Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 116





Thẩm Lưu Hưởng không biết đã ở trên giường bao lâu, chỉ nhớ mơ hồ thấy ánh sáng từ cửa sổ chui vào trong nhà qua màn giường, sáng tối biến hóa, ngày đêm luân phiên rất nhiều lần.

Trong lúc chỉ chống đỡ bằng một viên đan dược, tác dụng của đan dược qua đi, bụng liền bắt đầu thầm thì khóc thút thít.

Y nghĩ phải ăn được ba bát lớn, nhưng vì bỏ thêm linh thảo, một bát cháo nhỏ vào miệng đã no rồi, đành phải thôi. Y ủ rũ chưa tiêu, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “Đây là nơi nào?”

Chu Huyền Lan pha ly trà, không nhanh không chậm nói: “Thương Tuyết Cư.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, khóe miệng cong lên: “Đây là nơi trước kia ngươi nói, đều nhớ ra rồi sao?”

Chu Huyền Lan đưa chén trà cho y, đối thượng biểu tình vui sướng, chậm rãi nói: “Một chút.”

Nếu có thể nhớ lại, tất cả ký ức sớm hay muộn cũng sẽ trở về, Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở: “Vật đợi lát nữa, ta sẽ dạo Thương Tuyết Cư một vòng.”

Chu Huyền Lan: “Sư tôn có thể tùy ý đi lại bên trong.”

Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, nhấp ngụm trà, đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Nơi này hơn phân nửa là ở Bát Hoang, Chu Huyền Lan dẫn y tới nơi này làm gì? Không ở Huyền Yêu Cung, Từ Tinh Thần còn có thể tìm được y sao......?

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nhảy một cái, rũ mắt uống trà, bên ngoài bất động thanh sắc. Uống xong lại nằm xuống giường, ngáp một cái nói sẽ ngủ tiếp.

Chu Huyền Lan thấy thế, rời đi khép cửa lại.

Đợi hắn đi rồi, Thẩm Lưu Hưởng xốc chăn lên, mặc quần áo, từ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng.

Nơi này rất lớn, đình đài lầu các, cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng xung quanh một bóng người cũng không có. Thẩm Lưu Hưởng nhảy lên lầu cao, nơi xa toàn là mây mù trắng xoá, cái gì cũng không nhìn thấy.

Y chọn một nơi gần hơn, xẹt qua đình đài thủy tạ, đuổi tới trước một bức tường đá cao lớn, tính thử vượt qua, muốn rời khỏi Thương Tuyết Cư. Nhưng trên không trung có một tầng kết giới vô hình, lập tức ngăn y lại.

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Động tĩnh ở kết giới kinh động Chu Huyền Lan, hắn tới rồi.

Thanh niên áo đỏ ngồi dưới đất, nghiêng đầu, xụ một bên khóe miệng, sắc mặt thập phần không vui. Phát hiện hắn đã đến, nâng mí mắt lên: “Cho cái lý do.”

Chu Huyền Lan dừng lại bước chân: “Muốn sư tôn ở lại bồi ta, thì sao?”

Thẩm Lưu Hưởng không nói gì, vòng đi vòng lại. Chu Huyền Lan vẫn cho rằng y sẽ một đi không quay về, “Ta chỉ đến Đế Cung một chuyến, sẽ trở về. Ngươi không tin ta sao?”

Chu Huyền Lan nói: “Ở một trình độ nào đó, lời này không đáng được tín nhiệm.”

Thẩm Lưu Hưởng tức giận đến ngứa răng: “Ngươi không có khả năng nhốt ta cả đời.”

Chu Huyền Lan: “Đang có ý này.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?!”

Thẩm Lưu Hưởng hiếm thấy tức giận, không để ý tới Chu Huyền Lan nữa, đi về phòng. Tới gần chạng vạng, Chu Huyền Lan đi ra bên ngoài một chuyến, mang về cho y một bàn đồ ăn ngon.

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Không ăn. Không cho ta ra ngoài, ta liền đói chết.”


Chu Huyền Lan trầm ngâm một lát: “Cũng phải, sư tôn đến lúc tích cốc rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “.......”

