Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 131: Lòng quân tan rã



Tôn Nguyên Châu mang theo chuyện quan trọng đến không nhìn thấy Cửu Chi Đăng ở trong điện Thanh Trúc thì giật mình, túm lấy một tiếng đệ tử vẩy nước quét nhà đi ngang qua, hỏi ngay: “Sơn chủ đâu?”

Trong mười ba năm, gần như gã chưa từng thấy Cửu Chi Đăng rời khỏi điện Thanh Trúc quá một trăm bước, bây giờ đang trong thời kỳ rối ren, chẳng thấy bóng dáng Cửu Chi Đăng đâu cả, thật sự khiến lòng người hoảng hốt.

May mà một tên đệ tử nhanh chóng chỉ rõ vị trí của Cửu Chi Đăng cho Tôn Nguyên Châu biết khiến gã thở phào một hơi.

Từ khi Ứng Thiên Xuyên thất thủ, sáng sớm hôm sau Phong Lăng đổ tuyết rất lớn, rơi suốt ba ngày trời, chỗ nào ở Phong Lăng cũng mang màu trắng xóa, nhìn mà mắt cay lòng lạnh lẽo, bây giờ tuyết đã dần ngừng rơi, khắp nơi chìm trong tiếng gãy của cành cây bị đè nặng, cứ liên tục không ngừng, đây là dấu hiệu không tốt.

Dưới sự dẫn đường của đệ tử, Tôn Nguyên Châu nhìn thấy Cửu Chi Đăng ở bãi đất trống trước cấm địa.

Nơi này là một tòa điện tinh xảo đặc biệt, bức hoành bị gỡ, không thể gọi ra tên của nó, theo bố cục phong thủy thì nó quả là thượng phẩm, không hề kém cạnh điện Thanh Trúc. Nhưng Cửu Chi Đăng ra lệnh không cho bất cứ ai đi vào nên nó nhận được biệt danh “cấm địa”. Lần trước có tên đệ tử tay chân không sạch sẽ mò vào trộm đèn tê giác lúc nửa đêm, bị Cửu Chi Đăng đánh gãy tay chân, ném xuống vách núi. Từ đó về sau, ai ai nhìn nó đều thấy sợ, đi đường vòng, vì thế nơi này yên tĩnh vắng người như thiền viện, kết hợp thêm trời xanh tuyết trắng, chỉ có cảm giác như chốn lánh đời.

Trong ánh trăng ấm áp, hắn đốt một cái lò bên ngoài điện, nấu tuyết pha trà, cành hải đường giấu mình trong ngày đông vùi vào bếp, bị lửa đốt kêu tách tách tỏa ra hương gỗ ngòn ngọt.

Có lẽ vì có tuyết rơi làm nền, gương mặt đẹp đẽ của Cửu Chi Đăng trắng muốt như trong suốt, có thể ngờ ngợ thấy được mạch máu xanh trên cần cổ mảnh mai, đôi mắt trước giờ hơi nhỏ cũng to hơn hẳn, trông vừa trẻ trung vừa đáng yêu, không còn dáng vẻ thanh đao sắc bén chặt xương lau tuyết nữa.

Dù biết người này suy nghĩ kín đáo khó đoán, không thể đếm hết được, Tôn Nguyên Châu vẫn nhìn ngây ra thoáng chốc mới bước lên trước như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hành lễ: “Sơn chủ. Sao ngài không đi vào?”

Cửu Chi Đăng giương mắt nhìn gã: “Vào đâu?”

Từ trước đến nay Tôn Nguyên Châu luôn mang lòng dạ như người cha hiền lành, dù người trước mặt không cần, gã vẫn không nhịn được lải nhải đôi câu: “Dù sao trong điện cũng ấm áp hơn bên ngoài.”

Nói hết câu, gã liếc mắt vào trong điện, ngạc nhiên khi thấy tuyết đọng trong điện ngoài sân đều được dọn sạch rồi, cột ở hành lang cũng sạch như dùng nước lau, ngay cả chuông đồng dưới mái hiên cũng được lau bóng loáng.

Cửu Chi Đăng rót nước trà vừa sôi ùng ục vào trong chén: “Đây không phải điện của ta, ta quét dọn thì được chứ không có tư cách ở lâu.”

Tôn Nguyên Châu biết mình lo việc không đâu, nghe lời rút từ vị trí cha già về vị trí thuộc hạ: “Vâng.”

