Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 51





Không khí đông cứng lại.

Tầm mắt Từ Tinh Thần xoay vòng qua lại giữa hai Yêu Vương.

Khó trách người khác nói Yêu tộc là thiếu đoàn kết nhất, thấy Yêu Vương gặp mặt, phảng phất nháy mắt tiếp theo sẽ lao vào sống mái, mà theo ngoại giới đồn đại, rõ ràng hai người không có thù hận gì.

Thẩm Lưu Hưởng thấy không ổn, nhanh tay lôi kéo Chu Huyền Lan đi.

Nơi này là địa bàn của Văn Nhân Tần, đánh nhau có hại, huống chi hắn đại diện cho Bát Hoang, nhất cử nhất động liên lụy cực lớn, sao có thể tùy ý động thủ với Yêu Vương khác?

Văn Nhân Tần nhìn bọn họ rời đi, không có ngăn trở, chỉ là ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm.

Lúc Chu Huyền Lan hiện thân, hắn liền biết trận pháp bị phá, chỉ là nghi hoặc sao hắn lại đến đây, vừa lúc thủ hạ phái đi điều tra trở về, biết được thân phận Thẩm Lưu Hưởng, tìm hiểu nguồn gốc đào ra quá khứ của hai người.

Thái độ của Chu Huyền Lan, không giống như đối đãi với phụ đơn giản như vậy.

Nhưng mà......

Văn Nhân Tần nhếch khóe môi, tươi cười tà nịnh, Thẩm Lưu Hưởng lại coi hắn như đồ đệ, nói như thế thì không có gì uy hiếp.

*

Đã là đêm khuya, trên đường chỉ có vài bóng người ít ỏi, hai bên đường treo đèn lồng đủ mọi màu sắc, lẳng lặng lắc lư trong gió.

Mặt nạ che mất biểu tình của Chu Huyền Lan, hắn hỏi: "Sư tôn quen biết Văn Nhân Tần lúc nào?"

"Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Có lẽ ngươi không tin, ta thấy hắn có chút quen mắt."

Thẩm Lưu Hưởng móc ra một cây cà rốt, coi như đồ ăn vặt gặm một miếng, "Trước đó ta có gặp được một tiểu hài tử, cũng là tóc đỏ."

Ánh mắt đầu tiên y nhìn Văn Nhân Tần, bị một đầu tóc đỏ rối tung hấp dẫn, không khỏi nghĩ đến Tiểu Thất, hoài nghi có phải là hài tử của Văn Nhân Tần hay không.

Bước chân Chu Huyền Lan ngừng lại, "Tiểu hài tử gì?"

Thẩm Lưu Hưởng kể lại từ đầu tới đuôi, cuối cùng bổ sung nói: "Yêu tu ở Kỳ Lân Thành chán ghét hỗn loại như thế, hơn phân nửa là bị Văn Nhân Tần ảnh hưởng. Thành chủ chán ghét, tiểu yêu trong thành tự nhiên cũng chán ghét theo hắn. Tiểu Thất có thể là hài tử của hắn cùng nữ tu nào đó. Hắn không thích Tiểu Thất, mới có thể để tùy ý những người đó khi dễ nó."

Y phát hiện Kim Tiểu Cưu tuy không thích Tiểu Thất, nhưng không có đại ác ý như vậy. Chu Huyền Lan nghe thấy hai chữ hỗn loại, cũng chỉ hơi hơi kinh ngạc, không có biểu hiện ra bộ dáng căm thù đến tận xương tuỷ, hoàn toàn bất đồng với thái độ của bá tánh Kỳ Lân Thành.

Y không khỏi nghĩ có lẽ đại bộ phận Yêu không có ý đuổi cùng giết tận đối với hỗn loại, chỉ là Kỳ Lân Thành quá mức cực đoan.

Chu Huyền Lan nghe y nói xong, lâm vào trầm mặc dài lâu, đến tận khi tới Quyển Vân Các mới hồi phục tinh thần.


Kim Tiểu Cưu phát hiện hai vị Thiếu Quân trở về, căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, vui mừng đến gần, đến tận khi ánh mắt thoáng nhìn, mới chú ý tới có nhiều thêm một người.

Trên người huyền bào nam tử tỏa ra uy áp làm người hít thở không thông, dường như là áp lực đến từ huyết mạch.

Đại, đại yêu a!