Không ăn xác thật sẽ không đói chết, nhưng muốn bụng không kêu thầm thì, đạt tới tích cốc cảnh giới, quá trình đặc biệt gian nan.

Thẩm Lưu Hưởng kiên trì hai ngày, ban đêm che cái bụng lộc cộc kêu to lại, khẽ thở dài, lăn qua lộn lại, trắng đêm khó ngủ.

Chu Huyền Lan bị y dỗi đẩy xuống sàn nhà, trong ánh sáng tối tăm, mắt đen nhìn chằm chằm thân ảnh lăn lộn trên giường, ánh mắt đen tối không rõ.

Ngày hôm sau, Thẩm Lưu Hưởng tu hành xong, trên con đường nhất định phải qua nếu muốn trở về phòng, nhìn thấy một bàn rượu thơm đồ ăn ngon và Chu Huyền Lan một mình rót rượu hưởng thụ mỹ thực. Bước chân y hơi dừng, ngửi ngửi mùi thơm trong không trung, nước miếng sắp từ bên miệng chảy ra.

Chu Huyền Lan nghiêng đầu, nhìn thấy thanh niên đứng bên đường đang nhấp môi, mắt phượng sáng lấp lánh, chỉ thiếu đem ba chữ ‘ăn một miếng’ viết lên trên mặt.

Chu Huyền Lan hơi câu môi mỏng: “Sư tôn muốn tới ăn không?”

Nghe thấy lời mời, Thẩm Lưu Hưởng như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng dời tầm mắt đi, hừ lạnh: “Đã nói không ăn.”

Chu Huyền Lan nhẹ nhướng mày: “Đáng tiếc, đều là món sư tôn thích.”

Thẩm Lưu Hưởng mím chặt môi, tầm mắt nhìn về phía bàn ngọc, một lát sau, bước chân không tự chủ đi qua: “...... Kỳ thật nếm một miếng cũng không phải không thể.”

Chỉ có một đôi đũa ngọc, Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy Chu Huyền Lan gắp một miếng thịt bò lên, đưa tới bên miệng y, lập tức hé miệng.

Lúc này, đũa ngọc dừng lại giữa không trung: “Thiếu chút nữa quên mất, sư tôn muốn tích cốc.”

Thẩm Lưu Hưởng nổi giận: “Đút!”

Chu Huyền Lan câu môi: “Sư tôn thật sự muốn ăn?”

Thẩm Lưu Hưởng chưa nói gì, bụng dẫn đầu phát ra âm thanh tán đồng, nhất thời tức giận nói: “Nhanh lên, đừng vô nghĩa.”

Vì thế Chu Huyền Lan nghiêng mặt đi, vươn ngón trỏ khớp xương rõ ràng, chỉ chỉ lên má.

Thẩm Lưu Hưởng: “?”

Chu Huyền Lan: “Sư tôn hôn ta một cái.”

Thẩm Lưu Hưởng suýt nữa nhào lên cắn, nhưng suy nghĩ mấy ngày rồi chưa được nếm mùi thịt, có lệ hôn vào má Chu Huyền Lan, “Được rồi.”

Học chiêu này ở đâu ra? Táng tận thiên lương.

Chu Huyền Lan chỉ chỉ má phải: “Bên này cũng muốn.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Y cúi đầu thò lại gần, môi sắp đụng vào, Chu Huyền Lan xoay mặt lại, môi mỏng hoàn mỹ vô khuyết đón lấy.

Đối thượng mắt phượng hơi trợn to, Chu Huyền Lan cười khẽ: “Bàn này đều là của sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng ăn mấy thứ đồ ăn, ngước mắt nhìn người đang nhìn y chằm chằm, “Bên ngoài thế nào rồi? Tìm thấy Tinh Liên chưa?”

Chu Huyền Lan: “Tìm được rồi, bình yên vô sự.”

Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, chợt trừng hắn: “Ta ở chỗ này sắp buồn hỏng rồi.”

Chu Huyền Lan: “Buổi chiều ta mang sư tôn ra sau núi.”

