Trong lúc Lục Lương và Diệp Trần chuẩn bị cho hôn lễ, ngoài tiền tuyền cũng liên tiếp gửi về tin chiến thắng, thiên hà Musen liên tục thua trận phải thối lui, chiến thắng dễ dàng tới mức tưởng như đối thủ đã bị tráo người.
Minh Hạo từng đặt ra nghi vấn trước thế cục này, Lục Lương nhìn chồng chiến báo gửi về, vẻ mặt vô cùng bí hiểm.
“Mỗi lần họ đều xuất quân rất ít.” Minh Hạo nói, “Tôi nghi ngờ họ đã điều binh đi chỗ khác, chuẩn bị cho một kế hoạch mới.”
Lục Lương không đáp, anh đọc kỹ nội dung trong chiến báo, chỉ vào bản đồ: “Chúng ta thua ở ba chỗ này?”
Minh Hạo ngẩn người rồi gật đầu: “Phải, ngoài trận đánh vùng phụ cận ba hành tình này thua ra thì năm mươi mốt trận khác kể ở tất cả các quy mô chiến trường lớn nhỏ đều thắng lợi.”
Lục Lương gật đầu, lúc Minh Hạo cứ tưởng anh ta sắp có cao kiến gì thì Lục Lương lại nói: “Hôm tôi kết hôn ông đừng mặc đẹp quá đấy.”
Minh Hạo: “…”
Đổi đề tài nhanh như điện xẹt vậy, đây không phải Lục Lương mà anh ta quen.
Cũng may mà Minh Hạo có năng lực thích ứng rất tốt, lập tức đuổi theo đề tài mới: “Tôi có mặc đẹp thì vẫn không đẹp bằng ông, ông đừng lo vớ vẫn nữa.”
“Vậy thì chưa chắc.” Lục Lương nhìn anh ta bằng vẻ mặt quái gở, “Hồi xưa, Diệp Trần chỉ nhìn một lần đã ưng ông ngay rồi.”
Đoạn lịch sử đen tối ấy xin đừng nhắc lại nữa đi…
“Được rồi,” Thấy Minh Hạo ngượng, Lục Lương xem đồng hồ, cầm áo khoác lên bảo, “Đến giờ về nhà rồi, tôi đi đây.”
“Đợi đã!” Minh Hạo gọi Lục Lương lại, do dự một hồi, cuối cùng hỏi: “Thế… Tiểu Diệp Trần… khi nào mới về?”
Lục Lương không trả lời. Minh Hạo mấp máy môi: “Tôi biết là không nên hỏi…”
“Sắp.” Giọng Lục Lương man mác cô đơn, “Nàng ta sắp về rồi.”
Cô ấy sắp đi rồi.
Nói xong, Lục Lương ra về.
Anh đã hứa với Diệp Trần, mỗi ngày sẽ về nhà trước sáu giờ tối.
Tuy Diệp Trần bảo không nhất định ngày nào cũng phải về đúng giờ như vậy, nhưng hễ vừa đến giờ là anh lại nhớ tới chuyện mình đã hứa, trong lòng nôn nóng nhớ nhung.
Lúc Lục Lương về nhà, Diệp Trần đang nấu cơm.
Ngày nào cũng ở nhà rảnh rang, Diệp Trần cũng muốn làm chút việc gì đó nhưng cô làm không khéo, lúc Lục Lương về, tay cô đã nổi cả bọng nước. Diệp Trần vừa mở cửa, Lục Lương liền nhìn ngay thấy, không nói tiếng nào, anh kéo cổ tay cô đi về phòng ngủ, Diệp Trần nhắc: “Đừng, nồi vẫn đang nấu.”
“Không sao.” Lục Lương lục tìm bình xịt, kéo tay Diệp Trần lại gần, cẩn thận xịt lên ngón tay cô, ôn tồn nói: “Để anh.”
Xịt xong, Lục Lương lấy tạp dề, thuần thục mặc nó vào rồi đi sang phòng bếp.
Diệp Trần nhìn vết bỏng, đứng ngây ra một lúc rồi cũng theo sang bên bếp.
