Trong phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mộc Nhiêu Nhiêu chậm rãi thu hồi cái tay đang nắm lấy lưng quần lại, vì căng thẳng nên bàn tay nắm chặt lại ở giữa không trung, để xác định lại giọng nói vừa rồi nghe được không phải là ảo giác của mình.
Đầu của Mộc Nhiêu Nhiêu giữ nguyên tư thế nghiêng sang bên trái, nhẹ giọng hỏi: “Giáo chủ? Ngài tỉnh rồi à?”
Sầm Không nằm ở trên giường chậm rãi ngồi dậy: “Tỉnh rồi.”
“À.”
Mộc Nhiêu Nhiêu cứng ngắc đứng người dậy: “Ta thấy áo choàng dài của ngài đã ướt sũng rồi nên muốn thay cho ngài một chiếc áo choàng khác.”
“Không có ý gì khác cả.” Mộc Nhiêu Nhiêu sợ Sầm Không sẽ hiểu lầm nên vội vã nói thêm một câu.
“Vậy à?”
Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Là ảo giác của nàng sao, tại sao nàng lại cảm thấy giọng điệu của Sầm giáo chủ dường như có chút tiếc nuối vậy?
Chắc hẳn là nàng đã quá sợ hãi nên đã sinh ra ảo giác rồi.
“Vậy giáo chủ à, ngài thay quần áo trước đi, ta đi ra ngoài trước.”
Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy xấu hổ, hoàn toàn không nhìn vào nơi không nên nhìn, nhanh chóng rời khỏi phòng sau đó tiện tay đóng cửa phòng lại.
Sầm Không ngồi dậy trên chiếc giường lò với chiếc quần bị kéo xuống một nửa, đôi mắt nhìn chằm chằm lấy cánh cửa đóng chặt ấy.
Haiz, tỉnh dậy hơi sớm rồi, đáng lẽ ra nên giả vờ ngất xỉu thêm lát nữa.
Sầm giáo chủ chậm rãi đi xuống giường và thay quần áo, tâm trạng có chút hối tiếc.
Bên ngoài nhà, Mộc Nhiêu Nhiêu đã lấy chiếc áo choàng mà mình đã phơi khô ở trong sân vào, nhanh chóng thay xong ở nhà bếp.
Với tính tình quái gở kỳ lạ của Sầm Không, khi phát hiện ra mình chưa được sự cho phép đã kéo quần của hắn xuống, không nổi nóng thì cũng phải quát mắng nàng mới đúng, nàng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nheo mắt lại: Cút!
Đúng là kỳ lạ, lại có thể không nổi giận dù chỉ một chút mà phản ứng còn ôn hoà như thế.
Có phải là thấy trong người không khoẻ không? Hay là do ngâm trong nước quá lâu nên đã cảm lạnh rồi?
Đốt củi lên, Mộc Nhiêu Nhiêu nấu một nồi canh gừng. Đợi Sầm Không thay quần áo xong thì hai người họ sẽ mỗi người một bát để giải cảm.
Khi nước vừa mới sôi thì cánh cửa trong phòng đã được đẩy ra.
Nghe thấy tiếng, Mộc Nhiêu Nhiêu quay người lại: “Giáo chủ, ta đã nấu một nồi canh gừng, ngài vẫn còn thấy khó chịu không? Có cần…” Khi bắt gặp lấy ánh mắt của Sầm Không, những lời mà Mộc Nhiêu Nhiêu chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng.
Không ổn, rất không ổn.
Sầm Không đang ở trước mắt đúng là Sầm Không, từ đầu đến chân, không hề có chút thay đổi nào cả, trên đầu ngón tay vẫn còn để lại những vết thương đã đóng vẩy cách đây vài ngày.
Nhưng khí chất trên toàn thân hắn đã thay đổi, nhất là đôi mắt đó.
Mãi cho đến trước khi hắn ngất xỉu bên bờ sông, ánh mắt của Sầm Không vẫn mang theo sự trêu chọc và chế giễu, là một giáo chủ cọc cằn không ai dám động đến.
Mà Sầm Không của lúc này, một đôi mắt mang theo sự bình tĩnh trong lạnh nhạt, hắn yên lặng đứng ở đấy, nhưng lại mang theo cảm giác tồn tại khiến người khác không thể nào phớt lờ đi.
Mộc Nhiêu Nhiêu chợt hiểu rõ, Sầm Không quả thực là Sầm Không, chẳng qua là hắn có lẽ đã khôi phục lại ký ức rồi.
Khi hắn vừa nãy tỉnh dậy thì đã nhớ ra rồi sao?