“Ôn Tuyết Trần đâu?”

Tôn Nguyên Châu vì việc này mà đến: “Các đệ tử trong tông báo lại, tìm khắp ngóc ngách trong phạm vi trăm dặm từ tháp cao đám Mạnh Trọng Quang ở mà không tìm thấy bóng dáng Ôn Tuyết Trần… Chỉ tìm thấy xe lăn của hắn ở trong tháp.”

Cửu Chi Đăng nâng chén trà sứ thô ráp nóng hôi hổi lên, đôi mắt càng thêm to hơn và ươn ướt: “Xe lăn.”

“Các đệ tử mang về rồi. Ở ngoài điện Thanh Trúc.”

Cửu Chi Đăng ừ một tiếng, thất thần nói: “Rốt cuộc hắn đi đâu rồi chứ.”

“Ngài muốn tìm Ôn Tuyết Trần để hắn làm gì cho ngài?” Tôn Nguyên Châu thử thăm dò: “Có lẽ thuộc hạ có thể ra sức hộ.”

Nói thế thôi chứ Tôn Nguyên Châu tự biết sức mình.

Tu chất tu đạo của gã bình thường, điểm có thể gọi là ưu thế trong cuộc đời cũng chỉ có “thức thời” và “quản lý giỏi”, so với người văn nhã tài trí, mưu tính cho bản thân, tính kế người khác như Ôn Tuyết Trần, thứ đáng khen của gã chỉ có cái miệng giỏi an ủi vỗ về lòng người.

Nhưng bây giờ tình thế thay đổi đột ngột, gã chỉ dựa vào cái miệng không thể làm yên lòng đám người dưới đang hoang mang dao động được.

Gã chỉ có thể mong chờ Cửu Chi Đăng ngăn cơn sóng dữ.

“Ngươi cũng được.” Cửu Chi Đăng chỉ liếc gã một cái: “Ta chỉ thiếu một người uống trà với ta thôi.”

Tôn Nguyên Châu ngẩn ra, sắc mặt lờ mờ có phần không tốt.

Ma đạo có rất nhiều chi nhánh, những năm gần đây bị thủ đoạn mạnh mẽ của Cửu Chi Đăng áp chế, cũng khá an phận.

Tất cả mọi người đều sợ Cửu Chi Đăng, sợ hắn ta lòng dạ độc ác, càng sợ hắn ta vong ơn phụ nghĩa.

Lòng người luôn kỳ quái. Hắn ta không đánh bốn môn phái, mọi người nhận định chắc chắn hắn ta có suy nghĩ khác, rục rịch muốn lật đổ thanh niên tầm thường không có chí tiến thủ này; tới khi hắn ta làm chủ bốn môn phái, mọi người càng bàn tán sôi nổi hơn, cho rằng hắn ta lòng dạ sắt đá, ngay cả sư môn cũng dám tàn sát, quả là một con sói con.

Khi bọn họ biết Cửu Chi Đăng và ma đạo không có chút xíu tình nghĩa gì thì hãi hùng không thôi, dẹp bỏ ý định giết con sói con này.

Nhưng lần này nhóm Từ Hành Chi xông ra khỏi Man Hoang, một khi tin tức bị truyền ra, bên dưới sẽ rối loạn hết cả lên.

Có người thầm nói, không phải Từ Hành Chi chết từ lâu rồi sao, sao tự dưng lại nhảy ra; có người thì lo lắng không biết họ sẽ trả thù thế nào.

Có người lại nghĩ sâu xa hơn: Từ trước đến nay Cửu Chi Đăng không mưu tính lợi ích cho ma đạo, sau khi lên chức, tất cả mọi việc đều thực thi theo quy định của bốn môn phái cũ, đồng hóa đệ tử ma đạo, thay đổi trang phục, cấm công phu tu luyện, còn đối xử tử tế với những kẻ đầu hàng của bốn môn phái cũ, mặc kệ những người bỏ ở lại hoặc rời đi, rõ ràng là trá hình gìn giữ thực lực cho bốn môn phái cũ.

Bây giờ nhóm Từ Hành Chi vốn phải chết từ lâu rồi lại thoát ra khỏi Man Hoang, Cửu Chi Đăng có thể phản bội bốn môn phái, chẳng lẽ hắn ta sẽ không phản bội ma đạo ư?

