*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Trần cười vậy làm Lục Minh cứng người. Anh ta biết tối nay không thể ra khỏi đây được không khỏi sinh ra bực bội, quay lại nói với Diệp Trần: “Cô chớ có đắc ý, tôi nói cho cô biết, cho dù tôi và cô có ở chung một gian phòng thì tôi cũng không làm gì với cô đâu, giữa tôi với cô chẳng có gì hết! Cô đừng hòng đem chuyện này ra mà giam cầm được tôi!”
“Ai giam cầm anh.” Khăn trùm đầu của Diệp Trần bị cười rung lên, “Anh yên tâm, chẳng ai giam cầm nổi anh đâu.”
Câu này gắn với chuyện anh ta vừa mới gào lên “Thả tôi ra” ban nãy khiến Lục Minh sượng sùng đỏ mặt, hằm hè nói: “Cô đừng vội đắc ý!”
Diệp Trần thở dài, nghe ra có vẻ như sầu tủi lắm: “Thiếu gia ghét em như vậy, sao em có thể đắc ý được đây?”
“Cô!”
“Thiếu gia à,” Diệp Trần yểu đà yểu điệu nói, “bất kể có thế nào thì thiếu gia cũng phải vén khăn cho em trước đã chứ?”
“Không vén! Muốn vén thì tự vén đi!” Lục Minh hậm hực đáp, lấy chăn và gối từ tủ ra, vứt xuống giường rồi bảo: “Đi sang bên kia ngủ!”
Diệp Trần không dịch người, dựa theo tính cách vốn có của bản thể, Lục Minh mà không chịu vén khăn thì cô ấy dám ngồi thế cả đêm lắm.
Lục Minh có vẻ cũng đoán ra thái độ của đối phương, đành vén khăn trùm đầu lên cho cô rồi cắm cẳn nói: “Đi sang bên kia đi!”
Diệp Trần làm bộ tủi thân không dám nói lại, ôm chăn, khép nép đi sang chỗ chiếc sập nhỏ. Đối phương leo lên giường, thấy điệu bộ của cô thì cáu kỉnh hỏi: “Hừ, cô nhìn tôi làm gì?”
Nói thật thì quả đúng là Lục Minh trông rất ưa nhìn. Tóc ngắn vuốt keo chải chuốt, mặt mũi khôi ngô, tuấn tú, có nét thư sinh đặc trưng của trí thức thời dân quốc, đồng thời lại thêm được đôi phần hơi thở hiện đại của công tử phương Tây.
Anh ta bị Diệp Trần nói làm cho đỏ cả mặt, buông màn, lẩm bẩm một câu “Tiểu thư khuê các gì chứ!” rồi nằm xuống.
Diệp Trần nghe được, bèn lẩm bẩm đốp lại: “Thân sĩ du học gì chứ…”
“Này!”
Lục Minh bật người ngồi dậy, tốc màn lên: “Cô nói lại lần nữa xem?”
Diệp Trần không nói, ôm chăn bỏ chạy.
Lục Minh được một phen bất ngờ, con gái bó chân còn chạy nhanh như vậy đúng là mới thấy lần đầu.
Mãi tới lúc Diệp Trần đi ngủ rồi, Ba Tám mới xuất hiện trở lại: “Ôi chao, mẹ ơi, cập nhật hệ thống đúng là mệt chết đi được.”
“Thế anh còn cập nhật làm gì?”
“Cô nghĩ là tôi muốn cập nhật à? Chẳng qua là tôi không muốn bị nhận thông báo nhắc nhớ cập nhật nữa thôi.” Ba Tám lần này đội mũ, đeo dây xích cổ, trông hơi bị ra dáng trùm cho vay nặng lãi. Anh ta cười nhe mấy cái răng cửa sáng coóng: “Sao? Bộ này được chứ hả?”
“Không tồi.” Diệp Trần gật gù, “Định đi tán gái hả?”
“Ôi, cô biết rồi hả? Thế giới sau là đến lượt số của tôi rồi. Tôi cố ý mua một bộ đồ mới để diện đấy. À, khoan cả nói vụ này, nội dung thế giới của cô đây.”
Trong đầu Diệp Trần lập tức hiện lên nội dung thế giới lần này.