Kim Tiểu Cưu hơi nhũn chân, thấy đối phương tháo mặt nạ xuống thì hoàn toàn ngã ngồi xuống đất.

"Cửu Yêu Vương?!"

Bát Hoang Cửu Yêu Vương sao lại đến Kỳ Lân Thành? Còn đi theo Thiếu Quân? Suy nghĩ của Kim Tiểu Cưu theo không kịp, đầu choáng váng.

Thẩm Lưu Hưởng nghe nói tiểu yêu có bản năng sợ hãi với Yêu cường đại hơn mình. Nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng như thế, cúi người đem Kim Tiểu Cưu kéo lên.

"Đừng sợ, là đệ tử của ta." Giải thích xong, y nói: "Thu dọn một gian phòng đi."

Từ Tinh Thần hừ lạnh: "Quyển Vân Các không còn phòng trống, trên đường có khách điếm."

Để Yêu Vương có uy hiếp lớn ở lại Quyển Vân Các, nếu đối phương có tâm gây rối, bọn họ đến thời gian phản ứng đều không có, quá mức nguy hiểm.

Hắn sẽ không đồng ý.

Chu Huyền Lan nhìn thấu tâm tư hắn, nhưng cũng cảm thấy bình thường. Ở Kỳ Lân Thành hắn cũng có chỗ ở, chỉ là luyến tiếc sư tôn thôi.

"Vậy sư tôn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta lại đến."

Thẩm Lưu Hưởng híp mắt phượng, đại để đoán được ý của Từ Tinh Thần, giữ chặt lấy người phải rời đi, "Không sao. Tối nay ngươi ngủ với ta."

Không yên tâm thì để buổi tối y tự mình nhìn chằm chằm là được rồi chứ?

Bước chân Chu Huyền Lan ngừng lại, quay ngược về.

Trên mặt Từ Tinh Thần lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng, giơ tay chỉ vào Thẩm Lưu Hưởng, ngón trỏ ở giữa không trung lắc lư lay động, tức giận đến nói không ra lời.

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam ở chung một phòng, còn ra thể thống gì!

Huống chi, hắn nhìn Chu Huyền Lan rõ ràng không có ý tốt. Lúc trước ở Đế Cung, lời Đế phụ nói thấm thía nhiều như vậy, đều đã quên rồi sao?!

Hắn thật muốn gõ vỡ đầu Thẩm Lưu Hưởng!

"...... Tiểu Cưu, đi thu dọn một gian phòng cho khách."

Bình tĩnh lại xong, Từ Tinh Thần thối mặt, tiến lên dùng sức bẻ tay Thẩm Lưu Hưởng đang giữ chặt Yêu Vương ra.

"Buông ra, buông ra! Lôi lôi kéo kéo ra bộ dáng gì!"

Buổi tối chỉ có thể chú ý nhiều hơn, quản cái tên huynh trưởng ngu xuẩn này thôi.

Chu Huyền Lan nhấp môi không nói, ánh mắt dừng trên người Từ Tinh Thần, lộ ra chỉ trích như có như không.

Vì sao lập trường không kiên định như thế?

"Ngươi đi xem phòng với Tiểu Cưu trước đi." thương lượng chỗ ở xong, Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa cổ, "Ta tắm gội xong liền tới thăm ngươi."

Chu Huyền Lan gật đầu, Kim Tiểu Cưu run run rẩy rẩy dẫn hắn đi đến một gian phòng, sau đó lập tức chạy mất. Hắn rót ly trà, vừa uống vừa suy tư lời nói lúc trước của Thẩm Lưu Hưởng.

Hắn có phỏng đoán, nếu là thật sự, thời tiết Kỳ Lân Thành nên thay đổi.

Chỉ chốc lát sau, thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở cửa.

Chu Huyền Lan ngước mắt nhìn lại.

Người vừa mới tắm gội xong, mặc áo trong hơi mỏng, tóc dài rối tung phía sau, quanh thân hơi nước nhàn nhạt vờn quanh.

Dưới ánh đèn, bọt nước tàn lưu giữa cổ lấp lánh, chảy xuống từ đường cong duyên dáng bên gáy, lăn vào cổ áo nửa che nửa hở, hơi hơi thấm ướt vải áo màu trắng.

