Trong lời nói của quân vương mang theo khí tức huyết tinh sát phạt, lúc trước ở trên cung yến khi thượng Đại vương tức giận so đao với Đỗ Vũ Hiền, cũng chưa từng giận dữ đến mức lộ ra sát ý, trong lòng Vân Huy tướng quân trầm xuống, tức khắc minh bạch, Đại vương sợ là không chấp nhận được bất luận kẻ nào bàn luận về thống lĩn.
Vân Huy tướng quân lập tức không dám nói nữa, nhanh chóng nói: "Vi thần lắm miệng."
"Giữa trưa lại đến nói tiếp, đi ra ngoài." Nhiếp Gia vẫy người lui đi.
Thời Kham lau khô tóc cho cậu xong, nhẹ giọng hống nói: "Thừa dịp buổi sáng mát mẻ ngủ một hồi đi."
Nhiếp Gia nằm bên cạnh hắn, cũng không chê nóng, cứ muốn chui vào trong lòng ngực người ta, Thời Kham ôm lấy cậu, một tay cầm cây quạt, hai người cùng nhau ngủ nửa buổi sáng.
Đại vương trắng đêm chưa ngủ, dù rằng việc bắt sống Thái Tử Tề quốc là một việc lớn khiến toàn quân phấn chấn nhưng, trong lúc nhất thời quân doanh cũng im ắng, sợ quấy rầy Đại vương nghỉ ngơi.
Giữa trưa Cơ Giai Dung cùng Vân Huy tướng quân đưa nước cho Tề Cẩm Vũ, Tề Cẩm Vũ bị kéo lê nửa buổi tối bàn tay sớm đã trật khớp, hiện tại lại bị phơi nắng một buổi sáng, miệng vết thương trên người đều ẩn ẩn có dấu hiệu thối rữa. Cơ Giai Dung đưa nước vào, Tề Cẩm Vũ lập tức dùng bàn tay nâng lấy, ùng ục ùng ục uống hơn phân nửa chén, phảng phất như chó hoang giành thức ăn.
Vân Huy tướng quân thấy bộ dáng Tề Cẩm Vũ sợ sệt, không khỏi nhớ tới lời thống lĩnh nói khi đó, đã dọa một người sợ vỡ mật, sẽ không dám trốn.
Cơ Giai Dung cùng Vân Huy tướng quân liếc nhau, bọn họ đều từng gặp Tề Cẩm Vũ ở trên chiến trường, vương trữ Đại Tề, hiệu lệnh ngàn quân khí phách hăng hái, từ khi bị Đại vương bắt được như chim sợ cành cong đầu cũng không dám nâng lên. Khó có thể tưởng tượng, đêm qua ở sông Kỳ Lân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tề Cẩm Vũ đến tột cùng bị bắt về như thế nào.
"Đi thôi, lúc này, Đại vương có lẽ cũng tỉnh rồi." Cơ Giai Dung vốn định giáo huấn Tề Cẩm Vũ một phen, nhìn bộ dạng hắn như thế cũng không có hứng thú khi dễ kẻ yếu.
Hai người thông truyền đi vào trướng vua, thời tiết nóng bức, trong trướng có dư hương thoang thoảng trên người quân vương.
"Tĩnh Vương bên kia có tin tức gì chưa?" Tóc dài của Nhiếp Gia rối tung, đại mã kim đao bắt chéo một chân ngồi ở mép giường, một bộ lười biếng.
Cơ Giai Dung nói: "Đan Dương Quận vẫn luôn không có người tới truyền tin, chỉ là Tĩnh Vương điện hạ thiếu dược liệu gì, đều sai người ở Khải Toàn thành đi tới đi lui. Vi thần thật ra đã an bài người ở Đan Dương Quận chú ý bên kia, nhưng nửa tháng nay, Đan Dương Quận đã tử thương quá nửa......"
