Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 24: Gặp lại người quen cũ




Trước khi Từ Hành Chi mở mắt ra chỉ cảm thấy y phục ướt nhẹp dán sát vào người, cực kỳ khó chịu.

Y nhớ lúc y lấy nước ở cạnh dòng suối, sau lưng bỗng có một đôi tay đẩy y xuống nước.

Rõ ràng mực nước chẳng hề sâu nhưng lúc Từ Hành Chi ngã xuống, dưới đáy tự dưng có thêm xoáy nước, cố ý cuốn Từ Hành Chi vào trong.

Dưới sự lôi kéo mãnh liệt của “vòng xoáy” Từ Hành Chi phun một ngụm máu, mất cảm giác.

Đến lúc có sức lực mở mắt ra, đập vào mắt y là cơ thể nữ trắng mịn không một mảnh vải.

Hai mắt Từ Hành Chi như rơi vào thiên phủ chi địa, cay đến mức y phải nhắm chặt hai mắt lại, muốn bò dậy từ mặt đất, cơ thể lại tê dại mềm nhũn không thôi, không có chút xíu sức lực nào, dù hơi nhấc tay lên cũng thấy đau nhức không có sức.

Người phụ nữ kia cười duyên đi đến bên cạnh Từ Hành Chi, xoa cằm y: “Từ Hành Chi? Còn nhớ ta không?”

Từ Hành Chi: “...”

Không nhớ, cảm ơn, ta có thể đi chưa?

Thấy Từ Hành Chi im lặng không nói, người phụ nữ cười nói: “Từ sư huynh, huynh đúng là quý nhân hay quên.”

Sư huynh?

Đây là người quen của nguyên chủ?

Từ Hành Chi lập tức nhớ ra lúc tra hỏi người da thú, gã nói gã nuôi một mỹ cơ, mà mỹ cơ này không chỉ là người quen của y mà còn biết tất tần tật “chuyện đổ đốn” của y.

Mỹ cơ này gọi y “sư huynh”, chẳng lẽ là...

Đúng như dự đoán, sau đó người phụ nữ bèn tự giới thiệu: “Không nhớ ra cũng không có gì lạ. Sư huynh đều ở cạnh Nguyên Như Trú sư tỷ, Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng, chắc sẽ chẳng nhớ tới Hoàng Sơn Nguyệt ở ngoại môn Phong Lăng Sơn đâu nhỉ?”

Nàng ta là người cùng môn phái với nguyên chủ? Hơn nữa rất có thể là người biết chuyện mười ba năm trước?

Tinh thần Từ Hành Chi hơi chấn động, muốn dụ nàng ta nói ra nhiều hơn: “Ngươi cũng tham gia vào vụ việc năm đó?”

Người phụ nữ dang hai tay ra: “Nếu không tham gia, tại sao bây giờ ta lại ở đây chứ?”

Nàng ta nói hết câu thì giọng điệu trở nên ảm đạm: “Nếu khi đó ta chọn đúng phe thì sao lưu lạc tới mức độ này được chứ?

Từ Hành Chi tiếp tục thăm dò: “Cung tên đã kéo thì mũi tên chẳng thể quay đầu, nhưng đúng sai lại dễ phân biệt thế ư?”

Người phụ nữ đó không nói gì một lúc lâu.

Từ Hành Chi tưởng rằng nàng ta đang trầm ngâm suy nghĩ, bất ngờ là một lúc sau, cơ thể ấm áp dán lên khiến Từ Hành Chi vốn đang ngâm nước lạnh run rẩy: “Từ Hành Chi, huynh muốn kéo dài thời gian để Mạnh Trọng Quang tới cứu huynh, đúng không?”

Nàng ta cắn dái tai Từ Hành Chi: “Huynh nghĩ nhiều rồi. Đây là mật thất của một mình ta, chỉ có ta và phu quân ta biết vị trí cụ thể thế nào.”

Từ Hành Chi nghe vậy, tâm trạng đột nhiên tụt dốc.

Sau khi ép buộc mình bĩnh tĩnh, y ném ra một quân bài cược: “Bây giờ chủ Phong Sơn của các ngươi vẫn còn sống. Dùng ta để trao đổi với hắn, được không?”

Dường như người phụ nữ không thấy hứng thú với cái này, nàng ta mở vạt áo trước ướt nhẹp của Từ Hành Chi ra, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua đường cong cơ bắp trước ngực y, khiến Từ Hành Chi “Ưm” một tiếng trầm thấp: “Dừng tay.”