Nội dung chính của thế giới này nằm ở mười năm sau. Mười năm sau, tên phản diện Lục Minh đã trở thành một nhân vật phản diện lớn có số có má, chuyên làm tay sai giúp bọn nước ngoài giám định văn vật, bán mất rất nhiều văn vật của tổ quốc đi. Nam nữ chính là hai nhà khảo cổ học, lần theo đường đi của văn vật, tìm tới Lục Minh, hai bên đấu trí với nhau giữa bối cảnh thời chiến bom đạn khói lửa.
“Thế giới này hơi đặc biệt một chút, nhân vật phản diện không hủy diệt thế giới.” Ba Tám giải thích, “Coi như là một nhiệm vụ đặc biệt đi. Trọng tâm cứu vớt hòa bình thế giới của chúng ta lần này kỳ thực là cứu vớt văn vật. Tuy vậy, thực ra chúng ta chỉ cần thu phục được nhân vật phản diện, đừng để anh ta hắc hóa, còn chuyện cứu vớt văn vật thì đã có nam nữ chính làm, chúng ta không cần quan tâm nhiều làm gì.”
Diệp Trần gật gù xem tiếp.
Nhân vật phản diện của thế giới này xuất thân trong một gia đình buôn bán có nền tảng là xã hội đen, băng đảng đầu gấu của bến Thượng Hải. Nhà anh ta vốn là địa chủ, ông nội anh ta là người thạo ngón kinh doanh, đi từ nông thôn lên Thượng Hải, dốc sức xây dựng cơ nghiệp nhiều năm ở đây, cuối cùng cũng có được một chỗ an cư. Cha anh ta kế thừa gia nghiệp của cha mình, mở được một vũ trường ở Thượng Hải và nhiều sản nghiệp khác, thường được người đời gọi là Lục tam gia.
Đời Lục tam gia không có gì tiếc nuối, không thiếu tiền, không thiếu người, trong nhà chỉ thiếu một người có học. Vậy nên, ông không tiếc chi tiền cho đứa con trai độc đinh của mình đi học từ nhỏ. Lục Minh lớn hơn một chút liền được cho xuất dương, đi học ở Tây phương.
Có lẽ là kế thừa nguyện vọng của Lục tam gia, từ tấm bé, Lục Minh đã tỏ ra là một người ham học, nhưng anh ta không học những thứ lỗi thời thường được dạy trong các trường tư thục như các học trò khác mà ham thích xem sách tiếng nước ngoài, lúc tuổi còn nhỏ, đã sành sỏi ba thứ tiếng: tiếng Latin, tiếng Anh và tiếng Nhật. Sau này được xuất ngoại, anh ta học nghiên cứu về Hán ngữ, trở về nước làm giảng viên ở trường đại học.
Hồi ở nước ngoài, chứng kiến cảnh chảy máu rất nhiều văn vật của Trung Quốc, anh ta hết sức đau lòng. Sau khi về nước, Lục Minh liền bỏ công sưu tầm đồ cổ và văn vật, nhất là các miếng chữ giáp cốt, được anh ta thu thập vô cùng đầy đủ. Lục tam gia rất vừa lòng với dáng vẻ thư sinh của cậu con trai nhà mình nên mới cưới cho con cô con gái của một vị trọng thần triều Thanh. Ngờ đâu, “dáng vẻ thư sinh” Lục tam gia nghĩ lại không được giống lắm với “dáng vẻ thư sinh” thực sự của Lục Minh. Lục Minh phản đối chuyện kết hôn với loại “tàn dư phong kiến” này, trốn ở ngoài không chịu về nhà nhưng Lục tam gia đã ngắm trúng gia thế của tổ tiên cô gái này, nghe ra rất oai, tính nết cũng được cái hiền lành nên bèn dùng kế giả bệnh dỗ Lục Minh về.
Lục Minh về nhà rồi nhưng vẫn vô cùng chống đối cửa hôn sự này, thành hôn xong liền mặc kệ người ta, chỉ chú tâm lo việc sưu tầm văn vật của mình. Lục tam gia cũng đành bất lực. Cũng trong khoảng thời gian này, Lục Minh bắt đầu yêu một nữ sinh, cô nữ sinh này tình cờ chính là con gái đối thủ cả đời của Lục tam gia, Trần Kiều, con gái của Trần Song Song.
