Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?

Chương 17



Sáng hôm sau, Nại Nại nắm chặt lấy tay cậu mặt như sắp khóc. Cậu xoa đầu bé con, lấy cây tiêu nhỏ trước đây mình cho nó cầm lên rồi nói.

- Sau này nếu con gặp nguy hiểm, cứ thổi cái này ta sẽ đến cứu con ngay.

- Người thật sự không muốn ở với con sao?

- Ta xin lỗi Nại Nại, nhưng nếu con muốn thì cứ đến Nguyệt tử lầu thăm ta bất cứ lúc nào.

- Vậy sao người không ở đây cho tiện?

- Vì ta và phụ thân con không ưa nhau nên khômg thể sống cùng nhau được. Vả lại phụ thân con còn nhiều việc phải lo nếu ta ở bên sẽ làm phiền hắn.

Nại Nại biết thế nào cũng không thể giữ cậu ở lại, nó liền đi đến ôm lấy phụ thân mình không thèm nhìn cậu dù chỉ một cái.

Nhất Thiên muốn nói với bé con gì đó nhưng lại thôi, cậu quay người bước ra khỏi cổng của phủ Đại điện hạ. Đi được chưa bao lâu, cậu nghe như có ai đó đang gọi mình thì phải.

- Mẫu thân…chờ con…người chờ Nại Nại với…

Nghe tiếng trẻ con đang gọi mẫu thân, cậu cứ nghĩ nó đang gọi mẹ nó, nhưng nghe đến hai từ Nại Nại thì cậu vô cùng ngạc nhiên xen chút mừng rỡ.

- Nại Nại?

- Mẫu thân…Nại Nại sẽ đến ở với người.

- Sao?

Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Vũ Thường từ xa tiến đến bế Nại Nại lên rồi mỉm cười nhìn cậu.

- Nại Nại đã cầu xin ta, cho nó qua ở với ngươi ít hôm. Ta nghĩ chuyện này cũng không có gì xấu nên đã đồng ý với nó.

- Mạc Vũ Thường ngươi lại có thể dễ dàng tin tưởng một người ngoài để giao cả con mình cho họ sao?

- Nếu người khác có lẽ đánh chết ta cũng không tin, nhưng ngươi thì có.

Vũ Thường nói xong liền nắm tay lôi cậu đi như không có chuyện gì. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ một nhà ba người đang hạnh phúc tản bộ dưới phố vậy.

Nhất Thiên vẫn để im tay cho anh nắm đi, dù chả biết vì sao mình làm vậy. Đến gần tử lầu thì cậu đột nhiên rút tay lại và giật Nại Nại từ tay anh chạy vào trong.

Vũ Thường vì hành động đó của cậu làm cho có chút hụt hẫng, anh vẫn đứng im đó nhìn bàn tay trống rỗng của mình. Nhất Thiên nghiêng đầu nhìn cái hành động kia của cậu có chút nhíu mày, liền nói vọng ra.

- Này, không muốn vào trong thì đi về đi, đừng đứng đó cản trở công việc của người ta.

- Sao?

- Sao trăng gì giờ này, ngươi có vào không thì bảo.

Vũ Thường biết nãy giờ mình hơi thất lễ, nghe cậu nói liền im lặng mà đi vào. Mọi người trong tử lầu thấy một màng ba người vừa cười vừa nói đi vào trông không khác gì một gia đình.

Bình tỷ đứng trên lầu nhìn hai người như vậy thì chỉ mỉm cười, Tiểu Tinh ở bên nhìn thấy cậu về liền chạy xuống.

Nhất Thiên nhìn thấy Tiểu Tinh chạy về phía mình, cứ tưởng là cô nhớ cậu lại đưa tay ra chuẩn bị đón lấy cậu thì bất ngờ thây.

Cô chạy luôn qua cậu, không thèm nhìn cậu dù chỉ là cái liếc mắt. Cô nhanh chóng ôm lấy Nại Nại mà cưng nựng nó.

Mấy tỷ muội khác nhìn thấy thì cũng chạy lại, lần này thì họ không thèm khách sáo. Họ một phát đẩy mạnh cậu ra ngoài, đi đến vây quanh Nại Nại liên tục hỏi thăm bé con.

Nhất Thiên miệng không nói lên lời, cậu cứ đứng ngay người ra đó chưa kịp định hình thì Bình tỷ từ sau đẩy mạnh cậu ra một bên lần nữa đi đến chỗ Nại Nại.

- Đệ xê ra. Nại Nại, ta nghe nói con sẽ ở lại đây sao?

- Vâng. Phụ thân đã cho phép con ở lại đây năm ngày, sau năm này người sẽ đến đón con về.

- Vậy sao?

Bình tỷ vừa nói vừa nhìn về phía hai người kia, nhìn thấy một màng ôm ôm ấp ấp. Chuyện là lúc nãy, cậu đang ngay người chưa kịp tiêu hóa chuyện gì thì Bình tỷ đã bất ngờ đẩy mạnh cậu sang một bên.

Bị cái đẩy của Bình tỷ, cậu bất ngờ bị ngã sang một bên, may mà anh đã nhanh tay đỡ cậu kịp thời không thì cậu lại bị Bình tỷ cho ôm đất mẹ nữa rồi.

Cậu đứng thẳng người lại, liếc xéo anh một cái rồi bỏ đi lên phòng, không nói một lời nào. Anh thấy cậu vô duyên vô cớ truốt giận lên mình thì cũng chỉ biết dở khóc dở cười. Anh đi đến dặn dò Nại Nại một chút rồi cũng chào mọi người ra về. Về anh còn có việc phải làm nên không nán lại lâu được.

