Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ

Chương 38





Vấn đề quà sinh nhật dưới sự cơ trí của Tô Đường có thể giải quyết hoàn hảo.

Tuy rằng cái bánh ngọt tự tay cậu làm nhìn mềm nhũn nằm bẹp, hình thù có hơi kì lạ.

Hơn nữa Tô Đường là một người cực kì đam mê đồ ngọt, nhưng ngay cả cậu cũng không thể tiếp thu cái mùi vị này.

Ăn một ngụm liền lập tức điên cuồng uống nước để xua vớt vị ngọt trong miệng, vậy mà Đồng Thịnh Chử ngày thường không thích đồ ngọt lại mặt không đổi sắc ăn hết.

Tô Đường sợ hắn ăn xong sẽ cảm thấy không khỏe nên hơi lo.

"Tự tay Đường Đường làm, tôi rất thích." Đồng Thịnh Chử ăn xong toàn bộ bánh ngọt, mở miệng an ủi Tô Đường.

Thiếu chút nữa làm cậu cảm động đến khóc chít chít.

A Chử tốt quá, không chê cậu ngốc, cũng không chê cậu làm đồ ăn dở tệ.

A Chử là người bạn tốt nhất trên đời.

Sau đó Đồng Thịnh Chử vẫn phát hiện quả táo bị vỡ, Tô Đường nhìn quả táo bị mình dán lộn xộn làm giảm chỉ số nhan sắc xuống một trăm tám mươi độ, bi thương vô cùng mở miệng:
"A Chử, tớ vốn muốn tặng cái này cho cậu, nhưng đi đường không cẩn thận nên bị ngã." Tô Đường nâng quả táo trong tay: "Dán lại cũng không xong, rất xấu."
"Đường Đường dán rất đẹp." Đồng Thịnh Chử ánh mắt ôn nhu nhận lấy quả táo Tô Đường đang cầm, quan tâm hỏi: "Ngã ở đâu? Có đau không? Để tôi nhìn xem."
Tô Đường lắc đầu: "Tớ mặc quần áo dày lắm nên không đau." Tuy lúc ngã xuống nền gạch cứng cáp có hơi đau, nhưng sau đó cũng không còn cảm giác gì.


Khi về nhà cậu còn cẩn thận kiểm tra một lần, thấy mông vẫn trắng trắng tròn tròn không bị thương mới yên tâm.

"Đúng rồi A Chử." Tô Đường chợt nhớ đến hôm nay mình vẫn gặp may mắn, cậu xoay người ôm lấy heo công tử nhét vào ngực Đồng Thịnh Chử, cao hứng khoe khoang: "Hôm nay tớ quay thưởng được cái này, quả táo vỡ mất rồi nên tớ tặng nó cho cậu, chúc cho A Chử nhà chúng ta vĩnh viễn được may mắn."
Đồng Thịnh Chử cúi đầu nhìn con heo bông trong ngực, ánh mắt ngày càng nhu hòa, mười ngón tay dùng thêm sức nắm chặt món quà trong tay, sau đó nghiêng người kéo lấy Tô Đường ôm vào lòng, đặt con heo bông ở giữa hai người, nói một câu: "Cảm ơn."
Sau sinh nhật của Đồng Thịnh Chử, Tô Đường bắt đầu nghênh đón cuộc sống nước sôi lửa bỏng: Thi cuối kì.

Kì thi cuối kì ở Nhất Trung cực kỳ tàn khốc, mỗi học kì trường đều lấy kết quả thi để sắp xếp lại danh sách lớp học.

Học sinh có thành tích tốt đều được phân vào các lớp chọn, xếp hàng đầu, còn học sinh có thành tích kém thì xếp vào mấy lớp cuối cùng.

Nhất Trung là một nơi lấy thành tích để nói chuyện.

Chính vì vậy mỗi lần đến kì thi cuối kì, bầu không khí trong trường ngày càng nồng hậu.

Bất cứ nơi nào cũng đều nhìn thấy học sinh chăm chỉ ôn luyện, ngay cả buổi tối đúng mười một giờ tắt đèn ký túc xá, vẫn còn học sinh trong phòng dùng đèn bàn, đèn pin các loại để chiếu sáng học tập.

"Aaaaa!" Bên trong ký túc xá, Đổng Mạnh căm giận nắm bút đập lên mặt bàn: "Tại sao lúc trước tôi lại sống chết thi vào Nhất Trung? Đây rõ ràng không phải cuộc sống của con người." Y nhớ thương nhóm đàn em, nhớ thương ngày nghỉ, đương nhiên càng nhớ thương những buổi sáng được ngủ nướng chứ không phải cuộc sống đêm thức khuya học bài, sáng dậy sớm đọc sách.

