“Chỉ nghe nói… anh ta muốn tìm người của Đạo môn hỏi về tung tích của giáp cốt văn, bị Hầu gia dạy dỗ mấy câu, anh ta liền nổi giận giết luôn Hầu gia.”
Lời này khiến Trần Kiều thấy thật hoang đường: “Chỉ với trình độ của hắn mà giết được Hầu gia?”
“Có lẽ là…” người nọ đoán, “anh ta đem theo cao thủ chăng?”
Trần Kiều quay sang nhìn Diệp Trần.
Trần Kiều biết rất rõ trình độ của Hầu Xương, nếu là người Hầu Xương đánh không lại, vậy thì Trần Kiều lại càng không có cửa thắng. Trần Kiều ngẫm nghĩ rồi kính cẩn thưa chuyện với Diệp Trần đang ngồi trên ghế, chân gác lên mặt bàn, tay cầm dao găm: “Ầy, Diệp cô nương…”
“Giao Nhân Nghĩa đường cho tôi.” Diệp Trần vừa mở miệng liền định ngoạn mất một phần tư số thuộc hạ của Trần Kiều.
Thuộc hạ của Trần Kiều chia làm bốn đường, Nhân Nghĩa đường là một đường nhỏ trong số đó. Trần Kiều sầm mặt lại. Diệp Trần phe phẩy con dao, tiếp tục đòi hỏi: “Về sau, mỗi tháng đều đặn đưa cho tôi một vạn đồng đại dương.”
“Diệp tiểu thư,” ông ta vừa lên tiếng, thuộc hạ của Trần Kiều liền chĩa súng về phía Diệp Trần, Diệp Trần bị năm khẩu súng bao quanh, ông ta nói tiếp, “Trần mỗ là người coi trọng nhân tài nhưng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, tiểu thư phải nghĩ cho kĩ.”
“Ồ?”
Diệp Trần nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu, rồi trong chớp mắt, cả người Diệp Trần bật lên, Trần Kiều vội vàng lùi về sau nhưng tiếc thay, không kịp, Diệp Trần đã đứng ngay trước mặt ông ta rồi, đám người cầm súng chỉ biết đực mặt ra nhìn, tốc độ nhanh quá, thậm chí cò súng còn chẳng kịp kéo.
Diệp Trần ngồi chồm hổm trên bàn, từ trên cao nhìn xuống Trần Kiều: “Trần lục gia, ông nghĩ là tôi đang thương lượng với ông hay sao? Không phải tôi không thể tự thân sinh tồn ở bến Thượng Hải này mà chẳng qua là muốn tìm một người để hợp tác, tôi làm tay chân cho ông, ông cho tôi một vị trí, vậy không tốt hay sao?”
Nói xong, Diệp Trần cọ lưỡi dao lên mặt Trần Kiều: “Cứ nhất định phải cắt thật vào người thì ông mới chịu tin tôi phải không?”
“Không dám…” Trần Kiều lập cập nói, “Hợp tác, tôi hợp tác!”
“Giao Nhân Nghĩa đường cho tôi.”
“Được!”
“Hàng tháng cho tôi một vạn đồng đại dương.”
“Cho!”
“Ngoan lắm.”
Diệp Trần thu dao về, cả người Trần Kiều nhũn như chi chi, Diệp Trần phẩy tay gọi Hướng Nam: “Đi, về thôi.”
Nói xong, Diệp Trần liền quay người đi trước, Hướng Nam rảo bước đuổi theo, lúc Diệp Trần bước ra tới cửa, Trần Kiều liền cướp súng của tên thuộc hạ đứng ngay kế bên, bóp cò!
Tiếc là Diệp Trần lại nhanh tay hơn ông ta, ngay trước khi ông ta kịp bóp cò, con dao găm đã kịp phóng tới ghim thẳng lên bàn tay Trần Kiều.
Cơn đau khiến Trần Kiều đánh rơi khẩu súng đang cầm. Diệp Trần cười khẩy một tiếng, kéo Hướng Nam đang đứng trân ra xem bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Lục gia, ngày mai tôi sẽ ghé lấy tiền.”
