Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 96





Gió cuốn mây đen, màn đêm bao phủ Yêu Đều, phố xá nhộn nhịp người đến người đi, ánh đèn lay động.

Một chỗ trước quán nhỏ bán đồ chơi bằng đường, biển người chen lấn tấp nập, trong tay chủ quán bận việc không ngừng, trên mặt cười như nở hoa, không ngừng thét to hấp dẫn thêm nhiều khách nhân.

"Đi ngang qua dạo ngang qua, đến nhìn xem một cái, Cửu Yêu Vương đích thân chọn, đồ chơi bằng đường ngọt nhất Yêu Đều, nếm một miếng có thể ngọt đến tâm khảm nhi nha......"

*

Giữa môi tràn ra vị ngọt.

Thanh niên tóc đen ngồi ở trên giường ngửa đầu, mắt phượng hơi mở lớn, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, ngốc lăng một khắc.

Chu Huyền Lan cắn mảnh nhỏ đồ chơi bằng đường, cúi người hôn lấy cánh môi đỏ nhuận, mắt đen lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Ở Kỳ Lân Thành, Thẩm Lưu Hưởng dùng đồ chơi bằng đường dỗ ngọt hắn một chút. Làm đệ tử, tất nhiên cũng muốn dỗ ngọt lại sư tôn.

Thẩm Lưu Hưởng run rẩy hàng mi, bị bất ngờ trêu chọc không kịp phòng bị, biểu tình có chút không biết làm sao.

Đến tận khi phát hiện đồ đệ trước mắt, nhận ra hắn khẩn trương tràn ra ngoài mặt, biểu tình lộ ra vài phần đắc ý, dường như vừa làm được một đại sự ghê gớm, có thể trộm giấu trong lòng hưng phấn vài ngày.

Tâm thái Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt thay đổi.

Y là người không chịu nổi kích thích, không chịu được bị châm ngòi. Không phản kích một chút, trong lòng sẽ phát ngứa.

Vì thế đôi tay từ trong chăn dò ra, câu lấy cổ Chu Huyền Lan, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn hơi nghiêng, tìm góc độ thích hợp.

Đầu lưỡi mềm mại dò ra một chút, khẽ liếm lên môi mỏng.

Trong một mảnh yên tĩnh, y hơi nhướn cằm, đem mảnh nhỏ đồ chơi bằng đường liếm tan.

Ý cười trong đáy mắt Chu Huyền Lan tan sạch, thân ảnh thon dài cứng đờ.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy thanh niên ngồi trong chăn mềm, mặc áo trong đậm màu buông tay, tóc đen nhẹ rũ xuống đầu vai, cười như mèo trộm được cá.

"Rất ngọt."

Trong phút chốc, phảng phất như có chiếc móng vuốt nhỏ vô hình, nhẹ gãi gãi trong lòng Chu Huyền Lan.

Hắn buông mi mắt xuống, khóe môi gợi lên độ cong ý vị không rõ.

Mới bao lâu, sư tôn liền đã quên.

Lúc trước trên giường ngọc ấm, lắc đầu khóc lóc thở gấp nói đừng. Lúc chịu không nổi, một khuôn mặt tuấn mỹ toàn là nước mắt.

Bộ dáng đáng thương bất lực như vậy, làm Chu Huyền Lan một bên không ngăn được mềm lòng. Một bên lại không nhịn được tàn nhẫn hơn một chút. Đến tận khi người trong lòng ngực bị tình dục ép đến gần như hỏng mất, đem tư thái tuyệt mỹ mê người kia thu hết vào đáy mắt, mới thoả mãn buông tha y.

Nhưng hiện tại, cái người từng đáng thương hề hề xin tha kia, tựa hồ lại không nhớ rõ mấy chuyện này.

Ngược lại toàn thân trên dưới, đến sợi tóc đều hướng Chu Huyền Lan kêu gào...... Thẩm Lưu Hưởng y! Lại được rồi!

Chu Huyền Lan im lặng, muốn thử xem có phải y thật sự lại được rồi hay không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, sư tôn mới vừa tỉnh lại, vẫn là thôi.

Hắn đem đồ chơi bằng đường thiếu một miếng nhỏ đưa tới bên miệng Thẩm Lưu Hưởng, "Sư tôn còn chưa nói, lúc trước là ai tới?"

Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay nhận lấy, một năm một mười kể lại. Nhưng bỏ bớt đi mấy lời Lăng Dạ nói, Chu Huyền Lan không thuộc về Yêu tộc hiện tại.

Nói xong, Thẩm Lưu Hưởng móc Ngọc Giản ra, tính toán truyền tin cho Đế Vân Vũ. Nơi phong ấn Cùng Kỳ ở gần Yêu Đều, nói không chừng Đế Vân Vũ có ấn tượng.


Y tụ linh lực vào đầu ngón tay, đang muốn ấn lên Ngọc Giản, cửa phòng phanh một cái mở ra.

