Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 147: Săn giết thế giới (25)



Editor: Gấu Lam

Mắt thấy mọi việc đã giải quyết thích đáng, Thời Kham cũng rất nhanh sẽ trở về, buông thả bản thân nghỉ ngơi một tháng, mỗi ngày cùng Nhiếp Gia như hình với bóng, dẫn cậu ra cửa hải câu căng gió.

Cuối thu gió biển rất lạnh, có lẽ tố chất thân thể của Thời Kham quá tốt, để chân trần đạp nước biển cũng không thấy lạnh, còn hứng thú bừng bừng xách cái xô nhỏ bắt cua ở trên bãi cát. Nhiếp Gia cùng hắn tay trong tay, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

"Bà xã em xem, nơi đó có một con sứa lạc đường kìa." Thời Kham lôi kéo Nhiếp Gia chạy chậm qua, dùng xẻng xúc một hồi mới phát hiện là cái bao nilon.

Nhiếp Gia cười rộ lên, nhìn thoáng qua xô của hắn, nói: " Đủ cua rồi, chúng ta trở về đi."

Thời Kham túm cậu lại thân mật hôn đuôi mắt cậu, "Lạnh không? Vừa rồi cũng quên lấy áo khoác cho em."

"Không lạnh, nhưng em hơi đói bụng." Nhiếp Gia tiếp nhận cái xô, Thời Kham ném cái xẻng vào, mang giày xong ôm vai Nhiếp Gia dạo bước về nhà, Nhiếp Gia lắc lắc cái xô nói: "Đêm nay chúng ta ăn cua à?"

"Đào để em nuôi chơi thôi, con cua bé xíu này không có vị gì cả. Trước khi đi anh có hầm xương sườn, đợi lát nữa chúng ta về đến nhà vừa vặn có thể uống luôn."

Hai người bước trên quốc lộ, kề sát bên nhau dẫm lên hoàng hôn cùng về nhà.

Thời Kham vừa nghỉ chừng một nửa thời gian, đã rộ lên tin năng lực giả ốc đảo đả thương người, người bị thương chính là ba gã người thường, người đả thương là một năng lực giả hệ nước cấp 3 từ Đông Hải ngạn. Tuy rằng không chết người nhưng dù sao cũng đổ máu, dân chúng trong nước lại nhấc lên một trận sóng to gió lớn, tạo thành khủng hoảng, Thời Kham tự mình đến quân khu thẩm vấn gã năng lực giả đã thương người kia.

Nguyên nhân gây ra kỳ thật rất đơn giản, tên năng lực giả kia có hẹn với bạn, nên rời Đông Hải đi gặp bạn mình. Mỗi ngày đều có hàng trăm năng lực giả chạy ra từ Đông Hải ngạn, tuy rằng đó là khu đặc trị, nhưng không phải nhà giam, năng lực giả rời Đông Hải ngạn đi ra ngoài cũng không có gì kỳ quái.

Chỉ là sau khi năng lực giả ốc đảo an cư lạc nghiệp ở Đông Hải ngạn, ở bên ngoài Đông Hải ngạn bỗng xuất hiện một loại hiện tượng kỳ quái. Một khi rời Đông Hải ngạn, năng lực giả ốc đảo sẽ phải chịu sự kỳ thị, có Thời kham giết hơn một ngàn năng lực giả cấp 4 uy hiếp ở đó, năng lực giả ốc đảo khi rời Đông Hải ngạn đừng nói gây chuyện, hơi chút cao điệu cũng không dám.

Mà đại bộ phận người thường ở Hoa Quốc đều tràn ngập thành kiến và cừu hận với ốc đảo, thường xuyên qua lại, năng lực giả ốc đảo nhường nhịn lui bước không chỉ không được những người khác tiếp nhận thiện ý, ngược lại cổ vũ kiêu ngạo khí thế của quần chúng dân thường.

Tên đó đả thương người cũng chỉ vì khi đang đợi bạn có tí cọ xát với ba người kia,sau khi bại lộ thân phận năng lực giả đối phương càng không chịu buông tha, ngôn ngữ vũ nhục, nhân cách giẫm đạp, cuối cùng tên năng lực giả kia cảm xúc bùng nổ, đánh trả lại, lúc này mới tạo thành cục diện không thể vãn hồi.

"Tôi không phải cố ý, thật sự, tôi không hề muốn giết người...... Ta chỉ là muốn bảo vệ mình mà thôi."

Trong phòng thẩm vấn sắc mặt Thời Kham lạnh như băng nhìn đối diện thiếu niên hối hận rơi lệ, đầu ngón tay hắn gõ nhịp lên bàn, biểu tình bực bội.

"Tướng quân, tôi thật sự không cố ý...... Có thể đừng giết tôi không? Ta không phải năng lực giả của phái cá mập, dù là lúc ở ốc đảo tôi cũng chưa từng giết bất kì ai, tôi chỉ muốn sống an ổn thôi......"Thiếu niên 17-18 tuổi tựa hồ sớm đã sợ hãi, hắn biết chính mình là năng lực giả đầu tiên đả thương nhất định bị chú ý,có khả năng chính phủ Hoa Quốc dưới áp lực dư luận sẽ trực tiếp giết hắn để bình ổn cơn giận, hắn sớm đã cực kỳ hối hận vì bản thân nhất thời xúc động tạo thành kết quả không thể vãn hồi.

