Trong giấc ngủ chập chờn, Sở Hoài Nam lâm vào một giấc mộng.
Trong giấc mộng ấy, cậu lại quay về ngày còn thơ bé, phải lẽo đẽo theo mẹ chạy vạy khắp nơi.
Đó là một ngày mùa hè nọ, sau mười hai giờ trưa, ánh mặt trời nóng hổi treo trên bầu trời nướng cháy cậu đến mức chảy mồ hôi đầm đìa, ánh mắt cũng phải nheo lại vì bị ánh mặt trời đâm phải.
Cậu lại trông thấy khu biệt thự rộng ngút ngàn ấy, một thứ cảm xúc đè nén chẳng thể diễn tả bằng lời đang thúc giục cậu mau xoay người chạy đi, nhưng làm cách nào cậu cũng không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một bước.
Bàn tay khô quắt của mẹ cậu hệt như chiếc kìm sắt giữ chặt cậu lại. Cậu muốn rút về nhưng lại không thể làm được.
Cậu biết mình đang nằm mơ, muốn mau mau tỉnh dậy khỏi cái giấc mơ cũ kỹ hỏng bét này. Cậu há to miệng rống lên, nhưng không một âm thanh nào phát ra, dù sự rung động trong cổ họng rõ ràng đến cùng cực.
Trông cậu hệt như bị nguyền rủa một phép bất động, chỉ có thể bất lực nhìn khung cảnh mùa hè nát bét đó tái hiện lại trước mặt cậu.
Ánh mắt chán ghét của người đàn ông, tiếng người đàn bà khóc than cầu xin khiến đầu cậu như muốn nứt toác ra, cậu hận sao mình không thể móc luôn nhãn cầu mình ra khỏi hốc mắt cho rồi.
Trong đôi mắt đứa trẻ toát lên sự căm hận, nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Một suy nghĩ kỳ quái lạ đáng sợ bỗng nảy sinh trong lòng cậu.
Nếu như người đàn ông đó biến mất khỏi thế giới này, thì có phải những cơn mơ của cậu sẽ yên bình hơn không.
Cảnh trong mơ biến đổi, cậu lại đứng ở hành lang trường học, La Kính đang vừa chơi di động vừa đi xuống cầu thang cách đó không xa.
Thân thể của cậu như lôi kéo cậu theo, thả nhẹ hơi thở bước lên, đẩy nhẹ một cái thôi, rồi xoay gót chân, giấu người mình vào chỗ tối ngay khúc rẽ của cầu thang.
Ngoại trừ Tiếu Hi Hi, không ai nhận ra đó là do cậu làm.
Vậy thì có phải, cậu cũng sẽ có cách để người đàn ông đó biến mất không ai hay biết hay không?
Thứ cảm xúc vặn vẹo cực đoan lại mạnh mẽ chiếm thế thượng phong, trong cơn mơ, cậu không ngừng nhớ lại những khung cảnh ấy.
Cả người cậu như đang chìm sâu trong làn nước biển lạnh như băng, không ngừng chìm sâu xuống, trong nước chẳng biết là thứ sinh vật gì kéo lấy chân cậu, nước dâng qua bụng cậu, ngực cậu, rồi cổ cậu.
Ngay lúc cậu gần như chìm mất hút, thì một bàn tay duỗi về phía Sở Hoài Nam.
Bàn tay ấy trắng trẻo sạch sẽ, nhưng khi đánh người thì vừa chuẩn xác vừa thâm độc.
Bàn tay trắng nõn lướt qua mặt cậu, ánh mắt cậu đuổi theo bàn tay ấy, chậm rãi chuyển động cổ của mình.
Sau đấy, bàn tay kia cực kỳ mạnh bạo nắm lấy cổ áo cậu, sau đấy lắc lắc điên cuồng!
“Tỉnh lại đi!”
Năm phút trước Tiếu Hi Hi vẫn còn trong phòng ngủ mình, cô vốn dựa vào tinh thần lực của mình để duy trì thể lực, vậy nên không cần ngủ quá nhiều, não cô vẫn luôn tỉnh táo suốt.
Cho đến khi tinh thần lực của cô nhận ra tiếng kêu rên yếu ớt vì gặp ác mộng của Sở Hoài Nam vang lên trong phòng cậu, cô lập tức tỉnh như sáo. Nhớ đến tối nay vừa chạm mặt hai ba con nhà Tư Đồ, cô phỏng đoán hẳn là Sở Hoài Nam bị ảnh hưởng từ đó, đến mức giấc mộng mơ thấy cũng không tốt lành gì.
Tiếu Hi Hi bật dậy, mặc quần ngủ rồi leo xuống giường.