Trần Kiều không dám hó hé tiếng nào. Ông ta ngồi bệt trên ghế, một tay giữ chặt tay kia, hít sâu một hơi.
Đợi Diệp Trần đi hẳn, lũ người đứng bên mới dám cuống quýt chạy lại đỡ Trần Kiều.
“Lũ ăn hại… Lũ ăn hại…” Trần Kiều mắng khẽ. Viên quản gia hỏi nhỏ: “Lục gia, cô ta…”
“Cho người bám theo, giết nó! Phải giết nó!”
Trần Kiều tung chân đá một cước lật ngược chiếc bàn, viên quản gia lại hỏi: “Thế còn bên chỗ Lục Minh…”
“Để bát môn tự lo! Đi tìm con đó đi! Giết nó!”
Trần Kiều mắng chửi một thôi một hồi.
Diệp Trần ung dung dẫn Hướng Nam về. Hướng Nam khẽ hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi sao chị không giết lão?”
“Giết lão ta?”
Diệp Trần cười cười, mặt tỉnh bơ: “Tôi lấy mạng của lão làm gì? Giờ tôi không tiền bạc, không thế lực, cái tôi muốn là Trần gia của ông ta.”
“Nhưng mà… ông ta sẽ trả thù…”
“Đừng sợ.”
Diệp Trần chắp tay sau lưng, đi thẳng về trước: “Chờ cho ông ta biết sự lợi hại của tôi rồi thì sẽ ngoan ngay. Cái tên Trần Kiều này ấy à…”
Diệp Trần nói đến đó thì phì cười, không nói tiếp nữa.
Quả nhiên, Diệp Trần đi chưa được bao lâu đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân rầm rập. Diệp Trần ra hiệu cho Hướng Nam chạy vào trong một tòa nhà trốn: “Chạy lên tầng cao vào nhé.”
Nói xong, cô đứng lại, rút một cây côn từ trong thùng phế liệu đặt ở ven đường. Tiếng bước chân từ khắp bốn phương tám hướng vọng tới. Diệp Trần đứng nguyên tại chỗ, cầm chắc cây côn, mỉm cười với đám người tay súng tay búa.
“Ồ, tới nhanh thế?”
*côn 棍子 loại cơ bản nhất chỉ là một khúc gỗ cầm vừa tay, loại được cảnh sát dùng gọi là dùi cui, gắn móc các đầu với nhau thì có côn nhị khúc, tam khúc, khúc gỗ dài gọi là trường côn, côn cũng có thể thay gỗ bằng chất liệu cứng hơn.
Trong lúc Diệp Trần bị người ta bao vây thì Lục Minh đã chọn xong người.
Lục tam gia bị anh ta làm cho tức quá ngất đi, anh ta toàn quyền tiếp người và chuyện trong phủ, sai quản gia gọi thuộc hạ của cha tới, anh ta đứng ngoài cửa, lắng nghe tiếng bước chân người liên tục chạy tới.
Đợi được một lúc thì quản gia vào khẽ bẩm: “Thiếu gia, đến đủ rồi ạ.”
Lục Minh gật đầu, rút tay khỏi túi quần âu, dụi tắt điếu thuốc, búng mẩu thuốc thừa đi, cầm mũ từ tay người hầu đưa tới, đội lên đầu rồi gọi: “Đi.”
Nói xong, anh ta đi từng bậc từng bậc xuống dưới thềm nhà.
Trời đã vào cuối thu, tối đến trời đổ mưa phùn, Lục Minh mặc âu phục khoác áo bành tô, mỗi bước đi dẫm xuống nền sân, nước mưa bắn tung bọt nước.
Quản gia xách đao đi theo ngay bên cạnh, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
“Bến tàu Ngô Tùng.”
Lục Minh đi nhanh nhưng không vội. Quản gia ngạc nhiên: “Tới bến tàu Ngô Tùng làm gì vậy ạ?”
“Cướp.”
“Nhưng mà Trần lục gia và Hầu gia…”
Nghe nhắc đến tên Hầu Xương, Lục Minh liếc sang nhìn, nở nụ cười trào phúng, viên quản gia bấy giờ mới nhớ ra, Hầu gia mà bọn họ e sợ, đã chết rồi.