Thời Kham gõ lên bàn một cái, "Không chết người, cả ba đều bị thương nhẹ, không thể phán cậu tử hình. Xét thấy cậu ở thế bị động hơn nữa không có ý đả thương người, bồi thường một món tiền là được."

Thiếu tá phụ trách quân khu mở to hai mắt, nhanh chân vọt vào nói bên tai Thời Kham: "Trưởng phòng ngài đừng tùy tiện nói vậy! Chuyện này có tới hàng ngàn hàng vạn đôi mắt nhìn chằm chằm đấy......"

Thời Kham hờ hững liếc hắn một cái, "Ai cho cậu vào? Cút ngay."

Thiếu tá bị tống cổ ra ngoài, Hạ Thanh Đường vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Trưởng phòng muốn bảo vệ thằng nhóc này, bộ cậu không nhìn thấy sao? Một hai phải đâm đầu vào họng súng."

Thiếu tá sắc mặt khó xử: "Sao lại là tôi chứ, thằng nhóc đó mới là đâm đầu vào họng súng. Trung giáo ngài không phải không biết chuyện này tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào, tôi biết nhóc đó vô tội, nhưng một khi không xử lý tốt, bình ổn cơn giận của mọi người, vậy về sau toang rồi."

Nhiếp Gia nghe vậy chau mày, nghiêng đầu nhìn thiếu tá, "Cậu phải dùng mạng của một đứa trẻ vô tội để bình ổn cơn giận của mọi người sao?"

Nhiếp Gia đối với thái độ của người xung quanh Thời Kham vốn quạnh quẽ, mỗi lần cậu theo Thời Kham xuất nhập quân khu cũng nói chuyện với người khác, thiếu tá bỗng nhiên bị hắn sặc một câu, tức khắc có chút khẩn trương.

"Tôi không phải có ý này, Nhiếp tiên sinh. Năng lực giả ốc đảo và người dân nôi lên xung đột vốn đã được dự đoán từ trước, nhưng đây là chuyện đầu tiên, lại vừa lúc gặp người dân chưa hết tức giận, nếu không khiến dân chúng vừa lòng, dư luận là một chuyện, chỉ sợ kế tiếp sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tin cậy của người dân với chính phủ." Thiếu tá nói.

Nhiếp Gia hừ lạnh một tiếng: "Số đông thì là chính nghĩa sao? Bọn họ ghé vào nhau đòi cái gì hả, chính phủ phải thỏa mãn cái gì? Giờ tôi đi giết bà kẻ kia, cậu đoán xem sẽ có mấy người dám đứng ra, yêu cầu chính phủ xử quyết tôi?"

Thiếu tá há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được. Ai dám yêu cầu xử quyết Nhiếp Gia chứ, dù là Kiều Uyên tướng quân cũng không dám, càng đừng nói dân chúng bình thường.

"Các người quá xem trọng đám ô hợp đó rồi, chính phủ nên lập uy tín, vậy mà các người lại yêu cầu những người đó ỷ lại, chứ không phải tin cậy các người. Hạ Điềm muốn tạo ra một thế giới hoà bình bình đẳng, vậy càng không giết đứa nhóc này. Bình đẳng bắt đầu từ đối đãi công bằng, các người giết đứa trẻ này, người thường thì vui nhưng năng lực giả ốc đảo thì sao? Chuyện này vừa nhìn đã biết ai đúng ai sai, các người lại giết năng lực giả, vậy không phải tương đương nói cho Đông Hải ngạn biết năng lực giả bọn họ là hạ đẳng nhất sao?"

Thiếu tá luống cuống tay chân, không biết nên nói cái gì.

Phía sau truyền đến một chuỗi vỗ tay rất nhỏ, ba người quay đầu, nhìn thấy tổng thống Hạ Điềm để đoàn bảo tiêu đoàn lưu lại bên ngoài một mình bước vào, thiếu tá lập tức dùng quân lễ tiêu chuẩn nghiêm túc nhất. Hạ Điềm hơi gật đầu, sau đó mỉm cười với Nhiếp Gia: "Ngài nói rất đúng, Nhiếp tiên sinh, ' số đông ' tuyệt không có nghĩa là chính nghĩa."

"Chị, sao chị lại tới đây?" Hạ Thanh Đường kéo ghế dựa lại đây.

Hạ Điềm xua xua tay không ngồi, đứng ở bên cạnh Nhiếp Gia cách một tấm kính nhìn Thời Kham đang tự mình ghi chép ở trong phòng thẩm vấn.

Nhiếp Gia cũng không để ý tới Hạ Điềm, mặt vô biểu tình quay đầu, tiếp tục nhìn Thời Kham.

"Các nghị viên nội các vẫn luôn cảm thấy tôi quá do dự không quyết đoán, ý tưởng thiên chân, tôi đến nằm mơ cũng kỳ nguyện thế giới hoà bình, giữa người thường và năng lực giả có thể tiêu trừ ngăn cách. Tuy rằng hiện tại toàn bộ nhân loại đã thống nhất, nhưng ngăn cách tựa hồ càng nhiều hơn trước." Thanh sắc của Hạ Điềm ẩn chứa ưu thương.

Nhiếp Gia hơi hơi cúi đầu nhìn cô một cái, không chút khách khí nói: "Cô ôm tâm thái chúa cứu thế làm một tổng thống, cô thật sự thiên chân."

Hạ Điềm miễn cưỡng cười cười, "Vậy sao, chuyện lần này tôi thân là nguyên thủ quốc gia thế nhưng không biết xử lý như thế nào. Một bên là tánh mạng của đứa trẻ vô tội cùng toàn bộ Đông Hải ngạn, một bên là quốc dân liên danh kêu gọi, tôi rốt cuộc lựa chọn thế nào?"