Người phụ nữ không chút kiêng dè hôn má Từ Hành Chi một cái: “Ta nương nhờ chỗ phu quân ta cũng chỉ vì muốn có một nơi dung thân. Lúc này Phong Sơn đã có chủ nhân mới, bây giờ phu quân ta chết hay sống có ý nghĩa gì không? Hơn nữa, bây giờ chắc hẳn hắn sống không bằng chết, huynh trả lại hắn cho ta cũng chỉ cho ta một kẻ bỏ đi... Ta nói đúng không?”

Từ Hành Chi bỗng cạn lời, không thể làm gì khác hơn là mặc nàng ta sờ mó người mình.

Y vừa nhìn thoáng qua, biết đây là một người phụ nữ tướng mạo không xấu, vóc người duyên dáng. Nếu nàng ta còn ở chính đạo, chắc hẳn sẽ cầu được người phu quân tốt từ lâu chứ không như bây giờ, sống với một yêu vật trong Man Hoang.

Trong lòng Từ Hành Chi khó tránh khỏi hơi đồng cảm với nàng ta.

Dù sao cũng không giãy giụa được, y bèn để mặc nàng ta trêu chọc trên người mình, hỏi: “Nếu cùng ở Man Hoang, vì sao ngươi không đi tìm Mạnh Trọng Quang? Hắn thu nhận Như Trú, cũng có thể thu nhận ngươi.”

Người phụ nữ hơi cứng người, dùng giọng tự giễu nói: “Đương nhiên Như Trú sư tỷ có số tốt hơn ta. Ta vừa mới đến Man Hoang đã bị phu quân ta cướp về làm cơ thiếp, đợi đến lúc ta có thể thoát thân... Ta có thể đi đâu được?”

Từ Hành Chi bỗng nghẹn lời, nhưng chút xíu đồng cảm bị hành vi ngày càng quá đáng của nữ tử kia gạt đi mất.

Y giãy giụa nói: “Đừng chạm nữa.”

Người phụ nữ không bớt phóng túng lại chút nào, cười hì hì nói: “Sư huynh, huynh đang run sao?”

Từ Hành Chi nghĩ, ngươi thử xem vừa mới cúi nhào xuống nước, được vớt lên lại bị ném vào phòng đá lạnh băng, nếu ngươi không run, ta kính người là anh hùng.

Kể ra, đến tận bây giờ Từ Hành Chi vẫn không hiểu mình rơi vào tay người phụ nữ này thế nào.

Động tác của người phụ nữ ngày càng xằng bậy, Từ Hành Chi bị nàng ta mơn trớn, mỗi tấc da thịt đều nổi da gà. Y thầm kêu khổ, cố gắng hết sức chuyển đề tài: “Ngươi có bản lĩnh mang ta đi trong nháy mắt như thế, sao lúc trước muốn bắt ta lại không tự ra tay?”

Người phụ nữ gạt áo của Từ Hành Chi xuống hai bên vai, giọng điệu dặt dẹo: “Ta từng đưa ra cách này nhưng phu quân ta thà chết chứ không chịu đồng ý. Hắn nói nếu ta tùy tiện sử dụng cách này, hắn sẽ không cần ta nữa.”

“Vì sao?”

“Chiêu này nguy hiểm.” Giọng người phụ nữ lại rơi vào trạng thái mệt mỏi dị thường: “Trước kia ta dựa vào chiêu thức này để giết không ít kẻ địch mạnh giúp phu quân ta, nhưng mỗi lần sử dụng sẽ khiến nội tạng và tinh thần già thêm mười tuổi.”

Nàng ta cười nói: “Không nhận ra chứ gì? Vẻ ngoài ta lúc này vẫn tính là trẻ tuổi nhưng phủ tạng đã đến độ tuổi đầu bảy rồi.”

Từ Hành Chi hoảng hốt, không thể tin nổi nói: “Đây là thuật pháp của ma đạo?”

“Sư huynh hiểu biết sâu rộng.” Người phụ nữ lạnh nhạt nói: “Nhưng sao lại ngạc nhiên như thế? Sư huynh cho rằng, người như Khúc Trì hay Nguyên sư tỷ, không chuyển sang tu ma đạo thì được mấy kẻ có thể tồn tại trong Man Hoang?”

Nàng ta nói tiếp: “Dù lục phủ ngũ tạng đều nát bét cũng hơn bị người ta sỉ nhục ức hiếp.”

Từ Hành Chi thở gấp mấy hơi, không biết đáp lại thế nào.

Vừa nãy cơ thể lạnh tới mức bứt rứt tê dại, không biết tại sao lúc này lại nóng rực lên một cách quái lạ.

