Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?

Chương 57



Nhất Thiên vui vẻ chạy sau mọi người, cậu nhảy chân sáo tay cầm kẹo ngào đường ăn một cách ngon lành. Tiểu Tinh còn chiều cậu, cô mua hết những thứ cậu muốn.

- Sao huynh lại để cho ả ta đánh như vậy?

- Ta không muốn lại mang tiếng ác.

- Hừ. Thà mang tiếng ác còn hơn để người khác chà đạp. Huynh nên nhớ huynh là ai, là Đại ma sát giới Nhất Sát Dạ Tướng đó.

- Muội nói đúng, nên bây giờ ta mới đi theo mọi người tìm người đó đòi lại công bằng đây.

- Đừng để muội thấy ả ta, muội sẽ lột da ả ta ra làm thảm trải chân cho muội.

- !!!

Nhất Thiên đang ăn nghe Tiểu Tinh nói thì không ngạc nhiên nhưng cậu cũng nhanh chóng không quan tâm, thứ cậu quan tâm bây giờ là A Na công chúa kia sẽ đối đầu với tỷ tỷ cậu như thế nào.

Bên trong hoàng cung, nơi đâu cũng loạn, chuyện là a A Na công chúa sau khi từ phủ đại điện hạ trở về lại nổi đóa lên làn loạn khắp nơi.

Tại chính điện, bệ hạ đang đau đầu không biết trị A Na như thế nài cho phải thì bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau, ông nhíu mày hỏi vọng ra bên ngoài.

- Ai đang làm loạn bên ngoài?

- Bẩm…là người của Nguyệt tử lầu đưa người đến nói là đòi lại công bằng cho đệ đệ họ.

- Đòi công bằng cho đệ đệ?

- Vâng.

- Cho mời họ vào.

Hoàng thượng nghe đến cái tên Nguyệt tử lầu thì cũng đã hiểu chẳng có chuyện tốt lành gì. Nhưng người của ông chưa kịp lui ra thì bên ngoài đã có tiếng vọng vào.

- Khỏi mời. Đã lâu không gặp hoàng thượng vẫn khỏe chứ?

- Ta vẫn khỏe, còn Bình tỷ cô thì sao?

- Đáng lẽ ta vẫn thở đều, nhưng sau khi nghe chuyện của Nại Nại và đệ đệ ta thì ta đã thở không đều nữa rồi.

- Chuyện này…

- A Na công chúa Ba Tư là ai, ta muốn diện kiến người.

Hoàng thượng không nói gì chỉ gật đầu, người của ông bên người ngay lập tức chạy đi. Hoàng thượng quay sang nói nhỏ vào tai hoàng hậu chuyện gì đó rồi cũng thấy bà rời đi.

Ông cho người đem ghế ra mời Bình tỷ và hai người kia ngồi, ông biết họ là ai và biết rõ người trước mặt nên làm bạn chứ không nên gây thù.

Một lúc sau, người của A Na cũng đã đến, cô hành lễ trước mặt hoàng thượng và đứng sang một bên. Nhìn ba người con gái uy nghiêm đang ngồi trước mặt cô có chút nhíu mày.

Bình tỷ nhìn cô đánh giá một lượt khẽ cười, tay cô gõ gõ vào thành ghế như đang chờ đợi một điều gì đó.

- Hoàng thượng người cho gọi ta đến đây là có chuyện gì sao?

- Có người muốn diện kiến công chúa.

- Diện kiến ta?

- Đúng vậy.

- Là ai?

- Là ta.

Nghi tỷ không để ông trả lời, cô nhàn nhạt lên tiếng đáp, tay vẫn cầm tách trà vừa thổi vừa uống.

- Chúng ta muốn gặp cô.

- Ta có quen ngươi sao?

- Không quen.

- …

A Na có chút khó hiểu, cô không biết mình đã gặp họ lúc nào, nhưng nhìn cách họ đang làm cô biết ba người này thế lực cũng không phải dạng vừa.

Bình tỷ không vòng vo, cô đi đến nâng gương mặt xinh đẹp kia của A Na lên không nói một lời trực tiếp thẳng tay với cô.

‘’ Chát…chát…chát…’’

Ba tiếng chát lớn vang lên, ai cũng phải rùng mình khi nghe thấy âm thanh đó. A Na không hiểu lý do gì lại không phòng vệ nên có chút choáng.