Từ Tinh Thần vào trong nhà. Thời khắc tầm mắt dừng ở Ngọc Giản trong tay y, biểu tình trên gương mặt trắng nhợt của hắn đại biến, không chút do dự thi pháp đánh rớt.

"Dừng tay! Đừng nói cho Đế phụ!"

Ngọc Giản treo thẻ vàng rơi xuống đệm, chưa chạm vào linh lực của Thẩm Lưu Hưởng, vẫn ảm đạm không ánh sáng như cũ.

Từ Tinh Thần bước nhanh tới bên giường, một đường biểu tình hoảng hốt, nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng mới hơi lấy lại bình tĩnh, hắn há miệng thở dốc, môi khẽ run, "Huynh, huynh trưởng......"

Thẩm Lưu Hưởng thấy khuôn mặt hắn mất huyết sắc, trong mắt che kín tơ máu dữ tợn. Mày nhăn lại, "Xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt ngươi?"

Từ Tinh Thần dùng sức lắc đầu, đột nhiên nắm lấy tay y, mười ngón thon dài lạnh lẽo như tuyết, dùng sức đến trắng bệch.

Cả người hắn run run nói: "Là, là Đế phụ......"

Đồng tử Thẩm Lưu Hưởng co rụt lại.

Buổi chiều sau khi Từ Tinh Thần rời khỏi, vốn muốn trực tiếp về chỗ ở nghỉ ngơi. Không nghĩ tới trên đường bị một nam tử mặc bố y ngăn lại. Đối phương nhìn rất quen, trên cổ có mấy điểm đen, vẻ mặt ôn hòa cười cười, gọi hắn Tinh Thần Thiếu Quân.

Trong lòng Từ Tinh Thần sinh cảnh giác. Lúc này, mọi người trên đường thấy thế, sôi nổi hành lễ, chính là bái kiến bố y nam tử...... Đại Yêu Vương, Hành Cửu Âm.

Biết là Hành Cửu Âm, Từ Tinh Thần cũng không hề sợ hãi.

Giữa ban ngày ban mặt, Hành Cửu Âm còn có thể ăn luôn hắn hay sao? Hắn thoải mái hào phóng vung tay áo, hỏi: "Chuyện gì?"

"Thiếu Quân hiếm khi mới tới Yêu Đều, không bằng cùng bổn vương đi quán trà tĩnh tọa một lát."

Đại Yêu Vương đích thân mời, ai dám chậm trễ? Đổi là người khác lập tức tất cung tất kính mà đi theo rồi. Nếu không thể đi, cũng phải bận tâm đến mặt mũi đối phương, bịa ra một đống lời hay uyển chuyển cự tuyệt.

Nhưng Từ Tinh Thần cũng không để ý tới mấy chuyện này, hắn mệt mỏi đến không chịu nổi. Huống hồ nghĩ đến lúc trước gặp phải Hành Phi Tham, cha nào con nấy, đối với Hành Cửu Âm không có ấn tượng tốt. Vì thế nói: "Để hôm khác, bổn thiếu quân phải về nghỉ ngơi."

Hành Cửu Âm không cho là đúng cười: "Một khi đã như vậy, bổn vương chỉ có thể đi tìm Thẩm Thiếu Quân."

Dứt lời, vậy mà trực tiếp rời đi.

Từ Tinh Thần vừa nghe, vội vàng ngăn hắn lại: "Ngươi tìm y làm gì? Ta không phải Thiếu Quân sao?!"

Hành Cửu Âm: "Thiếu Quân không phải muốn nghỉ ngơi?"

Từ Tinh Thần: "Y cũng đang nghỉ ngơi!"

Hành Cửu Âm cười khẽ, ngữ khí mang theo ý vị khó hiểu, "Nhưng bổn vương cho rằng, y sẽ nguyện ý dậy nghe."

Từ Tinh Thần bị hắn kích động, lại nổi lên lòng hiếu kỳ, liền nói ngay: "Rồi, rồi. Đi cùng ngươi là được. Quán trà nào?...... Ta nói cho ngươi hay, Đế Cung trừ Đế phụ ra, lời nói của ta là dùng được nhất. Ngươi thương lượng chuyện quan trọng, tìm ta đầu tiên xác thật rất có ánh mắt!"

Hành Cửu Âm chỉ cười không nói, mang Từ Tinh Thần đến một quán trà u tĩnh.

Lại không cho người châm trà, chỉ phất phất tay, sai người lấy tới một số bộ trà cụ, bày tất cả lên trên mặt bàn, "Thiếu Quân thân phận tôn quý, xa xôi vạn dặm, từ Thần Kỳ Sơn tới Yêu Đều, vì một quyển trục vớ vẩn, thật vất vả."

Trên mặt Từ Tinh Thần nghi hoặc: "Có Truyền Tống Trận, nói gì vất vả?"