Người đàn ông đứng trong bếp nấu ăn rất nghiêm túc, cẩn thận, kỹ thuật dùng dao điêu luyện, mọi chuyện đều làm rất trôi chảy, chính xác, giống như có kinh nghiệm đứng bếp rất nhiều năm.
Lúc anh cúi đầu, gương mặt anh tuấn trở nên mềm mại hơn, biến thái độ lạnh lùng vốn có thành ra dịu dàng, dịu dàng thấm vào tim người đứng xem.
“Lục Lương.” Diệp Trần không ghìm nổi, gọi một tiếng. Lục Lương ngẩng đầu lên, Diệp Trần nghiêng người tựa khung cửa, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn anh. Lục Lương nhíu mày: “Ơi?”
Diệp Trần thấy cái vẻ khá là khiêu khích của anh thì cười tít cả mắt, nói thật nhỏ.
Cô mấp máy môi nói gì đó không ra tiếng, Lục Lương lại nhíu nhíu mày: “Em nói gì?”
Diệp Trần nhún vai: “Không nghe thấy thì thôi.”
Nói xong, Diệp Trần liền xoay người bỏ đi, Lục Lương gọi cô lại, Diệp Trần quay lại, Lục Lương cũng mấp máy môi nói gì đó không ra tiếng. Diệp Trần nhíu mày: “Anh nói gì?”
Lục Lương nhún nhún vai: “Không nghe thấy thì thôi.”
“Anh…” Diệp Trần đang muốn bảo anh thật ngây thơ nhưng chợt hiểu ra anh nói gì, cô cong môi cười, hừ một tiếng, quay người bỏ đi.
Lục Lương và Diệp Trần tình tứ vui vẻ. Ba Tám và 666 thì sầu não muốn chết. Ký chủ không lo làm nhiệm vụ, họ biết làm sao đây?
Họ hết cách rồi.
Thế là, Ba Tám đặt mua rất nhiều thuốc lá, 666 đặt mua rất nhiều kẹo mút, hai cái hệ thống chịu áp lực quá lớn, chúng cần được giải tỏa.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày cưới. Ngày hôm ấy, Lục Lương và Diệp Trần tách nhau ra, người ở thiên hà Á Đông cho rằng gặp mặt nhau trước lễ cưới là điềm xấu nên một tuần trở lại đây, hai người đều không gặp nhau.
Mấy ngày không gặp Diệp Trần, Lục Lương cảm thấy chóng mặt, hoa mắt, tim đập nhanh.
Minh Hạo bảo, đây là triệu chứng của bệnh tương tư.
Lục Lương cảm thấy khá kỳ lạ: “Bệnh tương tư còn có cả thể loại này à?”
Minh Hạo thở dài: “Bệnh tương tư thể loại nào chẳng có, có hồi tôi thích một em, không gặp cô ấy liền thấy yếu ớt, vô lực, khó chịu, thích đồ chua.”
“Ông đấy không phải là bệnh tương tư.” Lục Lương thản nhiên đáp, “Đấy là triệu chứng mang thai thời kỳ đầu.”
Lục Lương vốn có gọi bác sĩ nhưng rồi bận quá nên mãi vẫn chưa khám được, hôm cử hành hôn lễ, đành phải cố ăn nhiều thêm một chút, anh ta nghĩ, triệu chứng của mình có thể là do hạ đường huyết.
Sáng hôm làm lễ cười, năm giờ sáng Diệp Trần đã dậy, các cung nữ nối đuôi nhau vào, bắt đầu trang điểm, vấn tóc cho cô.
Đầu cô đội mũ miện đính trân châu, khoác trên mình chiếc áo cưới hoa lệ cầu kỳ, đuôi váy dài phải đến năm thước, lúc bước đi phải có thị nữ theo nâng.
Trang điểm xong, một thị nữ mang một đôi giầy thủy tinh ra, Diệp Trần biến sắc, nhìn đôi giầy óng ánh trong veo đó, thứ nghĩ đến đầu tiên là…
Nó có hỏng không?
Giầy thủy tinh mà hỏng thì sẽ đâm vào chân mất.