Ưu thế của ma đạo là có nhiều chi nhánh, khuyết điểm cũng là nhiều chi nhánh, tranh chấp, đùn đẩy, nghi ngờ, một trăm người thì có một trăm suy nghĩ, dùng hết sức kéo xe ngựa của ma đạo chạy về một trăm hướng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mâu thuẫn nội bộ đã tổn hại nghiêm trọng tinh thần chiến đấu của mỗi một chi nhánh, náo loạn lên ắt sẽ không chịu nổi một ngày.

Tôn Nguyên Châu sầu lo muốn đứt ruột thay Cửu Chi Đăng, vậy mà hắn ta lại ở đây ngắm trăng pha trà, vẩy nước quét nhà, cứ như với hắn ta mà nói, hỗn loạn bên ngoài chẳng hề quan trọng.

Thú vui nhàn rỗi không đúng lúc này thật sự dễ khiến người ta tức giận, may mà Tôn Nguyên Châu tốt tính, thử thăm dò bẩm báo tình hình đã biết với Cửu Chi Đăng: “Sơn chủ, theo lời do thám báo lại, có hơn hai nghìn đệ tử mặc đồ Phong Lăng, Đan Dương và Ứng Thiên Xuyên chuyển đến các trấn ven biển của Ứng Thiên Xuyên. Thêm cả hai nghìn quỷ binh của Thanh Lương Cốc và hơn một nghìn đệ tử vốn ở Ứng Thiên Xuyên nữa, tình hình không ổn chút nào.”

Nghe thấy tin tức đó, Cửu Chi Đăng chẳng hề sốt sắng, trái lại còn thấy hứng thú: “Hai nghìn đệ tử dọn vào thành trấn ấy đến từ đâu?”

Tôn Nguyên Châu nhíu mày.

Nguyên văn của tên đệ tử bị dọa sợ tè ra quần kia là “Chui ra từ lòng đất”, nhưng hiển nhiên là không thể nói lời ấy ra được, vì thế Tôn Nguyên Châu lắc đầu: “Không biết. Nhưng ta tin chắc là không có hoàn cảnh năm năm trở lên thì không thể im hơi lặng tiếng kéo ra đội ngũ ấy được.”

Cửu Chi Đăng uống một hớp trà, khẽ ho khan: “Ai biết được chứ.”

Tôn Nguyên Châu biết bây giờ không phải lúc truy cứu xem đội ngũ ấy chui từ đâu ra. Thực tế rành rành ra đó rồi, giải quyết thế nào mới là việc khẩn cấp trước mắt.

Gã nói: “Ta và bảo chủ Át Vân Bảo đã bàn bạc với nhau rồi, dù thế nào cũng thề phải giữ được Phong Lăng Sơn và Đan Dương Phong, nếu không một khi rút chạy, chúng ta mất cơ sở xây dựng nhiều năm, vậy thì coi như toi.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Cửu Chi Đăng giật giật, khóe miệng hơi cong lên, không đáp lời.

Từ lúc lúc Ôn Tuyết Trần đẩy sư huynh vào Man Hoang, hoặc là nói, từ lúc Từ Hành Chi vô thức viết cuốn truyện “Mạnh Trọng Quang sẽ thoát khỏi Man Hoang”, hắn ta đã lờ mờ cảm nhận được có lẽ ma đạo sắp sụp đổ rồi.

Nửa năm dài đằng đẵng trôi qua, mọi cảm xúc đã nhạt đi, bây giờ hắn ta chỉ muốn uống trà.

Tôn Nguyên Châu tiếp tục lải nhải: “Hôm qua, Tam Nguyên Tông cách Ứng Thiên Xuyên gần nhất đã cử một đội tu sĩ đột kích gây rối các trấn gần Ứng Thiên Xuyên, mục đích là áp chế nhuệ khí của bọn chúng. Nhưng nhóm tu sĩ đó không biết Mạnh Trọng Quang đang ở trong trấn, nhóm người đó đúng lúc đụng phải hắn, không một ai quay về.”

Cửu Chi Đăng thờ ơ đáp một tiếng, bỏ chén trà xuống, túm một nắm tuyết trước thềm, bắt đầu lau chùi thanh kiếm bên hông, dáng vẻ hờ hững quá đỗi, trong chốc lát Tôn Nguyên Châu không đoán ra được hắn ta không hề đặt nhóm Từ Hành Chi vào mắt hay chẳng nghe lọt lời mình nói.