Hành Cửu Âm ngoài cười trong không cười. Cũng may lúc này, Từ Tinh Thần rốt cuộc như hắn mong muốn phản ứng lại, cảnh giác nói: "Ngươi biết quyển trục? Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

Hành Cửu Âm: "Đế Quân muốn tìm nơi phong ấn Cùng Kỳ, ngươi cũng biết vì sao?"

Từ Tinh Thần: "Còn không phải ai đó trong các ngươi, to gan lớn mật muốn thả Cùng Kỳ ra, Đế phụ mới sai chúng ta tới ngăn cản?"

Hành Cửu Âm lắc đầu, đem chén trà đặt lên mặt bàn, lại cầm lấy một cái chén trà khác, không nhanh không chậm chồng lên.

"Đế Quân phong ấn, ngươi thật sự cho rằng ai cũng có thể phá được? Thế gian này ngoài bản thân Đế Quân, có cơ hội có thể phá Phong Ấn Thuật của hắn, chỉ có hung thú bị đè muôn đời ở phía dưới mà thôi."

Từ Tinh Thần nhíu mày, trong lòng tin hơn phân nửa. Lấy tu vi của Đế phụ, lời Hành Cửu Âm xác thật có vài phần đạo lý.

Hắn nghĩ nghĩ: "...... Dù sao có người động quyển trục, lòng mang ý xấu!"

Hành Cửu Âm thong thả ung dung chồng cao cái ly, thay đổi đề tài: "Về phi thăng, ngươi biết được bao nhiêu?"

Từ Tinh Thần thật lâu không nói gì: "Hành Phi Tham là nhi tử ngươi, sao ngươi lại hỏi ta biết được bao nhiêu?"

Bố y nam tử khựng động tác tay, khóe miệng co rút nhỏ đến khó phát hiện, dựng thẳng ngón trỏ lên ý bảo phía trên, "Đắc đạo phi thăng."

Từ Tinh Thần: "...... Nên biết đến đều biết. Ngươi hỏi ta làm gì? Chẳng lẽ muốn lấy kinh nghiệm? Tìm lầm người rồi. Huống chi Yêu tộc không phi thăng được."

Nói đến kỳ quái, con đường phi thăng tuy gian nan vô cùng, nhưng qua mỗi mấy trăm năm, luôn có tu sĩ trên đỉnh đại lục có thể thành công.

Nhưng Yêu tộc lại không như vậy. Theo ghi lại, Yêu tu có thể dẫn ra lôi kiếp phi thăng ít hơn cả ít. Mà có thể độ kiếp phi thăng, đến nay không có một ai. Có thể nói toàn quân bị diệt, toàn thành vong hồn dưới lôi kiếp.

Hành Cửu Âm xếp chín cái ly, nói: "Còn nửa tháng nữa, chính là ngày cách lần phi thăng trước của Đế Quân tròn bốn trăm năm."

Từ Tinh Thần sửng sốt, Hành Cửu Âm xác thật là lão yêu quái đã sống mấy trăm năm, đối với việc năm đó của Đế phụ, so với nhi tử đã đọc thuộc về cuộc đời của Đế phụ là hắn còn kỹ càng tỷ mỉ hơn, chính xác đến từng ngày một.

Hắn nói: "Đế phụ xác thật từng có lôi kiếp phi thăng, lại vì hung thú hiện thế, liền từ bỏ."

"Đế Quân có lòng nhân từ, bổn vương hổ thẹn không bằng," Hành Cửu Âm chỉ chén trà xếp cao trước mặt, "Nhưng, cũng chỉ có hắn có thể như thế. Độ kiếp thất bại, đổi lại là người khác có chút đạo hạnh ít ỏi, đã sớm tan hết tu vi đi đời nhà ma."

Trong lòng Từ Tinh Thần giật nảy: "Kia, đó là tất nhiên, Đế phụ ngộ đạo ở Thần Kỳ Sơn, không ai có thể so sánh với Người. Nhưng...... Ngươi nói tu vi tan hết là ý gì? Phi thăng thất bại, không phải trực tiếp thân vẫn dưới lôi kiếp sao? Chỉ cần chống qua lôi kiếp, hẳn là liền không có việc gì?"

Hành Cửu Âm cười nhạo: "Sai rồi, đó chỉ là biểu tượng." Từ Tinh Thần thấy biểu tình của hắn, đột nhiên có loại cảm giác không ổn.

Hành Cửu Âm gõ gõ chén trà, phát ra tiếng vang thanh thúy: "Phi thăng không chỉ có ý nghĩa là có thể đạt tới một thiên địa rộng lớn khác. Còn một ý nghĩa nữa, là phiến đại lục này đã không dung nổi hắn. Tu sĩ độ kiếp thất bại, cũng không chết dưới lôi kiếp, là phiến đại lục này, cướp lại toàn bộ linh lực đã tặng cho hắn mà thôi."

"Đổi cách nói khác, kẻ độ kiếp thất bại, toàn bộ tu vi sẽ tiêu tán, một lần nữa hóa thành linh khí chảy xuôi trên thế gian, lấy tới điểm cân bằng nào đó."