Người phụ nữ cũng nghe thấy giọng điệu Từ Hành Chi khác thường, nở một nụ cười lả lướt lẳng lơ, dùng mu bàn tay lướt qua bên mặt Từ Hành Chi, yêu kiều nói: “Sức chịu đựng của sư huynh tốt thật đấy, vừa nãy ta trêu đùa như thế mà sư huynh cũng không dao động. Nhưng bây giờ sư huynh thế nào đây? Sao mặt đỏ thế này?”

Từ Hành Chi sao mà không hiểu chuyện gì cho được: “Ngươi hạ thuốc cho ta...”

Người phụ nữ cởi dây thắt lưng ướt đẫm của Từ Hành Chi ra, đặt nó lên đôi môi đỏ hôn một cái rồi cúi người dùng dây lưng bịt hai mắt Từ Hành Chi lại.

Cách lớp dây lưng, người phụ nữ khẽ hôn lên mắt Từ Hành Chi: “Năm đó phong thái của sư huynh có một không hai, không ít nữ tử của bốn môn phái mến hộ huynh. Lúc đó nhóm nữ đệ tử thân thiết bọn ta còn đoán, ai có thể may mắn làm bạn lữ song tu với huynh...”

Nói lời ngọt ngào được một nửa, giọng nàng ta bỗng trở nên ác liệt, bóp cằm Từ Hành Chi khiến mặt Từ Hành Chi biến dạng: “Việc năm đó đã qua, từ lâu ta đã không còn là Hoàng Sơn Nguyệt xinh đẹp trẻ trung nữa. Ta già rồi... Ta ở trong Man Hoang, không dễ dàng gì mới túm được một nhánh cỏ cứu mạng, khó khăn lắm mới có người thật lòng với ta... Tại sao? Tại sao ngay cả hi vọng cuối cùng đó của ta Mạnh Trọng Quang cũng cướp mất? Ta giúp phu quân tiêu diệt nhiều kẻ địch như vậy, chỉ không ra tay với Mạnh Trọng Quang, không phải nể tình đồng môn xưa hay sao? Nhưng hắn... Hắn...”

Hành vi nhóm lửa quanh người vừa nãy của nàng ta làm tăng tốc độ phát tác của thuốc trong cơ thể Từ Hành Chi, mà vừa nãy nàng ta đánh trống lảng với Từ Hành Chi chỉ vì đợi thuốc phát huy tác dụng.

Thấy thuốc có tác dụng, nàng ta ung dung bò lên người Từ Hành Chi, bỏ áo mỏng vàng nhạt sang bên cạnh, nhìn Từ Hành Chi, cười khẽ nói: “Ta muốn người hắn yêu nhất, thương tiếc nhất khóc lóc cầu hoan dưới thân ta, ta muốn để hắn cảm nhận cảm giác thứ quý giá bị người khác cướp mất mà muốn tìm cũng không tìm được!”

Từ Hành Chi: “...”

Từ Hành Chi thật sự muốn chửi một tiếng đệt.

Nếu ngươi muốn trả thù thì đi tìm thê tử của Mạnh Trọng Quang ấy, tìm cha hắn làm gì?

Người phụ nữ không nể mặt chút nào, đóng cửa đi mất, để lại một mình Từ Hành Chi bị thuốc giày vò trằn trọc không ngừng.

Lúc này y không có chút xíu sức lực nào, xương cốt mềm oặt, tứ chi mềm như đậu hũ non, cơ thể ngày càng nóng bỏng, khó chịu đến mức Từ Hành Chi cắn chặt răng vẫn không nhịn được phát ra một vài tiếng rên âm điệu khác thường, từng tiếng thở dốc lọt vào trong tai vang dội như tiếng sấm đánh liên tục.

Y cảm thấy mình như bốc cháy, bốc thành ngọn lửa rừng rực, hơn nữa còn cháy mãi mãi.

Người phụ nữ đóng cửa, khoác áo lên đi ra bên ngoài.

Thuốc này có tác dụng mạnh, một khi phát tác sẽ không thể nhịn được, người phụ nữ chỉ cần chờ hiệu quả của thuốc bốc lên hoàn toàn, Từ Hành Chi lăn lộn kêu gào, dục vọng không được thỏa mãn thì nàng ta sẽ đi vào.

Nàng ta vén tóc ra sau tai, lên tiếng gọi tên đầy tớ hầu hạ nàng ta: “Chết ở đâu rồi? Đi ra đây, lấy cho ta thêm một chén rượu noãn tình!”

Rất nhanh sau đó, tên đầy tớ đi ra từ một con đường đá nhỏ duy nhất ở bên ngoài.

Gã lảo đảo bước mấy bước rồi cắm mặt xuống đất, lượng máu lớn phun ra khỏi yết hầu bị cắt đứt của gã, trong phút chốc nhuốm đỏ đất đá.