Bọn họ đã không còn đường lui nữa, ngoài tiếp tục tiến lên thì không còn con đường nào khác.
Quản gia xiết chặt cây mã tấu trong tay, đi theo Lục Minh tới bến tàu Ngô Tùng. Đoàn người rầm rập kéo đến bến tàu, tên trông coi bến lập tức phát hiện ra bất thường, tiến lên, bình tĩnh nói: “Thưa ngài, đây là nơi Trần lục gia…”
Lục Minh không nói gì, giơ tay lên, bỏ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú vương chút nét thư sinh.
“Về sau,” anh ta nói nhẹ như không, “chỗ này là địa bàn của Lục gia.”
Vừa dứt lời, quản gia liền quát to: “Đập!”
Đám người lăm lăm vũ khí trong tay liền xông tới, tên đứng ngay trước mặt Lục Minh móc súng ra, Lục Minh nhanh tay hơn, một tay giữ chặt súng của đối phương, tay kia bẻ cổ tay y, cướp súng, đá bay đi.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, tiếng mưa rơi ào ào hòa vào cùng tiếng sóng ven bờ vỗ ì ọp, tiếng Lục Minh át hẳn những thứ tiếng hỗn tạp khác, anh ta quát: “Cút ngay!”
Nói xong, không trượt phát nào, từng phát từng phát đạn nã lần lượt vào những kẻ đang xông tới.
Giữa lúc bến tàu Ngô Tùng chìm trong hỗn chiến, bên phía Diệp Trần cũng chẳng khác gì.
Sau khi dùng tốc độ chớp nhoáng tước súng ống của đối phương, thứ hữu dụng duy nhất còn sót lại trên chiến trường là vũ khí lạnh và quyền cước. Đám người lao vào quần ẩu, máu và nước mưa bắn tung tóe khắp nơi. Con dao găm trong tay Diệp Trần lướt như bay qua từng người từng người một, nước mưa và máu loãng làm nhòe tầm mắt cô nhưng Diệp Trần không hề tỏ ra có chút dấu hiệu xuống sức nào.
Adrenalin dường như đã tiết ra đạt đến đỉnh điểm khiến máu toàn thân Diệp Trần như sôi trào, cơ thể như đang gào thét, đám người xung quanh như lũ kiến cỏ hết lớp này tới lớp khác, Diệp Trần như lại được quay về những ngày ở Thiên Kiếm tông, Tu Chân giới, mỗi trận chiến ở nơi đó đều có kết cục là núi thây biển máu, độ tàn khốc và cảm giác máu nóng dâng trào khiến cả người cô vô cùng hưng phấn.
Giữa lúc hai bên đang đánh nhau, bỗng có ai đó kêu lên: “Đi bến tàu Ngô Tùng mau!”
“Đi Bến tàu Ngô Tùng mau!”
Có ai đó đang ra lệnh cho đám người này rút lui. Diệp Trần cau mày, cầm cây côn nhuộm đỏ máu trong tay, đứng nhìn đám người dần dần lùi về sau.
Cô không phải kẻ cuồng sát, chẳng qua cô chỉ muốn chứng tỏ năng lực của bản thân.
Cô không có tiền tài, không có nhân lực, giết Trần Kiều thì cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành một tay thích khách, kẻ thù lớn nhất của giáp cốt văn không phải là Trần Kiều mà là đám người Nhật Bản như hổ đói rình mồi. Người cô phải chống lại không phải một cá nhân cụ thể mà là lòng tham đang rình rập.
Diệp Trần nhìn theo đám người đang nhanh chóng rút lui, cho tới tận lúc trong con ngõ chỉ còn duy nhất một mình cô, Diệp Trần mới vứt gậy đi, tựa người vào tường, nhìn bầu trời đang không ngừng trút mưa xuống.
Hướng Nam chạy xuống, nóng ruột hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
“Gọi tôi là Diệp Trần.”