Sắc mặt Từ Tinh Thần bất tri bất giác trắng đến dọa người. Nếu đúng như vậy, tu vi của Đế phụ chẳng phải là vẫn luôn tiêu tán?!

"Không...... Không đúng,"

Hắn đột nhiên lắc đầu, "Nếu đúng như lời ngươi nói, đã tan bốn trăm năm, sao tu vi của Đế phụ vẫn còn ở đỉnh đại lục?!"

"Cho nên hắn mới là Đế Quân," Hành Cửu Âm mỉm cười, "Nhưng không hề nghi ngờ, hắn vẫn bị ảnh hưởng rất lớn. Nếu ta không đoán sai, ký ức của Đế Quân sẽ biến mất theo tu vi, dần dần mơ hồ, bằng không cũng sẽ không quên nơi phong ấn hung thú, trăm phương nghìn kế tìm quyển trục."

"Việc này tuy không thể tưởng tượng, kỳ thật lại giải thích rất đơn giản."

Hành Cửu Âm thả thêm một cái khác lên chồng chén xếp cao cao nói: "Thường nhân có tu vi cao bằng một cái chén trà, đã có thể đạt tới cảnh Phi Thăng. Nhưng Đế Quân sau khi ngộ đạo ở Thần Kỳ Sơn, tu vi liền tích lũy bằng độ cao của chín chén trà này, vượt quá mức phi thăng cần đến. Cho nên,"

Từ Tinh Thần nhìn Hành Cửu Âm gỡ xuống hai cái khỏi chồng chén trà cao cao, "Nếu muốn tu vi của hắn tiêu tán toàn bộ, phải cần thời gian, một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm...... bốn trăm năm."

Nói xong, Hành Cửu Âm chỉ vào cái chén trà cuối cùng, "Đến cuối cùng, hắn còn tu vi đạt cảnh Phi Thăng của thường nhân."

Từ Tinh Thần sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, "Hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Ngươi muốn nói Đế phụ sẽ không bị tan hết tu vi như những người độ kiếp thất bại kia, rơi vào kết cục thân vẫn. Vì người vẫn còn một cơ hội phi thăng?!"

Từ Tinh Thần nắm chặt chén trà còn lại, tựa như nắm chặt một cọng rơm cứu mạng, "Đây là tu vi Phi Thăng cảnh! Còn sẽ có lôi kiếp xuất hiện!"

Từ Tinh Thần biểu tình biến hóa không ngừng, sau một lúc lâu hỏi: "Vì sao ngươi lại nói với ta mấy thứ này?"

Hành Cửu Âm nhấc mí mắt lên: "Bổn vương luôn luôn kính ngưỡng Đế Quân, tất nhiên không muốn hắn mắc thêm lỗi lầm, lại bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này nữa."


Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy: "Vì sao bỏ lỡ? Bỏ lỡ như thế nào?! Ngươi mau nói rõ ràng!!"

Hành Cửu Âm thấy hắn nôn nóng vạn phần, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Bởi vì Cùng Kỳ. Lôi kiếp phi thăng đánh xuống, hắn lại sai các ngươi tìm nơi phong ấn, hơn phân nửa là muốn ra tay trước, thay tam giới giải quyết cái phiền toái lớn này. Chính là lấy tu vi hiện tại của hắn đã bỏ xa năm xưa, mạnh mẽ như thế, có lẽ có thể giết hung thú. Nhưng đối mặt với lôi kiếp có thể đến bất cứ lúc nào, hắn lấy cái gì chống cự?"

"Nếu lại độ kiếp thất bại, đại la thần tiên cũng không cứu được hắn,"

Hành Cửu Âm nhìn chằm chằm Từ Tinh Thần, gằn từng chữ một hỏi: "Đế Quân dám đánh cuộc, Thiếu Quân thì sao? Thật sự muốn cho Đế Quân thử xem hắn mạnh bao nhiêu sao?"

Từ Tinh Thần tâm thần kịch liệt chấn động, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, đáy lòng càng nổi lên hàn ý vô biên. Lúc hốt hoảng ra khỏi quán trà, sắc trời đã tối.

Hắn theo bản năng tới tìm Thẩm Lưu Hưởng, vừa lúc gặp được y truyền tin tức cho Đế phụ, lập tức ra tay chặn lại.

"Không được! Không được truyền bất kỳ tin tức hung thú gì cho Đế phụ nữa!"

Đầu ngón tay Từ Tinh Thần phát run, nắm chặt tay Thẩm Lưu Hưởng, "Huynh trưởng cũng cho rằng như vậy phải không? Cái gì hung thú?! Cái gì Cùng Kỳ?! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lại muốn Đế phụ tới giải quyết?! Người chỉ cần an tâm ở Đế Cung, chờ đợi phi thăng là được, không cần làm mấy chuyện này!"