Một người đi phía sau gã nhanh chóng bước ra, gương mặt đẹp đẽ nhăn nhó cực kỳ, nốt chu sa ở đuôi mắt đỏ đến mức như giọt máu sắp nhỏ xuống.

“Mạnh Trọng Quang?!” Người phụ nữ kêu thất thanh, lùi về sau mấy bước, “Sao ngươi lại biết vị trí mật thất của Phong Sơn?”

Sau đó nàng ta không nói được thêm câu nào nữa.

Một sợi dây leo to chắc vọt ra từ phía sau Mạnh Trọng Quang, xuyên thẳng vào cơ thể nàng ta.

Nàng ta hơi trợn mắt, cúi đầu nhìn vết thương, như muốn xác nhận rốt cuộc nội tạng rơi ra khỏi cơ thể mình ở mức gần đất xa trời trông thế nào.

Đáng tiếc nàng ta không có cơ hội nhìn thấy.

Mấy chục sợi dây leo nối đuôi nhau mà ra, tết nàng ta thành cái hồ lô máu.

Mạnh Trọng Quang không thèm nhìn cơ thể ngã xuống của người phụ nữ, lướt qua thi thể chết không nhắm mắt của nàng ta, đi vào trong phòng.

Nhưng tới cửa mật thất, hắn đột nhiên dừng bước.

Cánh cửa mật thất này rất dày lại được phù phép, có thể ngăn cản mọi âm thanh, nhưng với Mạnh Trọng Quang mà nói, trò mèo này không khác gì trò trẻ con.

Hắn nghe thấy tiếng thở gấp khó nhọc mà quyến rũ của Từ Hành Chi một cách cực kỳ rõ ràng, như từng làn nước lũ truyền ra từ trong mật thất.

Từ Hành Chi nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hai bên má ướt đẫm mồ hôi. Y chỉ cảm thấy mình biến thành một ngọn núi lửa gấp rút muốn phun trào, trước mắt đầy pháo hoa xán lạn và đường nét màu sắc sặc sỡ, cơ bắp trên người bứt rứt kêu ầm ĩ như bất cứ lúc nào cũng có dự định đồng quy vu tận với thân thể này.

Trong lúc y mê man, tiếng cạch vang lên, cánh cửa được chậm rãi mở ra.

Từ Hành Chi biết mình không trốn thoát được, có tâm trạng nói chuyện cười đùa: “Cuối cùng cũng tới rồi?”

Người phụ nữ kia không nói gì, so với kẻ điên cuồng vừa nãy như hai người khác nhau.

“Rốt cuộc... Muốn giày vò ta bao lâu nữa, hả?” Từ Hành Chi thở gấp từng hơi: “Sư môn, sư môn dạy ngươi thế nào? Ta là sư huynh của ngươi! Ngươi... Ưm...”

Từng lời dạy dỗ với giọng điệu lạ thường khiến trên mặt người đứng yên ở cửa dần có biểu cảm hưng phấn kỳ lạ.

Người đến không nói bất cứ câu nào lại khiến Từ Hành Chi rất ngạc nhiên.

Trong lúc y không hiểu, một thứ kỳ quái chậm rãi bấu vào đầu gối Từ Hành Chi mà leo lên, như bàn tay không an phận, đi tới khắp những chỗ hở hang của y, cuối cùng dừng ở cổ tay y, tách hai tay y sang hai bên người, kéo lên cao.

Hai mắt Từ Hành Chi bị dây lưng che mất, giờ lại bị kéo hai tay, cơ thể ướt át hiện rõ trước mặt người này không sót lại chút gì, cảm giác này còn tồi tệ hơn lúc đấy gấp vô số lần.

Luồng áp lực vô hình khiến cổ họng y nghèn nghẹn, lòng bàn tay mềm nhũn siết lại, mồ hôi chảy xuống theo cổ, đọng thành một vũng nước nhỏ trên xương quai xanh.

Y run rẩy hỏi: “Ai?”

Người kia không nói gì.

Y thoáng dấy lên một tia hi vọng: “Mạnh Trọng Quang?”

Không đúng, không phải Mạnh Trọng Quang, người phụ nữ kia vừa nói chỗ này cực kỳ bí ẩn, ngoại trừ nàng ta và cựu chủ Phong Sơn thì không ai biết.

Chẳng lẽ người phụ nữ kia muốn đổi cách khác để hành hạ mình?

Không đợi Từ Hành Chi nghĩ nhiều, bàn tay nhỏ mềm mại kỳ lạ kia lại tóm chặt cổ chân Từ Hành Chi, nhân cơ hội tiến vào vùng đất sâu hơn!