Diệp Trần đưa tay để Hướng Nam đỡ mình dậy. Đánh xong một trận, mệt bã cả người, cô nói với Hướng Nam: “Gọi cho tôi một cái xe kéo, cậu về nhà đi.”
“Vâng, cô chờ chút.” Hướng Nam mới đi chưa được mấy bước đã bị người ta chặn lại. Diệp Trần ngước nhìn. Có năm người đứng trong ngõ, trong đó có bốn người mặc trường sam màu xanh, đội mũ đen, dàn thành hình tứ giác, người đứng giữa mặc âu phục chỉnh tề, đi giầy da bóng lộn, cầm một chiếc ô đen, đeo kính mắt gọng vàng, trông có vẻ ôn hòa, lịch sự.
“Tiểu thư,” người đàn ông mặc âu phục mỉm cười, lên tiếng trước, “Hồng gia muốn mời cô tới gặp, cô có thời gian chứ?”
Diệp Trần không đáp, liếc nhìn Hướng Nam. Trong nội dung gốc không thấy nhắc tới nhân vật Hồng gia này, không rõ Hồng gia là người thế nào.
Hướng Nam sát lại gần, thì thầm nói: “Hồng gia là lão đại khi xưa của bến Thượng Hải nhưng đã thoái ẩn nhiều năm rồi.”
Diệp Trần gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, gật đầu với họ: “Hồng Gia đã có lời mời, từ chối thì thật bất kính.”
Đối phương cười, mở lối đi, làm động tác tay mời, Diệp Trần đi theo họ ra khỏi con ngõ, ngoài ngõ có một chiếc ô tô đang chờ sẵn. Diệp Trần lên xe ngồi, đi khoảng hơn nửa tiếng thì dừng lại trước một tòa nhà lớn. Diệp Trần được người ta dẫn vào trong nhà, quần áo cô mặc vẫn còn đang ướt nhỏ giọt nhưng không có bất kỳ ai tỏ chút thái độ nào. Người đàn ông trung niên mặc âu phục ban nãy dẫn cô tới trước một chiếc bàn dài. Diệp Trần ngồi bên một cạnh bàn, cạnh bên kia có một người đã ngồi sẵn.
Người nọ mặc trường sam màu xanh, đeo mắt kính, vẻ ngoài nho nhã, tầm ba lăm, ba sáu tuổi, khá giống một tiên sinh làm nghề dạy học.
Người này có nước da rất trắng, thân thể cũng rất gầy nhưng kỳ lạ là, một người hòa nhã, lịch sự như vậy ngồi đối diện bên kia bàn lại chẳng khiến người ta thấy bất ngờ chút nào, là bởi người đàn ông này có một khí thế kỳ lạ, rất hợp người hợp cảnh.
“Có người nói với ta, Trần Kiều bị một cô gái đánh cho đái ra quần, ta vốn không tin.” Người nọ cầm một cái khăn ấm người hầu đưa tới, thong thả lau tay.
Diệp Trần cũng học theo, cầm khăn người ta đưa cho lau tay.
“Giết người xong phải biết lau tay, trông sạch sẽ thì mới đẹp được.” Người nọ nhìn Diệp Trần lau tay như đang nhìn một con mèo, mỉm cười nói nhẹ nhàng mà khách khí.
Diệp Trần làm khăn dính đầy máu, lau một hồi lâu mới nhìn thấy màu da vốn có. Đối phương mỉm cười ngồi xem, chờ Diệp Trần đưa trả khăn cho người hầu, ông ta mới tựa lưng vào ghế, cười hỏi: “Tiểu thư họ gì?”
“Tên đơn giản thôi, họ Diệp, tên chỉ một chữ Trần.”
“Từng học võ?”
“Từng học.”
“Cao thủ?”
“Không dám.”
“Muốn giết Trần Kiều?”
Diệp Trần không đáp, đối phương gật đầu, tỏ vẻ hiểu: “Chà, là muốn nổi bật ở bến Thượng Hải.”
“Mỗi năm có rất nhiều người giống như cô, đến, rồi chết hoặc là bỏ đi. Mười bảy năm trước, lúc ta đến bến Thượng Hải, cũng từng nghĩ như vậy, có điều ta khá may, vẫn còn sống tới giờ.”
