Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 139: Săn giết thế giới(17)



Editor: Gấu Lam

Thời gian Nhiếp Gia ở chung với An Nguyên cũng không nhiều, nhưng tính cách của An Nguyên khiến Nhiếp Gia ấn tượng rất sâu.

Khi cậu rời tổ chức săn giết giả, An Nguyên vẫn là một thiếu niên kiêu ngạo, chuyện gì cũng viết ở trên mặt, luôn là cái đuôi đi theo phía sau Nhiếp Gia. Ngắn ngủn mấy tháng thôi, hắn trơ ra đó đứng phía sau Ninh Lãng, trong đôi mắt đen nhánh không còn ánh sáng, giống như kẻ mưu mô không dễ dàng hiện sơn lộ thủy, không còn bộ dạng như xưa, thậm chí tính trẻ con giữa mày cũng không thấy nữa.

Nhiếp Gia cũng không cố tình đi tìm hiểu sau khi cậu rời săn giết giả mọi người thế nào, nhưng trăm triệu không nghĩ tới sẽ nhìn thấy An Nguyên ở ốc đảo.

"Sao cậu lại ở đây?" Nhiếp Gia hơi hơi cau mày, nhẹ giọng dò hỏi An Nguyên.

An Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Nhiếp Gia, ngửa đầu uống cạn chén rượu, " Liên quan đéo gì anh." Hắn cầm ly rượu không tùy tay ném đi, sải bước rời đi, tình cờ gặp Ninh Lãng hờ hững nói một câu: " Tôi ra ngoài hít thở không khí."

Nhiếp Gia không hề gì, cậu cũng không phải rất để ý An Nguyên, thấy hắn cũng không muốn nói chuyện với mình nên không nói thêm nữa.

Ninh Lãng tà tà khí cười rộ lên: " Vẫn còn là đứa nhóc, tuổi trẻ khí thịnh nên hơi thù dai."

Hắn mỉa mai Nhiếp Gia, Nhiếp Gia lại dùng ánh mắt lạnh băng đánh giá Ninh Lãng, nhàn nhạt nói: " Tôi cũng rất thù dai."

Thần sắc Ninh Lãng khẽ biến, Nhiếp Gia nhìn quanh bốn phía, thật sự không thích không khí chung quanh, nghiêng đầu khẽ nói bên tai Thời Kham: " Em đến bên kia thanh tịnh một chút."

Thời Kham trấn an Nhiếp Gia, xoa xoa bên hông cậu, nhìn cậu đi ra hành lang cách đó không xa hóng gió, mặt bất động thanh sắc lá mặt lá trái với Ninh Lãng: "Nguyên lai ở ốc đảo có thành viên săn giết giả."

"Người bị vứt bỏ, ắt phải tìm cho mình một nơi trú ẩn chứ sao." Ninh Lãng cười.

Thời Kham nghe vậy, không dấu vết nhíu mày lại, tổ chức săn giết giả và ốc đảo tuy rằng đều là trại tập trung của phái cá mập, nhưng nguyên bản hai tổ chức này cũng như nước với lửa gặp mặt tất đánh. Bởi vì Nhiếp Gia rời đi, khiến cho này hai tổ chức vốn đối chọi gay gắt lại dung hợp với nhau sao?

Hẳn là không thể nào.

Trên lang cang, hai tay Nhiếp Gia nắm rào chắn, mặt vô biểu tình nhìn biển xa xăm trong bóng đêm, cậu cảm thấy hơi mệt, tưởng tượng đến kế tiếp Thời Kham phải trả giá vô số thời gian và tinh lực cùng Ninh Lãng đàm phán hoà bình, về sau nói không chừng còn phải tiếp tục chuẩn bị để thu phục ốc đảo, Nhiếp Gia bỗng cảm thấy tinh thần mỏi mệt không thôi.

Căn cứ năng lực giả bên ngoài qua một tháng, phần lớn đã quy thuận Hoa Quốc, nhưng đều là do Thời Kham liều mạng thúc đẩy. Hiện tại lại đến ốc đảo...... Vì sao lại muốn xen vào sống chết của đám loạn thần tặc tử này chứ.

