Khi Cửu Chi Đăng tưởng y đã ngủ rồi thì y lại nói: “Chuyện, chuyện này, sao có thể chứ.”
Cửu Chi Đăng khẽ cau mày: “Sư huynh...”
“Ai dám bí mật tố cáo ta? Không sợ ta đánh hắn văng não ra luôn à.” Từ Hành Chi ung dung nói: “Tại ta đen đủi thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Cửu Chi Đăng nhẹ nhàng nói: “Nếu sư huynh không muốn nhắc tới chuyện này thì ta không nói nữa.”
Từ Hành Chi im lặng.
“Nhưng trong lòng sư huynh phải hiểu cho rõ.” Cửu Chi Đăng nói tiếp: "Không phải ai cũng đáng để sư huynh đối đãi thật lòng như thế.”
Từ Hành Chi bật cười: “Biết rồi, biết rồi. Tên nhóc ngươi lại còn dạy dỗ ta à... Ui!”
Dầu thuốc chảy vào vết thương, bắt đầu có hiệu quả, Từ Hành Chi đau đến mức đổ mồ hôi lạnh: “Muốn chết quá! Ôn tóc trắng khốn kiếp... Ây da...”
Y cong người lên, cơ bắp đẹp đẽ sau lưng lúc lên lúc xuống, co thắt không ngừng, cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay Cửu Chi Đăng.
Nếu không phải vì Cửu Chi Đăng ở đây, chắc chắn y sẽ mở miệng mắng mười tám đời tổ tông của Ôn Tuyết Trần.
Cửu Chi Đăng đau lòng đổ mồ hôi đầy đầu, giọng điệu luôn vững vàng từ trước tới nay cũng dao động không ít: “Sư huynh...”
Hắn ta vô thức vuốt ve cơ thể Từ Hành Chi, cơ bắp bên eo co thắt lại, vốn là hình ảnh người đàn ông tràn đầy sức lực, mạnh mẽ, dẻo dai, thế mà Cửu Chi Đăng nhìn lại dần đỏ mặt nóng tai.
Đầu ngón tay hắn ta chậm rãi trượt sau lưng Từ Hành Chi, dừng tại dấu ấn rắn cạp nia.
Đã qua nhiều năm, vết ấn này vẫn rõ ràng đáng sợ, y như mới đóng dấu hôm qua.
Vết thương này trông bình thường không có gì lạ nhưng Cửu Chi Đăng biết nó nghiêm trọng hơn mấy vết thương máu chảy đầm đìa đan xen trên người Từ Hành Chi lúc này.
Có thể nói, vết thương nặng nhất trên cả người y cũng không bằng vết ấn rắn đỏ rực hình tròn này.
Từ khi có vết thương này, tốc độ tăng công lực của Từ Hành Chi chậm hơn rất nhiều. Mặc dù y chưa từng nói ra, ngày nào cũng sống vui vẻ cười hớn hở nhưng không thể coi thường ảnh hưởng của vết thương cũ này đối với y.
Y không đi nghịch nước với các sư đệ thân thiết khác nữa, không chịu cởi áo trước mặt mọi người, thật ra y không muốn để người khác phát hiện ra vết thương này.
Cửu Chi Đăng hiểu rõ, nếu năm đó Từ Hành Chi nói rõ với sư thúc và sư phụ rằng trên người y có thương tích, chắc chắn sẽ không đến nỗi bị hàn độc xâm nhập vào cơ thể, để lại mầm bệnh.
Nhưng nếu y bẩm báo lên, dựa vào sự cưng chiều của Thanh Tĩnh Quân dành cho Từ Hành Chi, chắc chắn hắn ta sẽ bị trách tội.
Bản thân hắn ta vốn là ma đạo, thân phận không sạch sẽ, tự dưng rước phiền phức này cho sư huynh chắc hẳn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, có khi còn bị đuổi về ma đạo tiếp tục sống cuộc sống người không ra người, ma không ra ma.
Cửu Chi Đăng là con trai của chủ ma đạo Nhập Tái.
