Chuyện ngày hôm nay, nhiều năm về sau hồi tưởng lại, Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn còn ở nụ cười hoài niệm.
Lúc đón tân nương, bàn tay tân lang vươn ra dưới khăn che đầu, rộng lớn, thon dài.
Bàn tay hướng lên trên, chờ đợi tân nương tử đặt tay mình lên trên đó.
Tới tận thời khắc này, Mộc Nhiêu Nhiêu mới có chút cảm giác căng thẳng của một nàng tân tương tử, vươn bàn tay nhỏ ra, còn chưa đợi nàng đặt tay lên bên trên, lòng bàn tay mở rộng của Sầm giáo chủ giống như một bông hoa ăn thịt người đang chờ đợi con mồi, năm ngón tay túm lại, trực tiếp túm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Nhiêu Nhiêu ở bên trong.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “....”
Tân lang, động tác của chàng hơi nhanh rồi đó, giai đoạn này không phải là tân nương phải tự mình đặt tay lên sao?
Lý trưởng lão ở bên cạnh làm một người câm, coi như chẳng thấy gì hết, mặt cười tươi rói chỉ dẫn tân lang dắt tay tân nương ngồi vào trong kiệu hoa.
Vừa ngồi vững trong kiệu hoa, Sầm giáo chủ liền gõ “cốc cốc” bên ngoài kiệu hoa.
Mộc Nhiêu Nhiêu hơi hé khăn che đầu ra, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Sầm giáo chủ đứng bên cạnh kiệu hoa: “Vươn tay ra đây đi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu không hiểu gì vươn bàn tay ra từ cái lỗ nhỏ nơi vách kiệu hoa, bị Sầm giáo chủ đứng bên ngoài bắt lấy, bàn tay thon dài đầy vết chai mỏng xoa nắn bàn tay mập nhỏ của Mộc Nhiêu Nhiêu, liếc mắt nhìn Lý trưởng lão.
Lý trưởng lão nghĩ trong lòng, đúng là dính nhau mà, trên mặt lại nở nụ cười cao giọng nói: “Khởi kiệu!”
Tiếng kèn, tiếng gõ chiêng cũng theo đó mà vang lên, tiết tấu nhộn nhịp vui vẻ phấn khởi tràn ngập khắp giáo Hỗn Luân ngay lập tức, tất cả đều là chữ hỷ đỏ và dải lụa đỏ rực rỡ.
Các giáo đồ ven đường đứng ở hai bên đường, khi kiệu hỉ đi ngang qua liền bốc một đống cánh hoa trong rổ tung lên trên trời, cánh hoa bay tả tả khắp nơi, các giáo đồ gào thét đầy phấn khích: “Chúc mừng đại hôn của giáo chủ, chúc giáo chủ trăm con ngàn cháu, thọ tựa nam sơn!”
Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi trong cỗ kiệu bị tiếng hét dọa cho giật nảy mình, bàn tay phải vươn ra bên ngoài kiệu vô thức túm lấy.
Sầm Không cảm nhận được tay bị túm lấy: “Làm sao vậy?”
Mộc Nhiêu Nhiêu cười gượng hai tiếng: “Không sao cả, bị dọa giật mình thôi.” Mấy từ này ai viết vậy hả? Chắc hẳn là cùng một bút tích với cái “Cung nghênh giáo chủ xuất quan” lần trước kia.
Còn nữa, thọ tựa nam sơn thì cũng thôi đi, còn cái trăm con ngàn cháu ai giải thích cho nàng chút với.
Lẽ nào bọn họ không biết rằng, một trăm đứa con này sẽ chui ra từ bụng nàng sao?
Sầm Không duy trì tư thế nắm tay với Mộc Nhiêu Nhiêu, tay phải vẫy vẫy tay với Lý trưởng lão, chỉ sang hai bên đường, cái đám giáo đồ cứ như bị tẩy não rồi vậy.
Lý trưởng lão không hiểu lắm, còn tưởng Sầm Không ghét bỏ bọn họ hét chưa đủ lớn, trong giáo đều đang truyền tai nhau rằng, từ sau khi giáo chủ xuất quan thì vô cùng thích những cảnh tượng phô trương.
Lý trưởng lão tự cho rằng mình đã hiểu, quay đầu tắt nụ cười, lông mày cau lại, quát với đám giáo đồ ở bên đường: “Chưa ăn no hả! Hôm nay là đại hôn của giáo chủ, phấn khởi lên cho ta!”