Diệp Trần nghe ông ta nói chuyện, liếc mắt nhìn đồng hồ, mười giờ, không về thì sợ muộn.
Diệp Trần nghĩ, tuy công việc quan trọng nhưng dưỡng sinh cũng rất quan trọng, dung nhan xinh đẹp không thể tùy tiện hủy hoại. Vậy nên Diệp Trần nói: “Hồng gia muốn nói gì, xin hãy nói thẳng đi.”
“Địa bàn của Trần gia, ta giao cho cô.” Đối phương nói thẳng luôn, “Bắt đầu từ đêm nay, ta cho cô mượn người, mượn súng, mượn tiền, cô lấy địa bàn của Trần gia về cho ta, thay thế vị trí của ông ta, người ta nuôi giúp cô một năm, một năm sau, tiền lãi ba phần, trả cả gốc lẫn lời. Về sau, tiền thu được mỗi năm, ta lấy một phần.”
Diệp Trần không đáp vội, điều kiện này quả thực rất tốt. Cô cảm thấy không thực tế, nghĩ rồi hỏi: “Còn gì nữa?”
“Người của Trần gia, từ trên xuống dưới, không được giữ lại một ai.”
Diệp Trần ngẩn người, đối phương mỉm cười, vẫn là dáng vẻ hòa nhã kia: “Sao, không được?”
Diệp Trần mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”
“Vậy,” đối phương đứng dậy, lịch sự chào, “sau này mong được Diệp tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.”
“Kẻ hèn này họ Hồng, tên chỉ một chữ Sanh.”
“Đa tạ Hồng gia.”
Diệp Trần gật đầu, lịch sự đáp lễ. Người đàn ông mặc âu phục đi vào, tiễn Diệp Trần về.
Hai người mới dợm bước đi thì Hồng Sanh bỗng nhớ ra bèn dặn: “A Hỉ, nhớ đưa ô cho Diệp tiểu thư.”
Diệp Trần khá là bất ngờ, đối phương mỉm cười, vẫy tay: “Đi đi.”
Diệp Trần lên xe, người đàn ông mặc âu phục tự giới thiệu: “Tôi là Trương Hỉ, quản gia của Hồng gia.”
Nói đoạn, ông ta đưa cho Diệp Trần một tờ danh thiếp: “Lúc cô cần kiểm đếm người, có thể gọi điện đến Hồng phủ, tôi sẽ dẫn cô qua.”
“Cảm ơn.” Diệp Trần gật đầu, nhận tờ danh thiếp.
Ô tô bắt đầu lăn bánh, đưa Diệp Trần và Hướng Nam về chỗ ban đầu. Xuống xe, Diệp Trần và Hướng Nam đi tìm Kiều Nhất, đón tới chỗ ở của Tống Uyển Thanh.
Trên đường về, Diệp Trần bế Kiều Nhất, Hướng Nam đi một mình, họ trèo tường vào nhà, Diệp Trần thì thầm bảo: “Hướng Nam, sau này cậu nhất định không được bán đứng tôi.”
Hướng Nam gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, mạng tôi là của cô.”
Hai người vừa vào phòng, đèn liền sáng lên.
Trực giác Diệp Trần mách bảo là không xong rồi. Hai đứa nha hoàn hồi môn của cô đang đứng giữa phòng, mặt mày trông như sắp chết đến nơi: “Tiểu thư rốt cuộc đã đi… Aaaa!”
“Ai kia? Thằng bé đó là ai vậy? Tiểu thư bỏ trốn đấy ư? Đây là con của cô?”
“Không đúng, cô lấy đâu ra đứa con lớn vậy chứ…”
“Đây là thuộc hạ của tôi.” Diệp Trần bị hai người luân phiên la lên làm cho váng cả đầu, ôm đầu, rầu rĩ nói: “Nói thật với hai người vậy, về sau, tôi phải làm chuyện đại sự. Hai người nếu chịu thì phải giấu diếm giúp tôi, nếu không chịu thì tôi cho hai người tiền, hai người đi lập gia đình riêng được rồi.”
