Không sai, chính là loại này cực kỳ tàn ác, đả kích bốn phương tám hướng.
Mỗi khi đóa hoa nhỏ cảm giác bản thân một nam nhân đường đường chính chính, có thể tự mình nuôi sống gia đình. Lão đại sẽ lấy vận khí nghịch thiên để nói cho hắn biết: Kiếm tiền làm gì chứ, còn không bằng ăn cơm mềm nha.
Từ Thụy Khanh có chút không biết làm thế nào.
Ai, mà thôi.
Dù sao cũng là tiểu nương tử của mình, ăn cơm mềm thì ăn cơm mềm đi, tựa hồ cũng không có cái gì.
Từ Thụy Khanh đem tiền mình kiếm được, lặng lẽ tích cóp lại, thỉnh thoảng mua cho Phồn Tinh chút đồ ăn vặt.
Mua được thứ quý nhất, là một cái vòng tay bạc chạm rỗng.
Bên trên vòng tay bằng bạc khắc hoa, bên trong còn khảm một viên đậu đỏ.
Đậu đỏ, là tương tư.
Tất cả tâm tư của thiếu lang đều giấu ở trong viên đậu đỏ trong này.
Mà lão đại chỉ quan tâm: "Hạt đậu này, là làm thế nào, nhét vào được?"
Đối diện với loại vấn đề bản thân không am hiểu, Từ Thụy Khanh nhất thời nghẹn họng :...
"Nàng không cần quản nó là làm thế nào nhét vào được, nếu nàng dám móc nó ra nấu canh ăn, ta sẽ tức giận."
Suy nghĩ của tể tướng đại nhân tương lai, dần dần Phồn Tinh hóa.
Hắn còn không hiểu tiểu cô nương này?
Chỉ cần là có thể ăn, bị cô nhìn thấy thì cô cũng có thể nghĩ ra được cách ăn nó.
Hắn chỉ là thấu hiểu cô, đem loại suy nghĩ phá hoại phong tình này đập chết ở trong trứng nước!
Mà hắn không biết là, lão đại vừa nghe được câu nói của hắn, nhất thời nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều. ..
Nha, đóa hoa nhỏ, thật đáng yêu nha.
'Ta sẽ tức giận!"
Thật là đáng yêu nha!
Từ Thụy Khanh và Sưu Thần Hào nơi nào có thể tưởng được được, lão đại có đôi khi còn kèm theo biểu tình ngộ ra. Cái này nhận thức, vốn dĩ là Từ Thụy Khanh tuổi trẻ thành thục, ở trong mắt lão đại lại trở thành tiểu yêu tinh cố tình gây sự.
Mộc Lão Tam nhìn thấy Từ Thụy Khanh tặng cho con gái nhà mình tín vật định ước, nhanh chóng núp qua một bên.
Trốn trong góc nhìn lén, một bên vừa nhìn lén một bên còn âm thầm gật gật đầu.
Tốt tốt tốt, nhìn thấy tình cảm chúng nó tốt lên, vậy tất cả điều tốt!
Ông ta lo lắng nhất là Từ Thụy Khanh từng bước thi đậu công danh sẽ ghét bỏ con gái ngốc nhà mình.
Hiện tại nhìn lại, quả nhiên là con gái ngốc nhà mình mị lực thật là lớn, ngây ngây ngốc ngốc nhưng vẫn có thể để Từ Thụy Khanh động lòng. Cái này nếu không ngốc mà nói, vậy còn không phải kéo được hoàng thân quốc thích về nhà sao!
Mộc Lão Tam cũng là tiên đoán như thần.
Nghĩ gì trúng nấy.
Sau này, lão đại dùng hiện thực nói cho ông ta biết, liền coi như ngây ngây ngốc ngốc cũng có thể dễ dàng kéo được cái hoàng thân quốc thích về nhà...Về nhà cũng coi như xong đi, nhưng nếu cô không thích thì chính là trực tiếp ném ra bên ngoài.
Ở lại phủ thành khoảng nửa năm.
Thi đậu cử nhân xong, Từ Thụy Khanh và Mộc Lão Tam vừa thương lượng, liền tính toán ngay hôm nay khởi hành, nhanh chóng lên Kinh Thành. Một bên ổn định ở Kinh Thành, một bên chuẩn bị năm sau dự thi.
Có vài cử nhân thi đậu cũng theo chân bọn họ lên Kinh.
Cũng chính là ở trên đường lên Kinh bọn họ mới biết được, Từ Thụy Khanh từ trước tới nay bọn họ tôn sùng, là đã có thê tử đính ước rồi, hơn nửa thê tử đó còn là một tên ngốc.
Từ Thụy Khanh ở trong bọn họ là học vấn cao thâm nhất.
Có thể nói không người theo kịp.
Ở Tri phủ phủ thành còn được Tri đại nhân tự mình tiếp đãi, đãi ngộ còn nồng nhiệt hơn cả người thân, cũng đã đủ thấy Tri phủ đại nhân thấy Từ Thụy Khanh, chính là có thể tiến lên một bước nửa.
Bọn họ cũng đều cho rằng, chờ Từ Thụy Khanh tham gia thi hội, lọt vào ánh mắt của các đại quan, nói không chừng sẽ trở thành rể hiền danh gia vọng tộc. Đến lúc đó tiến vào quan trường, lưng dựa vào đại thụ hóng mát, một đường lên mây xanh.
Bọn họ cái này là bạn học cùng trường, đến lúc đó cũng có thể cùng nhau hưởng xái.
Kết quả tuyệt đối không nghĩ tới, hắn vậy mà đã có thê tử đính ước!
Hơn nữa còn là cái đồ ngốc não có vấn đề!
Đây không phải là tự đoạn tiền đồ sao?