Mộc Nhiêu Nhiêu chớp mắt, nàng không chắc chắn hỏi: “Giáo chủ, ngài đã nhớ ra hết rồi sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn luôn quan sát hắn, nhưng nàng không thể nhận ra được điều gì cả… Sầm Không ban đầu cái gì cũng đều hiện rõ trên mặt, cũng không cần phải xem vẻ mặt của hắn, hắn nhướng mày lên thì đó chính là sắp tức giận.
Nhưng Sầm Không của lúc này, mặt mày vô cảm, cửa sổ tâm hồn giống như một vũng nước tù, Mộc Nhiêu Nhiêu đã quan sát nửa ngày trời cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Nàng không khỏi có chút hoài niệm Sầm Không đơn giản dễ hiểu khi xưa.
“Ngài, muốn quay về sao?”
Sầm Không đương nhiên là phải quay về rồi, hắn đã bế quan hai năm, có rất nhiều người trong giáo mà hắn gần như sắp quên mất họ trông như thế nào rồi.
Thấy Sầm Không gật đầu, Mộc Nhiêu Nhiêu ngừng lại một lát rồi nói: “Vậy ngài đã thu dọn hành lý chưa?”
Sầm Không nhớ đến một thùng cá mà hắn câu được vẫn đang ở bên sông, nếu đi thì cũng phải ăn cá xong mới đi.
Nhưng Mộc Nhiêu Nhiêu lại hiểu lầm suy nghĩ của Sầm Không, cho rằng hắn không có gì muốn đem đi gì cả. Cũng đúng, những thứ mà Sầm Không đã mua sau khi đến đây chắc chắn không thể sánh bằng với những thứ hắn vốn có, không muốn đem đi cũng là điều rất bình thường.
Lúc đó nàng đã nói rằng làm nhiều bộ quần áo như thế để làm gì chứ, khi trở về cũng sẽ không mang đi.
Mộc Nhiêu Nhiêu không khỏi có chút buồn khi nghĩ đến Sầm Không lần này thực sự phải rời đi rồi. Trước giờ cũng chỉ có một mình nàng sống ở núi sau, trong nhà lại có thêm Sầm Không, có một người có thể nói chuyện cùng mỗi ngày đúng là rất tuyệt.
Mộc Nhiêu Nhiêu có chút buồn bã hỏi: “Ngài đi ngay bây giờ à?”
Sầm Không không biết tại sao tâm trạng của nàng lại buồn bã như thế, là do đói bụng à?
Hắn chắc chắn sẽ không một mình trở về, nếu có về thì cũng sẽ đưa cả Mộc Nhiêu Nhiêu theo.
Thế là, Sầm Không nói: “Ăn xong cá rồi mới đi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: …
Sắp rời đi rồi cũng không quên ăn, đây đúng là Sầm Không mà nàng quen biết…
Mộc Nhiêu Nhiêu định một mình đi lấy cá về, để Sầm Không ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Sầm giáo chủ cứ khăng khắng muốn đi cùng nàng.
Nhớ đến tinh thần vui vẻ khi đang câu cá của Sầm Không trước đó, có lẽ hắn vẫn còn muốn câu cá thêm một lát nữa?
Nhưng điều mà Sầm Không nghĩ lại là một thùng đầy ắp cá không hề nhẹ chút nào, ngay cả khi Mộc Nhiêu Nhiêu có thể nhấc được đồ hơn một trăm cân thì hắn cũng không thể để nàng vác nó về được.
Vì vậy, khi Sầm giáo chủ lao đến xách thùng gỗ trước, Mộc Nhiêu Nhiêu đã rất kinh hãi.
Tiếc rằng Sầm giáo chủ không có cảm xúc nào trên mặt cả, Mộc Nhiêu Nhiêu không thể nào có được bất kỳ thông tin hiệu quả nào từ trên khuôn mặt của hắn.
Không ngờ rằng Sầm giáo chủ cũng là một người rất lịch thiệp. Có phải cảm thấy mình đã bóc lột nàng quá mức khi đang trong thời gian mất trí cho nên muốn bồi thường cho nàng hay không?
Sau khi về nhà, Mộc Nhiêu Nhiêu bắt đầu xử lý cá, cạo vảy mổ bụng. Nàng vừa tóm lấy một con cá, muốn làm ngất nó thì Sầm giáo chủ đã vén tay áo dài lên, bước tới nói: “Để ta.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: Hả?