Hắn ta là đứa nhỏ tuổi nhất trong số những người con của Nhập Tái, từ lúc sinh ra tới lúc bảy tuổi, huyết thống ma đạo vẫn chưa thức tỉnh.
Trong mắt ma đạo, Cửu Chi Đăng là một kẻ ăn hại không có tác dụng gì. Sống mấy năm trong ma đạo, thứ duy nhất dành sự ấm áp cho Cửu Chi Đăng là mẫu thân ruột của hắn ta – Thạch Bình Phong.
Thạch Bình Phong không phải vợ cả của Nhập Tái, cũng không phải người ông ta yêu thương nhất, chỉ là một tiểu thiếp có cũng được không có cũng chẳng sao. Bà ấy vô dụng, chậm chạp, không biết cách mua chuộc lòng người nhưng may là bà ấy rất dịu dàng.
Hai mươi năm trước, thuộc hạ của Nhập Tái tấn công chính đạo, khiêu khích bốn môn phái. Năm đó là năm đầu tiên của niên đại Chinh Thú, gọi là “Loạn Chinh Thú”.
Trong đợt chiến loạn đó, người chủ mới nhậm chức của Phong Lăng - Thanh Tĩnh Quân dùng cơ thể Nguyên Anh đại viên mãn, dũng mãnh không thể ngăn cản, một người một ngựa tiến lên trước, vung kiếm đánh bại đệ đệ Tạp La cuồng loạn vô nhân đạo của Nhập Tái, đánh Nhập Tái bị thương nặng.
Một thanh kiếm được gột rửa, ma gào quỷ khóc, thiên hạ thái bình.
Khi đó Cửu Chi Đăng không tận mắt nhìn thấy vẻ uy nghiêm của Thanh Tĩnh Quân, chỉ biết một ngày nào đó sau khi phụ thân bị thương nặng về núi, lần đầu tiên gọi hắn ta tới đại điện.
Thậm chí hắn ta còn không gặp mặt mẫu thân một lần đã bị đồ đệ đứng đầu của phụ thân – Lục Vân Hạc đưa tới Phong Lăng Sơn đứng đầu bốn môn phái, bái Thanh Tĩnh Quân làm sư phụ.
Nhưng Cửu Chi Đăng tuổi nhỏ không biết, hắn ta có cái danh đồ đệ nhưng thực chất là con tin mà ma đạo xin hòa với tiên môn.
Trước khi nhìn thấy Thanh Tĩnh Quân, Cửu Chi Đăng từng tưởng tượng vô số lần Thanh Tĩnh Quân một người một chiêu kiếm vang danh với đời sẽ là người như thế nào.
Ai ngờ khi hắn ta chờ ở chủ điện của Phong Lăng Sơn tầm một khắc, người vội vã chạy tới điện lại là một thiếu niên hơn mười tuổi.
Thiếu niên áo trắng chạy vào trong chủ điện như một cơn gió, theo đó còn có mùi rượu thoang thoảng: “Sư thúc, sư phụ ở điện phía sau, bảo người qua đó kìa.”
Quảng Phủ Quân vốn ăn mặc chỉnh tề hờ hững đứng dậy, đi tới trước mặt thiếu niên, thiếu niên kề tai Quảng Phủ Quân nói: “Sư thúc mau đi thôi, sư phụ uống say rồi, đang vẽ nguệch lên tượng Lão Quân ở sau điện kia kìa.”
Mặt Quảng Phủ Quân lúc xanh lúc trắng, hỏi luôn: “Ngươi không biết cản lại sao?”
Thiếu niên thì thầm: “Sư thúc nói gì vậy, ta ngăn nổi sư phụ sao?”
Quảng Phủ Quân đang định đi, ngửi thấy mùi lạ, nhíu chặt mày lại: “Ngươi cũng uống rượu?”
Thiếu niên khá tự hào nói: “Sư phụ không uống giỏi bằng ta.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quảng Phủ Quân dùng ánh mắt xẻo một nhát trên mặt thiếu niên: “Không ra thể thống gì! Một canh giờ sau tới điện giới luật nhận phạt!”