Nhiếp Gia thở dài, nhắm mắt lại nhăn mày.

"Nguyên lai người mà anh thích, chính là Thời Kham." Một lạnh thanh âm băng từ phía sau truyền đến.

Nhiếp Gia không cần đoán cũng biết là ai, cậu không để ý tới, mở hai mắt nhìn biển phía trước.

An Nguyên tiến lên, dựa vào rào chắn, quay đầu nhìn sườn mặt Nhiếp Gia, lạnh lùng hừ lạnh nói: " Tôi nghĩ mãi không hiểu, Thời Kham giết vô số đồng bạn của chúng ta, sao anh lại vì hắn mà vứt bỏ chúng tôi chứ?"

Trong thanh âm của hắn ẩn chứa ngọn lửa làm Nhiếp Gia ghé mắt.

"Trước khi tôi rời đi, không giết mọi người, là bởi vì tôi không cảm thấy phương thức sinh tồn và mục tiêu của mọi người là sai, tôi để mọi người sống, là hy vọng mọi người có thể tiếp tục theo đuổi mục tiêu của mình, chứ không phải từ bỏ ý nguyện bản thân, gia nhập ốc đảo." Nhiếp Gia hờ hững nói: "Sớm biết các cậu ở chỗ này tạo phiền toái cho tôi và Thời Kham, tôi đã không cho các cậu sống sót rời khỏi căn cứ."

Mái tóc đỏ của An Nguyên đã cắt hết, một lần nữa mọc ra tóc đen mềm mại, lúc này bị gió thổi, lộ ra lông mày sạch sẽ trời sinh nhu thuận.

Hắn ngơ ngẩn nhìn Nhiếp Gia hồi lâu, bỗng nhiên khống chế không được khom lưng cười to, cười đến nước mắt lăn xuống theo gương mặt.

"Đúng và sai không phải do anh định nghĩa, anh cho rằng anh là ai!" Khi An Nguyên ngồi dậy mang dáng vẻ giận không thể át.

Nhiếp Gia nói: "Tôi có thể quyết định sống chết của các cậu, đương nhiên có thể định nghĩa đúng sai."

An Nguyên ngẩn ra, "Anh...... không hề thay đổi nhỉ? Cường giả có thể định nghĩa quy tắc là anh dạy tôi. Vậy vì sao anh lại muốn vứt bỏ tôi...... Tôi không ngoan sao? Cho tới nay tôi luôn nghe lời anh, anh làm gì quyết định ra sao ta đều theo anh, nơi nguy hiểm cũng đi cùng anh...... Cho tới bây giờ tôi cũng không dám tin, anh lại vì chúng tôi căm hận Thời Kham mà vứt bỏ tôi!"

Năng lực giả trong đại sảnh sôi nổi tò mò duỗi cổ ra hóng hớt động tĩnh ngoài lang cang. Nhiếp Gia là phản đồ phái cá mập, An Nguyên đã từng là thủ hạ trung tâm nhất của cậu, nói vậy so với những người ở đây hắn là người hận không thể giết Nhiếp Gia nhất, hai người gặp mặt, không biết lát nữa có đánh tan tác toà nhà này hay không.

Hắn bỗng nhiên chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Nhiếp Gia, vừa rồi hình như trên tay Thời Kham cũng thấy một cái.

Giống nhau như đúc.

" Cậu hận tôi vậy sao?" Nhiếp Gia hơi hơi nhướng mày, hắn biết An Nguyên vô cùng trung tâm đối với nguyên chủ, nhưng cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại hận thù tới vậy, "Tôi đoán xem, cậu tới ốc đảo là muốn mượn tay Ninh Lãng trả thù tôi?"

"Tôi từng nói qua tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, nhưng nếu bây giờ anh thay đổi chủ ý, trở lại bên người tôi, tôi có thể tha cho anh một lần." An Nguyên mặt vô biểu tình nói: "Chỉ cần anh rời Hoa Quốc gia nhập ốc đảo, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Đương nhiên anh phải có thành ý, tự anh đi giết Thời Kham."