Sầm Không tay trái tóm lấy con cá, duỗi tay phải ra, trông hắn chỉ vỗ nhẹ vào thân con cá, một con cá sống động đã ngừng vẫy, chiếc đuôi rũ xuống, miệng cá mở ra, con cá đã ngất lịm rồi.
Sầm giáo chủ hết con cá này đến con cá khác, trong vòng chưa đầy một phút thì cả thùng cá đều đã nề nếp nằm im rồi, khiến cho Mộc Nhiêu Nhiêu trố mắt đứng nhìn.
Sầm Không: “Tiếp theo phải làm gì?”
Công việc tiếp theo làm sao có thể để hắn ra tay chứ, Mộc Nhiêu Nhiêu vội vã nói: “Tiếp theo để ta làm là được rồi, giáo chủ, ngài đi nghỉ ngơi đi.” Trong lòng thầm nghĩ, nếu ngài muốn báo đáp ta thì không cần phải lãng phí ở nơi nhỏ xíu như vậy. Thứ gọi là ân tình này sẽ dùng hết đấy.
Sầm giáo chủ nhìn chằm chằm lấy nàng bằng đôi mắt trắng đen rõ ràng, nói: “Những thứ này nên do ta làm.”
Đây là có ý gì? Mộc Nhiêu Nhiêu nhận ra điều gì đấy có chút khác thường từ ánh mắt và giọng điệu của Sầm Không.
Nàng cảm thấy là do mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, dưới ánh mắt chăm chú của Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu chỉ có thể hai tay dâng cá lên: “Vậy ngài làm đi.”
Trong quá trình hướng dẫn Sầm Không xử lý cá, Mộc Nhiêu Nhiêu luôn cảm thấy ánh mắt của Sầm Không nhìn nàng có phải quá chăm chú rồi không, đôi mắt không có nhiệt độ gì nhiều ấy, giống như động vật có phản ứng không mấy nhạy bén đang quan sát lấy con mồi của mình.
Nhìn đến mức Mộc Nhiêu Nhiêu sởn tai gai ốc, nhịp thở cũng tăng nhanh lên.
Trong lúc hầm cá thì Sầm Không bắt đầu thu dọn hành lý của hắn.
Ngoài sự suy đoán của Mộc Nhiêu Nhiêu, Sầm Không gói hết tất cả các bộ quần áo mà hắn đã mặc trong khoảng thời gian này vào trong hành lý, thậm chí đến cả túi thảo dược đuổi muỗi và túi hỗ trợ giấc ngủ treo ở đầu giường hắn cũng không quên đi, gói hết tất cả lại.
Những thứ mà Mộc Nhiêu Nhiêu làm cho hắn, Sầm Không đương nhiêu đều sẽ mang đi.
Sau khi gói vào trong hành lý, cả căn phòng đều trở nên trống rỗng. Trong bất giác, những dấu vết sinh hoạt của Sầm Không ở đây đều đã rải đầy khắp căn phòng này.
Mộc Nhiêu Nhiêu cũng đã hình thành một khuôn mẫu suy nghĩ nhất định, như thể khi nàng đẩy cửa phòng ra thì Sầm giáo chủ chắc hẳn đang ngồi thiền trên giường lò vậy.
Sầm Không đưa mắt nhìn xung quanh, những thứ nên gói thì hắn đều đã gói vào trong hành lý rồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Mộc Nhiêu Nhiêu cũng nhìn ra ngoài theo ánh nhìn của hắn: “Giáo chủ?”
Sầm Không chỉ vào chiếc dù che nắng ở trong sân và nói: “Mang cả thứ này đi.” Cái này cũng do chính tay Mộc Nhiêu Nhiêu làm cho hắn, đương nhiên cũng phải mang về.
Mộc Nhiêu Nhiêu: … Không chê nặng sao?
Sầm Không nhìn sang Mộc Nhiêu Nhiêu ở bên cạnh rồi hỏi: “Nàng không có thứ để mang đi sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu chưa kịp phản ứng lại, hai giây sau mới ý thức được Sầm Không đang hỏi nàng.
“Ta ư?”
Sầm Không: “Đúng.”
Tại sao nàng phải thu dọn hành lý?... Ý của Sầm Không là muốn đưa cả nàng trở về sao?
Sầm giáo chủ gật đầu: “Không mang theo cũng được.” Sau khi về đến giáo hội, hắn mua lại cho nàng cũng được.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ý của ngài là ta sẽ cùng Sầm giáo chủ về trong giáo hội sao?”
Sầm Không quan sát lấy vẻ mặt của nàng và nói: “Nàng không muốn sao?”