Tiễn Quảng Phủ Quân đi, thiếu niên không quan tâm lắm tới chuyện đi chịu phạt hay không, cầm cái quạt mới tinh trong tay, nghênh ngang đi ra.
Cửu Chi Đăng chờ ở giữa điện, ngơ ngác nhìn y.
Đó là lần đầu tiên hắn ta gặp Từ Hành Chi.
“Ngươi là đồ đệ ma đạo đưa tới hả? Tên là gì?” Từ Hành Chi ngồi xổm trước mặt hắn ta, dùng quạt quẹt chóp mũi hắn ta.
Hắn ta lùi ra sau, không nói gì.
Từ Hành Chi thuần thục xắn ống tay áo, bế hắn ta lên: “Gọi sư huynh đi nào.”
Vẻ mặt chờ mong của y khiến Cửu Chi Đăng hoảng hốt. Ngay cả mẫu thân cũng chưa từng bế hắn ta trước mặt người khác, sợ bị người ta đồn đại nói chiều hư con nhỏ, khiến Cửu Chi Đăng không được phụ thân yêu thương.
Từ Hành Chi bế Cửu Chi Đăng cứng đờ người, sờ trong lồng ngực lấy một quả tiên ra: “Quả này ngon lắm, là quả Tiên Linh Thúy ở Ứng Thiên Xuyên... Muốn ăn không?”
Cơ thể nhỏ nhắn của Cửu Chi Đăng cứng đơ như cái ván quan tài.
Từ Hành Chi dỗ dành: “Gọi sư huynh đi rồi ta cho ngươi ăn.”
Cửu Chi Đăng nghiêm túc suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói ra hai chữ: “Mẫu thân.”
Từ Hành Chi: “...”
Cửu Chi Đăng lấy hết can đảm, nói rõ rành mạch: “Mẫu thân ta không biết ta bị đưa tới đây. Bà ấy lo lắng lắm.”
Vẻ mặt vui mừng của Từ Hành Chi hơi khựng lại, thả đứa nhỏ xuống, nhìn vào mắt hắn ta: “Bọn họ đưa thẳng ngươi tới đây luôn sao? Ngươi có vui khi ở lại đây không?”
“Dù ta có vui hay không cũng không thể quay về.” Cửu Chi Đăng hiểu rõ, đôi mắt bình tĩnh đến mức không giống một đứa trẻ con.
Hắn ta quỳ trước mặt Từ Hành Chi: “Ta chỉ muốn xin... Ngài gửi một bức thư tự tay ta viết về nhà để mẫu thân ta yên tâm.”
Từ Hành Chi kéo hắn ta dậy: “Đừng dông dài nữa. Tên ma đạo đưa ngươi tới đây đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Từ Hành Chi kéo hắn ta đi tới thiên điện, mang sách thẻ tre tới, đặt trước mặt hắn ta rồi quay người ra cửa.
Cách thật xa mà Cửu Chi Đăng vẫn có thể nghe Từ Hành Chi gọi: “Khúc Trì! Ôn tóc trắng! Chu mập! Ai theo ta tới tổng đàn ma đạo một chuyến!”
Lúc đó Cửu Chi Đăng còn nhỏ nhưng đã chín chắn hiểu chuyện, không ngờ một lần gửi thư báo bình an lại khiến Từ Hành Chi rước phải bao nhiêu phiền phức.
Ma đạo và bốn môn phái tạm thời hòa giải, đưa con trai nhỏ tới làm con tin đã mất hết mặt mũi, người chính đạo thêm hãnh diện, ai ngờ Đại đệ tử của Phong Lăng Sơn lại chủ động lấy lòng ma đạo, đưa thư của con tin về quê khiến chính đạo nói ra nói vào rất sôi nổi, ai cũng nói chẳng lẽ món nợ máu trước kia của ma đạo và bốn môn phái sẽ xóa bỏ thật, coi như không có chuyện gì xảy ra thật ư?