Lục Minh cương quyết ở bên Trần Song Song khiến Lục tam gia tức giận vô cùng. Phía nhà họ Trần cũng chẳng ưa gì Lục Mình. Hai nhà mâu thuẫn kịch liệt. Trần Kiều thông đồng với người Nhật Bản, bày mưu sát hại Lục tam gia.
Sau khi Lục tam gia mất, Lục Minh không có năng lực chèo chống Lục gia, Lục gia nhanh chóng lụi tàn. Đương thời, xã hội rối ren, thế lực đế quốc ngày càng mạnh lên ở bến Thượng Hải. Người Nhật Bản mở rộng vơ vét văn vật khắp nơi. Lục Minh bị bạn bè bán đứng. Người Nhật Bản biết nhà anh ta có trọn bộ giáp cốt bèn cưỡng đoạt hết tất cả.
Lục Minh vô cùng đau lòng. Lúc này, chiến tranh kháng Nhật bùng nổ. Mẹ anh ta lâm bệnh nặng, lấy tiền để dành mua thuốc của mình mua cho Lục Minh hai vé tàu đi Hương Cảng, sau đó bệnh trở nặng, mất trên giường bệnh. Lục Minh cầm vé tàu, đưa theo Trần Song Song hiện đã là vợ của anh ta cùng bỏ chạy tới Hương Cảng. Trên đường đi, Lục Minh bị Trần Song Song bỏ rơi, cướp vé tàu và toàn bộ tiền bạc, bỏ trốn cùng người tình của chị ta đi Hương Cảng, vứt lại một phong thư kể cho Lục Minh biết chân tướng cái chết của cha anh ta.
Lục Minh ngây thơ sa ngã, từ đó bắt đầu đi theo con đường người không vì mình, trời tru đất diệt.
Còn cô vợ mà anh ta cưới lúc đầu…
Ờm, chỉ là một nhân vật làm nền, sau đám cưới đó, chưa từng thấy xuất hiện lại.
Về cuộc đời của Lục Minh, Diệp Trần tổng kết lại trong một chữ, thảm.
Một chữ “thảm” viết hoa.
Bị người yêu phản bội, bị bạn bè bán đứng.
Nhưng mà người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Diệp Trần chẳng hề bất ngờ chút nào trước kết cục của Lục Minh.
Trong câu chuyện này, toàn bộ những bi kịch của Lục Minh đều xuất phát từ khiếm khuyết trong tính cách. Anh ta quá ngây thơ, quá ích kỷ, thuở thiếu thời tùy hứng làm bậy, để cha đứng ra gánh trách nhiệm thay, sau này tùy hứng làm bậy thì đến lượt mẹ anh ta chịu tội giúp.
Diệp Trần chẳng có thiện cảm gì với Lục Minh nhưng cũng không ngay lập tức ghét anh ta.
Mặc dù thế giới nào cũng miêu tả nhân vật phản diện là một kẻ cùng hung cực ác nhưng thực tế… trước khi hắc hóa, nhân vật phản diện thường thường đều rất dễ thương.
Xem xong nội dung thế giới, Diệp Trần xem kĩ lại thân phận của mình.
Không sai, cô chính là cái nhân vật làm nền, cái cô gái bị Lục Minh cưới về bỏ xó, Tống Uyển Thanh.
Xuất thân của cô Tống Uyển Thanh này rất được, có tổ tiên nhiều đời làm quan, chẳng qua triều Thanh đã trên bờ sụp đổ, cha cô ta lại không biết làm kinh doanh, cảnh nhà sa sút.
Tống Uyển Thanh được dạy dỗ rất khắt khe, coi trọng tam tòng tứ đức, những người không quen có dịp gặp Tống Uyển Thanh đều sẽ có ấn tượng cô là một cô gái cực kỳ truyền thống.
Trên thực tế, Tống Uyển Thanh lại là người rất có chủ kiến.
Hồi nhỏ, mẹ cô bó chân cho cô, Tống Uyển Thanh khóc lóc nằng nặc cầu xin đừng bó chân, mẹ của Tống Uyển Thanh là người phụ nữ mềm yếu, rốt cuộc không nhẫn tâm được, đành thôi.