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ y chỉ muốn ra ngoài, nhưng nói cũng vô dụng. Mấy ngày gần đây Chu Huyền Lan nhận được nhiều Truyền Âm Phù hơn. Nếu không đoán sai, Từ Tinh Thần đang tìm y ở bên ngoài, Chu Huyền Lan làm mọi cách cản trở, lúc này tất nhiên sẽ không thả y ra.

Thẩm Lưu Hưởng thở dài, đi theo ra sau núi.

Sau núi thú vị hơn y tưởng tượng, một núi đủ loại linh quả linh thảo. Thẩm Lưu Hưởng hái trái cây cả một buổi trưa, bất tri bất giác trời đã tối rồi. Trên đường trở về, ngoài ý muốn nhìn thấy một gốc cây nhân sâm.

Thẩm Lưu Hưởng không khỏi ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ phiến lá: “Tiểu nhân sâm, có biết Thẩm Bặc Bặc không?”

Một trận gió thổi qua, phiến lá nhân sâm phẩy phẩy trong tay, giống như đang trả lời y, Thẩm Lưu Hưởng cong khóe miệng lên cười một cái, đứng dậy cắn miếng quả quýt, rời khỏi sau núi.

Tắm gội xong, Thẩm Lưu Hưởng trở về phòng, mới vừa ngã xuống giường, Chu Huyền Lan đã mang theo mấy chục quyển thoại bản trở lại.

Hắn rót ly trà, nhìn thấy người trên giường chọn lựa một quyển, y mặc áo trong mỏng manh, phác họa ra thân hình thon dài mảnh khảnh. Y nằm trên giường, vừa mở ra vừa nói: “Trước kia ngươi thường xuyên đọc thoại bản cho ta nghe, nhớ không?”

Chu Huyền Lan uống trà: “Không nhớ.”

Thẩm Lưu Hưởng thở dài, tức khắc tâm tình đọc thoại bản cũng mất, ngồi dậy: “Nếu không ta kể cho ngươi chuyện trước kia, ngươi mau nhớ lại toàn bộ đi.”

Chu Huyền Lan nhìn hắn: “Sư tôn muốn nói gì?”

Thẩm Lưu Hưởng mở thoại bản, úp lên trên đầu, nói: “Chờ ngươi khôi phục ký ức, sẽ không nhốt ta lại như vậy nữa.”

Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống, buông ly trà: “Sư tôn cho rằng, hắn là cái gì thứ tốt sao?”

Thẩm Lưu Hưởng: “...... Ngươi đừng mắng.”

Sắc mặt Chu Huyền Lan lạnh băng: “Ngươi còn giữ gìn hắn!”

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi tâm, đem đề tài bay lên tận trời kéo về, ý đồ hiểu lý động tình: “Trước kia ngươi cũng không ép buộc ta. Nếu ta không muốn ở đây, ngươi nhất định sẽ thả ta đi. Cho nên ngươi cũng nên......”

“Cho nên hắn sai rồi.”

Chu Huyền Lan đánh gãy, đi đến phía giường, “Mười sáu năm trước, ta tỉnh lại là đang ôm thi thể ngươi. Ta có thể tâm không gợn sóng, chẳng lẽ ta trước kia cũng có thể sao? Ta đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ không phải hắn đã hỏng mất, đang liều mạng trốn tránh sự thật ngươi đã chết sao?!”

“Hắn hối hận không nên mặc kệ ngươi.” “Hắn oán hận ngươi vứt bỏ hắn.”

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến đôi mắt đen nhiễm đỏ trong mộng kia, sắc mặt trắng bệch lắc đầu: “Không phải, ta không có. Sư tôn dẫn ta đi, ta không được lựa chọn.”

Chu Huyền Lan trầm mắt, nhìn thấy thanh niên trên giường đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tuấn mỹ toàn là hoảng hốt.


Hắn hơi hơi cúi người, đem người ôm vào trong lòng ngực, ngón tay thon dài luôn vào mái tóc đen, cảm thấy mỹ mãn ngửi hơi thở thanh niên, thấp giọng nói: “Sư tôn còn trách ta sao? Đệ tử chỉ sợ giẫm lên vết xe đổ.”