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nổi lên sóng to gió lớn. Nếu theo lời Hành Cửu Âm thì rất giống trong nguyên tác.

Y vốn là nghi hoặc, trong nguyên tác, không có cách nói Cùng Kỳ thoát khỏi phong ấn nguy họa thế gian. Hiện giờ xem ra, có lẽ là Đế Vân Vũ ngăn cản thành công, bởi vậy cũng trả giá đại giới.

Đế Vân Vũ thân vẫn...... là thời điểm phiến đại lục này hoà bình yên ổn nhất.

Nhưng......

Thẩm Lưu Hưởng nói: "Ngươi bình tĩnh chút, đây đều là lời nói từ một phía Hành Cửu Âm. Hắn cố tình hủy diệt quyển trục, không cho chúng ta tìm được phong ấn, giờ lại lộ ra mấy tin tức này, ngăn cản chúng ta đem tình huống nói cho Đế phụ, hành động tuyệt đối không phải suy nghĩ vì Đế phụ, càng có thể là vì đạt được mục đích nào đó không thể cho ai biết của hắn."

"Không phải! Không phải! Đế phụ quả thật đã quên rất nhiều thứ. Còn có!" Từ Tinh Thần cái gì cũng không nghe vào, biểu tình kích động lắc đầu.

"Còn có! Đế Cung có một gian bí thất, bên trong có một chiếc tinh đèn, cất giữ Phượng Linh, pháp khí bản mạng của Đế phụ. Trước kia, Đế phụ mỗi ngày chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi một canh giờ tất cả. Nhưng gần đây, ta hỏi qua Tinh Liên, Người có khi sẽ ở bên trong nghỉ ngơi cả ngày. Lúc ra ngoài, linh khí vờn quanh Người đều loãng hơn rất nhiều."

Từ Tinh Thần lẩm bẩm: "Đây là chứng cứ cho việc tu vi của Đế phụ tiêu tán."

Lúc này, bên cạnh có người bưng chén nước cho hắn, "Trừ lôi kiếp, thế nhân hiểu biết về phi thăng rất ít. Nhìn dáng vẻ Hành Cửu Âm hạ đủ công phu ở phương diện này, có lẽ hắn còn che giấu cái gì. So với Hành Cửu Âm, các ngươi hẳn là nên tin tưởng Đế Quân hơn không phải sao?"

Từ Tinh Thần ngẩn người, hướng Chu Huyền Lan nói cảm ơn, nhận lấy nước uống một miếng, hơi bình tĩnh chút, "Ta tất nhiên tin tưởng Đế phụ. Chỉ là......"

Trong cổ họng hắn nghẹn cứng: "Nếu Đế phụ đúng như vậy, ta cũng không kỳ quái."

Đế Vân Vũ muốn làm cái gì, phải làm cái gì, chưa bao giờ chia sẻ hay thương lượng với bất kỳ kẻ nào. Cho dù là Từ Tinh Thần hay Từ Tinh Liên, từ nhỏ lớn lên bên cạnh hắn, cũng hoàn toàn không đoán ra, không nhìn thấu bất kỳ suy nghĩ nào của Đế Vân Vũ.

Hắn chỉ có thể dựa vào một chút quen thuộc đối với Đế Vân Vũ, và trực giác lời Hành Cửu Âm nói là thật, mới giật mình kinh hoàng không thôi.

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi tâm. Nếu Đế Vân Vũ thật sự sắp phi thăng, chắc ít nhất cũng nói với mấy người bọn họ một câu. Không thể nào một chút chuẩn bị cũng không cho, bắt phải đối mặt với việc hắn ngã xuống hoặc rời đi chứ?......

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng nghĩ đến Đế Vân Vũ cũng không nói cho Từ Tinh Liên, vì sao không cho nàng ra khỏi Đế Cung, y nhất thời trầm mặc.

Nói không chừng, Đế Vân Vũ ôm ý niệm này thật.

Đợi lôi kiếp gần ngay trước mắt, vẫy vẫy tay: "Đi đây, hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng phi thăng tới tìm ta."

Thẩm Lưu Hưởng: "......" Đau đầu.

Y nghĩ tới nghĩ lui, theo lời Hành Cửu Âm, Phong Ấn Thuật chỉ có Đế Vân Vũ và Cùng Kỳ bị nhốt là có thể phá. Nếu không có chuyện quan trọng, Đế Vân Vũ không nên chủ động đi tìm. Chẳng lẽ là hung thú bên trong muốn thoát ra?

Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới lời Lăng Dạ, nói muốn đi gia cố phong ấn.

Theo lời này, có lẽ uy lực của Phong Ấn Thuật vì tu vi của Đế Vân Vũ tiêu tán mà yếu bớt, dẫn tới kết giới nhốt Cùng Kỳ bị buông lỏng.

Mấy người cùng nhau thương nghị tiêu hóa tin tức thình lình xảy ra.