May mà chân Tống Uyển Thanh nhỏ, đến tuổi trưởng thành, chân trông qua vẫn có cảm giác đã bó. Để tránh bị cha phát hiện mình không bó chân, Tống Uyển Thanh vẫn lấy băng vải quấn chân mình lại như những cô gái bó chân khác. Cha của Tống Uyển Thanh hay trách móc mẹ cô bó chân không chặt, chân này hơi thô quá.
Tống phu nhân nghe trách móc xong chỉ biết khóc, ngày ngày buồn lòng sợ Tống Uyển Thanh không gả được.
May mà Tống Uyển Thanh bù lại được ngoại hình xinh đẹp, tư chất thông minh, hiền thục, dịu dàng, Lục tam gia nghe ngóng được đánh giá của mọi người bèn tới cửa xem thử, ưng ý diện mạo và tính cách “ngụy trang” của Tống Uyển Thanh nên liền cho người tới cửa cầu thân.
Chắc Lục tam gia chẳng thể nào ngờ được con mình và vị Tống tiểu thư “tàn dư phong kiến” này bẩm sinh đã có xung đột không thể nào hòa giải được, đêm tân hôn, dù cho có khóa cửa phòng nhốt lại thì hai người cũng chẳng phát sinh chuyện gì.
Diệp Trần xem xong nội dung thế giới liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc Diệp Trần ngủ, Lục Minh đang ngủ bỗng thức dậy.
“Nội dung thế giới mới: sứ mệnh đời tôi, bảo vệ văn vật!”
Giọng nói của 666 lanh lảnh trong đầu Lục Minh. Anh ta làm quen với cơ thể mới xong liền nhận được nội dung thế giới mới.
“Chủ nhân, để tôi giới thiệu trước cho anh một chút.” 666 dè dặt nói với Lục Minh đang tập trung nhìn màn hình, “Rằng thì là, vì nhiệm vụ lần trước anh hành xử quá cảm tính nên… máy chủ kiểm tra camera giám sát phát hiện được, cho rằng anh cần phải chỉnh đốn lại nên không chỉ tẩy trừ tình cảm mà còn cắt bỏ một số đoạn ngắn trong trí nhớ của anh, anh không có ý kiến gì chứ?”
“Gì?” Lục Minh ngước nhìn 666, “Cắt bỏ một số đoạn ngắn trong trí nhớ là gì?”
“Là xóa bỏ những đoạn trí nhớ mà anh không tập trung làm nhiệm vụ.” 666 nói vô cùng chột dạ. Lục Minh nhíu nhíu mày. 666 vội vàng giơ tay nói: “Tôi có kháng nghị rồi! Nhưng trên tổng mở video kiểm tra xác suất quá trình làm nhiệm vụ của chúng ta. Tôi cũng đành chịu!”
Nói xong, anh ta rà lại trí nhớ của mình, thấy đúng là có một số đoạn trí nhớ không liên tục.
Hay nói đúng hơn là, có rất nhiều đoạn ngắn không nối tiếp nhau.
Nhưng 666 đã nói rõ lý do rồi, anh ta cũng đâu thể làm gì được, hồi tưởng lại một lượt những chuyện trong trí nhớ rồi hỏi: “Thế giới này hình như không có chỉ số danh vọng, địa vị gì nữa nhỉ?”
“Đúng vậy, thế giới này tương đối đặc biệt, nhiệm vụ của anh là bảo vệ văn vật và cưới được cô gái anh thích hoặc là vài ba cô gái xinh đẹp.”
“Bảo vệ văn vật?”
“Đúng vậy, chỉ cần anh bảo vệ được văn vật tới lúc thành lập nhà nước mới, bàn giao lại nguyên vẹn văn vật cho quốc gia thì ba chỉ số danh vọng, tiền tài, địa vị coi như đủ. Còn chỉ số người đẹp thì tương đối đặc biệt, anh có thể lựa chọn phương án chất lượng, cưới một cô gái mình thích hoặc là phương án số lượng, cố cưới lấy thật nhiều mỹ nữ.”
Nghe 666 giải thích xong, Lục Minh thoải mái gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, Lục Minh nhìn sang cô gái đang nằm ngoài sập.