Sau một lúc im lặng lâu, Tôn Nguyên Châu như đứng đống lửa, như ngồi đống than giục hắn ta: “Sơn chủ, ngài cho biện pháp đi.”

“Như lời ngươi nói, cứ tự bảo vệ núi của mình là được.” Cửu Chi Đăng đưa ra biện pháp chẳng phải biện pháp: “Đan Dương Phong giao cho Át Vân Bảo và Hắc Thủy Bảo cùng nhau trấn giữ, bảo bọn họ không được gây ra sai sót gì.”

Tôn Nguyên Châu có chút không tin nổi: “Chỉ thế thôi ư?”

Cửu Chi Đăng vơ một nắm tuyết nữa: “Muốn thế nào nữa?”

Lau một lúc, hắn ta lại khẽ ho khan, kho rất chậm rãi, cứ như vừa nãy nuốt phải lá trà, không ho ra không nuốt xuống được khiến cổ họng khó chịu, chỉ có thể xử lý từng chút một.

Tôn Nguyên Châu bèn nói rõ luôn: “Bên phía Át Vân Bảo muốn ngài tới đó trấn thủ, cho đám đệ tử yên tâm rồi sắp xếp bước tiếp theo nên làm gì. Ngài cũng không thể chỉ canh giữ trong núi rồi đợi người ta đến đánh đâu nhỉ?”

Những tông phái này như con sâu trăm chân, cần một bộ não thống nhất điều khiển mới phát huy được hiệu quả cao nhất, nếu không chân trước vấp chân sau, tự khiến bản thân bị ngã, nói gì đến giữ sự nghiệp nữa?

Cửu Chi Đăng lại nói: “Để bọn họ tự bàn bạc là được. Chẳng lẽ không có ta thì bọn họ sẽ ngồi chờ chết à?”

Dù có tốt tính đến đâu, nghe lời vô liêm sỉ lạnh lùng bạc bẽo tột độ ấy, Tôn Nguyên Châu không ngồi yên được nữa: “Sơn chủ, ngài không có tình cảm gì với ma đạo nhưng ngài ắt phải hiểu đạo lý môi hở răng lạnh chứ!”

Cửu Chi Đăng nhét kiếm vào vỏ, âm thanh ấy nghe có vẻ không được bình thường: “Răng vỡ nát từ lâu rồi.”

Nhìn khuôn mặt chẳng quan tâm đến chuyện gì, trái tim Tôn Nguyên Châu hoàn toàn lạnh thấu, gập người một cách cứng ngắc: “Thuộc hạ đã hiểu ý của sơn chủ. Nếu ngài không còn việc gì nữa, thuộc hạ xin cáo lui.”

Tôn Nguyên Châu đi khỏi đó, chỉ còn ánh trăng uống trà với Cửu Chi Đăng.

Hắn ta cười với bản thân.

Đây là nguyên nhân hắn ta muốn tìm Ôn Tuyết Trần, chỉ có Ôn Tuyết Trần biết suy nghĩ của hắn ta, cũng chỉ có Ôn Tuyết Trần hiểu được vì sao hắn ta không để tâm gì đến chuyện của ma đạo.

Hơi nước nóng ở ấm trà sôi sục đẩy nắp ấm lên, Cửu Chi Đăng xách ấm xuống, rót ra hai chén, đẩy qua bên kia bậc thềm, bản thân cầm một chén, nhỏ giọng nói: “Ôn Tuyết Trần, chúng ta đối thơ đi.”

Xung quanh vắng vẻ, tuyết át mất phần lớn âm thanh, càng làm nổi bật sự hoang vu mênh mông.

Hắn ta ngửa đầu lên nhìn trăng, nói vế trên: “Trăng tròn vành vạnh, chẳng chiếu đến bóng người đoàn viên.”

Đương nhiên Ôn Tuyết Trần không thể đáp lại, một chén trà nóng lẻ loi đặt bên cạnh Cửu Chi Đăng trong đêm rét trời đông vẫn còn bốc hơi khói trắng.

Hắn ta bưng chén bằng hai tay, trong im lặng vô tận, hắn ta nói vế dưới: “Vượt qua ngàn cánh buồm mà chẳng thấy con thuyền của người.”

Nói xong, hắn ta cụng vào cái chén cô độc kia, nở một nụ cười thật tươi như người bạn thơ, bạn trà và tri kỷ duy nhất trong mười ba năm của hắn ta vẫn đang ở bên cạnh.