Thời Kham vén rèm, bưng một đĩa điểm tâm tinh tế mà Huyền Giáp từ Khải Toàn thành mang lại đây, cầm lên một khối đút cho Nhiếp Gia, người kia tự nhiên dùng ngón tay giữa cầm lấy khối bánh ngậm vào, hờ hững nói: "Lâu như vậy, Tĩnh Vương còn chưa tìm được cách trị ôn dịch?"
Hai người đều vô lực thở dài nói: "Nói vậy Tĩnh Vương cũng bó tay không có biện pháp......"
Kia dù sao cũng là ôn dịch, Đại vương n yêu cầu Tĩnh Vương điện hạ như vậy, đến Vân Huy tướng quân cũng cảm thấy có chút hà khắc. Hơn nữa tình hình bệnh dịch thế tới rào rạt, theo thời tiết càng ngày càng tăng, người bị chết càng lúc càng nhanh, từ lúc nhiễm bệnh đến khi phát bệnh phát chết, chỉ cần bảy tám ngày, cực kỳ đáng sợ, dù cho Tĩnh Vương điện hạ thật sự có thể nghiên cứu ra phương thuốc trong kỳ hạn Đại vương đề ra, thì chỉ sợ lúc ấy Đan Dương Quận đã trở thành một thành chết.
"Hắn có biện pháp." Nhiếp Gia nhấp môi cười, "Quy Đức tướng quân, đem Tĩnh Vương lại đây."
Lúc này, Quân Trường Duyệt không sai biệt lắm cũng nên có manh mối rồi.
Vân Huy tướng quân nói: "Đại vương, cả một buổi sáng, vài vị Huyền Giáp canh phòng ngoài binh doanh nửa dặm đã tiệt hạ mười thiếp khách, xem ra đều đến vì Tề Cẩm Vũ, Đại vương hiện giờ bắt Tề Cẩm Vũ, kế tiếp có tính toán gì không? Tề Vương thật sự coi trọng vị Thái Tử này, nếu chúng ta dùng tánh mạng của Tề Cẩm Vũ đề áp chế, khó mà không bắt được nửa thành trì của Tề quốc."
"Nửa thành trì?" Thời Kham ngâm khẽ một tiếng, làm như dò hỏi, tinh tế rồi lại như trào phúng.
Vân Huy tướng quân nhất thời có chút khó hiểu, không biết chính mình nói sai cái gì. Cho tới nay Yến quốc bị Đại Tề ép sát từng bước, thủ vệ Khải Toàn thành đã là nỏ mạnh hết đà, nếu có thể bắt lấy Lộc Đài thì đó là trận thắng lớn nhất trong mười mấy năm qua.
"Bổn vương nếu đã mưu đồ cái gì, trực tiếp cầm đao giết tới, há chỉ là một cái Lộc Đài, còn phải khiến cho máu Tề Vương bắn tung tóe trên Long đình, mất đi một Tề Cẩm Vũ thì làm sao?" Nhiếp Gia cuồng ngôn nói.
"Vậy Đại vương giữ lại Tề Cẩm Vũ là có tính toán gì?" Vân Huy tướng quân bị uy áp của quân vương chấn nhiếp, thuận theo, cung kính hỏi: "Tề Cẩm Vũ bị bắt, lúc này Tề quân nhất định quân tâm đại loạn, đúng là thời cơ tốt để công thành."
"Không vội, Triệu Vô Thương đuổi tới Lộc Đài ít nhất cũng cần bảy ngày." Nhiếp Gia nói.
Vân Huy tướng quân kinh hãi: "Ngài bắt Tề Cẩm Vũ về, chẳng lẽ chính là vì dụ Triệu Vô Thương tới?!"
Triệu Vô Thương,cái tên này có thể nói là khiến cho quân Yến hoảng sợ, mãnh tướng mạnh nhất ngũ quốc cũng không phải là hư danh, dù là Tống Ngọc Uy thì nghe thấy ba chữ này tay cầm binh khí đã run rẩy.
