Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 117: Ngày quỷ khóc



“Quỷ?”

Cậu nhóc đốn củi thấy bọn họ lạ mặt bèn ưỡn thẳng ngực lên, tỏ vẻ như một người chủ nhà: “Thế mà cũng không hiểu, hai người từ nơi khác đến đúng không?”

Từ Hành Chi dựa vào tảng đá vỡ: “Khách nơi khác thì sao? Chẳng lẽ quỷ ở đây còn chơi trò ma cũ bắt nạt ma mới chắc?”

Thấy Từ Hành Chi xem thường lời mình nói, cậu nhóc như bị xúc phạm, cường điệu nói: “Quỷ ở đây dữ lắm, nếu các ngươi tới ăn trộm thì sẽ bị quỷ cắn đấy.”

“Ngươi không sợ à?”

“Ta thì sợ gì?” Lúc nói điều này, cậu nhóc khá kiêu căng: “Ta nhận ra bọn họ. Cha ta nói vào trong cốc đốn củi, không cần vái lạy thần, dâng hương lễ ma quỷ trong cốc này nhiều vào là được. Hằng năm ta và cha ta đều dâng đồ cúng cho bọn họ. Bọn họ linh lắm, có một lần ta vào đốn cúi, trời tối sớm, ta không tìm thấy đường về, có hai con quỷ mặc áo xanh lam nhạt thắp đèn cho ta cơ.”

Lời còn chưa dứt, Lục Ngự Cửu quỳ xuống trước mặt cậu nhóc cái rầm, dập đầu lạy ba cái thật mạnh.

Có thể thấy cậu nhóc biết ứng phó với quỷ thế nào nhưng không biết cách ứng xử với người ra sao, thấy người đeo mặt nạ chẳng nói chẳng rằng mà lạy mình, cậu nhóc sợ đến mức nuốt hết đống lời khoe mẽ vào trong, xách bó củi chạy ra xa mấy bước, trốn sau cây thông, thò khuôn mặt nhỏ thô ráp hoảng hốt ra: “Tiêu rồi, trúng tà rồi đó.”

Mặc dù không hiểu tại sao ban ngày ban mặt mà đám dã quỷ này lại ra ngoài chơi bời lêu lổng, cậu nhóc lấy hết can đảm, cất giọng kêu: “Các ngươi đừng dọa hắn. Bọn họ vẫn chưa đi vào mà!”

Từ Hành Chi đi lên trước, cởi bỏ áo khoác ngoài, không nói gì, trùm lên đầu Lục Ngự Cửu đang cúi đầu định đứng dậy, đỡ cậu ta đứng vững mới quay lại nói với cậu nhóc lương thiện lại kiêu căng ấy: “Cảm ơn ngươi.”

Dứt lời, y dùng một tay đỡ Lục Ngự Cửu thấp bé, sải bước đi vào trong cổng cốc đã lụn bại.

“Này này này!” Cậu nhóc kêu lên như đau răng: “Các ngươi mà chết thì ta cũng mặc kệ đấy.”

Từ Hành Chi quay đầu lại nhếch môi cười: “Không sao đâu, bọn ta thân với người ở đây lắm.”

Từ lúc dựa vào người Từ Hành Chi, thanh niên trong lòng y vẫn luôn run rẩy, để mặc Từ Hành Chi đỡ mình đi vào trong cổng dọc theo con đường tối om.

“Nói khóc là khóc ngay được.” Từ Hành Chi bất đắc dĩ cười khẽ, nhẹ nhàng xoa bả vai cứng ngắc của Lục Ngự Cửu, dùng tay gỗ vỗ sau lưng cậu ta: “Ưỡn thẳng lưng lên.”

Lục Ngự Cửu theo y bước qua quảng trường cỏ dại um tùm. Trong cốc nhiều sương mù, tăng thêm phần ảm đạm cho cảnh vật vốn thê lương, giữa các khe đá xanh lát đường thò ra đám gốc rễ xanh vàng bám vào nhau ngoằn ngoèo, có một con châu chấu xanh biếc nhảy ra từ đó, tò mò theo đuôi hai vị khách xa lạ vào chính điện.

Cửa lớn chính điện mở ra với tiếng vang kẽo kẹt, mặt trời xuyên qua lớp sương mù một cách khó khăn, chiếu vài ba tia sáng mỏng manh bị cửa sổ cắt gọn vào trong.

Sau đó, hai người đi khắp các ngóc ngách trong Thanh Lương Cốc.

Nến tàn, nước trong đồng hồ đã cạn, gò giữa sông đập vào mắt, cô hồn khắp cốc, cứ trôi nổi như mây khói.

Đi quanh một vòng, hai người quay lại trước chính điện.