Cô gái này thực sự rất ưa nhìn, so ra thì còn đẹp hơn Trần Song Song trong bản miêu tả nội dung thế giới.
Nhưng cô ta không biết trang điểm, vẫn còn vấn tóc kiểu cũ của thời nhà Thanh khiến mặt trông tròn tròn, rất quê.
*trang phục, kiểu tóc của phụ nữ thời nhà Thanh
Cô gái này không phải gu của anh ta.
Lục Minh ngẫm nghĩ một chút, chỉ số người đẹp này có thể để sau tính, việc trước mắt là phải bắt tay vào sưu tầm văn vật dựa trên những gì bản thể này đã làm được trước đó đồng thời phải học cách tiếp quản công việc làm ăn của Lục tam gia mới được.
Lục Minh tính toán cẩn thận mọi việc. Hôm sau, lúc thức dậy, một gương mặt thanh tú xuất hiện ngay trên đầu anh ta.
Lục Minh giật mình, mở bừng mắt: “Cô làm gì vậy!”
“Thiếu gia, anh dậy rồi đấy à.”
Diệp Trần cười: “Em hầu thiếu ra rời giường…”
“Không cần,” Lục Minh cau mày, “cô tự lo cho mình đi, cứ để tôi tự làm.”
Diệp Trần chỉ chờ có thế, cô cũng đâu có thực sự muốn hầu hạ người này. Diệp Trần đi thẳng ra ngoài cửa chờ.
Lục Minh xuống giường, thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra, gặp Diệp Trần chờ ở cửa: “Cô cần làm gì thì đi làm đi. Hôm nay tôi phải ra ngoài.”
Nói xong, Lục Minh liền đi thẳng.
Sự hiện diện của Tống Uyển Thanh khá là phiền phức.
Anh ta không thích kiểu con gái như Tống Uyển Thanh, cũng không muốn làm cô lỡ dở nhưng giờ đã trót cưới rồi, với kiểu phụ nữ truyền thống như Tống Uyển Thanh, bảo ly hôn khác gì đẩy cô vào chỗ chết. Vì chuyện này mà bức tử một người con gái thì thật không nên.
Nhưng nếu chưa ly hôn đã đi kiếm người khác ở ngoài như cách làm của bản thể gốc thì anh ta lại cảm thấy thật đáng khinh.
Nghĩ trước nghĩ sau, lên xe rồi cũng vẫn chưa nghĩ ra, đành phải tạm học theo cách ứng phó của bản thể gốc, đưa Diệp Trần đi trước đã.
“Quay về đưa Tống Uyển Thanh sang nhà Tây ở mạn Bắc đi.” Anh bảo với người hầu đi theo tiễn anh ra xe.
“Chuyện này…”
*nhà Tây: nhà xây theo kiến trúc Tây phương.
Người hầu còn chưa kịp đáp, Lục Minh đã cho người ta lái xe đi.
Tên người hầu thở dài, đành phải trở vào.
Diệp Trần dùng xong bữa sáng, nói mấy câu với Lục tam gia thì người hầu của Lục Minh quay vào đứng chờ ở cửa nhìn Diệp Trần, trông có vẻ rất ngượng ngùng, rụt rè lại gần thưa: “Thiếu phu nhân…”
“Sao thế?”
Diệp Trần đoán được anh ta muốn nói gì nhưng vẫn vờ như không biết. Tên người hầu có vẻ cũng thấy Lục Minh làm chuyện trái khoáy nên kỳ cục mãi mới mở được miệng nói: “Chuyện là, căn nhà Tây ở phía Bắc của thiếu gia có điều kiện rất tốt, lại rộng rãi, ở đó thì thoải mái vô cùng. Thiếu gia thương thiếu phu nhân nên dặn con đưa thiếu phu nhân sang đó…”
Nói đến đó thì tắc tị không bịa nổi nữa. Diệp Trần đỏ bừng mắt, trông như sắp khóc: “Ý thiếu gia là không cần mợ nữa phải không?”
“Thiếu phu nhân nói gì lạ vậy!”
Người hầu sốt ruột: “Thiếu gia là vì thương thiếu phu nhân mà!”