Từ Tinh Thần trước sau vẫn kiên trì một chuyện, không được báo cho Đế Vân Vũ vị trí hung thú, "Độ kiếp khủng bố cực kỳ, không có tu sĩ nào muốn ở trước lúc phi thăng, hao hết sức lực đi làm chuyện khác! Đế phụ chỉ còn nửa tháng! Nửa tháng!!"

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày trầm tư, thật lâu sau mới nói: "Trước mắt chưa tìm được vị trí cụ thể của Cùng Kỳ, tạm thời không báo cho Đế phụ cũng không sao. Trước binh chia làm hai đường, ta tiếp tục tìm nơi phong ấn, ngươi đi xác định xem lời Hành Cửu Âm có bao nhiêu thật giả."

Lúc này Từ Tinh Thần mới gật gật đầu, sau đó móc ngọc giản ra, truyền linh lực vào trong đó. Đợi bên trong truyền ra một giọng nữ dễ nghe, liền hỏi: "Đế phụ mấy ngày gần đây như thế nào?"

Từ Tinh Liên: "Thường xuyên ở bí thất, ta rất ít khi gặp Người."

Mặt Từ Tinh Thần không khỏi trầm xuống. Lúc này, Từ Tinh Liên nhỏ giọng nói: "Ca ca không phải nói sẽ phái người trộm mang ta tới tìm ngươi sao? Lúc nào sẽ tới a?"

Từ Tinh Thần nhất thời nhíu mày: "Lúc này ngươi muốn đi đâu? Chỗ nào cũng không được đi, liền ở trong cung thủ Đế phụ!"

Giọng nói rơi xuống, hai đầu ngọc giản đều lâm vào trầm mặc.

Từ Tinh Thần nói xong, phản ứng lại ngữ khí có chút nặng. Hắn sửng sốt, "Xin lỗi, ta, ta không nên hung ngươi...... Ngươi nghe lời chút, liền ở trong cung thay ta nhìn Đế phụ một chút, được không?"

Một lát, đầu kia truyền đến tiếng trả lời rầu rĩ. Thẩm Lưu Hưởng đang muốn nhận lấy ngọc giản, giải thích cho Từ Tinh Liên, Ngọc Giản đã tắt sáng.

Từ Tinh Thần nắm chặt ngọc giản, thả lại túi trữ vật: "Việc này không nên chậm trễ, từng người hành động đi."

Tứ phía Yêu Đều đều có bí cảnh, Lăng Dạ tìm bí cảnh ở vùng thành Đông, Thẩm Lưu Hưởng liền đi phía Tây. Xuyên qua bí cảnh cũng không phải là chuyện dễ, mỗi bí cảnh đều là một mảnh thiên địa riêng, bên trong nguy cơ tứ phía.

Thẩm Lưu Hưởng du đãng trong các bí cảnh, một chân trước vừa bị băng tuyết che trời lấp đất vùi lấp. Ngay sau đó, xung quanh đã đầy dung nham liệt hỏa, như bị nướng trên đống lửa.

Y tìm ba ngày không ngủ không nghỉ, dò xét bảy cái bí cảnh, đều không thấy bóng dáng hung thú. Lúc đang định bước vào cái thứ tám, cánh tay bị túm chặt một phen.

Chu Huyền Lan: "Sư tôn nên nghỉ ngơi."

Thẩm Lưu Hưởng giơ tay kia phủi lá liễu vừa rơi xuống, linh lực tham nhập vào bí cảnh, "Không sao, ta không mệt."

Từ Tinh Thần mới vừa truyền đến tin tức, hắn bái phỏng rất nhiều đại năng tam giới, dò hỏi chuyện phi thăng. Lại tìm thêm một đám người từng trải qua sự kiện hung thú giáng thế, kiểm chứng nhiều mặt, lời Hành Cửu Âm có bảy phần là thật. Nhưng tu vi hiện giờ của Đế Vân Vũ ra sao, thì không ai biết cả.

Còn có một vị đại sư lánh đời, tặng Từ Tinh Thần hai chữ "Công đức", còn lại ngậm miệng không nói.

Luận công đức, hiện tại trên đời, không ai có thể so với Đế Vân Vũ.

Thẩm Lưu Hưởng nghe nói người phi thăng phải chịu mức độ lôi kiếp không giống nhau, liên quan đến việc làm cả đời. Kết hợp với lời đại sư nói, âm thầm cân nhắc có phải lôi kiếp lúc Đế Vân Vũ phi thăng, sẽ bởi vì công đức vô lượng mà trở nên dễ dàng chút hay không.

Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt suy nghĩ, một lát, đột nhiên nhận ra không đúng...... bước chân y chuyển động một lúc lâu, vậy mà vẫn đạp bộ ngay tại chỗ??

Chu Huyền Lan giữ chặt cánh tay y, yên lặng nhìn y đi tại chỗ hồi lâu, khóe môi nhẹ cong. Khi Thẩm Lưu Hưởng phản ứng lại, cúi người đem người chặn ngang bế lên, "Về Yêu Đều."

