Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 119: Tình yêu là ánh sáng xanh(33)



Editor: Gấu Lam

Thời Kham không hề hứng thú đối với thế giới giả tưởng này, hắn tự nhiên cũng sẽ không phản ứng Thời Nghệ Viện, hôm nay chỉ là bồi lão bà lại đây chơi mà thôi.

Thời Nghệ Viện nói xong, Thời Kham ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Gia, nắm tay cậu không vui nói: " Sao tay lạnh vậy, Thập Lí đi lấy ly nước ấm lại đây."

Thập Lí vâng lệnh đi lấy, mí mắt Thời Nghệ Viện giật giật, không biết Thời Kham đã trải qua chuyện gì, người đã từng bị xem thường hôm nay bỗng nhiên dẫm lên đầu mình ngồi, Thời Nghệ Viện tức giận, nhưng hiện giờ chỉ có thể cố gắng ẩn nhẫn, không dám phát tác.

"Thời Kham, mày muốn làm gì?" Thời Nghệ Viện nhìn Namiya Ichiro ân cần, trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo.

Trong tay Thời Kham quyền thế ngập trời, nhưng có thể nén giận ngủ đông nhiều năm như vậy, hắn đã làm gì Thời gia? Thời gia có bao nhiêu người là người của hắn? Ba ba chết rồi...... Hắn biết được bao nhiêu!

Ngắn ngủn vài phút, trong đầu Thời Nghệ Viện hiện lên vô số ý nghĩ, mặt bà không đổi sắc, nhưng sau cổ đã sớm đổ đầy mồ hôi.

Bà không muốn giống Lâm Tiện, tới thời khắc mấu chốt, đột nhiên chẳng có gì cả.

Đúng rồi, Lâm Tiện!

Thời Nghệ Viện đột nhiên mở to hai mắt, chỉ vào Lâm Tiện lạnh giọng chất vấn: "Là mày, mày là quân cờ Thời Kham đặt ở Thời gia!"

"Bà quả nhiên rất thông minh." Nhiếp Gia chậm rãi câu môi cười lạnh, trong nháy mắt đã suy nghĩ cẩn thận hơn nữa phát hiện ra mấu chốt, từ nhỏ Thời Nghệ Viện đã được Thời lão ưu ái, quả nhiên không phải không có lý do.

"Tao sớm nên dự đoán được mới đúng, chỉ bằng kẻ vô dụng như mày, sao có thể trong thời gian ngắn thay hình đổi dạng, không chỉ được ba ưu ái, còn khiến Tần lão gia tử rửa mắt mà nhìn......" Nói đến chỗ này Thời Nghệ Viện bỗng có chút nản lòng thoái chí. Tần lão gia tử Tần Vân Hổ...... Chỉ sợ cũng là quân cờ của Thời Kham, nếu không khi trước sao Lâm Tiện có thể lấy được chữ ký của vị này, ở trước mặt ba hung hăng nhục nhã Lâm Hạo Nhiên.

Ngay cả Tần gia cũng là súng trong tay Thời Kham, vậy bà làm những việc đó còn có ý nghĩa gì sao?

"Mày đến tột cùng muốn làm gì?" Thời Nghệ Viện rất nhanh đã bình tĩnh lại, tròng mắt đen nhánh một lần nữa nhìn Thời Kham.

Từ trước đến nay bà và Thời Kham không thân, nhưng cũng không trở mặt, bà ở Hạ Thành, Thời Kham ở nước Pháp, hai chị em ruột giống như người xa lạ, với lại khi đó bà rất coi thường Thời Kham càng càng khinh thường việc làm khó dễ hắn. Thời Kham không lý do gì lại nhằm vào bà.

"Chuyện có thể khiến Gia Gia vui vẻ, đương nhiên tôi sẽ làm." Thời Kham nhận ly nước ấm Thập Lí bưng tới nhét vào trong tay Nhiếp Gia, để cậu sưởi ấm tay, một bộ dạng hôn quân phong hỏa hí chư hầu chỉ vì nụ cười của mỹ nhân.

Thời Nghệ Viện lúc này mới nhìn về phía Nhiếp Gia, ở giữa không trung giao lưu tầm mắt với cậu.

Ánh mắt Nhiếp Gia bình tĩnh, nhìn Thời Nghệ Viện như đang đánh giá một món đồ vật.

Lần trước ở tiệc mừng thọ của Thời, Thời Nghệ Viện ẩn ẩn cảm thấy Nhiếp Gia tựa hồ không giống ngày xưa, tùy thời phóng ra ác ý khiến người bỗng dưng kinh sợ.

"Cậu muốn thế nào? Chúng ta bàn điều kiện đi." Thời Nghệ Viện không trở mặt với Thời Kham, ân ân oán oán với Nhiếp Gia có lẽ sẽ giảm đi.

"Trên di thư của Thời lão có viết rõ, từ nay về sau bà là Lâm phu nhân, không còn là đại tiểu thư Thời gia, bà có tư cách gì bàn điều kiện với tôi?" Nhiếp Gia hờ hững cười lạnh nói: "Tôi đã sớm cảnh cáo bà, đừng động đến Thời Kham, quản con bà cho tốt đừng để hắn tới phiền tôi, nếu không sẽ băm mẹ con hai người. Bà không nghe tôi, thậm chí còn uy hiếp nghệ sĩ của công ty tôi đi câu dẫn Thời Kham."

