Trong khi chờ đợi thức ăn được mang lên, Phồn Tinh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Thích Thịnh.
Thiếu nữ con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn qua có cảm giác thấu triệt vô cùng, lúc nghiêng đầu, trong mắt toát ra một loại non nớt không phù hợp với tuổi, vừa nhìn làm cho người ta cảm giác...
Không phải người bình thường.
Thích Thịnh cười lạnh một tiếng, vô cùng khinh thường, " Thích Hà, mày đừng nói với tao, mày ở chung với một con ngốc, khẩu vị của mày nặng đến vậy sao? Là tự biết bản thân là rác rưởi, là phế vật, cho nên cam chịu chấp nhận rồi? "
Hắn quả thật muốn cười nhạo, đúng là trời tính vạn tính cũng không tính được, Thích Hà vậy mà cùng với một đứa đầu óc bị hỏng ở chung!
Ha ha ha!
" Bất quá nhìn lại, mày với loại kẻ ngốc này, cũng rất xứng. Ngươi là rác rưởi, cô ta cũng là phế vật vô dụng, hai người các ngươi vừa hay lại có thể sống nương tựa lẫn nhau. "
" Mẹ nó mày nói cái gì? " Thích Hà nổi điên.
Mắt thấy Thích Hà đã muốn đá ghê đứng dậy, đánh nhau một trận với Thích Thịnh.
Kết quả không thể đứng lên.
Lão đại không biết từ lúc nào, yên lặng đưa tay ra, nắm chặt tay Thích Hà.
Lực đạo kia...
Bạn trẻ, ngươi có biết thế nào gọi là tuyệt vọng không?
Chính là bị một một cô gái tay nhỏ nhắn cầm lấy, sau đó hoàn toàn không rút ra được, thậm chí còn không động đậy được, đó mới là tuyệt vọng thật sự!
" Không được, trước mặt người khác, bắt nạt người... " Cô ngốc trong miệng thịt vẫn còn chưa nuốt xuống, chỉ có thể nói đứt quãng.
Chính là vì chỉ số thông minh thấp, dung lượng não không lớn, cho nên Phồn Tinh đôi khi đặc biệt nghẹn.
Đối với nguyên tắc thường xuất hiện trong đầu mình, lão đại quả thực là cố chấp thực hiện, hơn nữa là bất kỳ lý do gì cũng không suy chuyển.
Không thể ở trước mặt mọi người bắt nạt người.
Trong lòng Thích Hà, liền xuất hiện một loại dự cảm bất thường.
Không hiểu vì cái gì, hắn khó hiểu lại đi nhớ đến con rắn ở trong phòng vị giáo viên dạy ngữ văn lúc trước...
Thích Hà bị cưỡng ép đè lại không được động đậy, Thích Thịnh đang khinh khỉnh chê cười một hồi, trong lòng tức giận càng lớn.
Tựa như đánh vào bịch bông.
Nhìn đi, rốt cuộc cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.
Hắn không muốn phí thời gian trên người Thích Hà.
Thế nên dương dương tự đắc quay người rời đi.
Phồn Tinh im lặng không lên tiếng, mắt hạnh mượt mà nhìn Thích Thịnh không chớp, sau đó lặng yên không một tiếng động đi theo...
Thích Hà vừa mới thanh toán xong, quay đầu lại liền phát hiện cô ngốc đã đi thật xa.
Ngọa tào!
Cô muốn làm gì?
Thích Hà nhanh chóng chạy qua.
Phồn Tinh tùy tiện nhặt trên đường một túi nilông, rõ ràng lúc đầu theo đuôi Thích Thịnh vẫn còn chậm rãi.
Kết quả lúc Thích Thịnh đi qua con đường nhỏ không có đèn đường, cô ngốc chậm rì rì bỗng nhiên lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai xông tới.
Kia dáng vẻ nhanh nhẹn như vậy, như một con báo nhỏ!
Thích Hà đứng thật xa, chính mắt nhìn thấy, Vân Phồn Tinh cô ngốc này từ phía sau Thích Thịnh nhảy bổ vào, đè hắn xuống đất.
Sau đó động tác đặc biệt lưu loát, thừa lúc Thích Thịnh chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng chụp đầu hắn lại.
Sau đó từng quyền đánh xuống!
Thực xin lỗi, hắn cảm thấy vừa nãy hắn còn kiêu ngạo.
Nhìn Thích Thịnh giãy dụa trên mặt đất, hắn đột nhiên lĩnh hội thêm một mức độ của tuyệt vọng.
Hắn vừa nãy, làm sao gọi là tuyệt vọng được?
Phải là loại này bị đè trên mặt đất nhận từng đòn, nhưng mà cái gì cũng không thể phản kháng được. Mới thật sự là tuyệt vọng đi?
Lúc đầu Thích Thịnh còn có kêu gào.
Kêu gào thảm thiết.
Nhưng rồi thanh âm bắt đầu yếu dần.
Trong lòng Thích Hà ngân lên một hồi chuông cảnh báo, nhớ đến cô ngốc mỗi lần ra tay đều rất mạnh bạo, nhất thời sợ đến hồn siêu phách lạc--