Đầu óc Thẩm Lưu Hưởng lộn xộn: “Không trách, không trách ngươi.”

Y không thể nói ra, thậm chí năm đó còn tính chết trong tay Chu Huyền Lan. Tuy rằng cuối cùng đã đổi ý...... Bây giờ chỉ là cho rằng y đã chết, Chu Huyền Lan đã mang dáng vẻ này. Nếu lúc ấy không đổi ý, chẳng phải y đã một tay đem Chu Huyền Lan đẩy xuống vực sâu?!

Cả người Thẩm Lưu Hưởng có chút lạnh, mặt không còn chút máu nói: “Thực xin lỗi......”

Chu Huyền Lan nhăn mày lại, nhìn nhìn sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng. Đêm đó khi hắn nói tim hắn lạnh, Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên lại khóc, sau đó nói là giả vờ, nhưng hắn có thể cảm giác được, người mặt mày lúc nào cũng hớn hở này xác thật thương tâm khổ sở.

Như lúc này.

Tâm thần Chu Huyền Lan hơi loạn, có chút hối hận đã dùng phương thức này.

Hắn nâng gương mặt Thẩm Lưu Hưởng, cúi đầu hôn lấy cánh môi lạnh lẽo, truyền sang chút ấm áp, chậm rãi nói: “Đều đã qua, hiện giờ sư tôn mạnh khỏe ở bên cạnh ta, vậy là đủ rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng run giọng nói: “Ngươi đừng hận ta.”

Tim Chu Huyền Lan chợt đau nhói, hận không thể trở lại lúc trước, lấp kín miệng mình: “Không hận, sư tôn là tốt nhất.”

Hắn nỗ lực nhớ lại ký ức, ý đồ tìm chút chuyện vui, dỗ Thẩm Lưu Hưởng vui vẻ.

Đang nhíu mày, trong óc hiện lên mấy đoạn ký ức ngắn, trong lòng Chu Huyền Lan vừa động, nói: “Ta nhớ trong một mảnh rừng trúc ở Thanh Lăng Tông, sư tôn đã dạy ta rèn luyện thần thức, có phải hay không?”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, gật gật đầu: “Là trước Đệ tử đại bỉ.”

Lúc ấy pháp thuật gì y cũng không biết, cũng không biết dạy Chu Huyền Lan cái gì, liền đi thỉnh giáo sư huynh. Sư huynh bảo y dùng Che Tinh che mắt, phong bế thần thức né tránh công kích. Y ăn một trận đòn hiểm, lúc trở về dạy Chu Huyền Lan, cũng che mắt hắn lại, nhẫn tâm đánh hắn một trận.

Chu Huyền Lan câu môi: “Sư tôn thật tốt.”

Gương mặt Thẩm Lưu Hưởng khôi phục chút huyết sắc, thậm chí ửng đỏ: “Cũng, cũng không tốt.”

Nói như thế nào đây?

Lúc ấy y bị Lăng Dạ đánh, trở về dạy Chu Huyền Lan, tức khắc có loại cảm giác nô lệ xoay người đem ca xướng. Lúc đánh đồ đệ, vui sướng khi người gặp họa thật vui vẻ.

Chu Huyền Lan phát hiện cảm xúc của Thẩm Lưu Hưởng biến hóa, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cởi túi trữ vật xuống, luồn tay vào trong đó: “Ta cho sư tôn xem thứ này.”

Thẩm Lưu Hưởng tò mò chớp chớp mắt, giây lát sau, nhìn thấy trong tay Chu Huyền Lan xuất hiện một đoạn dải lụa màu đen.

Là pháp khí Che Tinh, che mắt lại sẽ phong bế thần thức, là pháp khí tuyệt hảo dùng để rèn luyện mở rộng thần thức, Thẩm Lưu Hưởng nhận từ tay Lăng Dạ, sau lại cho Chu Huyền Lan: “Vậy mà ngươi còn giữ?”

Chu Huyền Lan không đáp, chỉ nhìn chằm chằm lụa đen trong tay, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi ám, đột nhiên giơ tay dùng Che Tinh bịt kín mắt Thẩm Lưu Hưởng, phía cuối thắt cái kết sau đầu y.