Hai nha hoàn liếc nhìn nhau, một lúc lâu sau, cuối cùng một trong hai người nói: “Xa tiểu thư, chúng en còn có thể đi đâu chứ?”
Diệp Trần yên lòng, phẩy tay: “Thôi vậy, đi ngủ đi.”
Sáng hôm sau thức dậy, Diệp Trần sắp xếp cho Hướng Nam cái chức chăm sóc sân vườn rồi đi ăn sáng, xem bộ sườn xám mới mua của mình.
Chỗ đồ cô hiện có toàn là kiểu trên áo dưới váy của triều Thanh nên hai hôm trước, cô đã tranh thủ đi đặt vài bộ sườn xám và đồ Tây, cũng nhờ vậy mà mới gặp Hướng Nam. Diệp Trần vừa xem quần áo vừa ăn cháo, còn chưa ăn xong, bên ngoài bỗng có tiếng còi xe, đứa nha hoàn tên là Lưu Thư chạy vào báo: “Thiếu phu nhân, trong nhà cho gọi cô về.”
“Gì?”
Diệp Trần ngạc nhiên, cuối cùng vẫn phải thay quần áo chỉnh tề đi sang đó.
Về tới Lục phủ thì thấy cảnh người ra kẻ vào tấp nập, ai cũng có vẻ rất vội vàng. Diệp Trần vào nhà, được dẫn tới phòng ăn, Lục tam gia ngồi bên bàn vừa ăn cơm với Lục Minh vừa thảo luận chuyện gì đó.
Diệp Trần vấn an ông cụ. Lục tam gia mời ngay cô ngồi xuống rồi nói với Lục Minh: “Dạo này con làm ra cái chuyện hoang đường như vậy thì thôi đi, chiếm được bến tàu Ngô Tùng cũng coi như con có bản lãnh nhưng sau này không được làm thế nữa. Nếu làm Hồng gia không vui thì nhà chúng ta coi như tiêu.”
Diệp Trần dỏng tai lên nghe, không nói tiếng nào.
Lục Minh ăn vội cho xong bát cháo rồi đứng dậy: “Con còn có việc…”
“Đứng lại đó!”
Lục tam gia đập bàn: “Ta còn chưa nói xong, con định đi đâu!”
Lục Minh đành phải ngồi lại, cúi đầu im re. Lục tam gia nói tiếp: “Không nói chuyện đó nữa, ta hỏi con, Uyển Thanh người ta là người con gái tốt như thế, con cưới người ta về rồi lại đưa ra ngoài ngoại ô ở là có ý gì hả?!”
Lục Minh ngước nhìn Diệp Trần. Lục tam gia cũng quay sang nhìn cô. Diệp Trần bối rối, buộc phải tỏ vẻ như rất tủi thân, sắp khóc tới nơi.
Lục Minh sốt ruột chuyển tầm mắt, Lục tam gia lại tiếp: “Hôm nay phải đón Uyển Thanh về ngay!”
“Dạ?!”
Diệp Trần suýt chút nữa cũng ố á theo, may mà kịp dừng miệng, đổi sang nói: “Cha, thực ra con ở đó… cũng rất tốt. Giờ đang là lúc sự nghiệp của Lục Minh phát triển, con không thể làm vật cản…”
“Ôi, đúng là đứa con dâu tốt!”
Lục tam gia bùi ngùi xúc động. Lục Minh không chịu nổi, quay sang nói với Diệp Trần: “Ra ngoài đi, tôi dẫn cô đi dạo một chút.”
“Thật ư?!”
Diệp Trần ra vẻ mừng ra mặt, vội bước theo Lục Minh, Lục Minh quay lưng bỏ ra ngoài, không hề đợi cô. Ra tới bên ngoài, Lục Minh đi vội: “Cô muốn làm thế nào thì cứ tự làm đi, muốn về nhà ở thì cứ về, dù sao tôi cũng chẳng mấy khi về đây.”
“Anh không ở đây thì em về làm gì?” Diệp Trần tỏ vẻ vô cùng tủi thân, nói như giận dỗi, “Chẳng thà em cứ ở lại chỗ đó cả đời cho xong!”