Cũng không thể nói là không muốn, lý do ban đầu nàng dọn đến núi sau chính là vì tỷ của nàng, Mộc Thải Thải cứ luôn ép nàng phải nổi trội vượt bậc, lần lượt giới thiệu cho nàng từng công việc hoàn toàn không phù hợp với nàng.
Nàng vì muốn yên tĩnh nên mới dọn đến núi sau, trồng trọt và chăn nuôi gà vịt.
Nhưng việc tự bản thân nàng dọn về trong giáo hội với việc Sầm Không đưa nàng về trong giáo hội thì cách đối xử chắc chắn sẽ khác nhau. Kể từ lúc bắt đầu khôi phục lại ký ức, thái độ của Sầm giáo chủ với nàng cũng rất thân thiện, không hề tỏ ra dáng vẻ giáo chủ chút nào.
Hơn nữa, có Sầm giáo chủ làm bia đỡ đạn thì tỷ của nàng không thể cứ ép nàng vươn lên được nữa.
Mộc Nhiêu Nhiêu do dự hỏi: “Vậy Ba Tức…”
Khi Sầm Không nghe thấy Mộc Nhiêu Nhiêu có thể hỏi như vậy thì đa phần là có ý muốn quay về rồi.
Sầm giáo chủ mặt mày thoải mái: “Ta cho phép nàng có thể nuôi trong viện.”
Nghe xem! Sân nhỏ! Giáo chủ đúng là giáo chủ, trực tiếp sắp xếp một tòa viện cho nàng luôn! Vậy thì còn gì để nói nữa chứ? Quay về thôi!
Mộc Nhiêu Nhiêu có thế nào cũng không ngờ được, tòa viện mà Sầm giáo chủ nói chính là tòa viện mà bản thân hắn ở…
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Vậy những con gà vịt và hoa màu này thì sao?”
Sầm giáo chủ: “Ta sẽ cử người đến.”
Được rồi, Mộc Nhiêu Nhiêu lập tức mỉm cười nói: “Vậy tiểu nữ cám ơn sự chăm sóc của giáo chủ rồi.”
Sầm giáo chủ vẻ mặt ung dung bình thản: “Điều nên làm.”
Niềm hạnh phúc phủ đầy trên gương mặt tươi cười của Mộc Nhiêu Nhiêu, ánh mắt của Sầm giáo chủ cũng trở nên ôn hoà hẳn đi.
Sau khi ăn cá xong, Mộc Nhiêu Nhiêu bắt đầu thu dọn hành lý, đồ của nàng nhiều hơn Sầm Không, phải mất một khoảng thời gian mới thu dọn xong.
Trong khoảng thời gian ấy, Sầm giáo chủ không một chút cáu gắt, một mình ngồi ở phòng khách uống trà, sau đấy lại pha một ly cho Mộc Nhiêu Nhiêu.
Thực ra Sầm giáo chủ muốn vào trong giúp nàng dọn dẹp nhưng hắn động đến đồ đạc của nữ nhi thì có chút bất tiện, vì vậy, hắn chỉ lặng lẽ ngồi chờ đợi trong phòng khách.
Mộc Nhiêu Nhiêu đúng là vừa mừng vừa lo với sự thấu tình đạt lý của Sầm giáo chủ.
Trong lòng đang vui mừng rằng lúc đó cứu Sầm Không đúng là đã cứu đúng rồi, thật không ngờ đấy, Sầm giáo chủ là một người biết đền ơn đáp nghĩa như vậy.
Dù cho khác xa với Sầm Không lúc mất trí nhớ nhưng có một số động tác nhỏ và thói quen vẫn không thay đổi.
Chỉ là… nàng luôn cảm thấy ánh mắt khi nhìn nàng và bầu không khí ở bên cạnh nàng của Sầm giáo chủ có chút kỳ lạ…
Nhìn đến mức nàng sắp đỏ mặt tim đập nhanh rồi.
Không còn cách nào khác, khuôn mặt tuấn tú như thế, nghiêm túc nhìn chăm chú lấy mình, muốn phớt lờ cũng không thể phớt lờ được.
Sầm Không đang ngồi uống trà ở phòng khách thầm nghĩ, có phải biểu hiện của hắn vẫn chưa đủ hay không? Nàng dường như không có bất kỳ phản ứng gì thì phải.
Sầm giáo chủ làm ra một vẻ mặt Thánh nhân cao thượng thuần khiết, trong lòng thầm nghĩ, đề nghị thành hôn đi, đã thành hôn rồi thì không thể chạy được nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Sầm Không Không, xông về phía trước! Đừng dừng lại! Cứ làm như vậy đi!