"Đó là Lâm Hạo Nhiên làm, không liên quan đến tôi." Thời Nghệ Viện hung tợn nói.

Ở đây tông thất không dám thở mạnh, trong lòng hô bộ Nghệ Viện không muốn sống nữa sao, Thời Kham đến tột cùng là thân phận gì, còn dám đối chọi gay gắt với người yêu của của hắn, chịu thua có khi sẽ giữ được địa vị ở Thời gia. Thời Nghĩa Long cùng cháu của ông thật ra hơi bị thích hóng hớt, Thời Nghệ Viện từ nhỏ đã không lễ phép, kiêu ngạo ương ngạnh, hiện tại cuối cùng chịu thiệt thòi lớn!

Lâm Hạo Nhiên bị điểm danh, hô hấp dồn dập nhìn Nhiếp Gia.

Nhưng mà Nhiếp Gia căn bản lười để ý hắn, nhìn Thời Nghệ Viện, sát phạt quyết đoán nói: "Tôi mặc kệ là ai làm, từ lúc bắt đầu tôi đã nói rồi, nếu bà còn muốn sống tên ở Tần Thành thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi nói. Đáng tiếc bà không nghe, Lâm Hạo Nhiên làm gì bà cũng không thể thoái thác tội của mình."

"Mệnh của nó cậu muốn lấy cứ lấy, còn tôi sao, tôi mặc kệ Thời Kham là ai, muốn quật ngã tôi, cũng không dễ dàng như vậy." Hiện tại đang ở nhà cũ Thời gia, trong ngoài đều là người của bà, cho dù là ai, thứ bà không chiếm được ai cũng đừng hòng sống sót trở ra!

Thời Nghệ Viện lạnh mặt vung tay lên, mười tên phía sau bỗng chốc rút súng chỉa vào Nhiếp Gia và Thời Kham.

Diệp Anh và Thập Lí lập tức che trước hai người, rút đao ra, chỉ cần đối diện có động tĩnh, kẻ bị giết đầu tiên chính là Thời Nghệ Viện!

Namiya Ichiro từ lâu đã rút súng, tinh chuẩn ngắm giữa mày Thời Nghệ Viện. Người hắn mang đến đều ở bên ngoài, không biết động tĩnh bên trong, linh đường im ắng, di ảnh của Thời lão thoạt nhìn càng âm trầm quỷ dị.

Những người khác đã có chút hoảng loạn, không nghĩ tới hôm nay sẽ xảy ra việc như thế. Lâm Tiện cũng lập tức vọt xuống dưới, bảo hộ vợ con ở sau lưng hắn.

Lâm Hạo Nhiên muốn che trước mặt Nhiếp Gia, nếu Thời Nghệ Viện thật sự hạ lệnh nổ súng, vì Nhiếp Gia mà chết hắn ngược lại rất chờ mong. Đáng tiếc chân hắn bị què, đi chưa tới hai bước không biết vướng cái gì bỗng dưng ngã xuống.

Lúc này chỉ có Nhiếp Gia cùng Thời Kham sắc mặt như thường, tựa hồ nghe được động tĩnh gì, Nhiếp Gia nghiêng đầu nhìn ngoài cửa, bốn năm tên mặc trang phục hình cảnh đi đến, bên ngoài còn loé đèn hoa cả mắt, nói vậy có rất nhiều hình cảnh ở bên ngoài.

Cảnh sát vừa xuất hiện, Thời Nghệ Viện dẫn đầu các thuộc hạ thu súng, một phòng người đều nhanh chóng giấu hung khí của mình.

Thời Nghệ Viện nhíu mày nói: "Tô cảnh trưởng, ngài tới đây có việc gì sao?"

Đây dù sao cũng ở linh đường, Tô Thành dẫn đám cảnh sát cúi lạy Thời lão sau đó mới nói: "Thời nữ sĩ, bà bị nghi ngờ có liên quan đến mưu sát Thời Nhất Minh, đây là lệnh bắt người, xin bà theo chúng tôi hợp tác điều tra."

Sau đó cả đám ồ lên, người tông thất liền ồn ào.

"Mưu sát? Tôi nói mà lão gia tử ban ngày còn khoẻ sao buổi tối đột nhiên chết chứ! Thời Nghệ Viện, bà quả thực điên rồi!"

Nhóm tông thất chửi ầm lên, Thời Nghệ Viện tựa hồ vài phút trước đã sớm liệu đến chuyện này sẽ bị thọc tới đội hình cảnh, bà liếc Nhiếp Gia một cái, đối mặt với lệnh bắt giữ cũng không hốt hoảng chút nào, chỉ là cười lạnh nói: "Quả nhiên chuyện này cũng ở trong lòng bàn tay cậu. Bất quá đáng tiếc, tôi trong sạch, tay của tôi rất sạch sẽ, người cũng không phải tôi giết."