“Làm gì vậy? Ta không cần rèn luyện thần thức,” Trước mắt Thẩm Lưu Hưởng tối sầm, muốn tháo xuống, vừa vươn tay lại bị nắm lấy, ấn trở về.

“Sư tôn đừng nhúc nhích,” Tiếng Chu Huyền Lan trầm thấp.

Thanh niên ngồi trên giường, mặc áo trong màu trắng, tóc đen chạm eo, một đôi mắt phượng tinh xảo bị lụa đen che khuất, còn lại khuôn mặt trắng nõn không yêu dã mỹ lệ như ngày thường, lại lộ ra vài phần hương vị thanh lãnh thánh khiết.

Có trong phút chốc, Chu Huyền Lan như trở thành thiếu niên năm đó, nhìn thấy cảnh này trong rừng trúc, hầu kết hơi lăn, trong lòng dâng lên rung động.

Nhưng không giống nhau chính là, thiếu niên năm đó nhìn sư tôn, tựa như đang nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm, mong muốn mà không thể có, chỉ có thể lo sợ bất an che giấu tâm tư.

Mà hắn hiện giờ đã hái được ánh trăng trong lòng, có thể ôm vào trong ngực, tùy ý nhấm nháp.

Tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng tối đen một mảnh, phát hiện người bên mép giường lâm vào trầm mặc, đang định lên tiếng dò hỏi, đã bị ấn xuống giường, trên người bị đè nặng, nụ hôn nóng rực tinh mịn dừng ở cần cổ tinh tế.

Thẩm Lưu Hưởng: “......?!”

Ngón tay thon dài của Chu Huyền Lan đẩy đai lưng ra, áo trong của thanh niên nháy mắt trở nên lỏng lẻo, tảng lớn da thịt dưới cổ vai lộ ra, trắng đến lóa mắt.

Không bao lâu, Thẩm Lưu Hưởng từ phát ngốc lúc ban đầu, bị làm cho hụt hơi đỏ mắt, ý thức tán loạn.

Y không quen bị che mắt.

Tầm mắt một mảnh đen nhánh, cảm giác còn lại liền không tự chủ được tăng cường. Tiếng thở dốc nặng nề của Chu Huyền Lan như phóng đại lên mấy lần, bàn tay du tẩu trên người y cũng dễ dàng có thể châm ngòi thổi gió, làm cho Thẩm Lưu Hưởng mặt đỏ tai hồng, không nhịn được kéo lụa đen che mắt xuống.

Nhưng khi vừa có ý đồ thực hiện, rất nhanh đã bị phát hiện ra, bàn tay duỗi đến một nửa bị ấn xuống giường.

Cổ tay mảnh mai trắng nõn bị nắm lấy, không thể động đậy.

Cùng lúc đó, cánh tay kia của Chu Huyền Lan vỗ lên vòng eo y tìm kiếm, sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, cánh môi run rẩy, nói không ra lời.

Chu Huyền Lan phát hiện người dưới thân căng chặt, môi mỏng hơi câu, bám vào bên tai y thấp giọng nói: “Sư tôn, thả lỏng chút.”

Thẩm Lưu Hưởng nơi nào thả lỏng, cắn chặt môi. Nhưng chưa được một lát, liền không tự chủ được phát ra tiếng run run, tiếng nói lộ ra mềm ngọt, lại như là muốn khóc, “Buông ra...... Đừng lộng......”

Chu Huyền Lan cười nhẹ, ngoảnh mặt làm ngơ.

......

Dải lụa màu đen bị nước mắt thấm ướt, Chu Huyền Lan cởi Che Tinh, nhìn thấy mắt phượng phía dưới thất thần, lóe ánh mắt nhỏ vụn, đuôi mắt thấm nước mắt, chiếu ra một mảnh ướt hồng mê người.

Thanh niên thấp giọng thở dốc, cả người mềm thành nắm bùn tùy người nhào nặn.

Cho dù là dáng vẻ lâm vào tình dục, hay lười biếng khi tình dục qua đi, đều đẹp đến kinh tâm động phách.