Nhất Thiên đứng trên phòng, nhìn qua cửa sổ thấy cậu rời đi rồi mới lên tiếng hỏi.

- Đi rồi sao?

- Vâng.

- Mọi chuyện ở điện Dạ Lang vẫn ổn chứ?

- Mọi chuyện vẫn ổn. Mọi người vẫn luyện tập chăm chỉ.

- Được rồi. Muội ra ngoài lo Nại Nại giúp ta, ta đến điện Dạ Lang một chuyến.

Tiểu Tinh cuối đầu rồi ra ngoài, cậu đứng đấy một lúc rồi đi đến khoác chiếc áo choàng đen lên, cậu đeo chiếc mặt nạ sói vào đi lại kệ sách gần đó. Nắm lấy cái đầu sói được treo bên cạnh kệ sách, cậu giật mạnh cái răng nanh của nó một cái.

Cái kệ sánh lập tức mở ra, bên trong hiện lên một hành lang tối nhỏ, cậu thở dài rồi đi xuống. Đi được một đoạn, một cánh của khác lại mở ra, mọi người đã nhanh chóng đứng ngay ngắn hai bên cuối đầu chào cậu.

- Không cần hành lễ đâu, mọi chuyện ở đây thế nào.

- Mọi người vẫn đang luyện tập thưa chủ nhân.

- Chuyện ta giao điều tra, đã có kết quả chưa?

- Đã tra ra rồi thưa chủ nhân. Tiểu Tịnh đã đi tìm hiểu phát hiện bà chủ Lý trước đây chính xác có quen biết với hoàng hậu và hoàng thượng.

- Vậy sao? Ngươi nói rõ xem nào.

- Tiểu Tịnh đã tra ra, lúc trước hoàng hậu và bà chủ Lý là tỷ muội tốt của nhau. Sau này người đó lên làm hoàng hậu muốn cho bà vào cung với người. Nhưng bà chủ Lý vốn không thích chuyện hậu cung cho lắm nên đã ra ngoài mở nên Nguyệt tử lầu và nhận mấy đứa trẻ mồ côi khó khăn về chăm sóc.

Nhất Thiên gật gật như đã hiểu, cậu ra hiệu cho người có tên là Tiểu Tịnh ra ngoài. Cậu cần yên tinhc một chút để suy nghĩ một số chuyện.

Việc nương của cậu lại có ngân lượng của hoàng cung, đã vậy lại còn rất nhiều trang sức có giá khác. Chuyện này cậu cũng vô tình biết được khi tu sửa lại Nguyệt tử lầu.

Cậu có chút nghi ngờ về thân phận thật sự của nương mình, nhưng quen cả hoàng thượng và hoàng hậu thì ngoài sức tưởng tượng của cậu rồi.

Nhất Thiên vẫn đang mãi mê suy nghĩ thì cảm giác tay mình có gì đó lành lạnh. Nhất Thiên nhìn xuống thì phát hiện là sói con đang liếm tay mình.

- Mày sao vậy? Nhớ ta sao?

- …

- Được rồi. Ta ổn, ngươi không cần an ủi ta đâu.

- …

- Ngươi mau qua bên đó chơi với tụi nó đi, ta có việc phải đi rồi.

Tại phủ đại điện hạ, bên này Vũ Thường đang đau đầu vì gặp phải một vấn đề lớn. Sắp tới đoàn sứ giả của Tấn quốc sẽ đến đây thăm và bàn vấn đề cầu thân.

Anh đang ngồi làm nốt công việc còn dang dở thì bên ngoài A Tiêu đi vào.

- Điện hạ, hoàng thượng cho mời người vào cung có chuyện cần bàn.

Anh không nói gì, vớ lấy cái áo gần đó khoát vội vào và lên ngựa đi vào cung. Trong cung, hoành thượng và hoàng hậu đã chờ anh sẵn.

- Phụ hoàng, mẫu thân hai người có chuyện gì mà gọi con đến gấp vậy.

- Thường nhi, ta mới nhận được tin báo đoàn sứ giả Tấn quốc sẽ đến đây sớm hơn dự kiến.

- Sớm hơn dự kiến? Phụ hoàng tin này chính xác chứ ạ?

- Chính xác, hai ngày nữa họ sẽ đến hoàng cung, con và Tiểu Vu sẽ thay ta tiếp đón họ. Gia Uy đã lên đường ra biên cương mấy ngày trước rồi nên không thể đi với con được.

- Nhi thần đã rõ.

- Nhưng ta vẫn còn chuyện hơi e ngại.

- Phụ hoàng có chuyện gì cứ nói, nhi thần xin lắng nghe.

- Người sẽ đến cầu thân với chúng ta là thái tử Tấn Quốc Lý Nhiễm Thành. Nhưng theo ta biết người này hình như không thích con gái cho lắm…

Hoàng thượng bỏ lỡ câu nói, ái ngại nhìn anh, ông không muốn ép buộc con mình vào những chuyện nó không muốn, đặc biệt là chuyện hôn nhân.

Một phần vì ông biết vết thương trong lòng anh vẫn chưa nguôi, dù chuyện đã xảy ra rất lâu nhưng nó luôn là bóng ma ám ảnh anh mỗi đêm.

Vũ Thường biết phụ hoàng mình đang nghĩ chuyện gì, không hiểu sao khi nhắc đến tên Lý Nhiễm Thành trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của người ấy, anh chỉ mỉm cười rồi mới nhìn hai người tiếp chuyện.

- Chuyện này hai người yên tâm, chuyện của thái tử Nhiễm Thành con đã có sắp xếp. Con biết trên đời này có một người còn lợi hại hơn Lý Nhiễm Thành nhiều. Và người này chắc có lẽ hai người cũng biết.
— QUẢNG CÁO —