" Tôi không muốn nghe cái tên Thời Kham từ trong miệng cậu." Biểu tình Nhiếp Gia dần dân âm trầm.

An Nguyên trào phúng cười lên: " Tôi biết mà."

Nhiếp Gia đã nhận ra cái gì, nhíu mày nói: "Lần này gặp mặt là Ninh Lãng yêu cầu, hy vọng ngừng chiến với Hoa Quốc. Giờ này cậu lại muốn thuyết phục tôi gia nhập ốc đảo, cậu tin Ninh Lãng được sao?"

" Bây giờ tôi đã là năng lực giả cấp 5, chắc anh vẫn chưa biết đâu." An Nguyên nói.

" Năng lực giả hệ lửa cấp 5, đối phó với người khác thì có thể, nhưng cậu nghĩ cậu chế ngự được tôi và Ninh Lãng sao?" Mày Nhiếp Gia nhíu lại thành vòng cung, cực kỳ lãnh khốc vô tình.

An Nguyên nhàn nhạt nói: "Nếu là trước kia, tôi trở thành năng lực giả cấp 5, anh nhất định sẽ khích lệ tôi, kiêu ngạo vì tôi."

"Nhiếp Gia!!!!" Dưới lầu truyền đến một tiếng kêu hưng phấn, Nhiếp Gia cúi đầu nhìn, Tống Noãn Dương đang sóng vai cùng Hạ Thanh Đường đi tới, nhìn thấy Nhiếp Gia trên lầu, Tống Noãn Dương liền không quơ quơ hai tay, không biết đang hưng phấn gì nữa.

Nhiếp Gia có lệ giơ tay lên, An Nguyên nhìn thấy Tống Noãn Dương dưới lầu bỗng nhiên biến sắc.

" Anh sẽ không trở về đúng không?" An Nguyên cuối cùng dò hỏi lần nữa, trong mắt lại không có sự mong đợi nào.

Nhiếp Gia hờ hững nhìn hắn, An Nguyên bỗng chốc cười, ánh mắt trở nên có chút dữ tợn, "Nói thật, tôi không nghĩ tới có thể nhìn thấy anh ở ốc đảo. Dù sau hành động trước đó của Ninh Lãng điên cuồng như vậy, lần này mặc kệ là ai tới ốc đảo đều đã chuẩn bị tinh thần hy sinh nhỉ?" Hắn quay đầu nhìn Thời Kham trong đám người, lại nhìn Nhiếp Gia, cười nói: " Anh cam nguyện bồi hắn đi tìm cái chết cũng không chịu trở về, thật là thương thấu tâm tôi."

Nhiếp Gia không biết trả lời đứa trẻ này thế nào, bị hắn mỉa nhiều lần cũng không đáp một cậu.

"Cuối cùng nói cho anh một câu thật lòng, Ninh Lãng hắn không phải kẻ điên, hắn chỉ là kẻ ngu xuẩn mà thôi." Dứt lời An Nguyên hừ lạnh một tiếng, xuyên qua đám người rời yến tiếc.

Vài phút sau Tống Noãn Dương cùng Hạ Thanh Đường cũng lên đây, trực tiếp tới sân phơi tìm Nhiếp Gia.

Trong tay Tống Noãn Dương xách theo một cái thùng nhỏ, bên trong chứa mấy con cá nhỏ đẹp đẽ, chạy tới nhìn nhìn trái phải: "Vừa rồi không phải còn có người sao? Rời khỏi rồi à, ai thế?"

"An Nguyên." Nhiếp Gia nói.

Tống Noãn Dương nhướng mày nói: "Nga! Chính là tuỳ tùng của Nhiếp Gia khi trước. Ái chà, hắn khẳng định rất hận anh nhỉ, nhìn sắc mặt anh không tốt, cãi nhau à?"

Hạ Thanh Đường ở bên cạnh nghe không hiểu nổi, ai là tuỳ tùng"của Nhiếp Gia khi trước"?