Bọn thị nữ ngây ra trước câu hỏi, mãi một lúc mới mạnh dạn đáp: “Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không hỏng đâu.”
Từ đôi giầy thủy tinh này có thể đoán ra phong cách của lễ cưới hôm nay.
Một lễ cưới theo phong cách cổ tích. Lúc Diệp Trần đáp xuống hành tinh tổ chức lễ cưới, một chiếc xe bí đỏ tỏa ánh sáng xanh đi tới, bầu trời sao trên đỉnh đầu đẹp như đang đứng giữa vũ trụ, cả lễ cưới nhuốm màu mộng ảo.
Lúc thề ước, Lục Lương nắm tay cô không rời.
Xung quanh toàn là phóng viên, cả vũ trụ đều đang phát trực tiếp hôn lễ thế kỷ này. Lục Lương, người nổi tiếng là điềm tĩnh, lúc đọc lời thề, giọng bỗng run run. Tất cả mọi người đều đang nhìn anh, vậy nhưng, cuối cùng, chàng trai chẳng những nói run run mà hốc mắt cũng đỏ luôn.
Sau khi đôi bên trao nhẫn, Minh Hạo, người chứng hôn, tình cảm nói: “Lương ca, từ nay về sau, Diệp Trần là vợ anh.” Lục Lương cầm tay Diệp Trần, bất ngờ, rơi nước mắt.
Chính Lục Lương cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, chẳng qua là bỗng nhớ tới rất nhiều chuyện, quá nửa cuộc đời anh đều là chờ đợi người này, không phải chờ cô ấy đến, thì là chờ cô ấy quay về.
Chờ biết bao nhiêu năm, chính anh cũng không biết rốt cuộc mình đang chờ điều gì nữa. Vậy mà, trong khoảnh khắc này đây, anh bỗng hiểu, hóa ra, mình vẫn luôn chờ, một ngày, cô gái này, danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh, hai người, từ nay, vĩnh viễn bên nhau.
Mọi người đều cảm thấy lúng túng trước tình huống này nhưng may mà Lục Lương cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lau nước mắt nói: “Xin lỗi, tôi vui quá, mọi người bỏ quá cho.”
Cả hội trường cười vang. Diệp Trần cũng tủm tỉm cười, nhìn anh, dịu dàng nói: “Vui vậy cơ à?”
Lục Lương không đáp, anh quay đầu lại nhìn cô.
Thái độ quá trịnh trọng của anh khiến Diệp Trần sững ra, sau đó, anh nói, bằng âm lượng chỉ hai người nghe được, cực kỳ nghiêm túc nói: “Em biết không, có đôi khi, anh có cảm giác, anh đã chờ đợi ngày hôm nay, lâu tận năm kiếp vậy.”
Diệp Trần cứng người, Lục Lương quay đầu đi.
Minh Hạo kéo Lục Lương đi dự tiệc, Lục Lương ngoái đầu lại nói: “Vợ à, em chờ anh một lát, anh sẽ về nhanh thôi.”
Nói xong, Lục Lương bị Minh Hạo kéo đi ầm ĩ cùng một đám anh em của mình.
Diệp Trần đứng lại đó, hồi lâu sau mới sực tỉnh ra.
Tay cô run run: “Ba Tám, mau, mau an ủi tôi chút đi.”
“Kí chủ, cô làm đúng, quyết định của cô là chính xác. Có một ngày, cô sẽ cứu được anh ta, hai người sẽ ở bên nhau. Ráng nhịn một chút, mọi chuyện sẽ qua!”
Ba Tám mở máy nói, đọc lại y lời thoại Diệp Trần đã chuẩn bị trước cho anh ta.
Nghe được những câu này, trong lòng Diệp Trần mới dịu đi phần nào.
Tới lúc Lục Lương quay về, Diệp Trần đã bình thường trở lại, Lục Lương thấy cô vẫn đứng đó, dịu dàng, tĩnh lặng, anh chạy tới, nửa quỳ xuống, ngẩng mặt lên: “Vợ à, chờ anh hả?”