Tiếp theo đó, Mộc Nhiêu Nhiêu liền nghe thấy hàng trăm nam tử trai tráng cao giọng hô to: “Chúc mừng đại hôn của giáo chủ, chúc mừng đại hôn của giáo chủ!”
Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi trong kiệu, đầu chấn động suýt thì ngất đi.
Đám đồ đệ hô khẩu hiệu hàng trăm lần, giống như kiếp trước nàng đi tắm xông hơi, nhân viên ở cửa ở cửa gọi chín chín tám mốt lượt: “Hoan nghênh đến với Tử Bách Hợp, hai vị khách quý, xin mời đi bên này!”
May là Sầm giáo chủ lập tức hiểu ra Lý trưởng lão đã hiểu sai ý, cho một ánh mắt cùng một động tác thu tay lại, Lý trưởng lão hiểu ngay lập tức, vội vàng hét lên với đám bên đường: “Quỷ khóc sói gào cái gì! Hôm nay là đại hôn của giáo chủ, kiềm chế một chút cho ta!”
Đám giáo đồ quay sang nhìn nhau, không cho to tiếng, cũng không cho nhỏ tiếng, vậy thì hét như thế nào đây?
Cảnh tượng vô cùng kỳ dị, đám giáo đồ không dám hét hết sức, cũng không dám nhỏ giọng quá, lúc cao lúc thấp, lúc nặng lúc nhẹ, thêm cả số người bọn họ nhiều, nghe cứ như một bài hát vậy.
Nhưng chẳng phải bản tình ca thánh thót gì cả, nghe cứ như một khúc quân hành hùng tráng vậy.
Bắt đầu từ khi Mộc Thải Thải đón nàng lên kiệu, Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy, Sầm Không cứ như sợ nàng chạy mất vậy, hai tay nắm lấy nhau, tới tận khi vào động phòng, gần như là chưa bao giờ buông ra. Nàng cảm thấy lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi luôn rồi: “Giáo chủ, chàng có thể buông tay ra trước được không, ta muốn lau mồ hôi trong tay.”
Vừa mới nói xong, Mộc Nhiêu Nhiêu liền cảm thấy có một luồng gió lạnh lướt qua lòng bàn tay hai người bọn họ, mồ hôi nóng nực trong lòng bàn tay hoàn toàn được thổi khô.
Sầm Không: “Còn nóng không?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Hết nóng rồi.”
Quá trình sau đó, còn đơn giản hơn những gì Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ.
Liên quan tới việc bái cao đường, trước ngày thành thân một hôm, Mộc Nhiêu Nhiêu đã tìm Mộc Thải Thải nói rồi.
Mộc Thải Thải nghe xong cũng không từ chối, cũng không đồng ý, nhìn chằm chằm vào Mộc Nhiêu Nhiêu.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Tỷ à, tỷ đồng ý hay là không đồng ý vậy?”
Mộc Thải Thải đột nhiên thở dốc một tiếng: “Nhiêu Nhiêu, muội muốn tỷ phải chết à! Muội vừa mới nói gì cơ? Để Sầm Không lạy tỷ ấy hả? Tỷ làm cao đường của hai người? Nếu tỷ dám để Sầm Không lạy tỷ, thì tỷ thực sự sẽ đi gặp cao đường của hắn đó!”
Mộc Thải Thải thở dốc càng ngày càng mạnh, Mộc Nhiêu Nhiêu sợ nàng ấy đứt cả hơi luôn, vội vàng nói: “Thôi thôi, chỉ bái thiên địa là được rồi.”
Lại thở dốc thêm một hơi, lúc này Mộc Thải Thải mới dở sống dở chết nói: “Ừm, cứ như vậy đi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: …
Không phải tỷ còn muốn làm phó giáo chủ sao? Có chút lá gan đó thôi hả?
Hai người nắm tay nhau bái thiên địa, phu thê giao bái, không có ai dám hô hào, cũng không có ai chủ động đi lên mời rượu.
Người trong tà giáo và giáo đồ tham gia hỷ yến, không còn quá khích giống như hàng ngày, yên tĩnh ăn cơm uống rượu, chẳng giống tới uống rượu mừng chút nào cả.