Từ lúc bắt đầu, Thời Nghệ Viện đã không tính gánh tội danh giết cha. Là do bác sĩ Từ xuống tay, mặc dù mỗi người đều biết là bà ra lệnh, vậy thù thế nào, ai có chứng cứ?! Thật nghĩ bà ngu vậy sao, sẽ lưu cho mình cái nhược điểm lớn như vậy à!

"Trong thư phòng của Thời lão có máy theo dõi, bà phân phó bác sĩ Từ thế nào, đều đã được quay lại." Nhiếp Gia bỗng nhiên thình lình nói một câu như thế.

Thời Nghệ Viện biến sắc, "Không thể nào!"

"Là tôi lấp đặt." Một giọng nữ Trầm tĩnh ôn nhu vang lên, Lộ Đóa kéo cánh tay Lâm Tiện nhẹ nhàng nói: "Mẹ đã quên sao, là mẹ nói chân ông ngoại không khoẻ bảo tôi chú ý nhiều hơn, ông ngoại lại không cho ai tiến vào thư phòng, tôi lo lắng vạn nhất xảy ra chuyện gì nhưng không ai phát hiện được, nên tự tiện lấp mini cameras bên ngoài thư phòng."

" Cô!!" Mặt nạ bình tĩnh của Thời Nghệ Viện bị đánh nát, hận không thể xé xác Lộ Đóa.

Lâm Tiện nhanh chóng bải vệ Lộ Đóa.

Thời Nghệ Viện tức giận đến đỏ mặt tía tai thở hổn hển thật lâu, mới hung tợn nói với Nhiếp Gia: "Mặc dù chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng không phải tao giết, nhiều lắm là xúi giục giết người, một lão già 80 tuổi sắp chết, mày cho rằng tao sẽ bị phán tử hình sao? Chờ tao ra ngoài, tuyệt đối sẽ không tha cho mày."

"Bà không ra được đâu, tôi sẽ không cho bà như nguyện." Ôn Viễn Phong đỡ Ôn lão thái thái đứng dậy, từng bước đi tới, Ôn lão thái thái bi thương nói: " Cô còn trẻ như vậy, chết rồi thì thật đáng tiếc, càng tiện nghi cho cô, tôi sẽ khiến nửa đời sau của cô ở trong ngục giam sám hối tội lỗi của mình. Dù cho xương cốt của cô cứng rắn cỡ nào, tôi cũng có rất nhiều biện pháp đánh gãy cột sống của cô."

"Thị trưởng." Tô Thành cùng nhóm cảnh sát cung kính chào Ôn Viễn Phong.

Ôn Viễn Phong xua xua tay, ý bảo tạm thời không vội dẫn người đi.

Tô Thành và nhóm cảnh sát lui về.

Thời Nghệ Viện cắn răng liều mạng thả lỏng hơi thở nhìn về phía Ôn lão thái thái, "Lão thái thái, tôi và bà hình như không oán không thù."

"Không oán không thù?" Đôi mắt Ôn lão thái thái có chút ươn ướt, " Cô còn nhớ Ôn Tình không?"

Thời Nghệ Viện tức khắc không phát ra thanh âm nào, sắc mặt trắng bệch đứng cứng ngắt tại chỗ.

" Khi nó chết, còn trẻ hơn cô, nó mới hơn hai mươi tuổi, nhân sinh còn chưa bắt đầu đã bị cô giết." Nhắc tới con gái, Ôn lão thái thái nhịn không được đau lòng rơi lệ, sự đau đớn mặc dù đã qua hơn hai mươi năm, mỗi khi nhớ lại không hề nguôi ngoai.

" Nói bậy!" Thời Nghệ Viện nhịn không được chửi ầm lên: " Con bà bị bệnh trầm cảm tự mình nhảy lầu chết, liên quan gì đến tôi! Chuyện hơn hai mươi năm trước mà và cũng dám đổ lên đầu tôi!"

"Ôn Tình thật sự tự mình nhảy lầu, không liên quan gì đến cô sao?" Nhiếp Gia không có hảo ý cười cười, âm thanh trong trẻo truyền khắp linh đường, "27 năm trước Ôn Tình sinh hạ con riêng cho Thời lão, lấy tính cách của bà, còn chưa kế thừa Thời gia đã không thể chấp nhận cha mình có con riêng? Cho nên bà mới vừa nghe được tin tức đã đến bệnh viện, ở trước mặt Ôn Tình bắn chết một đứa trẻ mới ra đời. Ôn Tình nhảy lầu không phải vì trầm cảm, mà bị bà làm cho kinh sợ, sợ tới mức tinh thần thất thường."

Ôn lão thái thái thống khổ nhắm mắt lại.

Thời Nghệ Viện nói không nên lời, bà không biết vì sao Nhiếp Gia biết rõ mọi chuyện...... Chuyện này, chính bà đã quên mất. Bà căm hận trừng mắt nhìn Nhiếp Gia, khi bị cảnh sát còng tay mang đi, cả đoạn đường quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu, hận đến trong lòng rỉ máu!

Nhiếp Gia vẫn cười, kiêu ngạo chớp mắt phải với Thời Nghệ Viện.