" Ngươi rất tốt, không nên sa ngã. Ngươi so với ta thông minh hơn, phải học tập thật tốt, về sau mới tốt đẹp được. Ta có thể, bảo vệ ngươi thật tốt. " Phồn Tinh chậm rì rì thuật lại câu nói Nhị Cẩu dạy cô, Nhị Cẩu dạy một câu, cô thuật lại một câu.
Sưu Thần Hào trong lòng quả thật khóc đến nức nở.
Nó còn có thể như thế nào?
Nó rất là tuyệt vọng!
Thích Hà trong lòng một trận cảm động.
Hắn thật đã rất lâu rồi, chưa từng nghe người khác cổ vũ mình như thế. Hắn thật sự, rất tốt sao? Thật sự không nên sa ngã sao? Hắn thật sự về sau, còn có thể có tương lai sao?
Loại cảm động này cũng không duy trì được bao lâu.
Bởi vì Phồn Tinh lại yên lặng từ túi sách bên cạnh lôi ra một cây bút nước màu xanh...
Lão đại ở trên mặt Thích Hà vẽ hai con rùa nhỏ màu xanh, thuận tiện vỗ vỗ mặt hắn, " Đây là lần thứ hai phạm sai lầm, cho nên vẽ cho ngươi hai con. "
Ta nói mẹ nó!
Thích Hà lần trước vì rửa hình vẽ con rùa, mặt đều thiếu chút nữa chà cho thủng, kết quả lần này vẽ cho hắn tận hai con, lồng ngực hắn tức đến muốn nổ tung!
Nhưng nhìn lại Phồn Tinh sau, thiếu niên nhanh chóng đỏ mặt.
Bắt đầu là một tia mơ hồ đỏ ửng, sau đó như virus lan tràn tới cả khuôn mặt, tiếp đó từ cổ trở lên tất cả đều là một mảnh đỏ hồng.
Cô cô... Cô vừa rồi ở trong nước vớt hắn lên, đều đem áo ném ở bên cạnh.
" Tên ngốc, ngươi... Ngươi mặc quần áo vào! " Thích Hà khó khăn nói chuyện có chút nói lắp.
Chờ Phồn Tinh cầm quần áo mặc vào trên người sau, Thích Hà khí lực khôi phục một chút, hai người cùng đi ở trên đường.
Lão đại không phải một kẻ nói nhiều, từ trong túi sách lấy ra một chân gà bột mì nhỏ, vừa đi vừa ăn.
Chờ lúc hai người sắp mỗi người một ngã, Phồn Tinh mới chậm rì rì nói với Thích Hà một câu, " Phải cố gắng thật tốt, không cần suy bại." Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.
Thích Hà trong lòng giật mình.
Nói không ra được là loại cảm giác gì.
Thật giống như ngươi đi tới bên vách núi, sa ngã muốn nhảy xuống, lại có một người đưa ngươi một bàn tay.
*
Từ lần đó, Thích Hà mỗi lần lên lớp đều theo bản năng nghiêng đầu nhìn Vân Phồn Tinh tên ngốc kia một cái.
Hai người xem như đồng bệnh tương liên, cũng không có ai thích thú đi quan tâm hai người bọn họ.
Hắn là vì bình thường lên lớp không nghe giảng, là một tên học sinh cá biệt có danh có thực. Mà Vân Phồn Tinh thì bởi vì, chỉ số thông minh bẩm sinh thấp, bị người kỳ thị.
Đều cùng là người xung quanh... Không hợp nhau.
Tuy rằng chỉ số thông minh thấp, nhưng lão đại nghe giảng vẫn rất nghiêm túc.
Cắn đầu bút, hết sức chuyên tâm viết bài, giáo viên giảng mười trang, cô còn đang chậm rì rì viết trang thứ nhất.
Thích Hà đôi khi cảm thấy...
Đồ ngốc cố gắng như vậy, hắn phải chăng cũng có thể nhìn về tương lai ?
Phồn Tinh liền tính là một người nghiêm túc, nên bị người xem thường vẫn bị người xem thường, đặc biệt giáo viên ngữ văn tuổi rất trẻ, lòng kiên nhẫn không phải rất tốt. Tính tình vừa nổi lên, liền mắng người.
Bình thường mắng đứa trẻ đã mang thù, nhưng mà đồ ngốc nha, tùy tiện mắng.
Mềm nắn rắn buông, vốn là đạo lý thường tình.
" Vân Phồn Tinh, đầu óc của em là để trang trí sao? Đề bài đơn giản như thế, em cũng có thể làm sai. Em đến trường là làm gì? Lãng phí tài nguyên sao? " Giáo viên ngữ văn sau khi đem bài thi phát xuống, bùm bùm mắng một trận.
Phồn Tinh cẩn thận cầm bài thi, ngắm nhìn phía trên bài kiểm tra 38 điểm màu đỏ tươi.
Nghiêng đầu, cô trước kia, luôn luôn không đi học, đến thế giới này mới biết được có đọc sách cùng với điểm. Mới đầu thật mới mẻ thú vị, về phần giáo viên ngữ văn đứng trên bục giảng chỉ chó mắng mèo, lão đại tạm thời không để trong lòng.
Ở trong lòng lấy ra một quyển vở nhỏ màu đỏ, yên lặng viết lên :
Cuộc sống lần đầu tiên làm bài kiểm tra, 38 điểm.