"Chị à, trưởng phòng có vẻ như tính thả đứa nhóc này rồi, chị đừng làm khó dễ nữa." Hạ Thanh Đường nói.

Nhiếp Gia đánh gãy Hạ Thanh Đường, xoay người, thần sắc nghiêm túc nhìn thẳng hai mắt Hạ Điềm, " Cô là tổng thống quốc gia, thủ lĩnh chính phủ, cô cứ việc quyết định không cần lựa chọn. Kiên trì nguyên tắc của cô là được, nếu cô vì cái gọi là nhiều người tức giận mà dao động, ngày sau cô sẽ trở thành con rối của bọn chính khách nội các. Số nhiều không đại biểu cho chính nghĩa, nếu cô cũng đồng ý, vậy đừng biết rõ còn cố phạm."

"Đúng vậy chị, em từ nhỏ đã biết chị luôn hy vọng thế giới hoà bình, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ của mình, mấy ngàn năm tới xã hội nhân loại khi nào mới hoà bình? Nếu chị chỉ làm mỗi việc khẩn cầu toàn thế giới tường an không có việc gì, còn không bằng chờ thượng úy Tống thăng cấp 6, để hắn thôi miên cả thế giới." Hạ Thanh Đường nói xong chỉ chỉ thiếu niên trong phòng thẩm vấn: " Phải giết đứa trẻ này để đổi lấy an tĩnh của ngoại giới, chị thật sự nguyện ý sao?"

Hạ Điềm há miệng thở dốc, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Thế giới này thật sự tồn tại chính nghĩa sao?"

Chính nghĩa. Trong lòng Nhiếp Gia nghiền ngẫm hai chữ này, thần sắc lạnh lùng, "Thứ này tựa như quỷ vậy, có người tin, có người không tin."

" Cậu tin sao?" Trong ánh mắt Hạ Điềm ẩn chứa sự nồng nhiệt, nhìn Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, hờ hững nói: "Không tin."

Hạ Điềm nhẹ nhàng cười không nói nữa.

Nhiếp Gia nhìn cô cảm thấy cô cực kỳ giống mình trong quá khứ, kỳ nguyện hoà bình, thiện lương đến một chút gai nhọn cũng không. Hạ Điềm là một tổng thống tốt, nhưng cô thật sự không thích hợp làm một tổng thống. Cho tới nay nếu không có Thời Kham cầm thực quyền, quan quân cao cấp đứng ở phía sau cô, cô đã sớm bị những kẻ chính khách bụng đầy quỷ kế kéo xuống đài.

Cho tới bây giờ Nhiếp Gia vẫn không rõ loại cục diện như vậy đến tột cùng là ai đúng ai sai, cậu sớm đã từ bỏ tự hỏi, bởi vì chiến tranh vĩnh viễn sẽ không dừng lại, đúng sai vốn chẳng hề có ý nghĩa.

Thời Kham từ phòng thẩm vấn đi ra cũng không lập tức thả thiếu niên kia, ngọn nguồn chuyện này rõ ràng, nhưng cuối cùng phải phán quyết như thế nào còn phải qua một loạt các lưu trình chính quy. Hắn đơn giản nói câu với Hạ Điềm, Hạ Điềm mời hắn và Nhiếp Gia đến Thanh Hải môn dùng bữa tối, tựa hồ cũng có một số việc muốn thương nghị.

Nhiếp Gia và Hạ Thanh Đường đi ở hai người phía sau, nghe Hạ Điềm lo lắng sốt ruột.

Khi rời quân khu vừa lúc gặp Kiều Uyên thượng tướng, đây là quân khu trực thuộc Kiều Uyên, hắn duỗi tay cái là tới, hắn tới nơi này, đương nhiên cũng là vì thiếu niên kia.

Thời Kham lười phản ứng Kiều Uyên, trực tiếp mở cửa xe để Nhiếp Gia và Hạ Điềm lên xe, để để lại Hạ Thanh Đường ứng phó.

"Ngài tới nơi này có việc sao tướng quân?" Hạ Thanh Đường ra tay trước, trong tươi cười chỉ có lễ phép cũng không thấy kính cẩn.

Kiều Uyên nhìn xe tổng thống rời cửa lớn, như suy tư gì đó trầm mặc một hồi, trực tiếp hỏi Hạ Thanh Đường: "Nhiếp Gia tới nơi này làm gì?"

Ở chính quyền trung tâm, từ khi Nhiếp Gia gia nhập Hoa Quốc liền vẫn luôn là đối tượng mà nhóm chính khách muốn mượn sức. Nhưng sau khi trở về từ ốc đảo Nhiếp Gia liền vẫn luôn không lộ mặt, ở trong quân đội cũng không có thân phận tương ứng, cậu quá đặc thù, cho tới nay chỉ gần gũi với Thời Kham, những người khác dù là tổng thống muốn nói chuyện với cậu còn phải xem tâm tình cậu ra sao.

Dưới trướng Thời Kham nếu không bàn về Hạ Thanh Đường, chỉ một Thẩm Tô một Tống Noãn Dương đã là năng lực giả mạnh mẽ, nếu Nhiếp Gia lại đầu phục Thời Kham, vậy về sau chẳng phải ở Thanh Hải môn chính là nếu Hạ Điềm không bán hai giá thì sẽ không bán sao?!