Nhiếp Gia không cùng nói lung tung với hắn nữa, nghiêm mặt nói: "An Nguyên có chút kì lạ, cậu lưu ý một chút."

Tống Noãn Dương giơ ngón ok, "Lần sau nhìn thấy hắn, tôi sẽ nhìn thử trong đầu hắn có gì."

"Các cậu không phải đi thu thập tình báo sao, đang làm gì vậy, câu cá?" Nhiếp Gia đá cái thùng nhỏ bên chân.

Cá nhỏ trong thùng chấn kinh bơi loạn lên, Tống Noãn Dương cản lại, "Buổi tối trở về lại nói."

Tối hôm nay Ninh Lãng mở tiệc, hội đàm chính thức tổ chức vào ngày mai, trong lòng Nhiếp Gia có chút khác thường nhưng cũng không quá để trong lòng, Tống Noãn Dương nói lung tung hai câu với cậu xong cậu liền quên mất.

Sau khi yến hội tan Hạ Thanh Đường gõ cửa tới báo cáo tình huống hôm nay với Thời Kham, cuối cùng tổng kết nói: "Bởi vì thời gian hữu hạn chúng tôi chỉ đến mấy đảo nhỏ gần đó, quyền lực giai tầng trung tâm ở trên đảo bay cũng sợ hãi với lần tập kích này của Ninh Lãng, ngày mai tôi sẽ phái thêm người điều tra mấy đảo nhỏ đó, nhưng cũng có thể kết luận sơ sơ, trên dưới ốc đảo cũng không phải nhất thể."

Thời Kham nghe vậy nói: " Nói lại với tổng thống đi."

" Vâng." Hạ Thanh Đường ứng tiếng.

Nhiếp Gia ngã lên giường, dùng tay chống đầu nói: "Ốc đảo là trại tập trung của phái cá mập, vì sao bọn họ lại sợ hãi với trận tập kích này của Ninh Lãng? Bọn họ căm hận người thường và phái cá heo, chẳng lẽ không nên vì thế mà cao hứng sao?"

Thời Kham sờ sờ tóc của cậu nói: "Phần tử hiếu chiến vĩnh viễn chỉ là số nhỏ, đại đa số người đều muốn sinh hoạt bình yên."

Nhiếp Gia thuận theo trầm mặc một hồi, "Nếu ngày mai thuận lợi ký kết hoà bình với Ninh Lãng, ốc đảo chính là một quốc gia độc lập gia rồi?"

" Vẫn còn chờ thương thảo, nhưng nếu đây là têu cầu tối cao của Ninh Lãng, đối với chúng â xem như có lợi." Ánh mắt Thời Kham ôn nhu, trấn an vuốt ve gương mặt Nhiếp Gia nói: " Em mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ sớm chút đi."

Cũng tốt, Nhiếp Gia nghe lời chui vào ổ chăn, ốc đảo độc lập so với giết Ninh Lãng ổn hơn, nếu đánh với Ninh Lãng xong, lưu lại một ốc đảo bầy huầy vậy Thời Kham phải thu xếp tới bao giờ, người khác không nói, phái cá mập hận thấu xương Thời Kham, không biết bên trong có bao nhiêu tai hoạ ngầm.

Thời Kham dỗ Nhiếp Gia đi ngủ, Hạ Thanh Đường nói: " Tôi ra ngoài trước."

Cô vừa nhấc chân đi, còn chưa ra khỏi phòng, phía bên bức tường bỗng nhiên vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, giống như tiếng bạo phá, lại như cự thú rống giận, chấn động đến mặt đất run lên, ngoài cửa sổ bốc cháy lên ánh lửa và khói đặc.

Hạ Thanh Đường suýt nữa không đứng vững, cô kinh ngạc đỡ tường quay đầu nhìn, thấy Thời Kham vội vàng ôm Nhiếp Gia từ trên giường chạy ra mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Nhưng rất nhanh, tim ba người nhấc lên.

Cách vách là phòng Tống Noãn Dương và Thẩm Tô!