Cô vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh vật vào buổi đêm. Thế rồi Tiếu Hi Hi đẩy cửa phòng ngủ ra, hành lang yên tĩnh vô cùng, phòng ngủ chính của chú thím ở tít đằng kia, mỗi phòng đều có độ cách âm rất tốt nên bên kia hoàn toàn không nghe thấy âm thanh Tiếu Hi Hi đẩy cửa phòng dù chỉ một tiếng nhỏ.
Phòng Sở Hoài Nam không khóa trái, Tiếu Hi Hi đẩy cửa thì trông thấy ngay gương mặt dữ tợn đương giãy giụa của Sở Hoài Nam trên giường.
Tóc bị mồ hôi bết lại, vài sợi dính vào trán, hai tay cậu siết chặt chăn, móng tay dùng sức quá nhiều nên hiện lên một màu xanh trắng.
Tiếu Hi Hi đóng cửa phòng lại, nhanh chóng nhảy lên giường, năm lấy vạt áo cậu lắc lắc không ngừng!
“Tỉnh lại đi!”
Sở Hoài Nam bất ngờ tỉnh giấc, con ngươi cậu mở to, hớp lấy liên hồi từng ngụm không khí mơi mẽ, ngực vẫn còn phập phồng dữ dội.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nương nhờ ánh trăng, Sở Hoài Nam đã dần bình ổn lại tâm trạng giờ mới thấy rõ người trước mặt là ai.
Đầu cậu lúc này trống rỗng, thi thoảng vẫn còn đôi ba ký ức vụn vặt lóe qua.
Thế nhưng chúng đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, Sở Hoài Nam như một người chết chìm đang trôi dạt vô định, cậu cố sức ngồi dậy, ôm Tiếu Hi Hi vào lòng.
Tiếu Hi Hi vừa mới buông bàn tay siết lấy cổ áo cậu thì đã bị người thiếu niên ấy ôm vào lòng.
Sở Hoài Nam ôm siết lấy cô, tưởng chừng cậu dùng hết sức lực còn lại của mình mà ôm vậy. Da thịt họ cận kề, Tiếu Hi Hi thậm chí còn cảm nhận được cơ thể cậu đang run bần bật.
Cô ôm lấy cậu, học theo động tác của thím, vỗ nhẹ thật nhẹ ót của cậu, sống lưng cậu, cất giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: “Không sao rồi, giờ đã là hiện thực.”
Ngay khoảnh khắc Sở Hoài Nam mở mắt, Tiếu Hi Hi đã nhìn thấy từ trong đôi mắt ấy chứa đựng nỗi mờ mịt, bao gồm cả sát ý.
Đích của sát ý này nhắm đến ai thì không cần nói cũng biết.
Nếu như ở tinh cầu Mạc Đắc, gϊếŧ thì cứ gϊếŧ thôi, cô có cách xử lý giúp cậu.
Nhưng ở tinh cầu Lam Sắc thì khác, việc xử lý thi thể sẽ rất phiền phức. Chia nhỏ rồi vứt? Cô và Sở Hoài Nam chưa đủ tuổi lái xe, không có phương tiện giao thông thì việc che giấu thi thể rất nan giải.
Rồi còn việc ném ở đâu, vứt lúc nào, sau khi xử lý xong xuôi phải làm sao để lừa chú thím cho qua chuyện đều là vấn đề cả.
Còn một lý do cho việc cô không đồng ý đó là, vì cô đã từng “có lòng giúp đỡ” Sở Hoài Nam, nên tính cách cậu cũng đã thay đổi rất nhiều. Có hoàn cảnh bên ngoài tác động là một nhân tố, nhưng tất nhiên cũng có sự nỗ lực của chính bản thân cậu ấy nữa.
Thế mà, Tư Đồ Chấn Kinh vừa xuất hiện, suýt chút nữa đã đẩy mọi thứ về lại vạch xuất phát rồi.
Sở Hoài Nam dần dần tỉnh táo lại, nhưng cậu vẫn không buông tay, cứ thế mà ôm lấy cơ thể ấm áp của Tiếu Hi Hi.
Tiếu Hi Hi giữ tư thế quỳ trên giường lâu quá nên hơi khó chịu, bèn cất lời: “Em cho chị đổi tư thế chút được không?”
Sở Hoài Nam: “...” Câu này nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy.
Cậu thả lỏng tay.
Tiếu Hi Hi trở mình, nằm xuống cạnh cậu, học theo dáng vẻ của Sở Hoài Nam mà ôm cậu vào lòng. Sở Hoài Nam nương theo lực ôm của cô, không hề khó chịu chút nào, cứ nằm mãi trên cánh tay mảnh khảnh của cô mà nhìn lấy cần cổ thon dài của Tiếu Hi Hi.
Trong lòng vẫn còn nghi ngờ liệu có phải mình đang gặp phải một giấc mơ l*иg giấc mơ hay không.
Tiếu Hi Hi lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán cậu: “Em nằm mơ thấy gì đó?”