Diệp Trần xoa xoa tóc Lục Lương, Lục Lương dụi dụi đầu trong tay cô như con chó con làm Diệp Trần bật cười: “Đúng vậy.” trong mắt cô chỉ có người này, “Em đang chờ anh về nhà đây.”
Tối đó, vì là cơ thể của Tiểu Diệp Trần nên Lục Lương không xuống tay được, hai người ngồi trên giường cùng nhau, lúc ấy, ánh trăng rất đẹp, Lục Lương hỏi cô: “Diệp Trần, rốt cuộc em trông như thế nào?”
Diệp Trần ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo Ba Tám tháo dời khỏi cơ thể Tiểu Diệp Trần.
Cách này giống cách lần trước rời hồn phách khỏi Diệp Trần ở thế giới phong thủy, Ba Tám rời khỏi cơ thể ở nhờ, linh hồn của Diệp Trần sẽ hiện ra. Tuy nhiên, trạng thái này không duy trì được lâu vì nó quá tốn năng lượng của Ba Tám và cũng vi phạm quy tắc.
Lục Lương trông thấy một bóng người dần dần hiện ra, cô gái ấy thực sự thanh tú, không rực rỡ, không diễm lệ, vừa mềm mại cũng vừa cứng cỏi, giống một gốc hoa lê mới nở, đẹp mong manh làm lòng người lưu luyến.
Cô ngồi dưới ánh trăng như nhành hoa lê rung rung hòa vào trăng sáng. Lục Lương sững sờ nhìn người con gái bất ngờ xuất hiện, mất một lúc mới gọi được: “Diệp Trần?”
“Đúng vậy,” Diệp Trần cười rộ lên, “em trông thế này đấy.”
Lục Lương im lặng, tham lam nhìn cô không chớp mắt. Anh đã từng trông thấy cô như thế này, hồi anh là Lâm Giản Tây, lần đầu tiên thấy cô và cũng là lần cuối cùng trong đời.
Anh vươn tay tới, chạm vào khuôn mặt cô, cô đang trong trạng thái linh hồn nên không thể chạm vào được nhưng anh vẫn có cảm tưởng như người ấy thực sự đang ngay sau lòng bàn tay, lành lạnh, mềm mềm.
Anh nghiêng người tới, trịnh trọng hôn cô.
Kỳ thực, họ không thể nào chạm vào nhau được nhưng anh vẫn như một kẻ nghiện, cứ làm như thể chạm được thật, hôn rồi lại hôn hết lần này tới lần khác.
Diệp Trần bị hôn đỏ cả mặt, lí nhí nói: “Được rồi, em phải quay lại đây.”
“Thế em hôn anh đi.”
Lục Lương đưa mặt qua, sốt ruột giục: “Nhanh lên, không kịp mất, hôn anh đi!”
Diệp Trần: “…”
Diệp Trần không hôn, cô tát anh một cái rồi quay về cơ thể của Tiểu Diệp Trần.
Sau khi quay về, hai người không làm gì nữa, nhắm mắt lại trò chuyện câu được câu chăng với nhau.
Đến nửa đêm, Lục Lương nhận được cuộc gọi của Minh Hạo. Minh Hạo thở dài: “Lương ca ơi…”
“Có chuyện gì nói đi.”
“Cũng không có gì… Tôi chỉ muốn kiểm tra xem ông có làm bậy gì không thôi…”
“Cút!”
“Lương ca à…” Minh Hạo rầu rĩ gọi, “tôi không yên tâm với nhân phẩm của ông được, ông nói chuyện điện thoại với tôi đi, thế thì lòng tôi mới thấy khá hơn được.”
Lục Lương cúp luôn điện thoại.
Lục Lương cúp điện thoại, dẫn tới một chuyện khác, xảy ra vào sáng hôm sau. Lục Lương nhận được tin nhắn của Minh Hạo, đại ý là, anh ta muốn bỏ nhà ra đi, không quay về nữa.
Lục Lương chỉ nhắn lại cho anh ta một chữ: Cút.
Minh Hạo cút thật, bắt đầu sự nghiệp ngoại giao trong vũ trụ, chuẩn bị cho công cuộc đàm phán phân chia lợi ích với thiên hà Xít-tơ sau khi chiến thắng.