"Nga, chị của tôi mời Nhiếp tiên sinh và trưởng phòng dùng bữa tối, thuận tiện lại đây đón trưởng phòng, cũng không có chuyện gì." Hạ Thanh Đường thuận miệng ứng phó nói: "Ngài tới chỗ này có chuyện gì sao, Kiều tướng quân?"

Trên mặt Kiều Uyên nhìn không ra cái gì, đạm đạm cười: "Không có gì, đến xem hồ sơ thôi, chuyện này tuy rằng là Thời Kham toàn quyền xử lý, nhưng tôi ít nhất cũng có quyền hỏi chứ?"

" Đương nhiên, tôi dẫn đường cho ngài." Hạ Thanh Đường cười dẫn đường cho ông ta.

Kiều Uyên vào quân khu, không đi gặp thiếu niên đả thương người như Hạ Thanh Đường nghĩ, mà thật sự đến xem ghi chép thôi, xong mới nhàn nhạt nói: "Đây là ý của tổng thống?"

"Chúng ta đều dựa theo luật pháp làm việc, không cần phải nghe ai, ngài nói đúng không." Hạ Thanh Đường tiếp nhận hồ sơ Kiều Uyên đưa tới.

Kiều Uyên thở dài, "Tổng thống và thiếu tướng, đây là quyết tâm không màng đến sống chết của dân chúng bình thường sao?"

"Tướng quân, lời này của ngài cũng quá nghiêm trọng." Hạ Thanh Đường có chút không vui, "Ngài có phải nhất quyết một hai đòi trưởng phòng hạ lệnh giết đứa bé kia bình ổn cơn giận của mọi người không? Nhưng nếu làm như vậy, năng lực giả Đông Hải ngạn sẽ nghĩ như thế nào?"

Kiều Uyên cắn răng có chút âm ngoan nói: " Tôi thèm quản bọn họ nghĩ như thế nào, bọn họ là kẻ xâm lấn! Đã từng xem chúng ta là súc sinh, lấy săn giết tìm niềm vui!"

Hạ Thanh Đường lãnh đạm nói: "Ốc đảo vốn là nơi phong kiến thống trị, hiện tại đã kết thúc, phái cá mập cực đoan cũng đã bị tướng quân chúng tôi xử quyết, hiện tại năng lực giả có thể đi vào biên giới đều là đồng bào chúng ta. Ngài nói thế, có khác gì phái cá mập cực đoan đâu? Phái cá mập theo chủ nghĩa năng lực giả tối thượng, ngài thì là người thường tối thượng, đều tám lạng nửa cân thôi. Tôi cũng là năng lực giả, đã từng bị phái cá mập quan liệt vào trong danh sách phái cá heo cần phải giết, tôi vì quốc gia vào sinh ra tử, có phải nếu có một ngày tôi làm sai chuyện gì, bởi vì thân phận năng lực giả nên bị phán tử hình không?"

Đầu ngón tay Hạ Thanh Đường nâng lên, sương đỏ nguy hiểm tản ra, bỗng chốc đem hồ sơ nhét trở lại kệ văn kiện.

Kiều Uyên vẫn chưa bị ngôn từ bất thiện của cô chọc giận, "Xã hội này muốn tồn tại ' tất nhiên phải hy sinh ' mới có khả năng phát triển lâu dài, nếu tổng thống có thể hiểu được, mà không phải theo đuổi cái gọi là hoà bình thế giới, kia mới có thể nghênh đón hoà bình thạt sự."

Ông hờ hững nói xong, rời khỏi quân khu.

Hạ Thanh Đường về tới Thanh Hải môn đem lời của Kiều Uyên thuật lại một lần nữa trên bàn cơm.

"Tất nhiên phải hy sinh?" Hạ Điềm không vui, nhíu mày lại.

" Hơi có đạo lý." Nhiếp Gia nhàn nhạt phụ họa một câu.

Thời Kham và Hạ Điềm đều nghiêng đầu nhìn hắn, Hạ Thanh Đường trừng mắt nói: "Nhiếp tiên sinh, cậu nói cái gì?"

"Đem nhân tố không yên ổn trong xã hội giết sạch, chứ không cần hy sinh một bộ phận nhỏ vô tội để ổn định những kẻ không an phận, thế giới đích xác sẽ hoà bình rồi." Nhiếp Gia nói: "Nếu không cái hắn gọi là hoà bình, chính là hy sinh giả ở địa ngục."

Hạ Thanh Đường há miệng thở dốc, ngô một tiếng, lý luận thì như thế nhưng thực hành lại rất khó.

Thời Kham cười cười, ở dưới bàn không đứng đắn cọ cẳng chân Nhiếp Gia.

Dân chúng bên ngoài tụm lại tốp năm tốp ba đứng ngoài cửa Thanh Hải giơ cờ thị uy, yêu cầu xử quyết năng lực giả đả thương người. Rất nhanh sự kiện này cũng đến trình tự pháp luật, trải qua toà án thẩm phán, định tính là ẩu đả, lại xét thấy ba người bị thương chủ động có ý định khiêu khích, cuối cùng năng lực giả cũng chỉ bồi thường tiền thuốc men, sau đó chính thức kết án.

Năng lực giả đả thương người không chết, thậm chí không cần gánh vác trách nhiệm hình sự, dân chúng đối với kết quả phán quyết đương nhiên không hài lòng, hơn nữa còn kích động, phẫn nộ, mang theo khủng hoảng mơ hồ.