"Đại vương! Triệu Vô Thương từng bất phân thắng bại với Tư Không Hàn, có thể thấy được vô cùng kiêu dũng, ngài lại lãng phí thời cơ tốt chỉ để chờ Triệu Vô Thương hồi viện, đến lúc đó chúng ta muốn đánh hạ Lộc Đài càng khó khăn hơn!" Vân Huy tướng quân căn bản không rõ quân vương nghĩ gì, hòa thân cũng không thể hòa, bắt Thái Tử Tề quốc cũng không tăng thêm lợi ích nào...... Rốt cuộc dự tính cái gì chứ?
Nếu muốn lợi dụng Triệu Vô Thương tới để lập uy, hơi vô ý sẽ hoàn toàn thất bại, Triệu Vô Thương kia cũng không phải người có thể khinh thường!
Vân Huy tướng quân lại muốn khuyên cái gì, Thời Kham đã không vui nhíu mày nói: "Đại vương làm việc đều có chừng mực."
Lúc này một Huyền Giáp ở bên ngoài thông báo một tiếng, tiến vào, ghé lỗ tai Nhiếp Gia gì đó, Nhiếp Gia nhướng mày, bảo Vân Huy tướng quân lui về mới cười nhạo nói: "Dám tiệt đường lui của ta, xem ra những kẻ ở Trác Lộc vẫn chưa bị đánh phục."
"Khải Toàn thành còn bao nhiêu lương thảo?" Thời Kham không chút hoang mang.
"Nam Di thiết kỵ đi theo khiến lượng tiêu hao lương thảo tăng lên, đại khái còn có thể cung ứng toàn quân một tháng." Huyền Giáp trả lời.
"Vậy là đủ rồi." Nhiếp Gia cùng hắn trăm miệng một lời, giữa mày đều là thần thái nắm chắc thắng lợi, phảng phất như lương thảo sắp khô kiệt không phải chuyện gì lớn. Nhiếp Gia nhìn Thời Kham, cùng hắn nhìn nhau cười.
Vương quyền ở Trác Lộc thành đã bị luân hãm, bị Khánh Quốc Công thủ tiêu toàn bộ, giương cờ tuyên bố muốn ủng hộ Tĩnh Vương điện hạ làm vua, thủ tiêu bạo quân, được toàn thành hoan hô. Nghĩ đến này lão già đó cũng đã trù tính hồi lâu, mới vừa chiếm lĩnh Trác Lộc thành đã khống chế quan ải, chặt đứt đường vận chuyển lương thảo đến Khải Toàn thành, lại không tiếc từ bỏ Khải Toàn thành cũng muốn mưu triều soán vị.
Tin tức này là bồ câu bên Quân Cơ Xử đưa tới, cũng không có truyền ra Trác Lộc, dù sao Tĩnh Vương vẫn còn ở biên quan, lão già đó muốn thuận lý thành chương nhất định phải chờ đợi hoặc là phái người âm thầm đón Quân Trường Duyệt về giơ cao lá cờ tạo phản, khiến quân vương cùng quân Tây Bắc quân đều đói chết ở Khải Toàn thành.
Chuyện lớn bực này, Nhiếp Gia nửa phần cũng không lộ ra với người ngoài, với quân tâm bất lợi, nói cũng không có chỗ gì tốt.
Ngày này buổi chiều Cơ Giai Dung đem Quân Trường Duyệt tiến vào quân doanh, Quân Trường Duyệt nửa tháng nay vẫn luôn bị Nhiếp Gia nhốt ở Đan Dương Quận, lòng tràn đầy đều cừu hận với Nhiếp Gia. Nhiếp Gia căn bản không để ý tới bộ dạng oán khí tận trời của hắn, đem người xách lại hỏi mấy câu, tìm hiểu một chút tiến độ trị ôn dịch, sau đó cho người lui.
Cậu nhìn ra được Quân Trường Duyệt thất thần, chỉ nói một câu: "Ngươi chừng nào trị hết ôn dịch ở Đan Dương Quận thì ta thả ngươi ra, nếu người không kịp, thì chôn cùng với Đan Dương Quận đi."