Thẩm Lưu Hưởng khẽ nâng mày: "Nhưng thời gian không còn nhiều."

Nếu Cùng Kỳ thoát khỏi phong ấn, hậu quả không dám tưởng tượng. Nếu là trước khi Đế Vân Vũ phi thăng, hắn nhất định sẽ ra tay, đến lúc đó Đế phụ độ kiếp khả năng sẽ có nguy hiểm. Nếu là sau khi Đế Vân Vũ rời đi, người duy nhất có thể chế phục Cùng Kỳ đi rồi, chẳng phải lại là một hồi hạo kiếp?!

Thẩm Lưu Hưởng luôn mãi suy tư, chỉ có trước tiên tìm ra Cùng Kỳ, nhìn tình huống phong ấn rồi lại nói.

"Sư tôn bảo Từ Tinh Thần bình tĩnh. Ta thấy người nên bình tĩnh chính là sư tôn," Chu Huyền Lan đi nhanh một mạch, dưới màn đêm, ôm y trực tiếp rời đi.

Trở lại chỗ ở, Thẩm Lưu Hưởng bị bỏ vào bể tắm nước ấm, tắm gội xong, lại bị bế lên ném lên trên giường.

Thẩm Lưu Hưởng muốn bò dậy, lại bị áp về đệm chăn mềm mại.

"Sư tôn, bình tĩnh ngẫm lại,"


Chu Huyền Lan ấn cổ tay trắng nõn của y xuống, tóc đen hơi rũ xuống cổ vai. Hắn cúi đầu, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng.

"Hành Cửu Âm không tiếc hủy quyển trục, cũng muốn che giấu nơi phong ấn Cùng Kỳ, không cho các ngươi tìm được. Hiện tại ngươi với Lăng Dạ mỗi ngày xuyên qua các bí cảnh, hắn lại không thêm can thiệp, liền chắc chắn các ngươi không tìm được như vậy sao?"

Thẩm Lưu Hưởng mím môi, tự nhiên nghĩ tới. Không chỉ điểm này. Còn ngày đại hôn của Yêu Mộng Nguyệt, vừa lúc được Hành Cửu Âm an bài vào khoảng thời gian này. Không có cổ quái là không có khả năng.

Suy nghĩ như vậy, y lại muốn đứng lên: "Ngươi nói không sai, bí cảnh muốn tìm, chuyện Yêu Đều cũng muốn tra. Đợi ta......"

Lời còn chưa dứt, môi Thẩm Lưu Hưởng bị lấp kín, lời không nói ra được.

Y khẽ run hàng mi, hai cổ tay mảnh mai giãy giụa, lại bị giữ chặt hơn.

Thanh niên tuấn mỹ trên giường bị ấn hôn một lúc lâu, cuối cùng cũng thành thật. Sau khi được buông ra, nghiêng mặt đi hổn hển thở dốc, cổ tay trắng nõn bị nắm ra một vệt đỏ.

Chu Huyền Lan thuận thế đem người nhét vào ổ chăn, chỉ lộ đầu ra bên ngoài. Sau đó cũng cởi quần áo lên giường, đem thân ảnh mảnh khảnh vây quanh trong ngực.

"Bí cảnh sư tôn không tiện để người Đế Cung đi, thủ hạ của ta đã tới ngoại thành Yêu Đều rồi, để cho bọn họ đi là được."

Toàn thân Thẩm Lưu Hưởng được hơi thở ấm áp quen thuộc bao quanh, mi mắt hơi rũ, thể xác và tinh thần đều thả lỏng chút, trong lúc nhất thời, lại sinh ra một chút cảm giác mệt mỏi.

Y chớp chớp mắt, không chống được khép lại.

Chu Huyền Lan đem người ngủ rất nhanh ôm sát lại, cũng nhắm mắt.

Phòng ngủ yên tĩnh non nửa canh giờ, một khuôn mặt anh tuấn trên giường, đột nhiên hiện ra một mạt yêu văn như ẩn như hiện.

Chu Huyền Lan nhíu chặt mày, cái trán bất tri bất giác đổ đầy mồ hôi lạnh, môi mỏng khẽ nhếch, một tiếng lại một tiếng gọi nhỏ hai chữ "Sư tôn", khi thì lẩm bẩm thêm vài lời gì đó.

Thẩm Lưu Hưởng bị đánh thức, xoa xoa mắt phượng, nửa ngồi dậy nhìn về phía Chu Huyền Lan.

Phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch, biểu tình thống khổ, phảng phất lâm vào Mộng Yểm nào đó đáng sợ đến cực điểm, lập tức đẩy đẩy hắn, "Tỉnh tỉnh, Chu Huyền Lan......"

Chu Huyền Lan không thể đáp lại y, giờ phút này hắn đang đứng ở cảnh tượng y như thật, lá gan muốn nứt ra.