Cuộc chiến đã bước vào hồi kết, thắng lợi đã cận kề, giờ là lúc hai thiên hà bắt đầu thảo luận việc phân chia miếng bánh chiến lợi phẩm.
Minh Hạo cút rồi, Lục Lương và Diệp Trần tận hưởng cuộc sống tươi đẹp bên nhau, hết truyện…
Nằm mơ!
Minh Hạo cút rồi, hôn lễ cũng xong xuôi rồi nhưng vấn đề cơ thể của Tiểu Diệp Trần vẫn chưa được giải quyết, hai người hằng ngày chỉ có thể làm vài chuyện ngọt ngào vặt vãnh, những chuyện lớn lao hơn đều không thể.
Diệp Trần thường xuyên nấu cơm, tay nghề dần dần tiến bộ, tuy là vẫn hay làm ra mấy món đen sì khó tả nhưng chỉ cần là cô nấu thì Lục Lương đều ăn sạch bách lại còn đem ra khoe với đồng nghiệp: “Vợ tôi nấu cơm cho tôi…”
Sau đó, trên trang cá nhân của anh ngập toàn là ảnh Diệp Trần nấu cơm và thành phẩm.
Nói về chuyện này, nhân dân cả nước đều đồng lòng phẫn nộ.
Đây là ngược đãi!
Lục Lương đích thân nhắn lại: Đây là yêu!
Thế là câu “Đây là ngược đãi, không, đây là yêu” lập tức trở thành hot trend trên mạng của thiên hà Á Đông.
Minh Hạo ngày nào cũng bị màn show tình củm các kiểu của Lục Lương làm phiền, mới đầu anh ta còn bấm like một cái, giờ thì bực mình, like cũng chẳng buồn like nữa.
Diệp Trần thấy Lục Lương show tình củm cũng đành chịu, anh chàng này cứ như thể thiếu thốn yêu đương lắm ấy, bỗng dưng có một chút, thế là liền đem khoe với cả thế giới.
Hai người cứ ngọt như mật vậy suốt nửa năm, sức khỏe của Lục Lương ngày càng kém đi. Anh nói với Diệp Trần: “Vợ à, anh thấy mình sắp chết rồi.”
Diệp Trần bỏ sách xuống cười: “Nói linh tinh, chẳng qua là anh lao lực quá thôi.”
Nói xong, Diệp Trần ấn huyệt thái dương cho Lục Lương để anh dễ chịu hơn, anh tựa vào người Diệp Trần, lẩm bẩm nói: “Nếu anh chết thì em làm sao bây giờ?”
“Đừng lo,” giọng Diệp Trần rất dịu dàng, “Lục Lương, anh có tin con người có kiếp trước kiếp sao không?”
“Gì kia?” Lục Lương vùi trong lòng cô, thiu thiu như sắp ngủ, đôi mắt Diệp Trần tĩnh lặng, lạnh lùng, cô bình thản nói: “Em tin.”
“Em tin chúng ta sẽ còn gặp nhau ở những thế giới khác và vẫn yêu nhau. Vậy nên, Lục Lương à, thực ra chết chẳng đáng sợ chút nào, chúng ta sẽ vẫn còn gặp nhau, hiểu không?”
Lục Lương không đáp, anh ôm Diệp Trần, Diệp Trần nhỏ giọng gọi: “Lục Lương?”
Không có tiếng trả lời, bấy giờ Diệp Trần mới nhận ra, Lục Lương đã ngủ rồi.
Diệp Trần nhẹ nhàng thở một hơi, cẩn thận kéo người anh ta ra rồi đi tìm chăn, đắp cho anh ta.
Tuy Diệp Trần nhắc khiến Lục Lương chú ý nghỉ ngơi hơn nhưng sức khỏe của anh vẫn không khá lên. Anh buộc lòng phải nhắn tin cho Minh Hạo, bảo anh ta mau về đi.