Ngồi trước thềm, Lục Ngự Cửu dùng hai tay ôm đầu gối, trên vai vẫn khoác áo của Từ Hành Chi: “Từ sư huynh, hồi đầu ta từng kể với huynh ta vào cốc thế nào.”

“Kể rồi.”

Một tên quỷ tu không biết thân thế của mình, để không liên lụy tới người dì trẻ tuổi, cậu ta một mình vác túi quần áo bỏ nhà ra đi.

“Lúc đó là mùa xuân.” Lục Ngự Cửu ngâm mình vào dòng hồi ức, ngay cả giọng nói cũng nhuộm sắc thái mùa xuân: "Ta đi mãi đi mãi, đi tới đây nghỉ chân, từ xa nhìn thấy ba chữ “Thanh Lương Cốc”, chỉ cảm thấy cái tên này rất êm tai, cây cỏ xinh đẹp, ta nghĩ có vẻ nơi này rất tốt, có sương mù, có hoa, có cây, còn có rất nhiều, rất nhiều người, giống một ngôi nhà.”

Từ Hành Chi mỉm cười, thật ra quy củ của Thanh Lương Cốc rất nghiêm, là nơi không giống nhà nhất trong bốn môn phái.

Lục Ngự Cửu cũng cười: “Lúc đầu ta vào cốc trở thành đệ tử thứ hai nghìn không trăm năm mươi. Bây giờ lại là người cuối cùng sống sót.”

Từ Hành Chi nhìn chằm chằm sương mù mỏng nhẹ lượn lờ khắp nơi, nhỏ giọng nói: “Còn sống cũng rất tốt.”

“Người còn sống nên lập bia mộ cho bọn họ.” Hai tay của Lục Ngự Cửu đặt trên đầu gối siết chặt lại: "Bọn họ không có bia mộ. Thậm chí ta còn không biết bọn họ được chôn cất ở đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ai nói?” Từ Hành Chi nhỏ nhẹ nói: "Không phải bia mộ của bọn họ ở đây sao?”

Đội trời đạp đất, ở ngay bên cạnh cậu ta.

Thấy Lục Ngự Cửu chưa hiểu ra ý mình, Từ Hành Chi đứng dậy, thò tay vào trong ngực cậu ta, lấy quyển danh sách người của Thanh Lương Cốc mà Lục Ngự Cửu viết từng nét ra.

Y lật hai trang, cúi đầu hỏi Lục Ngự Cửu: “Lúc này là giờ nào rồi?”

Lục Ngự Cửu hơi khó hiểu, nhìn đồng hồ mặt trời bên cạnh điện, đoán canh giờ hiện tại từ đống tri thức đã bỏ quên mười ba năm của mình một cách không thạo cho lắm: “Sắp trưa rồi.”

“Tuyết Trần từng nói với ta, mỗi ngày Thanh Lương Cốc đều điểm danh các đệ tử vào các giờ khác nhau, sáng, trưa, tối.” Từ Hành Chi đập danh sách vào ngực Lục Ngự Cửu: "Hôm nay, điểm danh vào buổi trưa.”

Lục Ngự Cửu hoảng hốt: “Từ, Từ sư huynh, ta…”

Từ Hành Chi không quan tâm tới sự hoảng hốt của cậu ta: “Ngươi là ai?”

“Ta…”

Từ Hành Chi dùng cán quạt ấn vào đường chân tóc của cậu ta, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?”

“Ta là…” Lục Ngự Cửu hít sâu một hơi: "Lục Ngự Cửu.”

“Lục Ngự Cửu là ai?”

Trong mắt Lục Ngự Cửu lóe lên đốm sáng của sự kiên định, tránh khỏi đè ép của Từ Hành Chi, lùi lại hai bước, vén áo bào dùng lễ nghi của Thanh Lương Cốc mà vái: “Tại hạ đệ tử cấp thấp của Thanh Lương Cốc - Lục Ngự Cửu!”

“Ngươi có kế thừa di nguyện của Ôn Tuyết Trần, Đại sư huynh Thanh Lương Cốc không?”

Trong mắt Lục Ngự Cửu ầng ậng nước: “Có!”

“Ôn Tuyết Trần bảo vệ môn phái mà chết, di nguyện chưa đạt được, ai nên hoàn thành thay hắn?”

“...”

Cả người Lục Ngự Cửu tê rần, hai tay ôm quyền khẽ run, nhất thời mất tiếng, có miệng mà khó trả lời.

Từ Hành Chi gào to lên: “Ta hỏi ngươi, ai?”