Diệp Trần im lặng, cứ thế khóc, vừa khóc vừa sai người thu dọn tư trang: “Mày đừng nói giúp cậu nữa, mợ hiểu ý của cậu rồi, chẳng phải là không thích mợ hay sao? Không thích thì mợ biết làm thế nào được? Mợ gả cho cậu, cậu giờ là ông trời của mợ, cậu muốn mợ chết hay sống, chỉ cần một câu nói, mợ còn làm gì được nữa?!”
Đồ cưới Tống Uyển Thanh mang theo tới không nhiều, chẳng mấy mà dọn xong.
Diệp Trần tự xách rương, khóc bảo: “Đi thôi, mắt không thấy lòng không phiền, cậu không muốn gặp mợ thì mợ đi là được.”
Người hầu không dám khuyên nửa câu, đưa Diệp Trần khóc sướt mướt ra ngoài xe, đánh xe đi về phía Bắc.
Phía Bắc là vùng ngoại ô, đất rộng người thưa, điều kiện sống đúng là tốt nhưng đường sá cũng thật là xa.
Diệp Trần xuống xe, đi cùng nha hoàn hồi môn vào phòng. Người hầu đi trước giới thiệu các chỗ, Diệp Trần thấy phiền hà bèn xua tay: “Biết rồi biết rồi, anh có thể về được rồi.”
Người hầu chỉ chờ Diệp Trần nói câu này liền sải bước đi luôn.
Xua được người hầu đi rồi, Diệp Trần liền nhoẻn cười, chùi sạch sẽ nước mắt, nói với nha hoàn hồi môn của mình: “Chỗ này rất tốt, sau này chúng ta sẽ ở đây, có thể chơi thoải mái!”
Bản tính của Tống Uyển Thanh thế nào bọn nha hoàn đều biết hết, thấy cô tỏ ra vui vẻ như vậy thì thở dài khuyên: “Thiếu phu nhân nên bớt phóng túng đi thì hơn, đã kết hôn rồi, giờ là thiếu phu nhân, để người ta biết được thì không hay.”
“Dù sao Lục Minh cũng không cần chị,” Diệp Trần hừ một tiếng, “mỗi người tự đi con đường riêng của mình, liên quan gì tới nhau chứ?”
Bọn nha hoàn đành chịu, đi thu dọn nhà cửa cho ba người ở lại đây.
Diệp Trần bỏ ra vài ngày làm quen với hoàn cảnh mới, sau đó liền đi ra đường.
Trên đường, kẻ đến người đi, người kỳ bào, người âu phục, người áo Tôn Trung Sơn, đúng là một thời đại cổ kim lẫn lộn.
*kỳ bào: sườn xám. Áo Tôn Trung Sơn (中山装):
Diệp Trần ngồi ô tô đi vào nội thành, dẫn theo bọn nha hoàn đi chọn quần áo. Mua quần áo xong, thấy hơi bức bí, Diệp Trần ra ngoài cửa chờ đám nha hoàn, một đứa trẻ lại gần xin tiền: “Chị ơi, cho em chút đi.”
Đứa trẻ đó vẫn còn nhỏ, trông thì chưa tới năm tuổi, đôi mắt nhìn cô hau háu khiến Diệp Trần mềm lòng, cho đứa bé đó chút tiền, khẽ nói: “Đi mua chút gì ăn đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn tiểu thư.”
Đứa bé cúi gập đầu rất trịnh trọng, vô cùng lễ phép, đang vừa đi vừa đếm tiền thì bỗng một người đàn ông xông tới bịt miệng cậu bé, vác người chạy mất!
Diệp Trần ngẩn người rồi như sực tỉnh ra.
Là bọn buôn người!
Không chút do dự, Diệp Trần liền tức tốc đuổi theo.
Cô vẫn đang mặc trang phục của phụ nữ triều Thanh, không đi giầy cao gót, xiêm y rộng rãi, rất tiện cho cô.
Cô vừa đuổi vừa hô hoán: “Tên buôn người! Bắt hắn lại!”
Đám đông đổ dồn lại nhìn.
Lục Minh đang đứng xem quầy tạp hóa ở ven đường xem có thể tìm ra được món đồ cổ nào không thì loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó nhắc tới “buôn người”.
Lục Minh quay ra nhìn, một người phụ nữ đang đuổi theo sau một người đàn ông vác một đứa trẻ.