Minh Hạo giận dỗi cũng đã lâu. Trước đây, mỗi lần họ mâu thuẫn quan điểm cãi nhau, Minh Hạo đều bỏ đi làm ngoại giao. Khoảng cách giữa các hành tinh trong vũ trụ rất xa xôi, đi một phát nửa năm trời cũng không phải không thể.
Nhưng lần này rất lạ, Minh Hạo không chỉ đi mà còn hiếm khi trả lời tin nhắn nữa. Lục Lương đang tân hôn, chiến tranh với Musen đang ác liệt, Lục Lương không quá chú ý tới chuyện này, tới lúc Lục Lương muốn tìm Minh Hạo thì mới phát hiện ra.
Người đâu rồi?!
Lục Lương ngay lập tức liên hệ với chính quyền địa phương các nơi Minh Hạo tới, hỏi khắp một lượt, câu trả lời đều là:
Minh Hạo đã đi rồi.
Cho đến tận mười lăm ngày trước, Minh Hạo xuất phát từ hành tinh Z đi nhưng không thấy đến hành tinh tiếp theo như trong kế hoạch đã định, nói cách khác, từ mười lăm ngày trước, Minh Hạo đã mất liên lạc với tất cả mọi người.
Nhưng không thấy ai hoài nghi trước sự mất tích này của thủ tướng bởi vì hành tinh đích đến theo kế hoạch thực tế không hề nhận được thông báo tiếp đón, còn những người khác thì vẫn thấy Minh Hạo đăng bài mới lên trang cá nhân, nhắn tin tới, Minh Hạo vẫn trả lời ngắn gọn lại.
Thế Minh Hạo đi đâu?
Lục Lương nảy sinh lòng cảnh giác trước tin này, anh vội vã cho người tìm kiếm Minh Hạo khắp nơi, nghĩ một hồi, lại phái thêm một đám tử sĩ, chỉ một vị trí trên bản đồ: “Tiểu hành tinh này, các anh hãy nghĩ cách đổ bộ lên đó, xem xem rốt cuộc ở đó đang xảy ra chuyện gì.”
“Phải tra cho kỹ.”
Sau khi mọi người đi hết, Lục Lương đang định về nhà thì vừa đứng dậy, trời đất liền quay cuồng, đến khi tỉnh lại thì anh đã nằm trên giường. Diệp Trần ngồi bên đang gọt táo cho anh.
Lục Lương hơi mông lung: “Anh bị sao vậy?”
“Bác sĩ nói anh dạo này bị thiếu máu.” Diệp Trần cười, “Ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi tử tế đi, đừng vậy nữa, em đau lòng lắm.”
Lục Lương không đáp, anh chỉ nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần cười rất mực dịu dàng, bất giác trái tim anh thấy lạnh hẳn đi.
Diệp Trần trước nay không phải người như thế, sự dịu dàng của cô đều chỉ thoáng qua trong chốc lát, cười đùa… hoặc là nói mấy câu ngớ ngẩn mới là cô chân chính.
Thế nhưng, bắt đầu từ lúc nào, cô ở bên anh, lại trở nên dịu dàng như vậy?
Giống như mắc nợ anh rất nhiều nên mới chiều theo anh, khoan nhượng với anh.
“Tất nhiên rồi.” Diệp Trần đưa táo cho Lục Lương, “Đừng nghĩ lung tung nữa, mau mau khỏe lên đi.”
“Ừ.” Lục Lương cắn một miếng táo, cụp mắt xuống. Diệp Trần thu dọn các thứ, làm bộ bâng quơ hỏi: “Em nghe nói Minh Hạo mất tích hả?”
“Ừ.” Lục Lương buồn buồn nói, “Anh đang tìm.”
“Có manh mối gì chưa?”
“Vẫn chưa.”
Diệp Trần gật đầu, thu dọn xong các thứ, cô nói với Lục Lương: “Em đi vứt rác một tí.”
Lục Lương không đáp gì, chờ Diệp Trần đi ra ngoài rồi, anh ném mạnh quả táo đang cầm đi, ra sức đạp mấy cái rồi cuộn người lại, tự ôm lấy mình.
“Chủ nhân…” 666 nhất thời không biết phải nói gì, cô muốn an ủi Lục Lương một chút nhưng nhận ra mình không cách nào mở lời được.