Lục Ngự Cửu bỗng cắn đầu lưỡi, máu tươi tràn ra khỏi đầu lưỡi cậu ta, đưa linh hồn cậu ta xông thẳng lên trời cao: “Lục Ngự Cửu!”

Từ Hành Chi phẩy tay áo: “Lục Ngự Cửu, điểm danh đi!”

Tháo bỏ trâm gỗ, cởi áo khoác ngoài, Lục Ngự Cửu chỉnh trang lại áo bào của Thanh Lương Cốc được cất giữ cẩn thận nhiều năm cho phẳng phiu, sạch sẽ, tay cầm danh sách, bước từng bước lên đài cao, vung ống tay áo, tầng tầng lớp lớp mây mù kéo đến, che kín ánh sáng mặt trời hết mức có thể.

Thanh niên mang gương mặt và trọng lượng của đứa trẻ con đứng trên đài cao, giang tay niệm thần chú của quỷ tộc, áo bào được linh lực khuấy động, mang tư thế mãnh liệt như lửa: “Các đệ tử của Thanh Lương Cốc, đến!!”

Sau khi không còn mặt trời, trong cốc rối loạn hết cả lên, khói mù hơi lạnh, khí lạnh tung hoành, khiến Từ Hành Chi run rẩy.

Lục Ngự Cửu thân đơn bóng chiếc đứng trên đài, cao giọng gào: “Ôn Tuyết Trần!”

Theo nề nếp điểm danh mà bốn môn phái đặt ra, tên của đệ tử đứng đầu luôn luôn đặt ở vị trí đầu tiên, Lục Ngự Cửu gằn ba chữ ấy đến mức rung động tâm can, vang dội từng đợt, cứ như muốn để người nằm dưới cát vàng trong Man Hoang cũng nghe thấy.

Cậu ta giữ im lặng một lúc, không ai đáp lời.

Vì thế, Lục Ngự Cửu hít sâu, gọi tên người tiếp theo: “Giải Tâm Viễn!”

Giọng cậu ta vang to dấy lên từng đợt tiếng vọng trên quảng trường rộng như biển, nhưng chưa kịp chìm xuống đã nghe thấy lời đáp mạnh mẽ rền vang: “Có!”

Lục Ngự Cửu cắm đầu vào trong tập danh sách bỗng ngẩng phắt đầu lên.

Dường như chỉ trong nháy mắt cả quảng trường nổi lên hàng nghìn hàng vạn đốm sáng, từng bóng hình trong suốt xếp thành đội ngũ hình vuông mà Lục Ngự Cửu không thể quen thuộc hơn, ngồi xếp bằng trên đám cỏ dại trước điện, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên vóc dáng thấp bé với vẻ dịu dàng.

Cơ thể và bàn tay cầm danh sách của Lục Ngự Cửu đồng loạt run lên. Cậu ta run rẩy nghẹn ngào, khàn giọng gọi: “Giang Nguyên Nhật!”

“Có!”

“Ngô Trường Tùng!”

“Có!”

“Dương Lân!”

Từ Hành Chi hiền hòa nhìn những quỷ hồn kia, cả người lạnh buốt nhưng trái tim lại đập thình thịch cực nhanh.

Hai nghìn sáu trăm tám mươi bảy cái tên, đủ hai nghìn sáu trăm tám mươi bảy người.

Một Lục Ngự Cửu chỉ là đệ tử cấp thấp tầm thường, một Lục Ngự Cửu gần như có thể bị tất cả các sư huynh sai đi chạy vặt phải mang theo tình yêu nóng bỏng và sâu đậm đến mức nào mới có thể ghi nhớ tên của những người này chứ?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hành Chi không biết, y chỉ biết mấy năm qua Lục Ngự Cửu là người còn sống duy nhất của Thanh Lương Cốc, là người gánh vác cả cốc trên lưng.

Gọi tên người cuối cùng xong, Lục Ngự Cửu không còn chút sức lực nào nữa, tập danh sách rơi xuống khỏi đài.

Cậu ta ngã quỵ xuống đất, ôm mặt khóc nức nở, miệng lẩm bẩm: “Sư huynh, sư huynh, Lục Ngự Cửu về nhà rồi… Đệ về rồi…”’

Giải Tâm Viễn - người đáp lời đầu tiên vừa rồi trôi bồng bềnh lên trên đài, nhìn Lục Ngự Cửu khóc lóc chẳng ra thể thống gì, nghiêm nghị quát: “Khóc gì mà khóc, không nên thân.”

Lục Ngự Cửu liều mạng quỳ lết tới, ôm lấy đầu gối hắn, khóc khàn cả giọng.

Giải Tâm Viễn lại mắng: “Chỉ biết khóc thôi.”