- Ngươi…ngươi đang làm trò gì vậy hả? Hoàng thượng…người xem…

- Hừ. Ta chỉ muốn lấy lại công bằng cho đệ đệ ta thôi.

- …

- Tiểu Thiên, mau vào đây.

- Vâng.

Nhất Thiên cố nhịn cười nuốt hết chỗ kẹo trong miệng, cậu giả vờ rụt rè run sợ e dè bước vào, gương mặt vẫn còn hiện rõ năm dấu tay. Đôi mắt vẫn còn sưng đỏ vì khóc quá nhiều, hai tay cậu cứ nắm lấy vạc áo từ từ bước vào trong.

Trước tất cả cặp mắt kinh ngạc nhìn cậu, có người lại dụi mắt như không tin vào mắt mình vậy. Đây là ai, không phải là Dạ tướng mà họ biết, người này họ thật sự không quen.

- Tham…tham kiến hoàng thượng…hoàng hậu…

- Miễn lễ…Nhất Thiên mặt của khanh sao lại đỏ như vậy.

- Là thần tắt trách được công chúa A Na chỉ giáo.

- …

Tiếng bàn tán cũng vì vậy mà một lần nữa vang lên, đa phần đều cảm thấy tiếc thay cho công chúa. Vì họ biết cô đã chạm nhầm vào một con sói hoang nguy hiểm, chưa kịp để họ bàn tán, A Na đã đi đến chỉ thẳng tay vào mặt cậu quát.

- Tên khốn. Ngươi lại giám vu oan cho bổn cung.

- Ta có vu oan cho công chúa khi nào.

- Hừ. Ngươi…

A Na nhìn thấy gương mặt ngây thơ kia của cậu thì không thốt nên lời. Cậu đúng là đồ xảo huyệt, dối trá, cô không tin là mình không trừng trị được cậu.

- Hoàng thượng, ta có một thỉnh cầu.

- Nói.

- Ta muốn đấu với tên này, nếu như y thắng ta sẽ lập tức trở về Ba Tư và yêu cầu phụ hoàng ta hủy hôn với Bàn Tư.

- Chuyện này…ta phải hỏi Bình tỷ có muốn hay không đã.

Bình tỷ chỉ nhìn nhận được cái gật đầu từ cậu, cô cũng khẽ gật dấu ra hiệu cho hoàng thượng. Hoàng thượng lại bật cười lớn, ông muốn xem lần này Nhất Thiên cậu sẽ giở trò gì với người ta.

- Được. Vậy khi nào có thể tiếng hành.

- Ngây bây giờ, ta muốn tỉ thí võ nghệ với y.

- Hảo. Vậy bây giờ chúng ta ra bên ngoài, chuẩn bị thi đấu.

Hoàng thượng đỡ hoàng hậu đứng lên, bước ra ngoài, đoàn người cũng vì vậy mà theo chân người. Nhất Thiên vẫn mang bộ mặt rụt rè e sợ kia níu tay Bình tỷ vừa đi vừa lén nhìn sang A Na công chúa.

- Đệ nhìn muốn chết người ta luôn rồi.

- Đệ làm gì có.

- Đệ lại định giở trò gì đây.

- Đệ nào giám, là do cô ta không biết lượng sức.

- Ra tay nhẹ nhàng thôi, dù gì người ta cũng là công chúa.

- Vậy đệ là cái gì?

- Đệ sao?

- Đúng.

- Là thứ mê nam nhân khác bỏ tỷ muội.

Bình tỷ lườm cậu một cái rồi im lặng bước đi, Nhất Thiên chỉ bĩu môi rồi cũng nhanh chân đi ra ngoài.

Hai người cùng bước lên võ đài, cũng là lúc Vũ Thường, A Tiêu, A Diệp chạy đến. Nhìn hai người đang đứng trên võ đài, A Tiêu có chút lo lắng hỏi.

- Đã gọi thái y chưa.

- Làm gì?

- Âyzzzz…A Diệp, ngươi còn lạ gì tính cách Dạ tướng, ta sợ cô công chúa kia sẽ có chuyện mất.

- Kệ đi. Chúng ta đi xem xem.

- Được.

Ba người chen lấn một lượt cuối cùng cũng lọt vào bên trong, đi đến ngồi xuống kế bên hoàng thượng và hoàng hậu.

- Trận đấu bắt đầu.