Có trời mới biết đã bao lâu y không được ngủ đủ tám tiếng một ngày!
Trời ơi, y vẫn còn là trẻ con mà!
"Tôi sắp điên rồi!" Đổng Mạnh bi phẫn nhìn giường của mình, muốn đi ngủ.

Nhưng rốt cuộc y vẫn không dám, nếu thi cuối kì không tốt, y sẽ bị anh trai mắng, còn bị ba mẹ tịch thu đồ chơi, cắt bớt tiền tiêu vặt nữa hu hu.

Dịch Vân Dương không nhịn được cầm cục tẩy ném qua người Đổng Mạnh: "Đừng ồn nữa, làm rối loạn suy nghĩ của tôi."
Đổng Mạnh tủi thân ngậm miệng, sau đó hâm mộ quay đầu nhìn lại phía sau.

Phía sau y chính là vị trí của Tô Đường, lúc này Tô Đường đang ngoan ngoãn ngồi yên, đôi lúc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn bên cạnh cậu là Đồng Thịnh Chử đang kiên nhẫn giảng bài, cũng là đối tượng khiến Đổng Mạnh ghen tị.

Sau lễ Giáng Sinh, Đồng Thịnh Chử trở lại trường học tiếp tục sinh hoạt như thường, mỗi ngày cùng bọn họ dậy sớm lên lớp, ăn cơm, tự học buổi tối, làm bài tập.

Thứ làm Đổng Mạnh ghen tị chính là tốc độ làm bài của Đồng Thịnh Chử.

Hắn chỉ cần nhìn qua đề bài một giây đã biết được cách làm, sau đó liền ghi bài giải rồi tính ra đáp án.

Khủng khiếp nhất chính là những đáp án đó toàn bộ đều chính xác!
Rõ ràng cùng nhau học tập, thậm chí hắn còn mất tích một khoảng thời gian, kết quả thành tích còn tốt hơn hết thảy những người khác, điều này khiến Đổng Mạnh hâm mộ đỏ mắt.

"Hiểu chưa?" Đồng Thịnh Chử thu bút, hỏi.

Tô Đường gật gật đầu, có chút không chắc chắn: "Hẳn là sẽ làm được, hay tớ thử giải qua xem sao?"
"Ừm." Đồng Thịnh Chử đứng lên mở tủ quần áo, lấy một gói bột đi vào phòng tắm.


Qua mười phút Đồng Thịnh Chử bưng theo một thau nước ấm ra ngoài, Tô Đường vừa lúc đem bài giải viết xong.

"A Chử, cậu nhìn giúp tớ xem đã đúng hay chưa?" Tô Đường đưa đề cương đến trước mặt Đồng Thịnh Chử.

Đồng Thịnh Chử đem thau nước đặt xuống bên chân Tô Đường: "Ngâm chân trước đi."
Tô Đường gật đầu, tự nhiên thả hai chân vào ngâm.

Từ sau khi ở ký túc xá Đồng Thịnh Chử vẫn luôn chăm sóc cậu như vậy, cho nên đã sớm hình thành thói quen.

Trong lúc Tô Đường ngâm chân, Đồng Thịnh Chử lấy đề cương kiểm tra toàn bộ, sau đó hắn đưa đề cương cho cậu nói: "Kết quả đúng rồi, nhưng cậu quên viết đơn vị."
"A!" Tô Đường há hốc, lập tức ảo não vỗ đầu mình một cái, lần nào làm bài cũng quên mất chuyện viết đơn vị.

Bài tập của Tô Đường đã làm xong, lúc này cũng gần đến mười hai giờ, trong lúc cậu ngâm chân Đồng Thịnh Chử đã giúp dọn dẹp bàn học, chờ ngâm xong liền lao đi đánh răng rửa mặt rồi bò lên giường.

Đồng Thịnh Chử cũng đã giúp cậu đem túi chườm nóng đặt trong chăn nên bây giờ rất ấm áp thoải mái.

Tô Đường run rẩy cởi áo khoác bông rồi chui vào chăn ấm nằm xuống.

Chờ qua một lát trong ổ chăn vẫn còn khí lạnh, nguồn nhiệt duy nhất chỉ có túi chườm ấm kia, hoàn toàn không đủ cho toàn bộ cơ thể Tô Đường.

Cậu gắt gao bọc mình trong chăn, đem đầu lú ra ngoài nhìn Đồng Thịnh Chử đang giặt quần áo ngoài ban công.

Hắn không lạnh sao?
Tô Đường run run nằm một hồi rốt cuộc cũng nghe được động tĩnh ngoài ban công, Tô Đường vội vàng nâng đầu: "A Chử, nhanh chút, tớ sắp lạnh chết rồi."
"Được rồi, tới ngay."
Đồng Thịnh Chử đem tay chà xát cho ra nhiệt, lúc này mới leo lên giường, cẩn thận xốc một bên chăn nằm xuống cạnh Tô Đường.