Nói xong, hắn hục hặc ngồi xổm xuống, ôm lấy chàng thanh niên trẻ tuổi, vỗ về lưng cậu ta.

Lục Ngự Cửu vùi trong lồng ngực lạnh lẽo, khóc lóc nói xin lỗi: “Sư huynh, Lục Ngự Cửu là không phải người của chính đạo… Trước kia đệ không cố ý trà trộn vào trong cốc đâu, đệ không phải…”

Giải Tâm Viễn im lặng một lúc.

Lục Ngự Cửu đã đạt đến Nguyên anh, cậu ta lại dồn hết sức chuyển hóa thành tu vi quỷ tu, cân bằng được duy trì khi tu luyện cả chính đạo và quỷ đạo hồi trước bị phá vỡ, hơi thở quỷ tu khó che giấu được nữa. Ngay từ khi Lục Ngự Cửu đi vào cổng, gần như tất cả ma quỷ trốn trong bóng tối đều đánh hơi được mùi trên người cậu ta.

Qua một lúc, hắn ôm chặt Lục Ngự Cửu, mắng: “Đồ ngốc.”

Dứt lời, hắn đổi sang giọng dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có thể đưa bọn ta ra ngoài không?”

Phàm là linh quỷ, tâm nguyện chưa thành, oán niệm sâu nặng sẽ bị trói buộc ở một chỗ, không đi tới đường đầu thai được, không qua cầu Nại Hà được, hơn hai nghìn hồn thiêng, ở lại đây suốt mười ba năm ròng rã.

Bọn họ ôm ấp oan khuất và thù hận ngập trời, không thể trút xả, mỗi khi đến ngày môn phái bị hủy diệt, quỷ khóc vang khắp cốc, người sống không ai dám vào.

Lục Ngự Cửu nước mắt rưng rưng nói: “Nhưng mà… Linh hồn bị trói buộc muốn rời khỏi nơi bị trói thì chỉ có thể để quỷ tu lấy hồn hạch, nhận làm quỷ… quỷ nô, không thể đầu thai chuyển kiếp…”

Giải Tâm Viễn siết chặt vai cậu ta: “Có được không?”

Từ trưa tới khi mặt trời lặn, cậu nhóc đốn củi đã nhặt được hai bó củi đầy nhưng cậu nhóc vẫn chưa xuống núi mà ngồi xổm dưới gốc cây thông, ngó dáo dác về phía trong cổng cốc, dự tính nếu hai người kia vẫn không đi ra thì cậu nhóc sẽ đi vào nói với đám dã quỷ, xin bọn họ nể mặt mình mà tha cho hai vị khách xứ lạ không biết tốt xấu ấy một mạng.

Ôm ấp lý tưởng hào hùng đầy thiện chí ấy, cậu nhóc lại chờ được bóng hai người kia.

Thanh niên tuấn tú cõng người thấp bé, chậm rãi bước ra khỏi cánh cổng.

Dường như người được y cõng phía sau rất mệt, mệt mỏi tới mức dù ngủ thiếp đi rồi ngón tay vẫn vô thức co lại.

Cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm lại thoáng thấy buồn rầu nản lòng, cảm thấy thật tiếc khi không thể để hai người này nhìn thấy tình bạn đẹp của mình và quỷ hồn nơi đây.

Trong lúc cậu nhóc ủ dột, thanh niên cõng người dừng chân lại, khẽ cười, không nhìn về phía cây thông, chỉ tự lẩm bẩm: “Nhóc con, sau này lên núi đốn củi vào ban đêm nhớ xách đèn theo, sau này ma quỷ trong núi này không thể thắp đèn thay ngươi nữa đâu.”

Cậu nhóc ngẩn người, thò đầu ra khỏi nơi mình đang trốn, nhưng không ngờ thanh niên kia đã biến mất tăm như gió.

Từ Hành Chi đi trên đường núi, vì nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc năm xưa nên tâm trạng y không tệ.

Mãi tới tận khi y cảm nhận được hơi thở kỳ lạ chéo bên cạnh mình.

Bỗng nhiên y dừng bước, chỉ chờ hai tiếng bước chân một trước một sau đi về phía mình từ hướng trước mặt.

“Ngươi chắc chắn ở đây có linh lực dao động chứ?”

“Đúng mà. Không biết tên khốn kiếp nào quấy rầy nơi ma quỷ lộng hành này. Sóng linh lực biến mất rồi, hai huynh đệ chúng ta đi một chuyến cho có thôi…”

Tiếng nói dừng ở đó, hai người nói chuyện kia đã nhìn thấy Từ Hành Chi và Lục Ngự Cửu mê man.

Đó là hai đệ tử ma đạo mặc trang phục của Đan Dương Phong.