Tiếng hô của một vị tướng quân vang lên, A Na nhanh chóng xuất chiêu lao vào áp sát cậu. Nhất Thiên vẫn duy trì vị trí đó, không động đậy, chỉ nheo mắt nhìn cô rồi nhếch miệng cười.

- Gió nổi lên, bàn thờ dọn sẵn, cuối người kính cẩn mời người lên ngồi.

‘’ Bụp…Hự…’’

Nhất Thiên xoay người một cước nhắm đúng phần ngực của cô giáng xuống một cước. A Na không kịp đỡ trực tiếp lãnh trọn cú đạp đó của cậu và rơi khỏi võ đài.

Động tác của cậu quá nhanh, làm cho mọi người có chút không theo kịp. Đến khi nhìn thấy cô nằm bất tĩnh dưới đất thì họ mới vỡ lẽ, vỗ tay tán thưởng cậu.

Thái y được điều đến kịp thời, A Na không sau, chỉ là đau quá mà ngất đi thôi. Nhất Thiên đứng trên võ đài, lần này nhìn cậu khác hẳn khi nãy, sát khí của cậu rất lớn, lớn đến nổi ai ai cũng cảm nhận được.

Vũ Thường là người nhận ra đầu tiên, anh cảm thấy có gì đó không ổn. Anh nhanh chân lên võ đài, chưa kịp nói gì thì đã bị cậu lao vào đánh.

- Nhất Thiên, bình tĩnh.

- Hừ. Im mồm.

- Ngươi…có gì từ từ nói.

- …

Nhất Thiên không trả lời, chỉ tập trung ra đòn với anh, những đòn cậu ra đều là những đòn chí mạng. Một đấm của cậu có thể làm nứt cả mặt nền võ đài, nếu anh không kịp tránh thì mặt ăn còn hơn như vậy nữa.

A Tiêu, A Diệp nhìn thấy tình hình có chút không ổn, định lên để cùng anh đối phó với cậu. Nhưng Nghi tỷ và Ngự tỷ đã nhanh chân hơn, chắn trước mặt họ không cho họ lên.

Một lần nữa thế trận hỗn loạn, đáng lẽ là Nhất Thiên sẽ đấu với A Na, bây giờ lại thành ra Nhất Thiên đấu với Vũ Thường, A Tiêu đấu với Nghi tỷ, A Diệp và Ngự tỷ cũng không thua ai.

Hoàng thượng, hoàng hậu và Bình tỷ nhìn khung cảnh hoảng loạn vậy mà không chút phản ứng. Họ vẫn ung dung ngồi đó thưởng trà xem đánh nhau, lâu lâu lại bồi vào mấy câu nữa. Chưa kể ba người dùng tiền rồi rủ rê thêm quan lại trong cung đặt cược ai sẽ thắng.

- Nhất Thiên…nghe ta nói.

- Hừ. Nói? Nói cái rắm, ngươi vì con ả lại giám cản đường ta?

- Ta không có.

- Không có vậy ngươi lên đây làm gì?

- Ta sợ ngươi xảy ra chuyện…

- Ngu xuẩn. Ngươi…thật sự muốn chọc ta tức chết mà…

- Ta…

- Làm ta phải mất ba năm mới trở lại bình thường, làm ta mất hai tháng để lấy lại phong độ, làm ta phải ăn trọn ba cái tát một cách quá đáng, ta đang tìm chỗ trút giận ngươi lại xen vào. Ta thấy là ngươi đang muốn chống đối ta, vậy ta muốn xem ngươi chống đối được bao lâu.

Nhất Thiên lấy tử điện ra quật mạnh về hướng anh, nhìn thấy thứ kỳ lạ trên tay cậu mọi người có chút hoảng sợ liền chạy ra phía sau hoàng thượng và Bình Tỷ đứng.

- ???

- Tử điện?

- Là ta cho nó, không ngờ…

- Ông là đang giúp hay hại con mình vậy?

- Riêng hai đứa nó, Gió thuận chiều nào ta sẽ theo chiều nấy.

- Ông đúng là…hết nói nổi mà.

Hoàng hâu thở dài, không ai như ông lại dâng vũ khí để người khác lấy mạng con mình. Nhìn lại A Na công chúa đã tỉnh và đang im lặng điềm tĩnh quan sát trận đấu, bà cảm nhận có chuyện gì đó không đúng.

- Cẩn thận…