Tiếu Hi Hi vốn nghĩ cậu sẽ lấp liếʍ, ai ngờ Sở Hoài Nam không mất hai giây chờ đợi đã thẳng thắn nói ra: “Hôm nay em nhìn thấy ba ruột mình.”
Cậu thẳng thắn như vậy đúng là ngoài dự đoán của Tiếu Hi Hi, cô gật đầu, trông chẳng hề kinh ngạc.
Sở Hoài Nam ngẩng đầu nhìn cô, cậu học sinh cao ráo rúc mình trong vòng tay mảnh khảnh của người con gái mà lại thấy yên tâm vô cùng, cảm giác an tâm ấy khiến cậu muốn nói hết mọi thứ cho cô nghe.
Sở Hoài Nam: “Chị không tò mò là ai à?”
Tiếu Hi Hi: “Ba của Tư Đồ Chấn Nhϊếp nhỉ?”
Sở Hoài Nam bật cười: “Rõ ràng đến thế à? Ba mẹ cũng cũng nhận sao?”
Tiếu Hi Hi: “Ừm, cũng không biết họ có nhìn ra không nữa.” Cô biết được cũng là vì cô đã xem qua cốt truyện.
Nếu không, với tình huống ngày hôm nay, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng Sở Hoài Nam khϊếp sợ vì cậu trông quá giống ba con nhà Tư Đồ mà thôi…
Mái tóc mềm mại của Sở Hoài Nam khẽ cọ xát lên bả vai cô, vừa thân mật lại có vẻ dựa dẫm.
“Mẹ em…”
Sau đó, Sở Hoài Nam cất chất giọng đặc trưng của một cậu con trai, giúp Tiếu Hi Hi nhớ lại một chút cốt truyện của quyển tiểu thuyết này.
Cô đã cảm thán không biết bao nhiêu lần, tình cảm con người ở tinh cầu Lam Sắc này đúng là vô cùng phong phú.
Nếu như là tinh cầu Mạc Đắc thì sẽ không bao giờ có chuyện như thế xảy ra.
Kết hôn với bạn đời đã đủ khó khăn rồi, còn ai rảnh rỗi kiếm cháo phở bên ngoài nữa?
Số cặp vợ chồng phải nửa năm mới gặp nhau một lần nhiều vô kể, hoàn toàn không ai muốn phải tăng số lượng người mình cần đến gặp nữa đâu.
Ba của Tư Đồ Chấn Nhϊếp có “khả năng sản xuất” mạnh đến vậy, hẳn sẽ rất được tranh giành ở tinh cầu Mạc Đắc, nhưng với nhân phẩm tồi bại đó thì người muốn kết hôn với ông ta ắt sẽ là con số không, nhiều khi chắc ông ta nên làm người tình nguyện cung cấp cho kho hỗ trợ sinh sản thì hơn.
Khi Sở Hoài Nam đã giãi bày hết, trong lòng dường như đã nhẹ nhõm hẳn xuống. Giống như một chồng quần áo đã phải cõng từ rất lâu, nay đã bị cậu hung hăng quăng xuống vách đá.
Nếu đổi thành một ai khác, cậu chắc chắn sẽ không thổ lộ những chuyện này.
Nhưng người này là Tiếu Hi Hi, đúng ngay vào ban đêm khi cậu đang yếu mềm nhất nữa.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ cả.
Tiếu Hi Hi không phải là người biết an ủi, cô sờ đầu cậu một cái, đành nói: “Rồi mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Sở Hoài Nam cười đáp: “Hiện tại đã tốt lắm rồi.”
Có được một mái nhà ấm cúng, có được sự quan tâm của ba của mẹ, còn có một Tiếu Hi Hi, người mà cậu chỉ cần nhìn thấy thôi thì tâm trạng cũng có thể tốt lên ngay được.
Sẽ không một ai để ý đến xuất thân của cậu, cũng chẳng một ai nghĩ cậu là thứ dư thừa.
Sở Hoài Nam đã chịu biết bao khổ sở như thế, lang bạt lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ của mình.
Tiếu Hi Hi: “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi thôi, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi đó, mai còn phải đi học nữa.”
Sở Hoài Nam rúc vào trong lòng cô, ừ một tiếng rất khẽ.
Tiếu Hi Hi: “Em buồn ngủ chưa? Vậy thôi chị về phòng nhé.”
Sở Hoài Nam kéo lấy lớp áo gối của chiếc gối mình đang nằm, dùng giọng mũi nói: “Hi Hi, chị có thể ngủ ở đây không? Em sợ lát nữa mình gặp ác mộng lắm.” Cậu cố ý khiến giọng mình nghe như sắp khóc, bởi vì mỗi lần cậu tỏ ra yếu thế, Tiếu Hi Hi đều mềm lòng hơn nhiều.