Phái cá mập của ốc đảo vào lãnh thổ của bọn họ đánh người, nhưng lại không giải quyết, về sau có phải khi bọn chúng giết người chính phủ cũng sẽ không quản?! Mạng của người thường bọn họ, lấy gì bảo đảm? Thậm chí vài vị đương cục khu vực đưa ra chính sách quản chế năng lực giả, bị Hạ Điềm phẫn nộ bác bỏ.

Đường phố yên bình đã lâu, bởi vì sự kiện này lại lần nữa sôi trào.

Nhiếp Gia cũng cực kỳ không vui, kỳ nghỉ của Thời Kham còn chưa kết thúc, bởi vì ngoại giới nhao nhao mà lại bận rộn. Nhưng cũng may hắn vội thì vội, cũng không như hồi trước vừa đi là đu rânh nửa tháng, hầu hết sẽ trở về cùng ăn cơm chiều với Nhiếp Gia, tản bộ, ngủ, ngẫu nhiên ban đêm không trở lại thì ngày hôm sau cũng sẽ về nhà.

Hôm nay Nhiếp Gia suy đoán Thời Kham sẽ trở lại nhanh thôi thì nhận được điện thoại của hắn.

"Anh còn ở Đông Hải ngạn sao?" Nhiếp Gia đá hạt cát dưới chân, đi đến một bên nói chuyện điện thoại với Thời Kham l.

"Chuẩn bị cùng tổng thống trở về, hai giờ nữa sẽ về đến gia. Em ra ngoài sao, bên cạnh ồn ào thế." Trong thanh âm Thời Kham có chút mỏi mệt cùng lơi lỏng sau tan tầm.

Nhiếp Gia quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Noãn Dương cùng Thẩm Tô đang nướng xiên que, cười nói: "Trung giáo hẹn bọn em ra bờ biển nướng BBQ, ăn xong sẽ về nhà chờ anh."

Bên kia truyền đến tiếng cười trong sáng của Thời Kham: "Bờ biển gió lớn, có khoác thêm áo không?"

" Có mặc."

Thời Kham nói: " À, ăn no trở về chờ anh, ở bãi biển trước cử nhà chúng ta?"

" Đúng vậy, hình như phía trên là đường hàng không, đợi lát nữa nói không chừng có thể thấy anh đó." Nhiếp Gia nghe thấy có người gọi hắn, có lệ mà phất phất tay, tiếp tục ngồi xổm ở một bên lải nhải với Thời Kham.

Hạ Thanh Đường hô to một tiếng: " Gia!! Cậu ăn hay không hả!"

Nhiếp Gia giả bộ không nghe thấy, thẳng đến khi Thời Kham tắt mới cúp điện thoại trở lại bên giá nướng.

Tống Noãn Dương đưa thịt nướng đã nướng tốt cho cậu, Nhiếp Gia nhìn thoáng qua Thẩm Tô đang phết tương, nói: "Gần đây không phải rất bận sao, sao các người nhàn quá vậy?"

"Cao tầng cãi nhau, chúng tôi đương nhiên nhàn rỗi rồi, anh nhìn trung giáo nhàn nhã đến bực này." Tống Noãn Dương chỉ chỉ Hạ Thanh Đường đang xiên bắp cười nhạo nói: "Bắp không phải xiên như vậy, trung giáo, đợi cô xong thì trời cũng sáng."

Thẩm Tô nhận lấy, nói: " Tôi đến đây."

Hạ Thanh Đường đem bắp cho Thẩm Tô, thò qua theo chân bọn họ ăn que nướng, nói nhảm.

" Nhìn, máy bay kìa!" Mấy người ăn xong đang tính dọn dẹp, bỗng nhiên Tống Noãn Dương chỉ lên trời, ánh đèn trong đám mây thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó là một trận gầm rú truyền xuống.

" Nhìn thời gian hẳn là chị tôi và trưởng phòng." Hạ Thanh Đường than một tiếng, "Cuối cùng cũng trở lại."

Nhiếp Gia ngửa đầu lẳng lặng nhìn hướng đèn vòng qua Thanh Hải môn đến sân bay, cậu biết Thời Kham ở trên đó, rất nhanh thôi hắn có thể về nhà.

Vài người nhìn chăm chú vào ánh đèn biến mất rất nhanh giữa tầng mây, cũng theo đó an lòng hơn rất nhiều, chỉ cần Thời Kham trở lại, ở Thanh Hải môn cũng không có ai dám giở trò.

Phía chân trời bỗng nhiên nổ tung, mơ hồ đáng sợ nổ vang tới đây, độ cong nhỏ bé bên môi Nhiếp Gia biến mất, thanh sắt trong tay Hạ Thanh Đường rớt xuống đất.

"Chị!" Hạ Thanh Đường sợ hãi kêu to ra tiếng, lúc này không rảnh lo gì nữa, sương đỏ lập tức hướng về phía chân trời bay vút qua.

Nhiếp Gia sững sờ tại chỗ thật lâu, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn ngọn lửa đã biến mất cuối chân trời, trong nháy mắt như bị rút cạn linh hồn, trên mặt vô bi vô hỉ, chút sức sống cũng không có.

"Thẩm ca, anh mau đi xem đi!" Lòng Tống Noãn Dương nóng như lửa đốt, thúc giục Thẩm Tô.

Thẩm Tô cũng khiếp sợ đến trái tim tê dại, hô hấp dồn dập nhìn Nhiếp Gia, thấp giọng nói với Tống Noãn Dương: " Em giúp Nhiếp Gia bình tĩnh lại." Dứt lời cũng lập tức biến mất.

