Từ Thụy Khanh bị bệnh lâu như vậy, kỳ thật rất sợ hãi, chính là bệnh được mơ mơ màng màng mà rời bỏ nhân gian, kết quả còn là không có ai biết hắn chết lúc nào.
Phụ thân không giỏi biểu lộ, chỉ biết dặn dò mẫu thân hắn Tần thị.
Tần thị mỗi ngày đau khổ vì tổ mẫu Lý thị, cuộc sống trong tay một khắc cũng không dừng lại.
Cho nên cũng không có thời gian chắm sóc cho hắn.
Hắn mỗi lần hôn mê, đều là một thân một mình. Mỗi lần tỉnh lại, cũng là một thân một mình.
Tựa hồ, như đã bị mọi người vứt bỏ.
Đây là lần đầu...
Không có xuất hiện loại cảm giác bị vức bỏ kia.
Thậm chí, đáy lòng giống như...
Còn có chút ấm áp.
Dĩ nhiên, cũng không ấm áp được bao lâu.
Tại lão đại tựa như bế công chúa mà bế hắn ra khách điếm, ôm lên xe bò, ôm đến mức mọi người đều quay đầu nhìn xem. Chút vui vẻ và ngọt ngào dưới đáy lòng kia, nháy mắt liền biến thành xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Hắn muốn vùi đầu vào trong ngực Phồn Tinh, không để người khác nhìn thấy mặt mình.
Sau đó liền xảy ra chuyện càng khiến hắn xấu hổ và giận dữ muốn chết, trước ngực cô ——
Có hai viên bánh chưng nhỏ!
Hắn muốn là thật vùi vào trong lòng cô mà nói, vậy thành cái gì?
Vì thế chỉ có thể để mặt lộ ra bên ngoài, tùy ý người khác nhìn.
Cảm giác kia thật là...
Ai thử kẻ đó biết!
Cũng may mắn nay có như vậy một tao*, để Từ Thụy Khanh rèn luyện độ dày của da mặt mình, cho nên mới có thể sau này đối mặt các loại 'Phu nhân nhất định muốn mạnh mẽ sủng ái ta' trường hợp mới bình tĩnh thong dong!
*Tao này là trong tao khí, tao muội, chỉ những người ngoài lạnh trong nóng, thích tỏ vẻ làm màu. Liên hệ google sama để biết thêm chi tiết.
Kinh thành nội.
Phủ trạch tướng quân mưa gió sắp đến, hơi thở áp bức.
Đại tiểu thư tối hôm qua nằm mơ ác mộng, hôm nay tâm tình không vui, ở trong phòng đã đập không biết bao nhiêu đồ cổ hiếm quý, cũng không trở lại bình thường.
Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, Đại tiểu thư khi còn nhỏ tính tình rất ương bướm, trong lòng tức giận đều ở thể hiện ra bên ngoài. Cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, Đại tiểu thư liền bắt đầu thu liễm tính tình.
Rõ ràng là tiểu cô nương không lớn lắm, lại không hiện rõ hỉ nộ ái ố.
Làm cho bọn họ người hầu theo bên cạnh này hoàn toàn không thấu, trong lòng một chút cũng không có.
"Là mơ! Chắc chắn là mơ mà thôi!" Giản Hân Hân đặc biệt táo bạo ở trong phòng đi tới đi lui, trên tay nắm được cái gì liền đập cái đó.
Cô ta từ sau khi sống lại, vẫn cố ý thu liễm tính tình, không để bất cứ kẻ nào nhìn thấu được.
Hôm nay giận dữ biến sắc, tính tình đại phát như vậy, đã là chuyện rất lâu lúc trước rồi.
Đều do giấc mơ đêm qua!
Cô ta mơ thấy...
Mơ Tần Phồn Nhi cùng Từ Thụy Khanh, hai kẻ thù lớn nhất kiếp trước của cô ta, sống được rất tốt, trôi qua cũng tốt hơn ả. Hơn nữa vậy mà, giữa hai người kia lại sinh ra quan hệ!
Cô ta mơ thấy Tần Phồn Nhi kéo tay Từ Thụy Khanh, cao cao tại thượng nhìn xuống ả.
Giống như đang nhìn một bãi bùn nhão.
Chuyện này tuyệt đối không thể có khả năng xảy ra!
Tần Phồn Nhi đã bị cô ta tự tay giao cho đám buôn người, sớm đã không biết lưu lạc đến nơi nào, rất có khả năng đã chết.
Mà Từ Thụy Khanh, trước mắt cũng bất quá là thiếu niên. Coi như hắn tham gia khoa khảo thì thế nào? Cô ta hoàn toàn có thể đợi hắn sau khi đến kinh thành, tùy tiện sử dụng một ít thủ đoạn diệt trừ hắn!
Hai người kia, tám gậy tre đều đánh không tới.
Cho nên nhất định là mơ!
Là cô ta mỗi ngày đều bị vây hãm ở trong thống khổ của kiếp trước, cho nên ngày suy nghĩ đêm nằm mơ.
Giản Hân Hân liều mạng thuyết phục chính mình, thật lâu sau, mới chậm rãi đem cảm xúc bình phục xuống ——
Đúng vậy.
Cô ta còn có cái gì sợ hãi?
Kiếp trước, Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn sủng ái Tần Phồn Nhi như vậy, thậm chí không tiếc vì cô giải tán hậu cung. Mà kiếp này, thanh mai trúc mã với Thiệu Huyền Viễn là cô ta. Người dùng Giản gia âm thầm giúp đỡ hắn, cũng là cô ta.
Cô ta đoạt được tiên cơ, đem tất cả nắm trong lòng tay, căn bản không cần sợ hãi!