Lông mi Thẩm Lưu Hưởng hơi ướt, đi vào phòng, nhìn quanh một vòng, "Cũng không tệ lắm. Ngươi cũng đi tắm đi. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Lòng bàn tay Chu Huyền Lan xẹt qua viền ly, "Được."

Thẩm Lưu Hưởng lại đi lên phía trước hai bước, bỗng nhiên ngửi được một cỗ mùi mốc hôi hám, đi vào cạnh giường, nhấc đệm chăn lên, phía dưới chăn đơn đại khái đã lâu không dùng, ẩm ướt, tỏa mùi mốc gay mũi.

Y tức khắc nhíu mày, "Tối nay vẫn là ngủ với ta đi."

"Đệ tử không chú ý như vậy. Ngủ ở đây một đêm......" Lời còn chưa dứt, Chu Huyền Lan bị lôi đi không kịp phân trần.

Thẩm Lưu Hưởng đưa hắn tới phòng ngủ, vòng qua bình phong tinh mỹ, chỉ vào giường ngủ rộng rãi, "Đủ lớn, cũng đủ cho chúng ta ngủ. Ngươi đi rửa mặt trước đi, ta ở trong phòng chờ ngươi."

Thân hình Chu Huyền Lan hơi cứng đờ.

Kỳ thật phòng ngủ còn một chiếc giường mỹ nhân, nhưng sư tôn không bảo hắn ra đó ngủ, lại trực tiếp mời hắn cùng chung chăn gối, là đáy lòng coi hắn là tiểu hài tử nên cảm thấy không sao. Hay là......

Tắm gội xong, Chu Huyền Lan bước qua hành lang, đứng trước cửa phòng, trên mặt lộ ra vài phần chần chờ.


Bảy năm chưa gặp mặt sư tôn, hắn rất muốn thân cận với y.

Nhưng trong đầu nhớ tới cảnh tượng bọt nước ngưng kết trên làn da trắng nõn của sư tôn, từ bên gáy lặng yên lăn xuống, trong lòng liền như bốc cháy lên một ngọn lửa, làm cả người hắn nóng bừng lên, lúc tắm gội đều dùng nước lạnh.

Nếu ở chung với sư tôn như vậy......

Ánh mắt Chu Huyền Lan hơi tối đi, duỗi tay đẩy cửa phòng ra, hạ quyết tâm nói: "Tối nay đệ tử vẫn là......"

Lời còn chưa dứt, hắn nhìn thấy chiếc áo trong màu trắng rơi trên mặt đất, rõ ràng là cái lúc trước Thẩm Lưu Hưởng mặc trên người.

Chu Huyền Lan sửng sốt, tầm mắt vòng vòng, chú ý tới trong phòng nhiều thêm một vật nhỏ.

Một con thỏ trắng bằng bàn tay ghé ở trên bàn.

Toàn thân tuyết trắng, đỉnh đầu có một nhúm lông cột hướng lên trời, đang ăn cà rốt. Nghe thấy động tĩnh, nâng đầu lên, đôi mắt đỏ trong veo nhìn hắn.

"Tắm xong rồi sao? Ta cũng chuẩn bị tốt rồi."

Thẩm Lưu Hưởng nhìn về nam nhân ở cửa, mặc áo trong màu đen, vạt áo dùng tơ vàng thêu hoa văn tinh mỹ, vai rộng eo thon, vóc người thon dài, dưới hàng lông mày là một đôi mắt thâm thúy đen nhánh.

Khi đối diện vào đó, có loại cảm giác áp bách không tên.

Thẩm Lưu Hưởng nuốt xuống một miếng cà rốt, càng cảm thấy biến thành con thỏ là một lựa chọn chính xác.

Y chính là thèm nghe Chu Huyền Lan đọc thoại bản, như thế này là đẹp cả đôi đường.

Thẩm Lưu Hưởng tự mình cơ trí, hơi híp mắt, nâng chân trước xù xù lông lên, hướng đồ đệ vẫy vẫy, muốn hắn nhanh vào phòng.

Lúc này, cà rốt trong lòng ngực không có trợ lực, từ trên bàn lăn xuống, y vội vàng câu lấy, lòng bàn chân trượt trên mặt bàn bóng loáng.

Đông......!

Thẩm Lưu Hưởng ngã khỏi bàn, đầu cắm xuống đất, dán ở góc bàn nằm thành hình chữ X, trước mắt ứa ra sao Kim.