Đối mặt với những khách nhân tà giáo tới tham gia hỷ yến, Sầm Không cũng không có ý định đi uống mấy chén, phu thê giao bái xong liền kéo lấy Mộc Nhiêu Nhiêu đi về phòng.
Cho dù có không hiểu gì về hỷ yến thì Mộc Nhiêu Nhiêu cũng biết làm như thế này thì không đúng lắm, kéo Sầm giáo chủ đang chỉ muốn quay về phòng.
Sầm Không khựng bước chân mình lại, đợi giáo chủ phu nhân nói.
Mộc Nhiêu Nhiêu ở dưới khăn che đầu nhỏ giọng nói: “Chàng không đi uống mấy chén sao?” Đừng nói là khách nhân, còn có nhiều giáo đồ đang ở đây như vậy.
Sầm Không liếc một vòng tất cả những người trong hỷ yến, hỏi: “Đồ ăn vừa miệng chứ?”
Không phải là âm lượng bình thường mà là chiêu thức mà Sầm Không thường dùng ở trong giáo, khí dồn đan điền, âm lượng phóng đại.
Mộc Nhiêu Nhiêu nghe ở trong tai, giống như tiếng loa ồn ào ở sân vận động vậy.
Tân lang cầm cái loa to, hỏi khách quý ở đây, cảnh tượng này thực sự quá đẹp.
Các giáo đồ vô thức cùng trả lời lại: “Tạ giáo chủ! Vừa miệng ạ!” Âm thanh chỉnh tề lại vang dội, giống như trả lời câu hỏi của thầy huấn luyện quân sự.
Sầm Không gật đầu: “Rượu có ngon không?”
Các giáo đồ: “Tạ giáo chủ! Ngon ạ!”
Sầm giáo chủ gật đầu, hỏi phu nhân ở bên cạnh: “Về phòng chứ?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “...” Nàng còn nói gì được nữa đây?
Vẫn là đừng nói gì nữa thì tốt hơn, về phòng thôi.
Ở trong phòng, Sầm Không đã dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Mộc Nhiêu Nhiêu từ sớm, với những gì hắn hiểu về Mộc Nhiêu Nhiêu, chắc hẳn nàng đã đói từ sớm rồi.
Vừa vào trong phòng, Mộc Nhiêu Nhiêu liền ngửi thấy mùi thơm của thịt cá, xông thẳng vào trong khoang mũi của nàng.
Khăn che đầu chặn lại tầm mắt của nàng, nàng ở trong khăn che đầu trừng to mắt nhìn ra bên ngoài, hình dáng màu đỏ phập phồng, nhìn cái gì cũng giống như phiên bản phóng to kì lạ của chao đỏ...
Mộc Nhiêu Nhiêu rũ mi mắt, không nhìn nữa, quá trừu tượng, nuốt ngụm nước miếng, nghĩ xem khi nào thì Sầm Không sẽ vén khăn che đầu lên.
Có phải vén khăn che đầu cần phải có gậy hỷ không?
Khi Mộc Nhiêu Nhiêu đang suy nghĩ lung ta lung tung, trước mắt sáng lên, tay phải Sầm giáo chủ cầm gậy hỷ, trên cán gậy khắc bắc đẩu thất tinh, nam đẩu lục tinh cùng phúc lộc thọ tam tinh, đám sao xẹt qua, khăn che đầu màu đỏ được vén lên.
Đôi mắt có chút giật mình, vừa ngẩng lên liền đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng kia của Sầm Không.
Sầm Không nhìn chằm chằm phu nhân mềm mại hồng hào: “Giật mình sao?”
Bình thường không cảm thấy gì, hôm nay bầu không khí khác biệt, Mộc Nhiêu Nhiêu không nhịn được tim đập nhanh, đôi mắt to chớp chớp, ánh mắt né tránh không đối diện với Sầm Không: “Vẫn, vẫn ổn.”
Ồ, xấu hổ rồi.
Dường như Sầm giáo chủ rất vừa lòng, xoay người đi tới bên cạnh bàn: “Nàng đói rồi đúng không.”
Sắc đẹp làm nàng quên mất cảm giác thèm ăn, Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn về phía thức ăn trên bàn, gà hầm, tương thịt bò, cá sông hấp... Bàn thức ăn này có hơi nhiều thịt.
Mộc Nhiêu Nhiêu liếʍ liếʍ bờ môi: “Nhiều thịt thật đấy.” Đều là những món nàng thích ăn.