Chuyên cơ của Tổng thống ở phụ cận quân khu gặp rủi ro, bộ đội lập tức phong tỏa hiện trường tiến hành cứu viện khẩn cấp. Lúc Nhiếp Gia chạy tới, những mảnh vỡ của máy bay vãn đang cháy, khói đặc cuồn cuộn, quân chủng tác chiến và y hộ binh vây quanh chật như nêm cối.

"Nhiếp Gia anh đừng đi vào!" Tống Noãn Dương vượt qua y hộ binh, biểu tình hoảng loạn lại cấp bách chắn trước mặt Nhiếp Gia, cầu xin nói: "Chờ sự tình điều tra rõ ràng tôi sẽ thông tri cho anh, anh đừng nhìn."

Nhiếp Gia không lên tiếng, vòng qua Tống Noãn Dương, đẩy y hộ binh bước vào hiện trường, vô số cáng nâng người đưa đến trung tâm vận chuyển. Nhiếp Gia chặn lại y hộ binh đi ngang qua trước mặt mình, liếc nhìn thi thể không còn tiếng tim đập trên cáng, phát hiện không phải Thời Kham liền buông lỏng tay.

Cậu đang muốn bước vào trong, Thẩm Tô xông lên ngăn cậu lại, hô hấp gấp gáp nói: "Nhiếp Gia, anh đi về trước đi."

"Thời Kham đâu?"Trong mắt Nhiếp Gia là một mảnh âm u đen nghìn nghịt, trong thanh âm cậu ẩn chứa áp lực không thể miêu tả, cảm xúc rối loạn, nghe vào khiến người sợ hãi.

Thẩm Tô muốn nói lại thôi, Tống Noãn Dương ở phía sau Nhiếp Gia dùng sức lắc đầu, Nhiếp Gia căn bản không thuận theo Thẩm Tô, một tay đẩy hắn ra, "Cút ngay, tôi tự tìm."

" Anh đã không cảm nhận được Thời trưởng, trong lòng anh hẳn đã biết rồi."Trong mắt Thẩm Tô toàn là giãy giụa, cắn răng nói: " Di thể của Thời trưởng và tổng thống đều đã tìm được rồi...... Nhiếp Gia, anh phải bình tĩnh."

Cuối cùng Nhiếp Gia tìm thấy Thời Kham ở trung tâm cứu hộ, Hạ Thanh Đường ngốc lăng ngồi quỳ trước cáng che vải trắng, trên mặt đều là nước mắt, cô nhìn Nhiếp Gia đi vào, giống như rối gỗ không hề tức giận chỉ qua bên cạnh: "Trưởng phòng ở nơi đó."

Trên cáng bên cạnh, vải bố trắng sớm đã bị vết máu thấm sũng nước, trên cánh tay lộ ra bên ngoài có một chuếc nhẫn dính đầy máy, giống y như đúc chiếc nhẫn trên tay Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia đi qua nhìn một hồi, ngồi xổm xuống đang muốn xốc vải bố trắng lên, tại thời khắc cuối cùng bỗng nhiên nhút nhát. Ngay từ đầu cậu thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, không có tức giận cũng không khóc, chỉ có Tống Noãn Dương biết, cậu bị kích thích đến mức cả bản thân là ai cũng quên mất.

Câyh nắm chặt vải bố trắng ngồi xổm một góc, tựa hồ lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Nhiếp Gia chậm chạp không hề có động tác, nước mắt từng giọt dài rơi trên mu bàn tay, cả người run rẩy.

Nhiếp Gia không dám nhìn, cậu biết trước mắt chính là Thời Kham, nhưng đến một chút dũng khí nhìn thử cũng không có.

Tống Noãn Dương đi tới ấn tay Nhiếp Gia, khổ sở nói: " Cậu đừng nhìn. Kỳ thật không có gì cả, cậu cũng biết đây không phải Thời trưởng thật sự mà, hắn còn ở trong thế giới của các anh chờ anh, hắn sống rất tốt, thân thể này chỉ là một chuỗi số liệu giả dối mà thôi."

Nhiếp Gia không nói gì, không biết là không nghe thấy hay là căn bản không muốn nghe kẻ nào nói cả.

Cuối cùng cậu cũng không dám nhìn di thể Thời Kham, khi đứng lên bi thương trên mặt đã biến mất không còn dấu vết. Nhiếp Gia rời trung tâm cứu hộ, hướng đến chõi xác máy bay ngập trong khói đen cuồn cuộn, ở hiện trường có rất nhiều người, tiểu tổ chuyên nghiệp đang điều tra nguyên nhân rơi máy bay.

Nhiếp Gia đứng nhìn xác máy bay cơ hồ không nhìn ra nguyên hình, theo khe hở chui vào phòng điều khiển.

Tống Noãn Dương và Thẩm Tô lo lắng đứng ở một bên, Thẩm Tô nói: " Anh ấy muốn làm gì?"

"Có lẽ là muốn tự mình điều tra nguyên nhân rơi máy bay, anh bảo anh ấy ngồi chờ kết quả, anh ấy cũng ngồi không nổi." Ngực Tống Noãn Dương nghẹn đến mức khó chịu, ai có thể nghĩ đến ốc đảo đã thu phục rồi, trần ai lạc định cuối cùng lại đột nhiên xảy ra chuyện này!