"Sư tôn! Sư tôn!! Sư tôn......"

Chu Huyền Lan không thể động đậy, chỉ có thể dùng lực đạo xé rách yết hầu phát ra âm thanh, để cho thân ảnh trong tầm mắt nghe thấy, chạy trở lại bên cạnh hắn.

Nhưng sư tôn hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, ở núi thây biển máu, đầy trời yêu thú tập kích, vội vã đuổi tới trước mặt một bạch y kiếm tu.

Làm mọi cách che chở hắn.

Bị đẩy ra, bị lạnh nhạt đối đãi cũng bám riết không tha.

Đôi mắt Chu Huyền Lan đỏ rực, muốn đem người đoạt lại, nhưng có luồng sức mạnh vô hình trói chặt hắn, cơ hồ không tiếng động nhắc nhở, hắn chỉ là một người xem mà thôi.

Mộng Yểm kết thúc, Chu Huyền Lan bỗng chốc trợn to mắt đen, đồng tử kịch liệt chấn động, sức lực toàn thân tức khắc bị cướp đoạt đến không còn một mảnh.

Tầm mắt hắn dần dần nhiễm hồng, thấy một hồi cảnh tượng như muốn đem hắn kéo vào địa ngục Tu La.

Yêu văn đã chịu kích thích, từ thái dương lặng yên dò ra một mạt hoa văn màu đen quỷ dị, bóng người bị mồ hôi lạnh tẩm ướt mở mắt ra, mặt mày bị tàn bạo xâm nhiễm.

Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng vẻ mặt lo lắng trước mắt, trong đầu còn lập loè hình ảnh lúc trước, nhất thời không phân rõ thân đang ở đâu, bằng bản năng đem người bắt vào trong lòng ngực.

"Sư tôn, là sư tôn sao......?"

Thẩm Lưu Hưởng chưa bao giờ thấy hắn có biểu tình như lúc này, sợ hãi bất an, nhất cử nhất động tràn ngập kinh hoảng, vội vàng trấn an nói: "Ta đây, ta ở đây, ngươi gặp ác mộng sao?"

Chu Huyền Lan không nói, chỉ gắt gao đem y ôm vào trong ngực.

Sau một lúc lâu, vào lúc Thẩm Lưu Hưởng cho rằng hắn đã bình tĩnh trở lại, y lại bị một sức lực rất lớn ấn ngã xuống giường.

Cái ót Thẩm Lưu Hưởng đụng phải gối mềm, tóc đen hỗn độn tán trên giường, quần áo trên người nháy mắt bị xé nát hơn phân nửa, da trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo duyên dáng lỏa lồ ra.

Thẩm Lưu Hưởng ngốc lăng một khắc, bị người bên trên ôm vào trong ngực.

Y đang muốn giãy giụa, bên tai truyền đến tiếng nói vì áp lực mà khàn khàn, "Đừng cự tuyệt ta, sư tôn...... Ngàn vạn lần đừng vào lúc này cự tuyệt ta...... Xin ngươi."

Đầu quả tim Thẩm Lưu Hưởng run lên. Y không biết Chu Huyền Lan xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại mất khống chế như vậy. Rõ ràng là ngang ngược vô lý ấn y dưới thân, lại nói như van nài, làm y không ngăn được đau lòng.

"Trong mộng đều là giả, ngươi đừng sợ,"

Thẩm Lưu Hưởng nỗ lực thả lỏng thân thể, ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi mỏng đang căng thẳng của Chu Huyền Lan. Đối thượng với ánh mắt hơi giật mình, đôi tay vốn đang đẩy ra xoa xoa vai rộng.

"Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ cự tuyệt ngươi."

Chu Huyền Lan sửng sốt, vốn dĩ cái gì cũng không có, trái tim như rơi xuống vực sâu, một lần nữa lại được lấp đầy từng chút.

Người vì cứu Diệp Băng Nhiên mà chết trong hình ảnh kia, không phải...... Không phải!

Người trước mắt này mới là sư tôn của hắn!

Chu Huyền Lan cúi đầu bắt lấy cánh môi đỏ nhuận, trong lòng khát vọng đối với Thẩm Lưu Hưởng đạt tới cực hạn, đem tất cả quần áo vướng người xé rách, liền gấp không chờ nổi, gần như điên cuồng cảm thụ tất cả người trong lòng ngực.

Là sư tôn của hắn!

Là của hắn!!

Gió đêm hơi lạnh từ cửa sổ thổi vào phòng ngủ, nhấc lên một góc màn treo, bên trong giường đong đưa, thường thường phát ra tiếng vang ái muội không rõ.

Qua một đêm dài lâu, khi trời tờ mờ sáng, mới hơi ngừng lại.

Chẳng qua một lát, cẳng chân trắng nõn tới gần màn không ngăn được run run. Sau một lúc lâu, mũi chân mềm hơi cuộn lên. Rồi lại tiếp tục một lần nữa.