Tiếu Hi Hi nhìn chằm chằm cậu một chút, sau đó lại nằm lên gối, tay phải chân phải nhấc chăn lên đắp cho cả hai.
“Được rồi, thế sáng mai chị về phòng.”
Tiếu Hi Hi chẳng có suy nghĩ “trai gái chung đυ.ng” gì trong đầu cả. Trong lòng cô, Sở Hoài Nam chỉ là một thiếu niên xinh xắn thôi, tuổi thật của cô có khi làm bề trên của cậu còn được.
Nhưng nằm chung chăn gối thế này thì vẫn là lần đầu tiên của Tiếu Hi Hi.
Nhiệt độ cơ thể hay hô hấp của người nọ, cô đều không ghét bỏ.
Sở Hoài Nam mừng thầm vì hiện tại trời đã tối, cậu không cần cố gắng che giấu vẻ mặt mà bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nhìn thấu tâm tư của mình.
Trong phòng im lặng được khoảng hai giây thì Tiếu Hi Hi bỗng dưng lên tiếng: “Hoài Nam à, em có muốn đi xì mũi không? Sao chị nghe như em đang sụt sịt ấy.”
Sở Hoài Nam: “... Không cần đâu.”
Tiếu Hi Hi: “Em hít về hết chưa đấy?”
Sở Hoài Nam: “...”
“Hoài Nam?” Tiếu Hi Hi cúi đầu nhìn thì thấy Sở Hoài Nam đang nhắm mắt giả vờ đã ngủ.
Nhớ đến bài báo mình từng xem hai ngày trước, đề cập đến thời kỳ dậy thì và lòng tự ái của thanh thiếu niên.
Chắc là không muốn bị người lớn bảo mình đi xì nước mũi à? Thấy mất mặt quá?
Tiếu Hi Hi tạm chấp nhận suy đoán này, đắp chăn cho cậu thật kín rồi nói: “Chúc ngủ ngon.”
Trong lòng thì nghĩ, có phải Hoài Nam sẽ nhanh chóng bị vỡ giọng không nhỉ?
Cuốn sách “Khởi nguyên của loài người” có miêu tả rằng con trai phải trải qua thời kỳ dậy thì, vỡ giọng rồi mới mọc râu.
Người ở tinh cầu Mạc Đắc không có chuyện vỡ giọng này, cho nên cô rất mong chờ.
Hai người họ ôm nhau ngủ, khi trời vừa sáng, Tiếu Hi Hi thức dậy sớm hơn thường lệ, từ từ ra khỏi phòng Sở Hoài Nam.
Một ngày mới đã bắt đầu. Cô muốn thay đồ rồi đi tập thể dục buổi sáng.
Không biết có phải tối hôm qua tâm trạng của Sở Hoài Nam vẫn chưa bình ổn lại lắm hay không mà đến rạng sáng cậu mới dần vào giấc.
Nên hôm nay cô mới không gọi cậu cùng đi tập thể dục, để cậu ngủ nhiều hơn một chút.
Thay xong quần áo và giày thể thao, Tiếu Hi Hi cứ thế duỗi người rồi chạy ra ngoài.
Bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn, trời vào đông nên ban đêm cũng kéo dài hơn. Trong sắc trời lờ mờ ấy, cô hít lấy một hơi không khí mới mẻ, chạy chầm chậm.
Lúc chạy bộ, cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Tư Đồ Chấn Kinh.
Trong nguyên tác, Tư Đồ Chấn Kinh nhận ra Sở Hoài Nam lúc cậu đến trường, rồi đưa cậu một khoản tiền, tiếp đến là một chuỗi sự việc diễn ra đã đẩy nhanh quá trình hắc hóa của Sở Hoài Nam.
Vậy nên Tiếu Hi Hi quyết định trước khi để ông ta tiếp cận Sở Hoài Nam, cô phải bóp chết mọi manh nha từ trong trứng nước.
À, không nên nói là bóp chết, mà phải là nhổ cỏ tận gốc mới đúng.
Tác giả có lời muốn nói: Trong câu chuyện này, mắc xích cuối cùng khiến Sở Hoài Nam bị hắc hóa cuối cùng cũng đã được gợi mở.
Ngày hôm qua có độc giả hỏi về vấn đề hắc hóa của Sở Hoài Nam. Nếu như không gặp được Tiếu Hi Hi, thì dựa theo tiến trình phát triển của nguyên tác: có người chị họ lạnh nhạt, môi trường học tập hỏng bét, ba ruột tiếp cận mình với ý định chẳng tốt lành gì, còn cả việc thay người khác nuôi con… Sau khi trải qua một chuỗi sự kiện diễn ra sau đó, Sở Hoài Nam mới hắc hóa.
Còn bây giờ, chỉ là một đứa nhóc đáng yêu dễ dàng nghĩ đến những vấn đề cực đoan thôi.