Nhất Thiên và Vũ Thường cùng nhau đi hết núi này đến núi khác, hầu như họ chỉ đi đường rừng và ít khi đến chỗ đông người. Nếu như có đi thì họ cũng sẽ tìm một hang động để sói lớn ở đó và đi một mình.
Tính đến ngày hôm nay họ đã đi được một tháng, cũng trong một tháng đó anh hoàn toàn biến thành người hầu của cậu.
Chỉ cần cậu gọi là phải có mặt, cậu đói cũng gọi anh, cậu khát cũng gọi tên anh, đến nỗi y phục bẩn của cậu anh cũng là người giặt phơi. Lúc nào cậu cũng lãi nhãi sai anh hết việc này đến việc khác, có lúc cậu còn bắt anh phải quạt cho cậu ngủ vì trong rừng có rất nhiều muỗi.
Nhưng sáng hôm nay thì khác, cậu không còn ồn ào như mọi hôm. Nhất Thiên nằm cuộn người lại trong người sói lớn, cậu cảm thấy trong người có chút khó chịu, cơ thể cậu cảm giác rất nặng nề. Vũ Thường nhìn thấy môi cậu có chút nhợt nhạt vô cùng lo lắng.
- Nhất Thiên…ngươi không sao chứ?
- Ta lạnh…rất lạnh…
Vũ Thường đưa tay sờ trán cậu thì phát hiện nó rất nóng, anh có phần lo lắng vội đi lấy khăn lau cho cậu.
- Vũ Thường…ta…ta lạnh lắm…
- Ngươi ráng chờ ta một lát, ta sẽ xuống núi tìm đại phu mua thuốc cho ngươi.
- Đừng đi mà…
- Ngoan, nếu như ta không đi thì ngươi sẽ nguy mất.
Nhất Thiên đưa ánh mắt cún con nhìn anh đầy ủy khuất, cậu dụi mặt mình vào tay anh như đang tìm chút hơi ấm. Vũ Thường mỉm cười nhìn cậu rồi cởi chiếc áo bên ngoài của mình đắp lên người cậu rồi nhanh chóng rời đi.
Nhất Thiên cứ nằm đấy đưa ánh mắt về phía cửa hang mong chờ bóng hình quen thuộc mà hằng vẫn luôn bên cậu.
Vũ Thường sau khi để lại cho cậu một ít hoa quả thì nhanh chóng xuống núi. Anh đi đến một hiệu thuốc, mua ít thuốc và mua thêm ít đồ ăn về cho cậu tẩm bổ.
Sau một hồi lượn quanh mua những thứ cần thiết, anh nhanh chóng lên đường trở về hang động. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, lúc anh đang chuẩn bị chạy đi thì vô tình va phải một người.
- A…
- Xin lỗi, ta đang có việc phải đi gấp.
- Ngươi…đứng lại cho ta.
Vũ Thường bị người kia ngăn lại, anh tuy có chút khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn đứng lại xem xem người đó muốn gì.
Người kia nhìn thấy dung mạo thật sự của anh thì đứng ngay ra đấy không thốt lên lời. Không vhir có người đó, ngay cả những người đang có mặt ở đó cũng ngạc nhiên về cái nhan sắc đó của anh.
Vũ Thường khó chịu hất tay người kia ra khỏi người mình rồi quay lưng định rời đi. Người kia nhìn thấy anh định bỏ đi thì lập tức cho người đến bắt anh lại.
- Bắt người đó lại cho bổn công tử, ta phải có được người đó.
- Muốn chết?
- Còn đứng ngơ ra đó, mau lên bắt người lại cho ta.
Tên nam nhân kia la lói một hai bắt người của hắn bắt anh lại cho bằng được. Anh đang khó chịu trong người, gặp phải đám người không biết tốt xấu.
Cả đám hung hăng xông đến định ra tay với anh thì liền bị anh một đá đá bật ra lại. Cú đá đó của anh nhanh chóng kiến tên đó bay ra xa và gục tại chỗ.
Đám người kia nhìn anh lo lắng nhưng vì lệnh chủ nên họ phải làm liều. Tất cả nhìn nhau rồi cùng một lúc xông về phía anh, lần này anh chỉ nhếch miệng.
Chỉ trong cái chớp mắt, anh đã tiệt để hạ hết đám người kia mà không tốn chút sức lực. Anh đi đến chỗ tên kia nhìn hắn đầy khinh bỉ.
- Ngươi hãy nhớ kỹ mặt ta.
- …
Anh quay người bỏ đi nhưng lại dùng chân hất thanh kiếm đang nằm bên cạnh lên, xoay người đá nó về phía tên kia.
Thanh kiếm bay sát mặt hắn không quên lấy đi ít tóc rồi ghim chặt vào một tượng đá phía sau. Tên kia nhìn thấy màng kia của anh thì không ngừng sợ hãi, đến đứng cũng còn không vững.
Anh cũng không nán lại đó lâu, nhanh chóng chạy đi về phía hang núi mà cậu đang chờ. Anh dùng hết sức chạy nhanh có thể để về kịp với cậu.
Khi anh chạy về đến hang động cũng là lúc trời đỏ cơn mưa, Nhất Thiên đang nằm nghe có tiếng bước chân liền giật mình nắm roi gai trên tay nheo mắt chờ đợi.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cậu như thở phào nhẹ nhõm, rồi thả lỏng người ngồi đó chờ anh vào.
- Ngươi về rồi sao?
- Ưkm…
- Sao ngươi đi lâu vậy? Có chuyện gì đã xảy ra rồi sao?