Chu Huyền Lan hôn lấy cánh môi hồng nhuận, tiếng nói nhịn một đêm khàn khàn đến cực điểm: “Sư tôn nên song tu với đệ tử.”

Ý thức tan rã của Thẩm Lưu Hưởng vừa thu lại, tức khắc phản ứng kịp, đồng tử hơi co lại, lắc đầu, giãy giụa xô đẩy, “Không...... Không được, ta mệt mỏi quá...... Đừng......”

Nhưng y bị lộng một đêm, lúc này cả người vô lực, lực đạo giãy giụa cực kỳ bé nhỏ, lại giống như muốn cự còn nghênh.

Chu Huyền Lan cúi đầu, khuôn mặt chôn vào cần cổ trắng nõn, ngửi hơi thở làm người mê muội, bàn tay nắm lấy vòng eo thanh niên siết chặt, chợt xâm nhập vào trong đó.

.......


.......

Thẩm Lưu Hưởng lần đầu cảm thấy muốn chết ở trên giường, song tu thuật làm y ngủ không được, ngất không được, chỉ có thể ý thức thanh tỉnh thừa nhận một lần lại một lần. Cuối cùng y hỏng mất khóc lớn, Chu Huyền Lan thấp giọng dụ dỗ, cái gì xin tha y cũng đều nói ra, mới được buông tha.

Một giấc ngủ tỉnh lại, hận không thể tìm cái khe giường chui vào.

Chu Huyền Lan phát hiện người trong lòng ngực tỉnh lại, câu môi nói: “Thì ra miệng sư tôn lại ngọt như thế.”

Mặt Thẩm Lưu Hưởng nóng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm miệng, không được nói nữa.”

Nếu y lại song tu với Chu Huyền Lan, y liền......

“Hả?” Thẩm Lưu Hưởng phát ra âm thanh nghi hoặc, nháy mắt tiếp theo, “!”

Nguyên, Nguyên Anh?!

Y khiếp sợ nhìn về phía Chu Huyền Lan, người sau mắt đen mỉm cười, môi mỏng nhẹ động: “Nếu sư tôn nguyện ý, nỗ lực chống đỡ lâu một chút, tu vi lại tiến thêm một bước cũng không phải việc khó.”

Thẩm Lưu Hưởng run rẩy theo bản năng, gập ghềnh nói: “Nguyên, Nguyên Anh khá tốt, ta đã thỏa mãn. Việc tu hành vẫn nên làm đến nơi đến chốn, mỗi bước mỗi dấu chân thật phong phú!”

Chu Huyền Lan: “Không thể tưởng được sư tôn lại có giác ngộ như vậy.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Học được từ Đồ. Đệ. Tốt.”

Chu Huyền Lan cười nhẹ một tiếng, làm bộ nghe không hiểu ý mỉa mai trong lời nói, đem người ôm sát lại một chút, một bàn tay giúp y xoa eo.

Thẩm Lưu Hưởng thoải mái nheo mắt lại, sau một lúc lâu suy nghĩ tình cảnh, tâm lại trầm xuống.

Y chậm rãi nói: “Ngươi thả ta ra ngoài đi. Nếu lo lắng, ngươi đi cùng ta là được. Không phải tu vi của ngươi cao lắm sao?! Sợ cái gì? Đến lúc đó chẳng lẽ không thể mang ta về sao?”

Lực ngón tay Chu Huyền Lan nắn bóp yếu đi, không hé răng.

Thẩm Lưu Hưởng nhận thấy nội tâm hắn dao động, nhanh chóng thừa thắng xông lên, nhẹ gãi chóp mũi, ngữ khí trầm trọng: “Đế phụ đi rồi, ta là ca ca của Tinh Thần, Tinh Liên, mấy năm nay chưa làm được một chút trách nhiệm huynh trưởng nào. Nếu trở về lại không đi liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, ngày sau còn mặt mũi nào gặp Đế phụ?”

Chu Huyền Lan trầm mặc, rất lâu sau mới nói: “Sư tôn còn không hiểu sao? Ngươi càng để ý bọn họ, ta càng không muốn ngươi đi.”