Giường trong ký túc xá khá nhỏ, nhưng hai người chưa trưởng thành nằm cùng nhau cũng không đến nỗi chật.

Hơn nữa bây giờ Tô Đường hận không thể dán dính lên người Đồng Thịnh Chử mới thôi.

Trời thật sự quá lạnh, mặc nhiều áo hoặc đắp nhiều chăn thì lại ngộp thở không nổi, nửa đêm còn lạnh khủng khiếp hơn nữa, ký túc xá dù cho có điều hòa bật hệ thống sưởi ấm nhưng vẫn không đủ.

Hơn nữa vì để kêu gọi tiết kiệm điện, trường học quy định trong một ngày nhiều nhất chỉ được bật điều hòa ba tiếng, dù sao thành phố A không đến mức lạnh cóng, các học sinh hoàn toàn có thể dùng ngoại vật để sưởi ấm.

Người Đồng Thịnh Chử thật ấm áp, ngủ bên cạnh hắn mỗi tối rất thoải mái, hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của Tô Đường trong ngày đông giá rét.

Đồng Thịnh Chử vừa nằm xuống, Tô Đường liền tự động ngựa quen đường cũ lăn vào trong ngực hắn, sung sướng thở phào một hơi.

Đổng Mạnh oán hận nắm bút đè mạnh lên đề cương tạo ra riếng sột soạt, lòng thầm oán: Một đôi cẩu nam nam vứt bỏ bạn bè!
Đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng viết chữ của Đổng Mạnh cùng Dịch Vân Dương, ngọn đèn bàn màu vàng ấm áp lờ mờ, Tô Đường rất nhanh ngủ say bên ngực Đồng Thịnh Chử.

Không lâu sau hai người kia mới làm xong bài tập, chân tay nhẹ nhàng đi rửa mặt rồi trở về giường, ánh đèn tắt ngóm khiến cả căn phòng an tĩnh chìm trong đêm đen.


...!
Hôm nay là ngày thi cuối kì, nhóm Tô Đường ở ngoài quán ăn cơm xong liền chạy vào trường.

Nhất Trung tổ chức thi cuối kì rất khó khăn, xáo trộn học sinh các lớp rồi phân bố ngẫu nhiên vào từng phòng thi.

Một phòng chỉ có hơn hai mươi thí sinh, hai giám thị đồng thời còn trang bị thêm camera, hoàn toàn ngăn chặn những hành vi quay cóp trao đổi.

Lần này Tô Đường cùng Đồng Thịnh Chử thi khác phòng, thậm chí còn khác cả tòa nhà.

Tô Đường phất tay với hắn: "Cậu đừng đi với tớ nữa, lỡ không kịp về phòng thi thì phải làm sao.

Hơn nữa tớ cũng biết đường mà."
"Được." Đồng Thịnh Chử cao hơn nên rất dễ dàng xoa đầu Tô Đường: "Nhớ kĩ một lát làm bài thi phải viết đơn vị, còn nữa đưa tôi kiểm tra xem đã mang đầy đủ dụng cụ chưa."
Tô Đường nhìn Đồng Thịnh Chử từ một học sinh giỏi lãnh khốc băng sơn biến thành mẹ già đưa con đi thi, cậu bất đắc dĩ cười cười đem hộp bút đưa cho hắn kiểm tra, chờ xác nhận xong liền vẫy tay tạm biệt hắn, chạy lên lầu.

Tô Đường thi ở lầu ba, cậu chậm rì rì đi lên cầu thang.

Khi đến lầu hai hành lang đột nhiên có một người chạy thật nhanh về phía cậu, trông có vẻ cũng muốn lên lầu ba.

Tô Đường không kịp phản ứng bị bả vai của đối phương đập vào.

Nếu không phải cậu đang đứng vững, đúng lúc vịn lấy vách tường không chừng bây giờ đã té lăn xuống cầu thang rồi.

Dù thoát được một kiếp té nặng, đầu gối cậu vẫn bị đập vào bậc thang đau đến mức vặn vẹo khuôn mặt.

Chờ đau đớn kết thúc, Tô Đường chụp lấy đầu gối, tay kia vỗ vỗ lên ngực thở phào, cũng may không ngã xuống dưới.

Nghĩ đến đây Tô Đường có chút tức giận nhìn về phía đầu sỏ gây tội.

"Xin lỗi, xin lỗi, mình không cố ý đâu, cậu không sao chứ?" Nữ sinh đụng phải Tô Đường sợ hãi đến trước mặt cậu, duỗi tay muốn đỡ Tô Đường đứng lên, cậu ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của đối phương.

"Là cậu!" Nữ sinh kinh ngạc che miệng.

Tô Đường đau nhe răng, lại càng thêm bực mình.

Lại là cậu ta!.