Chu Huyền Lan vào nhà nâng con thỏ ngã đến choáng váng lên, dở khóc dở cười.

Thì ra sư tôn đã sớm có tính toán.

Thẩm Lưu Hưởng hôn mê một lát, đầu dựa vào bàn tay Chu Huyền Lan duỗi tới, bộ dáng ngồi xổm ngơ ngác, tựa như một cục bột nếp trắng trẻo.

Sau khi ý thức khôi phục rõ ràng xong, y chớp chớp mắt, giọng lười biếng nói: "Ôm ta lên giường đi."

Với bộ dáng này, lên giường có chút gian nan.

Chu Huyền Lan nâng vật nhỏ lông xù xù lên, đặt ở trên giường.

Trong tầm mắt, Thẩm Lưu Hưởng xòe tứ chi, lười biếng lăn một vòng trên đệm, cả người lông mềm cọ đến có chút hỗn độn.

"Ngươi cũng mau lên đây. Đúng rồi, chờ chút, lấy giúp ta cây cà rốt."

Chu Huyền Lan xoay người, lấy một cây cà rốt tươi ngon từ mâm đựng trái cây, lấy thoại bản trên giá sách, lúc này mới lên giường.

Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới Thiên Cẩu cứu hắn đi, vừa xoa đầu, vừa hỏi: "Ngao Nguyệt đâu?"

"Ở Bát Hoang, ôm đùi gà sống mơ mơ màng màng." Chu Huyền Lan mở thoại bản ra, nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Hắn vốn cũng muốn đến, nhưng béo quá không bay nổi."

Thẩm Lưu Hưởng không khỏi cười ra tiếng.

Ngửi ngửi mùi cà rốt thanh thanh, gặm một miếng.

Qua một lát, bên cạnh tiếng nhấm nuốt, trong phòng còn vang lên tiếng nói trầm thấp từ tính của Chu Huyền Lan.

"Một ngày nọ, sủng phi mị nhãn như tơ hỏi: Bệ hạ, giang sơn và thần thiếp, ngươi muốn cái nào?"

"Bệ hạ đáp: Cái nào ta cũng không muốn, chỉ muốn xuất gia làm hòa thượng."

Nghe thế, Thẩm Lưu Hưởng gặm cà rốt, thiếu chút nữa sặc một ngụm, nuốt xuống xong, cười đến sắp phát nấc, "Sủng phi nhất định tức chết rồi."

Chu Huyền Lan dựa vào đầu giường, nhìn y câu môi dưới, tiếp tục đọc thoại bản.

"Sủng phi ngẩn người một lát, vội vàng hỏi: Một khi đã như vậy. Bệ hạ. Có thể để thị vệ bên cạnh ngươi ở lại không?!"

Xôn xao......!

Thẩm Lưu Hưởng nhanh cắn miếng cà rốt áp chế kinh ngạc, khó trách sách tên là 《 Bệ hạ hướng Phật, sủng phi vui vẻ 》.

Quá kích thích!

Kích thích trong chốc lát, gặm xong cà rốt, Thẩm Lưu Hưởng bị cơn buồn ngủ đánh úp lại, hai lỗ tai cụp xuống, đầu cọ cọ trên chăn bông.

"Giúp ta cởi dây cột tóc đi. Muốn ngủ."

Tầm mắt Chu Huyền Lan dừng trên một nhúm lông mềm, duỗi tay kéo dây buộc ra, thấy lông tơ hướng lên trời rơi rụng xuống, thuận thuận mềm mại đến cực điểm.


Có lẽ là không quen thân Yêu như vậy, Thẩm Lưu Hưởng buồn ngủ không mở được mắt ra, lại chậm chạp không sao vào giấc ngủ được, lăn qua lộn lại trên chăn đệm.

"Sư tôn không thoải mái liền biến trở về đi."

Thẩm Lưu Hưởng mở đôi mắt đỏ mông lung buồn ngủ, có ý điều động, nhưng nhớ tới áo trong vắt trên bình phong, ý niệm tức khắc mất luôn.

Không mặc quần áo, làm sao biến trở về?

"Có lẽ ta cần một cái gối đầu."

Y từ trong chăn chui ra, xem xét xung quanh, muốn tìm thứ gì để gối đầu lên, nhưng thứ thích hợp với đầu nhỏ thật sự khó tìm.

"Sư tôn gối lên tay ta ngủ."