Hắn đương nhiên có thể mang Thẩm Lưu Hưởng đến Đế Cung, mặc kệ ai ngăn cản, cũng có thể đem người bình yên vô sự mang về.

Nhưng hắn lo lắng chính là, Thẩm Lưu Hưởng gặp hai người kia xong, tâm thái có thể có chuyển biến hay không? Còn nguyện ý trở về với hắn hay không? Nếu là không muốn, chẳng phải là hắn lại bị ném xuống......?

Chu Huyền Lan siết chặt đầu ngón tay, một lúc lâu sau, thấp giọng than nhẹ: “Ta ra ngoài một chuyến trước, trở về liền mang sư tôn đến Đế Cung.”

Thẩm Lưu Hưởng vui mừng ra mặt, cúi sát vào khuôn mặt tuấn tú của Chu Huyền Lan, hôn hôn môi mỏng. Rất nhanh lại bị đè lại, trầm giọng cảnh cáo: “Sư tôn không muốn xuống giường sao?”

Thẩm Lưu Hưởng lập tức ngoan ngoãn.

Đến lúc Chu Huyền Lan đứng dậy rời đi, Thẩm Lưu Hưởng cũng bò dậy, mặc quần áo, thuận tay cầm hai quả quýt, vừa ăn vừa đi ra ngoài cửa.

Một buổi trưa Chu Huyền Lan cũng chưa về, Thẩm Lưu Hưởng đang chán đến chết, tính toán ra sau núi hái linh quả, nhớ tới nhân sâm vô tình gặp được hôm trước, cố ý chọn con đường kia, chậm rãi lên núi.

Nửa đường Thẩm Lưu Hưởng cầm quả quýt ở trong tay tung chơi, đến tới chỗ nhân sâm, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng khảy khảy chiếc lá xanh.

Năm đó y ra ngoài rèn luyện, nhìn trúng một nơi phúc bảo, phí thật lớn sức lực, thiếu chút nữa đào rỗng cả ngọn núi, tâm tâm niệm niệm đại bảo bối, kết quả một oa oa nhảy ra.

Gọi: “Cha!”

Lúc ấy cả người Thẩm Lưu Hưởng đều choáng váng, mấy ngày đó, bên tai lúc nào cũng có tiệng gọi vui mừng: “Cha”, “Cha”, “Cha”......

Đại khái do ký ức khắc sâu quá mức, lúc này Thẩm Lưu Hưởng nhớ lại, cũng phảng phất thật sự nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Bặc Bặc.

Y cắn miếng quýt, lấy lại tinh thần từ trong trí nhớ, đang định tiếp tục đi lên trước, phát hiện trên đùi có thêm một vật trang sức.

Vật trang sức lớn lên trắng trẻo mập mạp, mặc yếm hỉ, lá vàng trên đỉnh đầu lắc nhẹ, khuôn mặt nhỏ vui vẻ không thôi cọ cọ vào quần áo y.

“Cha! Cha! Là Bặc Bặc nha!!”

Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, lắc lắc đầu, sau khi xác nhận không phải ảo giác, cầm quả quýt, lập tức vươn hai tay tính toán bế Thẩm Bặc Bặc lên.

Lúc này, y phát hiện nghiêng bên sườn có một tầm mắt thâm trầm.

Thẩm Lưu Hưởng như có cảm giác mà nghiêng đầu, khoảnh khắc thấy rõ thân ảnh thon dài, bên tai vang lên tiếng gọi nhẹ: “Huynh trưởng.”

Thanh âm này như đã từng quen biết, lại lộ ra một chút xa lạ.

Không như lúc gọi huynh trưởng mười sáu năm trước, hoặc không tình nguyện, hoặc đắc ý trào phúng, hoặc gần như cầu xin trong lần cuối cùng bị nhốt trong kết giới......

Lúc này, tiếng nói của Từ Tinh Thần trầm ổn, môi mỏng phun ra lời nói nhẹ nhàng bình thản, lại làm người không bỏ qua được, hai tiếng “huynh trưởng” nặng nề đâm vào trái tim người được gọi.

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở to mắt, quả quýt trong tay lạch cạch rơi xuống đất.