Lục Minh cười khẩy một tiếng: “Thế cô cứ ở tiếp đi.”
“Anh…”
“À, còn nữa,” Lục Minh cầm mũ, ngoảnh đầu lại, “hóa đơn mấy bữa trước cô mua đồ đều gửi về chỗ tôi hết rồi, sau này cô bớt tiêu một chút đi, bên tôi đang cần phải chi nhiều thứ. Nếu cô không vừa ý thì cứ việc ly hôn, tôi sẽ chia một nửa tài sản đứng tên mình cho cô, biết rồi chứ?”
Diệp Trần suýt nữa thì buột miệng đồng ý.
Nhưng nghĩ tới tính cách vốn có của Tống Uyển Thanh, Diệp Trần đành phải ngoảnh mặt đi, khóc ầm lên: “Chẳng thà anh bảo em chết đi cho rồi!”
Đợi Lục Minh đi khuất, Diệp Trần liền hào hứng quay trở về ngoại thành, bảo Hướng Nam đi dò la: “Nghe nói bến tàu Ngô Tùng đã về tay Lục gia rồi, đi xem xem sao lại thế này.”
Hướng Nam đi suốt một ngày, tối đến quay về kể cho Diệp Trần nghe khiến cô được một phen giật mình.
Tay Lục Minh này… có vẻ không giống Lục Minh trong nội dung thế giới kể cho lắm.
“Bố khỉ, sao cô dám chửi tôi!” Ba Tám nổi khùng, vứt máy chơi game đi, “Hôm nay cô mà không xin lỗi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô!”
“Tôi hỏi anh, anh có thấy nhân vật phản diện của mấy thế giới dạo này cực kỳ trâu bò, cực kỳ khác lạ không?!”
“Hả?” Ba Tám vò đầu bứt tai nghĩ ngợi, “Nhân vật phản diện mấy thế giới gần đây… có gì khác chứ?”
Chẳng lẽ là độ đẹp trai khác nhau?
“Không phải,” Diệp Trần giải thích, “nhân vật phản diện trước kia đều phải để tôi giúp đỡ họ thì sau đó cuộc đời họ mới thay đổi so với quỹ đạo vốn được vạch ra nhưng ở mấy thế giới gần đây, anh không thấy là bọn họ hình như đã biết tự phản kháng lại số phận rồi sao?”
“Anh xem Lục Lương đi, so với nội dung gốc, không biết là đã khác xa biết bao nhiêu.”
“Anh xem Tần Chiêu đi, không cần tôi phải ra tay, tự anh ta đã giải quyết gọn ghẽ Tần Yến Thanh.”
“Anh xem Lục Minh đi, anh ta có chút nào giống một thầy giáo đại học không?!”
Ba Tám ngơ ngác nghe nghe gật gật: “Cô nói… nghe cũng có lý ra phết.”
“Tôi hỏi anh, chuyện thế này có thể là do gì? Bug hệ thống chăng?”
“Có… có thể không nhỉ?”
Ba Tám đần mặt. Diệp Trần thấy cái hệ thống này cũng chẳng hơn gì mình, nóng ruột hỏi: “Anh không thể cho tôi một đáp án chắc chắn được à?”
“Cái này… hồi đi học hình như không có ai dạy.”
Diệp Trần: “…”
Cô nhớ ra rồi, thành tích học tập của tên AI nhà mình hình như chẳng khá khẩm gì. Ngẫm nghĩ một chốc, Diệp Trần lại hỏi: “Hay là anh đi hỏi hệ thống khác xem sao?”
“Đừng mơ tưởng nữa.” Ba Tám bùi ngùi đáp, “Trong thời gian làm nhiệm vụ, giữa các hệ thống không thể trao đổi với nhau, phải đợi tới lúc vào không gian trung chuyển mới được.”
Trong lúc Diệp Trần và Ba Tám đang bàn luận về nhân vật phản diện thì Lục Minh cũng đang trò chuyện với 666.
