Khoảnh khắc bảo vật Đạo Bình Nha xuất hiện, cũng chính là lúc Quỷ Hồn bị thu thập. Cả cơ thể to lớn của nó đều bị hút vào cái một bình chỉ lớn bằng một gang tay. Như hút cả trời đất, mây đen ùa ùa kéo đến ban nãy bây giờ cũng chẳng thấy đâu. Trả lại cái bầu không khí trong lành vốn có cho Thành Đường Tông.
Đó là những cái xác chết khô, có những người mới chỉ vừa đứng cạnh nhau trò chuyện ban nãy. Giờ lại chỉ còn có thể nhìn thấy được duy nhất cái thứ ghê sợ chỉ còn da bọc xương kia. Khung cảnh trước mắt khiến một vài người phải hét lên vì ghê sợ, xen lẫn đó là nhưng tiếng khóc. Nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra trong cuộc đời họ.
Quỷ Hồn– một thứ tà đạo luyện thành từ người sống, thật sự không quá khó để trấn áp, nhưng điều đáng sợ ở đây là không một ai biết nó sẽ xuất hiện khi nào và như thế nào, và một khi nó xuất hiện thì không một ai có thể trở tay kịp, kể cả khi có những tu sĩ tu vi cao cường có mặt ở đó.
Thành Đường Tông vì chuyện này mà một phen náo loạn. Biết không chừng trong số những người có mặt ở đây, lại có ma tu giả dạng trà trộn vào. Bởi vì ai cũng biết một điều rằng, Quỷ Hồn không thể nào bạo phát từ dạng người sang hồn trừ khi có người đứng sau điều khiển nó.
Ánh mắt Bạch Nhất Dạ nghi hoặc nhìn cái xác trơ trọi còn xót lại của người tán tu, sau lại như nghĩ ra cái gì đó, trong lòng liền trầm xuống chuyển tầm mắt nhìn qua Thiên Hệ.
"Là ngươi ?"
Thiên Hệ thu hết thần sắc của người đứng đối diện. Chậm chạp mở miệng: "Phải thì sao chứ, dù gì chúng cũng chỉ là thứ sinh vật thấp ké–"
"Câm miệng!" Bạch Nhất Dạ nhíu mày, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào Thiên Hệ.
Thiên Hệ mở to mắt sửng sốt, khuôn mặt cứng đờ nhìn chăm chăm biểu cảm chán ghét của Bạch Nhất Dạ dành cho mình. Có một điều không thể chối cãi được rằng Thiên Hệ chính là một ma tu. Không những vậy mà y còn là chủ nhân của Quỷ Hồn, kẻ vừa tức thì đã ra tay giết hại những người vốn dĩ không có tội.
Thiên Hệ chợt bừng tỉnh, liền giải thích:
"Tuy đúng là ta đem nó đến, nhưng ta chưa hề tác động gì tới nó!"
Nghe những lời này, cùng sự thất vọng tràn trề trong đáy mắt, Bạch Nhất Dạ lạnh lùng cười:
"Ngươi tốt nhất nên sớm cút khỏi đây..."
"Này!" Thiên Hệ nhìn thấy thái độ quá mức thẳng thừng này của Bạch Nhất Dạ, đứng một hồi liền không cam lòng mà rời đi cùng ưng điểu.
...----------------...
Trong khung cảnh hỗn loạn vừa chấm dứt, thân ảnh một nữ đệ tử y phục xanh lục bước đi vội vã, nhanh thoăn thoắt đi lách qua mấy cái núi giả, trên tay còn cầm mấy lọ dược cực lớn. Một lúc sau, tự nhiên người ta thấy nàng bị vấp té mà ngã nhào ra đất. Nữ nhân khuôn mặt hiền từ, suối tóc dài nửa búi hơi rối loạn. Lông mày nhíu lại vì đau đớn, nàng ta không nhịn được mà kêu một tiếng.
A!
Lưu Sắt một bên thu dọn tàn cuộc, đập vào mắt là cái dáng người mảnh mai té ngã trên nền đất, vừa nhận ra đó là ai, y liền vội vàng chạy đến đỡ người dậy.
"Tố Ân, muội có sao không?" Lưu Sắt vừa đỡ nàng dậy vừa lo lắng hỏi.
"Đa tạ Lưu sư huynh...muội không sao." Nữ nhân trông có vẻ bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của nhân vật chính Lưu Sắt. Môi mấp máy nhìn y một lúc rồi bối rối mà di chuyển tầm mắt. Đi được một vài bước lại chập chững xém té, Lưu Sắt nhìn sơ qua thôi cũng biết thì ra cổ chân đã bị trật rồi.
Nàng nửa khắc trước chỉ vừa nhận lời nhờ vả của Triệu Cao chân nhân, thuốc cũng chưa đưa tới nơi thì chân đã bị thương rồi. Thạch Tố Ân trong lòng thầm thở dài.
Thấy người nữ nhân nọ đến cả chân bước đi còn không vững, Lưu Sắt không chần chừ liền bế nàng lên, đem người chạy thẳng đến Dược Thiên Phong.
Thạch Tố Ân bất ngờ đến đỏ mặt, ngồi im bị Lưu Sắt bế đi.
Khi cả hai tới đó, vô số đệ tử khác bị thương cũng đã đến từ bao giờ.
"Muội cứ ở đây chữa trị, ta sẽ đem dược đi."
Thạch Tố Ân nghe thấy thế, nàng mở miệng 'ừm' với Lưu Sắt một tiếng tỏ ý mình đã hiểu. Ngoảnh đầu lại, nàng liền đối diện với khuôn mặt đầy ba chấm của Triệu Cao chân nhân.
Thạch Tố Ân bây giờ y hệt như người mới bị câu mất hồn phách đâu còn để ý gì nhiều đến thế. Thầm nghĩ đến cái khuôn mặt anh tuấn vừa rồi, y lại không ngại mà bế bản thân lên, nàng mắt khẽ híp lại, bất giác đưa tay lên che miệng cười.