Cái khác đều không quan trọng, Tống Noãn Dương lo lắng nhất vẫn là Nhiếp Gia, anh ấy tận mắt nhìn thấy Thời trưởng chết ở trước mặt, mặc dù đều là giả dối, nhưng đối với Nhiếp Gia mà nói cũng không biết sẽ tạo thành ám ảnh khắc sâu cỡ nào. Vốn dĩ tinh thần cậu thập phần hỗn loạn, vạn nhất ở thế giới hiện thực ảnh hưởng đến Nhiếp Gia...... Vậy mới thật sự tiêu tùng.

Tống Noãn Dương bỗng nhiên nghĩ đến lúc ở ốc đảo, trước khi Tạ Chân chết từng nói...... Nếu do nó trả thù, vậy thật sự quá đáng sợ.

Không bao lâu Nhiếp Gia đã đi ra, Tống Noãn Dương nhào qua hỏi trước: "Thế nào?"

"Con người làm." Nhiếp Gia ba chữ này xong, bước chân không hề dừng lại liền trực tiếp rời khỏi hiện trường.

Tống Noãn Dương cho rằng cậu về nhà, nhưng Nhiếp Gia lại biến mất.

Ngày hôm sau tiểu tổ điều tra chuyên nghiệp đưa ra kết quả, do phi công đẩy cần gạt theo phương vuông góc dẫn tới đầu máy bay chúi xuống đất, rơi tan tành, phi công trực tiếp bị nghiền m một khối xương hoàn chỉnh cũng không có.

Hạ Thanh Đường lập tức sai người điều tra tình hình gần đây của phi công, đồng thời tự mình mang đội tới nhà phi công, không ai canh cổng, Hạ Thanh Đường bạo lực đá văng cánh cửa, một cổ huyết tinh nồng đậm lập tức ập vào mặt. Tối hôm qua ba người nhà phi công đã bị giết, xác người tan tác, đâu đâu cũng có.

Cả người Hạ Thanh Đường ngơ ngác, cô đem chuyện này báo cho Tống Noãn Dương, trong lòng nghi ngờ nói: " Có phải Nhiếp Gia làm không? Nhiếp Gia đâu?"

"Tôi cũng đang tìm anh ấy, từ tối hôm qua anh ấy đã rời đi, không thấy tăm hơi!" Tống Noãn Dương đã tìm Nhiếp Gia cả ngày, lòng nóng như lửa đốt, rống xong liền cắt tắt điện thoại. Phóng thích lĩnh vực cực hạn cũng không tìm thấy Nhiếp Gia, Tống Noãn Dương cũng sắp khóc rồi, nói thật hắn tình nguyện Nhiếp Gia lấy phương thức tự sát kết thúc thế giới này, cũng đừng biến mất không một tiếng động như vậy chứ, lỡ ảnh hưởng đến thế giới hiện thực rồi sao.

Tổng thống và Thời Kham gặp nạn, cả nước khiếp sợ, nhưng cũng xem như thỏa mãn nguyện vọng của đám dân chúng mỗi ngày đều ra oai. Tổng thống và tướng quân cầm quân quyền không màng sống chết của bọn họ đã chết, đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện xấu.

(?): Lũ dân bội bạc, nếu không có Hạ Điềm với Thời Kham, không biết tụi bây chết từ kiếp nào ????

Kiều Uyên tỏ vẻ thân thiết ai điếu, cũng tuyên bố với bên ngoài hắn tạm nhậm chức tổng thống, lúc này ở quảng trường Thanh Hải môn tiến hành, quần chúng đều nhiệt liệt vỗ tay.

Ai điếu qua đi, cuối cùng Tống Noãn Dương cũng tìm thấy Nhiếp Gia ở bến cảng hoang phế ở Đông Hải ngạn. Cậu đang lẳng lặng ngồi trên mõm đá ngầm, đầu ngón tay thưởng thức chiếc nhẫn Thời Kham tặng cậu, trong mắt vô biểu tình, nhưng trên mặt đều là nước mắt.

Ánh nắng mùa thu yếu ớt chiếu trên người Nhiếp Gia, thoạt nhìn như đang châm từng ngọn lửa mỏng manh.

"Nhiếp Gia!" Tống Noãn Dương chạy tới, đứng ở trên bờ biển thở hồng hộc, chống đầu gối, "Tôi có lời muốn nói với anh, anh cuống đây trước đi."

Nhiếp Gia cũng không để ý đến hắn, chỉ một lần lại một lần vuốt ve chiếc nhẫn lạnh lẽo, nước mắt mới vừa trào ra hốc mắt lập tức bị Nhiếp Gia bất động thanh sắc lau sạch, " Sau khi em trở về, chỉ sợ không thể kết hôn với anh."

Cậu lẩm bẩm, đầu ngón tay bắn ra, ném nhẫn vào trong biển, " Em từ bỏ anh."

Nhiếp Gia nhảy xuống đá ngầm trở lại bờ biển, Tống Noãn Dương xông lên vừa muốn nói gì, nhìn Nhiếp Gia lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người: "Đôi mắt của anh......" Đôi mắt Nhiếp Gia vốn là ánh vàng rực rỡ giống như sao trời mỹ lệ, lúc này mắt phải xán lạn như cũ, nhưng đồng tử lại đen như mực bện thành một sợi dây nhỏ, giống như đôi mắt dựng đứng của động vật máu lạnh.