Một bàn tay duỗi tới trước mặt, Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, muốn thử nên đem đầu đặt trên lòng bàn tay Chu Huyền Lan, phát hiện cảm giác sau cổ được đệm nhẹ, cực kỳ thoải mái.

Y thích ý nheo mắt lại, "Vậy ta liền ngủ một lát, nếu ngươi mỏi tay, liền đánh thức ta."

Chu Huyền Lan: "Được."

Nghe vậy, thỏ nhỏ trên giường điều chỉnh tốt tư thế, cho rằng cuối cùng đã có thể mộng đẹp. Nhưng chưa được một lát, khó chịu rầm rì một tiếng, mở bừng mắt.

Bọc nhỏ(?) trên đỉnh đầu ẩn ẩn làm đau, Thẩm Lưu Hưởng vùi đầu, dùng chân nhẹ xoa xoa.

Chu Huyền Lan thấy thế, tay dừng trên đầu nhỏ, không nhanh không chậm bóp bíp, hắn vận dụng một chút linh lực, đầu ngón tay tỏa nhiệt lượng ấm áp.

Chỉ là xoa xoa đầu, Thẩm Lưu Hưởng lại cảm thấy mỗi tấc xương cốt trên thân thể đều được bóp nhẹ, một cỗ nhiệt lưu chậm rãi vận chuyển trong cơ thể, cả người thoải mái sắp tan chảy.

Y tách bốn chân ra, lười biếng nằm liệt trên giường, tiếng nói nghèn nghẹn, "Sau cổ cũng muốn được xoa bóp, eo cũng muốn, chân cũng muốn...... Có thể thỏa mãn một chút không?"

Quả thực giống mát xa.

Chu Huyền Lan nhướng mày, ngón tay thon dài du tẩu trên bộ lông mềm mại, lực đạo khi nhẹ khi nặng, làm thân thể Thẩm Lưu Hưởng bủn rủn lại thoải mái, trong miệng rầm rì không ngừng.

Ban đêm, Quyển Vân Các bao phủ trong ánh trăng nồng đậm, vô cùng yên lặng tường hòa.

Bỗng nhiên, một thân ảnh ra cửa.

Sắc mặt Từ Tinh Thần lạnh băng, mặc chỉnh tề, tựa hồ vẫn luôn chưa nghỉ ngơi. Hắn rời khỏi cửa phòng, lặng yên không một tiếng động đi về phía phòng chuẩn bị cho Chu Huyền Lan, muốn xem đối phương có gì động tĩnh gì không.

Ai ngờ tới cửa, phát hiện cửa phòng mở toang, bên trong không một bóng người.

Hắn nhíu nhíu mày, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ mà chạy tới phòng Thẩm Lưu Hưởng.

Cả đườngTừ Tinh Thần sắc mặt xanh mét. Lúc sắp tới gần cửa phòng, đột nhiên nghe thấy từ trong phòng bay ra tiếng ngâm đau như có như không.

"Nhẹ...... Nhẹ chút...... Eo đau...... Đừng chạm vào đó. Ô......"

"Lực đạo nặng sao? Vậy đệ tử nhẹ chút."

Từ Tinh Thần ngẩn ra một lát, chậm chạp không phản ứng lại. Đến tận chớp nhoáng nào đó, hắn bỗng nhiên ý thức được bên trong đang phát sinh chuyện gì, bỗng chốc trừng lớn mắt, một cổ căm giận ngút trời từ đáy lòng xông thẳng lên trán, tức giận đến cả người phát run.

Quả nhiên tên Yêu Vương này lòng mang ý xấu. Thẩm Lưu Hưởng kia, cái tên ngu ngốc kia nhất định bị người ăn đến xương cũng không còn!

Bàn tay hắn vung lên, triệu Hiên Hoàng kiếm ra.

Mũi kiếm ra khỏi vỏ, trong đêm đen, tỏa ra ánh sáng sắc bén rực rỡ lóa mắt.

Mắt Từ Tinh Thần phun ra lửa, một tay cầm kiếm, "Phanh" một cái đá văng cửa phòng.

"Hỗn đản! Mau thả huynh trưởng ta ra!"

_________________________________________

Đại manh tử. Biến thân trước bàn dân thiên hạ bao lần thì không sao. Biến thân trước mặt đồ nhi thì phải thoát y... Ờ. Mình hiểu mà ????