Vì để dư luận dịu xuống, Khúc Trì đi cùng Từ Hành Chi bị phạt về Đan Dương Phong đóng cửa suy ngẫm hối lỗi ba tháng.
Từ Hành Chi chịu hai mươi trượng Huyền Vũ trước khi Thanh Tĩnh Quân tỉnh rượu, nằm trên giường một tháng không thể đứng dậy.
Chờ tới ngày Từ Hành Chi có thể cử động, y bò lên nóc nhà, bắt lấy Cửu Chi Đăng chưa kịp chạy đi: “Những vì sao bên ngoài điện của ta có đẹp hơn nơi khác không?”
Gương mặt lạnh nhạt của Cửu Chi Đăng đỏ ửng tới tận cổ: “Ta... Ta muốn nói một tiếng cảm ơn.”
Từ Hành Chi kéo người vào trong lòng, cười hì hì trêu chọc: “Một tháng qua vẫn chưa quyết tâm sao?”
Cửu Chi Đăng vặn người muốn chui ra khỏi lồng ngực Từ Hành Chi: “Sư huynh...”
“Đúng rồi.” Từ Hành Chi mặt mày hớn hở: “Gọi thêm tiếng nữa nghe nào.”
Cửu Chi Đăng quay đầu lại nhìn y, không biết vì sao y lại cố chấp với cách gọi này như thế.
Từ Hành Chi đặt cằm lên đỉnh đầu Cửu Chi Đăng, thỏa mãn xoa cọ, cười nói: “Ta có một huynh trưởng, nhưng từ khi ta trở thành đệ tử đứng đầu của sư phụ, đã rất lâu rồi ta không nói chuyện với hắn. Ta muốn có ai đó nói chuyện với mình nhưng những đệ tử ngoại môn đều sùng bái kính trọng ta, còn Bắc Nam, Tuyết Trần và Khúc Trì thì... Dù vui vẻ đến đâu cũng không thể ở cạnh nhau mọi lúc mọi nơi...”
Y cúi đầu nhìn Cửu Chi Đăng, trong mắt ngập tràn vui vẻ: “Vì thế nghe nói sư phụ muốn nhận một đệ tử nội môn, ta rất vui.”
Cửu Chi Đăng vạch mở vết sẹo của mình ra không chút lưu tình: “Ta là ma đạo.”
“Thế thì sao?” Từ Hành Chi không hiểu: “Ma đạo thì không phải sư đệ ta nữa hả?”
Nhiệt độ của trẻ con vốn cao, Cửu Chi Đăng bị y nói xấu hổ, cơ thể nóng lên, mới giãy ra một chút đã nghe thấy Từ Hành Chi khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích mà, lưng sư huynh đau.”
Cuối cùng Cửu Chi Đăng vẫn ngoan ngoãn.
Hắn ta nhỏ giọng gọi: “Sư huynh.”
Sư huynh, sư huynh.
Từ Hành Chi phấn khích tới mức hai mắt sáng bừng: “Gọi thêm tiếng nữa.”
Cửu Chi Đăng không lên tiếng, Từ Hành Chi cũng không để ý, y ôm Cửu Chi Đăng, cùng hắn ta ngửa đầu nhìn dải ngân hà trên trời.
Ánh sáng ngân hà trải rộng, tinh hoa xoay chuyển, bầu trời ở Phong Lăng Sơn vẫn luôn sáng trong, là nơi tốt nhất trong bốn môn phái.
Từ Hành Chi ngửa đầu chỉ một cụm ngôi sao trông giống cái thìa, hỏi: “Biết đó là sao gì không?”
Cửu Chi Đăng đáp: “Biết, sao Thiên Xu.”
Từ nhỏ hắn ta đã quen ở một mình, vì thế ngắm sao là một trong những thú vui tiêu khiển của hắn ta.