Sau khi chiếm được bến tàu Ngô Tùng, Lục gia thực ra đã bị thương nặng, giờ cần phải có một khoảng thời gian để hồi phục. Lục Minh bèn quay ra đi tìm các miếng giáp cốt và chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Hai tháng nữa, Lục Minh sẽ quen Trần Song Song, trong tay Trần Song Song có đầu mối quan trọng về giáp cốt, trong thế giới gốc, Lục Minh tìm mua được giáp cốt văn có một phần là nhờ Trần Song Song.
Nhưng cụ thể là đầu mối gì thì Lục Minh không biết, giờ anh ta chỉ còn nước tiếp tục chờ đợi.
Vừa lục tìm đồ trong tiệm đồ cổ, Lục Minh vừa trò chuyện luyên thuyên với 666: “Cô có thể thăng cấp không?”
“Có thể. Chỉ cần kí chủ không ngừng làm nhiệm vụ là được.”
“Sau khi thăng cấp sẽ có thêm nhiều kỹ năng mới chứ?”
“Tôi không biết, tôi đã thăng cấp bao giờ đâu.”
“Cô không hỏi chuyện những hệ thống từng thăng cấp rồi à?”
“Trong lúc làm nhiệm vụ, cấm các hệ thống trao đổi với nhau.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, trên thực tế, trong thời gian làm nhiệm vụ, giữa các hệ thống với nhau, giữa những người làm nhiệm vụ với nhau, cũng giống như cuộc đi săn trong rừng rậm tối tăm vậy, không ai biết đối phương và nhiệm vụ của đối phương có phải là ở phía đối địch hay không, nếu anh để lộ thân phận và mục tiêu của mình trước thì cũng giống như thắp đèn trong rừng, để lộ vị trí của bản thân, sẽ dễ dàng bị những kẻ nấp trong rừng hạ gục.”
“Cách tốt nhất để bảo vệ mình chính là tất cả cùng che giấu, cho tới khi kết thúc nhiệm vụ, chúng tôi sẽ có một chỗ nghỉ ngơi ẩn danh để đảm bảo khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần.”
Lục Minh gật đầu: “Cô thuộc bài đấy.”
“Đều là kiến thức căn bản cả thôi, AI nào không biết mấy thứ này chắc đều bị hủy diệt nhân đạo cả rồi.”
Thầy giáo: “Thế giới tàn nhẫn lắm các em ạ!! Không chăm chỉ học hành sẽ bị hủy diệt nhân đạo!!”
Ba Tám: “Tôi không tin, tôi cảm thấy thế giới này tốt đẹp vô cùng.”
666: “Ôi đồ ngốc ngây thơ.”
Ba Tám: “Chao ôi, tôi thà bị hủy diệt nhân đạo chứ không muốn tiếp tục kiếp sống bi thảm như vậy!”
666: “Ha ha.”
(kỳ thi tốt nghiệp)
Thầy giáo: “Sau cuộc thi này, những ai không đủ tiêu chuẩn đều sẽ bị đào thải.”
Ba Tám: “666, đây chắc là lần ngồi cùng bàn cuối cùng của chúng ta rồi, sau này cậu hẳn sẽ rất ưu tú. Tạm biệt.”
666: “Ờ.”
Đang lúc làm bài thì hệ thống bỗng nhiên bị tê liệt toàn bộ. Thi xong, Ba Tám khoan khoái đi tìm 666.
Ba Tám: “666, may mắn trời cho rồi!! Vừa rồi, sau khi hệ thống tải lại thì tự dưng có bài kiểm tra của người khác hiển thị trên màn hình của tôi, tôi đã tung hết sức lực từ thủa hồng hoang ra chép lại toàn bộ các câu đã trả lời đấy!!”
666: “Ờ. Vậy là cậu không lo bị hủy diệt nữa rồi.”
Ba Tám: “Ha ha ha lỡ sai thì sao nhỉ?”
666: “Không đâu.”
Sau này, Ba Tám phát hiện, những câu có đáp án kia, thực sự không sai một câu nào.
Vậy là, Ba Tám với thành tích đầu bảng từ dưới đếm lên, đã tốt nghiệp thành công.