Tôn Nguyên Châu đi ra khỏi cổng môn phái, rỉ tai nói nhỏ với hai người mặc áo choàng màu đen luôn đứng đợi ở đó mấy câu, một người trong số đó bỗng nổi cáu, hét lên giận dữ: “Toàn lời nhảm nhí!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Không chờ Tôn Nguyên Châu ra hiệu, gã tự nhận ra mình quá kích động, nhưng cảm xúc quá khó bình tĩnh lại, đành phải nhỏ giọng xuống rì rầm mắng: “Đúng là đồ chó do bốn môn phái dạy dỗ, bạc tình bạc nghĩa, nước đã đến chân rồi mà chỉ biết nói mấy lời màu mè rồi lùi về sau để chúng ta xông lên trước chiến đấu! Không phải trước kia Từ Hành Chi đã chết rồi sao? Bây giờ lại nhảy ra, chắc chắn là tại trước kia hắn khoan dung bao che!”

Người vừa nói chính là bảo chủ của Át Vân Bảo - Chử Tâm Chí, kẻ đánh cho Khúc Trì bị tâm bệnh vì trút mối thù cá nhân, người còn lại cao gầy, ấy là Ngũ bảo chủ của Hắc Thủy Bảo.

So với Chử bảo chủ nổi cơn tam bành, Ngũ bảo chủ lo lắng không yên: “Ta nhớ trên người Từ Hành Chi có thần khí sách Thế Giới, lần này hắn ra khỏi Man hoang, có khi cũng nhờ mượn uy lực của sách Thế Giới…”

Tôn Nguyên Châu không muốn thảo luận với ông ta về chuyện này, chỉ khiến lòng quân rối loạn hơn chứ chẳng có tác dụng gì: “Sơn chủ vừa ra lệnh ai làm việc nấy, mời hai vị bảo chủ chung sức hợp lực, liên minh với các tông phái nhỏ ở xung quanh, một mặt là để tăng mạnh phòng thủ, mặt khác là liên hệ với các tông phái gần Ứng Thiên Xuyên, tập kích gây rối bọn chúng nhiều hơn. Cần hỗ trợ gì thì có thể nói bất cứ lúc nào, Xích Luyện Tông ta giúp được thì chắc chắn sẽ ra tay.”

Chử bảo chủ bình tĩnh lại sau cơn nóng giận, gằn giọng đáp được, cơ mặt nhăn nhúm hết cả lại: “Đúng đúng đúng. Ta phải vây Đan Dương Phong thành tường sắt! Tên họ Khúc muốn vào sẽ không dễ dàng, trước kia không giết hắn được, lần này ta không tróc da hắn thì không thôi!”

Trong điện nghị sự của Ứng Thiên Xuyên, Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang, Khúc Trì, Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu ai ngồi chỗ người đó, các đệ tử của bốn môn phái Thanh Lương Cốc, Ứng Thiên Xuyên, Đan Dương Phong, Phong Lăng Sơn có thể đưa ra ý kiến, quản lý công việc đều đang phân tích tình hình trước mắt. Chu Vọng chạy đi ngắm biển, Nguyên Như Trú thì phụ trách châm trà rót nước.

Người ma đạo vốn đã rối loạn trận tuyến, sự thật ấy rõ rành rành. Mấy người họ bàn bạc xong, chọn Đan Dương Phong làm mục tiêu hành động kế tiếp, nếu không có biến cố gì, ba ngày sau sẽ ra tay.

Chuyên lớn đã được quyết định, bọn họ túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, vòng tròn lấy Từ Hành Chi làm trung tâm sôi nổi nhất, nói nhao nhao hết cả lên. Từ Hành Chi gảy mấy củ khoai lang đã nướng chín ở đống than trước mặt ra, thổi phù phù rồi vứt cho Chu Bắc Nam một củ, Khúc Trì một củ, chia cho mấy đệ tử khác, bản thân y cầm một củ trong lòng bàn tay.

Hôm qua y rất thèm ăn cái này, Mạnh Trọng Quang bèn vượt biển của xuyên đi mua khoai lang, đúng lúc gặp phải Tam Nguyên Tông mưu toan làm loạn, Mạnh Trọng Quang tiện đường giải quyết bọn chúng rồi mới về Ứng Thiên Xuyên.