Người phụ nữ đó chạy rất nhanh, quả thực là chẳng ra dáng phụ nữ chút nào.
Thế mà cô ta lại mặc quần áo truyền thống của phụ nữ thời nhà Thanh, phụ nữ ăn vận như vậy thường là bó chân, chạy không tiện, vậy nên, nhìn thấy người phụ nữ đó có thể chạy nhanh tới vậy, mọi người đều phải giật mình.
“Nhìn cái gì thế?!”
Diệp Trần thấy mọi người đứng đực ra nhìn mình thì cáu lên quát: “Hắn là tên buôn người đó!”
Cô la lên xong thì tên kia đã bị đuổi dồn vào trong một con ngõ.
Gã bị đuổi vào đường cùng bèn vứt đứa trẻ xuống, rút dao ra, chĩa vào Diệp Trần: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa…”
“Đứng lại!”
Còn chưa nói hết, Diệp Trần đã nghe thấy một giọng nam quen tai.
Vừa nghe thấy tiếng, Diệp Trần liền nhận ra là ai ngay.
Trong đầu Diệp Trần bấy giờ chỉ có một câu… Chết mẹ rồi!
Nhưng cái đầu lại chậm nhịp hơn cơ thể, Diệp Trần đã nhào về phía đối phương mất rồi.
Lục Minh đuổi tới, thấy người phụ nữ nọ đang liều mạng nhào về phía tên cầm dao bèn giật mình la lên: “Tiểu thư cẩn thận!”
Gã đàn ông kia thấy Diệp Trần nhào tới buộc phải cắn răng đâm lại, Diệp Trần tung cước đá anh ta đập người vào tường.
Đánh được nửa chừng thì cô lại bỗng nghĩ, Lục Minh là gã giáo viên đại học tay trói gà không chặt, gặp phải kẻ bắt cóc cầm dao thế này e là không xử được. Diệp Trần bèn kéo cao lớp áo ngoài cùng lên che mặt rồi cướp dao của tên kia, đá anh ta một cước hộc máu, thấy đối phương không còn sức chống trả nữa mới tung người trèo tường chạy đi.
Lục Minh ngơ ngác đứng xem, ngây người ra một lúc mới la lên được một tiếng: “Hảo hán…”
Còn chưa kịp nói hết, người đã đi mất rồi, giọng anh ta chưng hửng hẳn, thều thào nói nốt: “… xin dừng bước.”
Có điều, đối phương chắc là không nghe thấy được.
Anh ta quay đầu lại, một đứa trẻ đang hau háu nhìn anh ta, Lục Minh thở dài, ngồi xổm xuống hỏi: “Em tên gì?”
Đứa trẻ trả lời dõng dạc: “Em là Kiều Nhất.”
Diệp Trần chạy ra khỏi con ngõ, quay về chỗ đứng chờ nha hoàn lúc đầu.
Đúng là sợ chết đi được, nếu để Lục Minh phát hiện ra cô sống vui vẻ như vậy, không phải là kiểu phụ nữ nếu ly hôn sẽ chết thì lại chẳng lôi cổ cô về ly hôn ngay ư, nếu thế thì còn đâu những ngày tháng tốt đẹp thế này nữa?
Cô vừa quay về chỗ cũ thì thấy một thiếu niên đưa lưng về phía mình đang sốt ruột tìm người.
“Mọi người có thấy một đứa bé năm tuổi, mắt rất to tròn…”
Diệp Trần sực hiểu ra, đây chắc là người nhà của thằng bé kia.
Cô đi về phía đó, vỗ vai đối phương.
Cậu thiếu niên quay người lại.
Là một cậu thiếu niên rất khôi ngô, trông vẫn còn trẻ con.
Cậu ta mặc quần áo cũ sờn, có khâu miếng vá, đầu đội một chiếc mũ, tuy quần áo rách cũ nhưng rất sạch sẽ.
“Đứa trẻ đó có phải mới đứng ở đây ăn xin…”
“Vâng, đúng đúng rồi.” Cậu ta đáp vội, “Đó là em trai tôi, tên là Kiều Nhất.”
“Khéo quá,” Diệp Trần cười, “tôi vừa mới thấy xong.”