Từ Hành Chi nghẹn lời. Nhưng từ trước tới nay y luôn rộng lượng, vẫn yên tâm ôm tiểu sư đệ mới của mình, nói chuyện với hắn ta: “Vậy thì ngươi nói cho sư huynh nghe về những vì sao đó đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửu Chi Đăng gật đầu, giơ tay chỉ bầu trời đầy sao đó.
Ngồi trên nóc điện Từ Hành Chi suốt một tháng, tới hôm nay Cửu Chi Đăng mới nhận ra những vì sao ở đây đẹp hơn sao ở tổng đàn ma đạo gấp nhiều lần.
Bốn năm sau, Mạnh Trọng Quang gia nhập môn phái.
Từ đó về sau, Từ Hành Chi chưa từng ôm hắn ta ngắm sao thêm lần nào nữa.
Bởi vì Mạnh Trọng Quang không hiểu bản đồ sao, tính tử vi, nói xong lại quên. Vì thế để hắn thi qua môn, Từ Hành Chi chỉ có thể nói cho hắn nghe từng lần một.
Bây giờ, Cửu Chi Đăng đã cao hơn Từ Hành Chi rất nhiều, không thể để người ta ôm vào lòng như hồi nhỏ nữa.
Nếu trở lại khi còn bé, Cửu Chi Đăng cũng không biết mình có làm ra vẻ như Mạnh Trọng Quang không, ví dụ hắn ta không hiểu gì đó, quấn lấy sư huynh cả ngày lẫn đêm bắt y nói cho mình nghe.
Nghĩ thôi cũng thấy không có khả năng.
Dù sao mình cũng là người trong ma đạo, vốn đã khác Mạnh Trọng Quang, một đệ tử ma đạo và sư huynh thân thiết với nhau quá, chẳng phải tự dưng khiến sư huynh hỏng hết thanh danh sao?
Từ Hành Chi chịu đau, trạng thái yếu ớt của cơ thể càng thêm trầm trọng, y nằm trên giường, cắn răng giả vờ thoải mái an ủi Cửu Chi Đăng: “Không sao đâu, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Cơn đau qua rồi vẫn hơi choáng, Từ Hành Chi gối lên cánh tay, dần thấy buồn ngủ.
Cửu Chi Đăng im lặng không nói đắp chăn cho Từ Hành Chi, lúc khép cửa ra ngoài, đột nhiên nghe Từ Hành Chi ở phía sau gọi hắn ta: “Tiểu Đăng.”
Hắn ta nhìn lại: “Sư huynh có chuyện gì?”
Từ Hành Chi buồn ngủ đến mức không ngẩng đầu nổi: “Tạp Tứ nói với ta, rắc rối ở ma đạo không liên quan gì tới ngươi hết.”
Ánh mắt Cửu Chi Đăng chấn động, miệng hơi há ra nhưng lại không nói được chữ nào.
Lần này sư huynh lại vì...
“Mấy ngày nay ngươi luôn không yên lòng, ta biết hết.” Sợi tóc Từ Hành Chi rũ dọc theo cánh tay, ánh mắt y vừa mệt mỏi vừa dịu dàng: “Yên tâm đi. Huynh trưởng ngươi đấu đá không liên quan gì tới ngươi, cứ ở lại đây tĩnh tâm tu luyện. Không cần nghĩ nhiều.”
Từ Hành Chi thật sự quá mệt mỏi, y nói xong câu đó rồi ngủ thiếp đi.
Cửu Chi Đăng đứng cạnh cửa một lúc, nhanh chân bước về gần giường, cụp mắt nhìn Từ Hành Chi ngủ một lát, hô hấp của hắn ta nặng nề hơn, màu mắt tối hơn.
Hắn ta quỳ gối trước giường, giữ cằm Từ Hành Chi, hôn lên đôi môi ấm áp hơi ngọt đó.
Môi Từ Hành Chi dày hơn đôi môi mỏng trời sinh của Cửu Chi Đăng, hôn xuống có cảm giác môi thịt căng mọng mềm mại không tả xiết, thoải mái đến mức khiến Cửu Chi Đăng hận không thể chìm đắm vào đó không đi ra.