Từ Hành Chi cầm khoai lang vừa nướng chín thổi phù phù, Mạnh Trọng Quang chủ động vươn tay lấy khoai lang, tỉ mỉ phủi bụi bẩn ở ngoài vỏ đi, sau đó bóc một lớp vỏ ngoài cùng ra rồi mới ngoan ngoãn đưa tới trước mặt Từ Hành Chi: “Sư huynh ăn đi này. Cẩn thận khéo bỏng.”

Khoai lang vừa được nướng chín xong, rất mềm rất ngọt, cắn một miếng vị ngọt trôi tuột xuống, dinh dính ngòn ngọt khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Hồi Chu Bắc Nam vẫn còn là Chu đại thiếu gia, hắn ta chướng mắt thứ đồ ăn bình dân này, với người tích cốc nhiều năm như bọn họ mà nói, đồ ăn chỉ là thứ tiêu khiển thỉnh thoảng rảnh rỗi mới đụng tới, nhưng sống vô nghĩa trong Man Hoang nhiều năm, vừa mới ngửi thấy mùi hương của nhân gian này, trái tim và dạ dày của hắn ta đều ấm hẳn lên.

Lục Ngự Cửu ở bên cạnh dè dặt nuốt nước miếng.

Chu Bắc Nam nhìn lén động tác của Mạnh Trọng Quang, vụng về định bóc cho Lục Ngự Cửu ăn.

Nhị sư huynh của Thanh Lương Cốc Giải Tâm Viễn đã quan sát Lục Ngự Cửu từ vừa nãy rồi, thấy mọi người không bàn chuyện quan trọng nữa, hắn bèn đi thẳng một mạch lên trước, nói với Lục Ngự Cửu: “Chuyện đã xong rồi, đừng đeo cái thứ quái lạ này nữa, khó coi lắm.”

Lục Ngự Cửu ơ một tiếng mới hiểu ra hắn đang nói đến mặt nạ quỷ của mình, đang định vươn tay tháo xuống thì đột nhiên Chu Bắc Nam đè tay cậu ta xuống: “Này, đừng nhúc nhích!”

Hắn ta ngẩng đầu lên, không khách sáo nói với Giải Tâm Viễn: “Hắn không tháo mặt nạ.”

Giải Tâm Viễn không hiểu ra sao: “Vì sao?”

Chu Bắc Nam kiên quyết: “Hắn không tháo.”

Từ Hành Chi nghe thấy tiếng động bên đó, ngậm khoai lang lẳng lặng xem trò vui.

Lục Ngự Cửu nhận ra bầu không khí không ổn, lập tức lên tiếng hòa giải: “Sư huynh, không sao đâu.”

Giải Tâm Viễn nhíu chặt mày lại, dù sao Chu Bắc Nam cũng là sư huynh, vai vế ở đó, hắn không tranh cãi nữa, cung kính hành lễ, liếc Chu Bắc Nam một cái rồi mới đi.

Chu Bắc Nam vừa lột khoai lang vừa cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Ánh mắt đó của hắn là sao, cứ như ta cướp đồ của hắn vậy.”

Lục Ngự Cửu dịu giọng mắng hắn ta: “Ngươi đừng có mà vô lễ với sư huynh.”

Chu Bắc Nam hừ một tiếng: “Sư huynh gì chứ? Đó là sư huynh của ngươi. Ta và bọn họ ngang hàng, còn đến sớm hơn bọn họ mười ba năm. Ta còn cho phép họ sài ké tinh nguyên của ngươi nữa đó, thế vẫn chưa đủ à?”

Lục Ngự Cửu tranh luận theo lý lẽ: “Bọn họ là sư huynh của ta, đó là việc ta nên làm.”

Chu Bắc Nam bĩu môi, chua chát: “Ò.”

Hắn ta bẻ khoai lang ngọt chảy vào tận tim thành hai nửa, đưa đầu to hơn cho Lục Ngự Cửu, nói nhỏ: “Ngươi đừng nghe lời sư huynh mình quá. Không muốn cho bọn họ xem vết thương trên mặt thì cứ kệ, chỉ cho một mình ta xem là được. Ta sẽ không chê ngươi.”

Lục Ngự Cửu vốn đang cảm thấy mình có lý chẳng sợ gì, cậu ta vươn tay lên sờ mặt nạ quỷ, lòng kiêu ngạo bỗng tụt giảm, cầm khoai lang ăn như con sóc, lại có thêm một tâm sự không lớn không nhỏ nữa rồi.