- Có chút chuyện…nhưng không sao…ta vẫn ổn.
Vũ Thường đưa đến trước mặt cậu một túi đầy bánh bao, có cả kẹo ngọt, bánh hoa mai,…và cả một con gà nướng lớn. Nhất Thiên nhìn một đống thức ăn trước mặt, mắt không ngừng sáng lên.
Cậu nhanh chóng bắt tay vào giải quyết con gà kia, cậu xé một bên đùi đưa cho anh rồi còn lại là phần của mình.
Vũ Thường nhìn cậu cứ thấy đồ ăn lại như đứa trẻ lên ba lại khiến anh bật cười. Anh đúa tay nhận lấy phần mình trên tay cậu lại vô tình để lộ vết thương trên tay ra
Nhất Thiên nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay anh thì khó chịu, cậu nắm chặt lấy bàn tay anh lật qua lật lại tìm kiếm xem còn chỗ nào nữa không.
- Chỉ có chỗ này?
- Ừh.
- Ngươi xuống núi về trễ là do bận đánh nhau với người ta?
Vũ Thường không trả lời, chỉ im lặng đưa bộ mặt tổn thương nhìn cậu gật gật.
- Vậy ngươi nói xem vì sao họ lại đánh ngươi?
- Ta xuống núi…cố mua nhanh nhất có thể để đem về cho ngươi…nhưng…vo tình đụng phải một tên không ra gì. Ta đã xin lỗi rồi mới quay đi nhưng lại bị người của tên đó bắt lại. Nên…
- Nên mới có vết thương này?
Anh lại tiếp tục gật gật, rồi mgoan ngoãn lấy phần gà của mình đưa cho sói lớn, còn mình chỉ lấy một cái bánh bao ngồi thu mình lại mà ăn.
Nhất Thiên nhìn điệu bộ oan ức ủy khuất đó của anh thì chịu không được. Cậu cầm lấy kiếm của anh vén tay áo định đi tìm người tính sổ. Vũ Thường cố nhìn cười chạy lại ôm cậu không cho cậu đi còn cố nói thêm vào.
- Ngươi còn chưa khỏe…bọ dàng này của ngươi là xuống nạp mạng cho đám người đó sao?
- Ngươi buông ta ra…ta phải đào tổ tông nhà nó lên xem xem mặt mũi như thế nào mà giám hỗn láo với đại điện hạ như vậy.
- Ngươi bớt một chút đi…khi nào ngươi khoe ta sẽ dẫn ngươi đi găpn tên đó cho ngươi tùy ý xử lý.
Nhất Thiên đang vung tay múa chân nghe anh nói vậy liền trở mặt, quay qua hỏi anh.
- Thật?
- Đúng.
Nhất Thiên cầm tay anh trả lại thanh kiếm rổig tiếp tục đi lại chỗ cũ cầm lấy phần gà còn lại ăn một cách ngon lành.
- A ăn ồi ó ức oánh au…
- …không ai dành với ngươi đâu, từ từ mà dùng, thuốc ta đã chuẩn bị xong, ăn xong thì uống chúng.
- Không.
- Vì sao?
- Nó đắng lắm…ta không muốn.
- Kẹo ngọt ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi, uống xong thì ăn chúng.
Cậu chỉ gật gật rồi tiếp tục ăn phần mình cho hết, xong lại lẫn tránh đi chén thuốc anh vừa chế xong.
Vũ Thường nhìn cậu có ý định bỏ trốn thì liền bắt cậu lại khống chế cậu và ép cậu uống chỗ thuốc kia.
- Ọe…nó đắng quá…ọe…ngươi đúng là không có tình người mà…
- Vậy mới mau hết bệnh. Ngươi mau nghỉ đi, ta đi tìm thêm củi và kiếm thêm ít trái cây.
- Được. Vậy ngươi phải cẩn thận và đi sớm về sớm.
- Ta biết.
Nhất Thiên lại cuộn tròn bên trong sói lớn rồi lấy áo anh làm chăn mà đắp ngủ. Đến lúc cậu mơ màng tỉnh dậy thì trời đã tối, chắc do uống thứ thuóc đó nên cậu cảm thấy buồn ngủ và ngủ đến giờ chừ.
Nhìn thấy bóng lưng anh đang ngồi giữ lửa cho cậu thì cậu ngồi dậy bò lại cạnh anh rồi ngồi xuống đó.
Vũ Thường mỉm cười, bế cậu đặt vào người trong lòng mình và lấy chiếc áo kia khoác thêm lên cho cậu.
- Sao không ngủ?
- Lạnh.
- Vậy ấm hơn chưa?
- Rồi.
- …
- Sao ngươi không ngủ?
- Không ngủ được.
- Vì sao?
- Bận chăm sóc cho người bệnh.
- Ta mới không cần, đi ngủ đi, trời lạnh lắm.
- Đều nge ngươi.
Anh bế bỗng cậu lên rồi đặt cậu nằm lại chỗ cũ, để cậu nằm phía ngoài còn anh sẽ nằm phía trong. Trước khi nằm anh đã cho một củi cho nó cháy đủ đến sáng mai rồi mới đi đến ôm cậu vào người giưc ấm cho cậu.
- Nhất Thiên…ngủ ngon.
- …
Anh chờ đợi không thấy cậu đáp lại cứ tưởng cậu đã ngồi nên ôm cậu chặt hơn một chút rồi cũng thϊếp đi. Nhất Thiên nghe được tiếng thở đều đặng của anh thì khẽ cười. Cậu nắm chặt lấy bàn tay của anh rồi thì thầm nói nhỏ trong miệng mình.