Hắn ta đang chìm đắm trong sự vui sướng vùi lấp đạo đức, đột nhiên nghe thấy tiếng vang ở bên cạnh.
Hắn ta vốn đang làm chuyện trái với lẽ thường, vốn đã nhạy cảm, nghe tiếng động vang lên, hắn ta run rẩy bỗng nhiên buông tay, quay đầu ra nhìn.
Mạnh Trọng Quang đi quanh căn phòng nhỏ một vòng, không dễ dàng gì mới tìm thấy một chỗ có thể chui vào, hắn đang chống hai tay lên cái cửa sổ mở ra một nửa, đúng lúc bắt gặp tình cảnh ấy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Cửu Chi Đăng, tơ máu trong mắt và ánh sáng yêu tộc dần hiện lên, màu đỏ dần nhuộm rực đuôi mắt: “Cửu Chi Đăng.”
Cùng lúc đó.
Từ Bình Sinh đi ra khỏi từ phòng của Quảng Phủ Quân, dọc theo hành lang uốn khúc chưa được mười mấy bước đã nghe tiếng đoản thương đánh nhau trong chỗ tối xông ra, đâm vào cột hành lang gỗ đỏ cách Từ Bình Sinh chưa tới nửa bước.
Từ Bình Sinh hơi sầm mặt xuống, lùi về sau một bước, sau đó nhìn tới, thấy Chu Bắc Nam đi ra khỏi bóng cây, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Từ Bình Sinh mơ hồ hơi giận dữ nhưng chưa đến được đáy mắt đã kìm nén lại vô cùng thỏa đáng: “Chu công tử.”
Chu Bắc Nam tựa như cười mà không phải cười vươn tay rút đoản thương vào trong lòng bàn tay: “Ta không gánh nổi.”
Từ Bình Sinh nói đúng chừng mực: “Chu công tử tìm ta có chuyện gì?”
Chu Bắc Nam không phải người hay lòng vòng, nếu Từ Bình Sinh đã hỏi hắn ta rồi thì hắn ta không ngại nói thẳng: “Nửa canh giờ trước, ta nhìn thấy ngươi tới chỗ ở của đệ tử tìm Hành Chi.”
Vẻ mặt Từ Bình Sinh hơi thay đổi: “Quảng Phủ Quân bảo ta đi tìm hắn.”
Chu Bắc Nam ép sát từng bước: “Lúc đó y không ở trong phòng. Ngươi bẩm báo lại thế nào?”
Từ Bình Sinh thấy hắn ta không khách sáo như thế thì không che giấu gì nữa, nói thẳng: “Trong phòng có ma khí. Ta bẩm báo với sư phụ ở đây có ma tu qua lại, chẳng lẽ ta sai sao?”
Chu Bắc Nam không ngờ Từ Bình Sinh có thể nói hùng hồn như thế, hắn ta bỗng nổi giận: “Chẳng lẽ ngươi không biết từ trước tới nay Quảng Phủ Quân luôn nghiêm khắc với Hành Chi sao? Hành Chi dù lỗ mãng, làm việc cũng đúng mực có giới hạn, ngươi chạy đi tố cáo hắn qua lại với ma tu thì ngươi đạt được lợi ích gì chứ?”
Vẻ không kiên nhẫn trên mặt Từ Bình Sinh ngày càng đậm: “Rốt cuộc Chu công tử muốn nói gì?”
...
Tác giả có lời muốn nói:
“Vạch tội người khác, con gái cũng không nhỏ nhen đến thế.” Chu Bắc Nam cười khẩy: "Ngươi là huynh trưởng ruột thịt của Từ Hành Chi thật đó hả? Ta thấy các ngươi không hề giống huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.”
Từ Bình Sinh sầm mặt: “Không làm việc gì trái với lương tâm, sợ gì bị phạt? Hơn nữa, sao Chu công tử biết ta và hắn cùng một mẹ sinh ra? Ta là ta, hắn là hắn vì sao các ngươi cứ so sánh ta với hắn?”