" Hình như tôi vừa thức tỉnh một loại năng lực mới, có thể cướp đoạt năng lực người khác." Nhiếp Gia đặt tay kên vai Tống Noãn Dương, trong nháy mắt kia, mọi thanh âm trong đầu Tống Noãn Dương đều im lặng, không còn thanh âm làm phiền nhiễu hắn nữa, đồng thời hắn cũng không thể đọc suy nghĩ của Nhiếp Gia.

" Anh không thể làm như vậy." Tống Noãn Dương ý thức được năng lực của mình bị Nhiếp Gia cướp đi, nhưng không hề để bụng, trước khi hắn mất đi năng lực đã nhìn thấy ý nghĩ của Nhiếp Gia, cảm xúc hắc ám khổng lồ kia làm hắn cả người rét run.

Hắn ở Đông Hải ngạn ba ngày, đã đoạt không ít năng lực của người khác, Nhiếp Gia muốn kết thúc luân hồi vô tận này.

" Tạm biệt." Nhiếp Gia nhàn nhạt ném xuống một câu như vậy, sau đó biến mất.

"Nhiếp Gia, Nhiếp Gia!" Tống Noãn Dương gấp đến độ kêu loạn, nhưng chỉ sợ bây giờ Nhiếp Gia đã ở Thanh Hải môn. Tống Noãn Dương như hỏng mất, khóc lớn, móc di động ra gọi cho Thẩm Tô: "Thẩm ca, Nhiếp Gia đến Thanh Hải môn, anh ấy muốn giết Kiều Uyên bao gồm cả những người thường khác! Anh nhất định phải ngăn cản anh ấy!"

" Em nói Nhiếp Gia muốn làm gì? Từ từ, hình như anh thấy anh ấy rồi......" Thẩm Tô lúc này đang đảm đương hộ vệ, duy trì trật tự quảng trường, cách đó không xa có tiếng xôn xao nhỏ hấp dẫn lực chú ý của hắn, hắn một bên đáp lời Tống Noãn Dương một bên đẩy đám người đến trung tâm của sự ồn ào.

Hộ vệ binh chặn đường bị Nhiếp Gia đá bay, Thẩm Tô la lên Nhiếp Gia cũng không nghe thấy, đẩy đám người chặn đường tiến thẳng đến đài diễn thuyết. Không ai có thể ngăn được cậu, truyền thông chỉ có thể quay cảnh này phát sóng cả nước.

Kiều Uyên thấy Nhiếp Gia đi thẳng đến chỗ mình, cảnh giác lui về sau một bước, " Cậu muốn làm gì?"

Nhiếp Gia hờ hững nhìn Kiều Uyên, cổ tay phải run lên, từ trong tay áo xuất hiện một cây đao đi săn, cậu nắm đao, không chút do dự chặt đầu Kiều Uyên ở trước mặt mọi người.

Suối máu phun thẳng lên không trung, đầu Kiều Uyên bay vào trong đám người, xác chết lăn xuống đài diễn thuyết.

Thẩm Tô và Hạ Thanh Đường sớm đã ngốc tại chỗ.

Dưới đài yên tĩnh nửa giây, sau đó bộc phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, đám người tứ tán bôn đào. Đầu ngón tay Nhiếp Gia khẽ nhúc nhích, một lá chắn vô hình lập tức bao phủ toàn bộ quảng trường, người bên ngoài vào không được, người bên trong cũng không thể đi ra, lần này đám người tức khắc càng khủng hoảng hơn.

Nhiếp Gia lau vết máu trên thân đao, ném đao đi săn, hai tay cậu chống trên bục diễn thuyết, ánh mắt lạnh như băng mở miệng nói: "Mọi người ở đây nghe này, tôi đã cứu mạng các người, hiện tại tôi muốn thu hồi. Với lại, từ giờ trở đi, tôi chính thức tuyên chiến với người thường, các người chạy trốn tới nơi nào tôi cũng sẽ bắt các người giết bằng sạch!"

Tống Noãn Dương từ trong điện thoại nhìn thấy hành vi và lời tuyên chiến của Nhiếp Gia, trong lòng tức khắc chỉ còn lại tuyệt vọng.

Ngày Kiều Uyên thượng tướng tuyên bố chính thức đảm nhiệm chức tổng thống, bị Nhiếp Gia chém bay đầu ở trước mặt cả nước, cậu mang đến khủng hoảng là chuyện trong nháy mắt. Nhiếp Gia đã từng là một người theo chủ nghĩa phái cá mập cực đoan, một khi cậu tuyên chiến, mỗi một chữ đều là sự thật.

Tức khắc trên dưới cả nước đều lâm vào sợ hãi như triều dâng.

Trong lòng Hạ Thanh Đường vốn nghẹn một bụng tức giận với Kiều Uyên, Nhiếp Gia đã làn chuyện mà cô không dám làm, nhưng liên luỵ đến nhiều người như vậy cũng không phải điều cô muốn thấy.

"Nhiếp Gia! Anh điên rồi sao! Cũng không phải tất cả mọi người tham dự bức bách Thời trưởng, Thời trưởng chết cũng không phải bọn họ trực tiếp tạo thành, anh bình tĩnh chút!" Thẩm Tô hô to.

Thanh âm lạnh băng của Nhiếp Gia thông qua phát sóng trực tiếp truyền khắp cả nước: " Tôi không quản nhiều như vậy, tôi cũng không có hứng thú biết ai trách nhiệm nhiều ai trách nhiệm ít, chỉ cần là người thường, đều phải chết!"

Editor: Hiccc, chương này dài kinh khủng nà chỉ toàn vừa bực vừa đau lòng ????