ nói đem tôi giam lại, tôi sẽ bị giam, tôi đích xác không xứng theo đuổi em ấy."

Thời Nghệ Viện trầm mặc thật lâu, sau mới ngồi xuống bên người hắn, " Con trai, mẹ nói với con thế này. Khi mẹ sinh con ra vì khó sinh nên xuất huyết nhiều, suýt nữa chết trên giường, con là đứa trẻ mẹ lấy tánh mạng để sinh ra, con không thể hiểu mẹ yêu con dường nào. Từ nhỏ đến lớn, mẹ dốc lòng tài dưỡng con, dồn bao nhiêu tinh lực cùng tâm huyết, con quả thật tranh đua như mẹ nghĩ, khiến những cổ đông Lâm thị đó đều ngoan ngoãn dễ bảo. Con kế thừa Lâm thị, cũng có khả năng kế thừa y bát của ông ngoại con, sau khi con nắm quyền hai nhà Thời Lâm, con sẽ có địa vị xã hội cùng quyền thế rất cao, con biết không? Nhưng con vì một Nhiếp Gia, dễ dàng huỷ hoại tất cả. Huỷ hoại chính con, cũng huỷ hoại nửa đời tâm huyết của mẹ."

Thanh âm Thời Nghệ Viện trầm thấp, không có than thở khóc lóc, cũng không có gào khóc, chỉ là thấp giọng kể ra sự đau lòng của mình, biểu đạt nỗi bi thương.

Lâm Hạo Nhiên lẳng lặng nghe xong, lại hoàn toàn không dao động, hắn cười nhạo nói: "Mẹ, có phải mẹ tính nhánh Lâm Tiện về nuôi không?"

Ánh mắt Thời Nghệ Viện nhìn hắn rất bình tĩnh.

Lâm Hạo Nhiên lạnh nhạt cười, " Mẹ ấy, cuồng khống chế giống như ông ngoại vậy. Con cái bới các người mà nói, chỉ là cái công cụ. Ông ngoại không thích cậu chính là bởi vì tính cách của cậu an tĩnh ẩn nhẫn, không phù hợp tâm ý của ông. Ông thích đứa trẻ tính cách trương dương sát phạt quyết đoán, ông yêu thương mẹ, bồi dưỡng mẹ, chỉ bởi vì mẹ phù hợp với tâm ý của ông mà thôi, mẹ còn cho rằng ông thật sự thương mẹ sao? Tôi cùng Lâm Tiện cũng bị đối xử như thế, Lâm Tiện là tàn thứ phẩm bị mẹ vứt bỏ, mẹ nói mẹ yêu con? Sao mẹ nói xạo mà mặt không đỏ lên chứ?"

"Lâm Hạo Nhiên, con có phải điên rồi hay không?" Mặt nạ bình tĩnh của Thời Nghệ Viện nứt ra, trong mắt lộ ra phẫn nộ.

" Tôi nói sai sao?" Lâm Hạo Nhiên hừ lạnh nói: "Có lẽ tự các người căn bản là không chú ý tới nhỉ, nếu không dựa vào ý tằng lấy mệnh sinh con, mẹ hẳn cũng phải chia tí thịt cho Lâm Tiện chứ, sao đến nỗi xem hắn như giày rách."

" Con say rồi, sau này đừng mê sảng nói điều không nên nói nữa." Thời Nghệ Viện kiềm nén, nắm chặt năm ngón tay.

" Tôi có nói sai à? Vì sao không phản bác tôi?" Lâm Hạo Nhiên lảo đảo lắc lư từ trên sô pha đứng lên, đột nhiên đá một chai rượu rỗng, thanh âm phẫn nộ quát lên như tiếng sấm: "Bằng không vì sao mẹ không chịu chấp nhận Nhiếp Gia? Em ấy giết người phóng hỏa nên mẹ mới ghét bỏ như vậy à? Vì em ấy là đàn ông, không có bối cảnh hào môn, cũng không sinh sao, từ đầu đến cuối tôi không để bụng mẹ có tư cách gì ghét bỏ em ấy? Mẹ có từng để ý rằng đó người con cực kỳ yêu không, mẹ chỉ biết em ấy không phải con dâu trong lý tưởng của mẹ! Mẹ là đồ ích kỷ cuồng khống chế, nếu không có mẹ, Nhiếp Gia sẽ không rời xa tôi......"

Nói xong lời cuối cùng, Lâm Hạo Nhiên đã từ phẫn nộ biến thành bi thương.

Hắn thậm chí muốn giết Thời Nghệ Viện, rồi lại hữu tâm vô lực, Thời Nghệ Viện chẳng sợ đã chết, Nhiếp Gia cũng sẽ không bao giờ trở lại.

Thời Nghệ Viện giận cực kỳ hung hăng quạt Lâm Hạo Nhiên một bạt tai, " Con giỏi rồi, nếu không có mẹ, ai sẽ gọi con một tiếng Lâm tổng? Mẹ là đồ khống chế cuồng, thứ thất bại, mới dưỡng ra thằng nhãi bạch nhãn lang(?) như mày!"

(?): kẻ phản bội

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên phanh một tiếng, có người bị ngã xuống đất.

Đây dù sao cũng là địa giới Tần Thành, Thời Nghệ Viện vẫn không lo lắng, nhưng sau khi người tiến vào, thực sự kinh ngạc hoảng hốt.

"Lâm Tiện?" Lâm Hạo Nhiên say nên đôi mắt lờ đờ nhập nhèm cố nhìn rõ.

Theo sau Lâm Tiện là hai người đàn ông mặc đồ đen, hắn xách theo súng tiến vào, mặt vô biểu tình giơ tay kéo cò, trong miệng nhàn nhạt nói: "Thời lão lệnh tối tìm Lâm Hạo Nhiên, nhưng Lâm Hạo Nhiên chột dạ muốn chạy trốn, dưới tình thế cấp bách tôi chỉ có thể nổ súng phế đi năng lực hành động của nó."

Dứt lời nã một phát súng lên đầu gối của Lâm Hạo Nhiên.