Sầm Không: “Sợ nàng ăn không no.”
Đây là câu nói rất bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này, đầu óc Mộc Nhiêu Nhiêu lại bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Sao lại cho mình ăn nhiều thịt như vậy? Vì sao lại cho mình ăn no? Sợ lát nữa thể lực của mình không đủ sao, hắn tự tin quá nhỉ.
Sầm giáo chủ quan sát giáo chủ phu nhân của hắn, chỉ nhìn thấy khuôn mặt của nàng càng ngày càng đỏ, đỏ giống như sắp rỉ máu vậy, chớp đôi mắt to nói với hắn: “Chàng cho ta ăn no... là... để lát nữa ăn ta sao?”
Mộc Nhiêu Nhiêu tự mình gào thét, nàng làm được rồi, còn nói được mấy câu nói bậy bạ như vậy nữa! Không hổ là đã thành thân! Nữ thân đã có gia đình!
Sầm giáo chủ nghĩ hai giây mới nhận ra, “ăn” trong lời giáo chủ phu nhân nói là có ý gì.
Nói thật, Sầm giáo chủ thực sự không có nghĩ như vậy.
Không ngờ rằng, giáo chủ phu nhân của hắn lại cởi mở như vậy.
Sầm giáo chủ gật đầu, ừm, rất tốt, tốt lắm, hắn bình tĩnh lại cảm xúc rồi bắt đầu trở nên hưng phấn.
Yết hầu Sầm giáo chủ khẽ khàng trượt lên trượt xuống: “Đúng lúc bổn tọa cũng có ý này.”
Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩng khuôn mặt đỏ lựng lên, không cam lòng yếu thế nói: “Thể lực của ta rất tốt, ta, ta có thể bê được tảng đá mấy chục cân, thật đấy, kéo dài bốn năm giờ liền cũng được luôn.”
Sầm giáo chủ: “Phu nhân nhất định phải để bổn tọa thấy được đấy nhé.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Dễ mà dễ mà.”
Sầm giáo chủ: “Vậy phu nhân ăn cơm trước nhé?”
“Được.”
Lúc ăn cơm, Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy tầm mắt của Sầm Không cứ nhìn chằm chằm vào mặt nàng, giống như chiếu đèn thẩm vấn phạm nhân vậy. Nàng cũng không yếu thế, khuôn mặt ửng hồng nhìn lại, ăn từng miếng thịt thật to.
Sầm Không rót đầy rượu cho hai người: “Còn chưa uống rượu hợp cẩn.”
Mộc Nhiêu Nhiêu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, bưng chén rượu lên. Hình như rượu hợp cẩn không phải uống như vậy... thôi kệ, dù sao thì quá trình của bọn họ cũng kì lạ ngay từ lúc ban đầu rồi.
Sầm Không là một người hiểu rất rõ suy nghĩ của mình, bởi vậy, khi hắn khôi phục lại kí ức, rất rõ ràng một điều đó là, không được thả Mộc Nhiêu Nhiêu đi.
Hắn không sợ có nhược điểm, cũng sẽ không vô tư nghĩ rằng, đối với Mộc Nhiêu Nhiêu mà nói, ở bên một giáo chủ tà giáo như hắn sẽ không phải là một bến đỗ tốt.
Nếu như để ý điều đó, Sầm giáo chủ biết, không có ai trên thế gian này có thể cố chấp với Mộc Nhiêu Nhiêu hơn hắn.
Cho dù hắn không phải là một bến đỗ tốt, thì đã làm sao?
Sầm giáo chủ nâng chén lên: “Bổn tọa sẽ bảo vệ nàng cả một đời.” Tới tận khi sinh mệnh kết thúc.
Mộc Nhiêu Nhiêu:... Nói cái lời này đúng là! Đây là tới giai đoạn lần đầu tiên nói khoác trong hôn nhân mà!
Liếʍ liếʍ cánh môi, Mộc Nhiêu Nhiêu nói: “Ta sẽ khiến chàng hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc! Hạnh phúc hơn bất kì nam nhân nào trên thế gian này!”
Nói khoác hả, ai mà không biết chứ?
Hàng mi dài của Sầm giáo chủ khẽ động đậy: “Cạn ly.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Cạn!”
Tác giả có lời muốn nói: Chắc vợ chồng giáo chủ còn ba chương nữa là sẽ kết thúc.