Quân Trường Duyệt bị loại cảm giác áp bách như núi đè bức cho hốc mắt phiếm hồng, trung quy trung củ hành lễ với Nhiếp Gia mới cáo lui.
Hắn chào hỏi Vân Huy tướng quân một cái, nghĩ muốn dạo quân doanh một chút, mới hoảng hốt đi tìm Tư Không Hàn, lại phát hiện Tư Không Hàn bị cách chức dời về lều lớn của binh lính, nhất thời vừa tức lại vừa đau lòng, cũng bất chấp bản thân bị uy hiếp, nổi giận đùng đùng đi vào lều lớn tìm người.
Dọc theo đường đi quân sĩ đối với hắn vẫn kính yêu như cũ, sẽ cung kính ân cần thăm hỏi một tiếng Tĩnh Vương điện hạ, nhưng ai cũng không biết nnửa tháng này đối với bọn họ thì Tĩnh Vương điện hạ cao cao tại thượng đã bị Đại vương giam lỏng ở Đan Dương Quận tùy thời đều có thể bỏ mạng, ai cũng không thể cứu hắn!
Quân Trường Duyệt càng nghĩ càng tuyệt vọng, càng nghĩ càng căm hận vì sao chính mình trong tay không có cường quyền, hắn cần những kính yêu không đau không ngứa đó thì có tác dụng gì!
Lúc này màn đêm buông xuống, trước lều của binh lính đốt lửa trại, bọn lính đang mua vui, ngươi đẩy ta xô khắp doanh trại đều là tiếng cười. Nghe nói Vương huynh bắt giữ Tề Cẩm Vũ, cho nên tinh thần của các quân sĩ cực kỳ phấn chấn, phảng phất như đã tiêu diệt Tề quốc.
Rất xa, Quân Trường Duyệt thấy trong đám người náo nhiệt đó Tư Không Hàn đang ngồi một bên, hai tay hắn đặt ở đầu gối, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm lửa trại xuất thần.
Có binh lính gọi hắn, mặc dù chưa từng bởi vì hắn mất chức mà lời ra tiếng vào, vẫn thân với hắn giống như trước như vậy, nhưng Quân Trường Duyệt biết rất rõ, trong mắt những binh lính đó đã không còn sùng bái kính ngưỡng, chỉ xem hắn như một đồng liêu bình thường.
Rõ ràng, hắn là Tư Không Hàn, là chiến thần Yến quốc mà!
Trong nháy mắt Quân Trường Duyệt cực kỳ muốn khóc, loại bất lực cùng tuyệt vọng này, hắn đã từng trải qua khi bị ám vệ mang đi đào vong vào 5 năm trước, và khi Tư Không Hàn chết đi...... Khắc cốt ghi tâm.
"Sao người cả ngày đều rầu rĩ không vui? Tinh thần sa sút hơn nửa tháng, không nghĩ tới Đại vương lại thần võ như thế trực tiếp bắt sống Tề Cẩm Vũ, Tư Không tướng quân khi còn sống cũng chưa từng đến gần được Tề Cẩm Vũ, có Đại vương ở đây, ngươi còn tinh thần sa sút cái gì chứ, tới đây tiêu khiển đi." Binh lính kia kéo kéo túm túm hắn.
Tư Không Hàn sớm đã nén giận trong lòng, lúc này bỗng nhiên bùng phát, ném binh lính kia qua một bên, rống giận: "Đừng tới phiền ta!"
Một cái vung tay của hắn, suýt nữa ném binh lính kia ngã vào lửa trại, nhất thời chọc người khác không vui, một đoàn người chuẩn bị nhào lên đánh. Lúc này nội kình của Tư Không Hàn đã bị hủy, tay lại tàn một bên, bị binh lính bình thường đẩy suýt nữa đã té ngã.
"Dừng tay!" Quân Trường Duyệt lập tức tiến lên, phẫn nộ quát lớn một tiếng.
Bọn lính lúc này mới buông Tư Không Hàn ra, chậm rãi cúi người: "Tĩnh Vương điện hạ."