“Không sao, tôi sẽ bình tĩnh.” Lục Lương nhắc lại, “Bình tĩnh một chút, không sao hết.”
Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Trần mở thiết bị thu thập tin tức, tải tin mới nhất để xem.
Nửa năm qua, cô vẫn luôn chú ý chặt chẽ mọi tin tức có được. Hiện giờ Lục lương là quốc vương của thiên hà Á Đông, cục diện đối kháng với Musen tất nhiên cũng thay đổi. Trong thế giới gốc, tuy cuối cùng Musen cũng bị Minh Hạo đánh bại nhưng nhìn nhận một cách tổng thể thì họ vẫn là một đối thủ mạnh, liên minh có thể giành thắng lợi liên tục như lúc này khiến Diệp Trần từ lâu đã sinh lòng cảnh giác.
Cô luôn có dự cảm rằng thiên hà Musen đang muốn làm một điều gì đó nhưng thật không ngờ, Minh Hạo lại mất tích.
Chuyện Minh Hạo mất tích nhất định không thoát khỏi có liên quan với thiên hà Musen. Nhưng có một vấn đề cô không hiểu, tại sao Minh Hạo lại trở thành mục tiêu? Thiên hà Musen muốn bắt giữ anh ta hay là muốn giết hại anh ta?
Minh Hạo đã mất tích 15 ngày, nếu là bắt giữ thì thiên hà Musen đã sớm lôi ra bàn điều kiện rồi, nếu là để giết hại vậy thì hẳn là cũng sẽ giống Diệp Trần năm xưa, phát trực tiếp toàn vũ trụ để thị uy.
Nhưng đối phương không hề có chút động thái nào, chứng tỏ Minh Hạo vẫn còn giá trị lợi dụng nào đó khác.
Minh Hạo có giá trị gì?
Diệp Trần không biết.
Lục Lương lội ngược dòng thành công khiến nội dung thế giới thay đổi quá nhiều, nếu Minh Hạo mà chết thì sai lầm không thể cứu vãn được nữa. Là người làm nhiệm vụ ở thế giới này, Diệp Trần sẽ bị phạt nặng. Vậy nên, cô nhất định phải mau chóng tìm ra Minh Hạo.
Hơn nữa…
Diệp Trần đọc bản tin, nghĩ tới Lục Lương hôm nay mặt mũi trắng bệch được đưa vào bệnh viện, trong lòng cô thấy rất xót xa.
Cô đã phải trả giá nhiều đến thế…
Diệp Trần nhắm mắt lại.
Cô không thể thua.
Phải mạnh mẽ hơn, một ngày nào đó sẽ không còn bị vận mệnh an bài nữa, sau đó…
Mới có thể tựa định đoạt vận mệnh của mình.
Nghĩ rõ mọi chuyện rồi, Diệp Trần hít sâu một hơi xong quay trở về phòng.
Lục Lương đang nằm trên giường xem ti vi, ti vi đang phát phim tình yêu anh ghét nhất. Loại phim ngớ ngẩn này suốt từ cổ đại cho tới mấy ngàn năm sau vẫn luôn là loại hình giải trí được yêu thích nhất. Anh yêu em, em yêu anh, yêu đến thiên thu vĩnh hằng.
Diệp Trần ngồi cạnh Lục Lương, hỏi anh ta: “Sao lại xem cái này? Không phải anh ghét nhất xem thể loại này à?”
“Diệp Trần,” Lục Lương bỗng gọi tên cô một cách lạnh ngắt, “Anh hỏi em một chuyện, em phải trả lời thật với anh.”
“Dạ?”
“Nếu giữa anh và Minh Hạo, chỉ có một người có thể sống, em sẽ chọn ai?”
Diệp Trần không đáp, Lục Lương lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt dường như đã sớm sáng tỏ tất cả.
Diệp Trần cười gượng một tiếng.
“Lục Lương, không phải anh đang hỏi em giữa Minh Hạo và anh, em chọn ai.”
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn anh: “Mà là anh đang hỏi em, giữa mạng em và mạng anh, em chọn ai.”