Dưới sắc mặt xám ngắt của chủ tiệm pizza, Tiếu Hi Hi thỏa mãn vỗ bụng rồi dùng gương mặt tha thiết nói với ông chủ: “Con cảm thấy bản thân vẫn có thể thử thách ăn năm chiếc bánh pizza mười hai inch trong vòng ba mươi phút đó chú. Chú có thể cho con thêm một chiếc được không?”
Ông chủ nghe thế thì trán nổi gân xanh, ông ấy hít một hơi thật sâu, cứng cổ nói: “Không cần, chú đã biết thực lực của cháu rồi, nên ăn xong thì mời đi khỏi.”
Cũng chẳng thể trách ông chủ tức giận, một tuần trước Tiếu Hi Hi đã đến đây. Lần đó vẫn còn khiêm tốn chỉ ăn hai chiếc. Không ngờ tuần này, cô cùng Polka ăn hết sáu chiếc.
Trong lòng ông chủ gầm thét: Thật đúng là biết cách bóc lột mà! Cũng không sợ ăn hết vốn của người ta! Cô cũng đến mấy chỗ khác ăn đi không được sao!
Dường như không nhìn thấy ông chủ đang tức giận, Polka chỉ vào Đồ Hoan Hoan và bảo: “Chú đừng hối, cô ấy còn chưa ăn xong.”
Trước đó, Đồ Hoan Hoan nhìn thấy hai người Tiếu Hi Hi và Polka trình diễn tiết mục “khí nuốt sơn hà”, còn bản thân cô ấy chỉ mới ăn hai miếng nhỏ.
“Tớ xong ngay đây.” Không muốn mọi người đợi lâu, Đồ Hoan Hoan liều mạng nhét đồ ăn vào trong miệng.
“Đừng gấp gáp, dù sao phần này của cậu cũng tính tiền mà, cứ từ từ ăn.” Polka đưa ly nước cho cô ấy: “Uống nước.”
Đồ Hoan Hoan ăn từng ngụm từng ngụm, cô ấy cầm ly nước rồi uống một hớp, nói: “Cảm ơn.”
Polka: “Đừng khách sáo, cậu ăn không hết thì tôi ăn giúp cho.” Ánh mắt của anh ta chưa từng rời khỏi miếng pizza.
Đồ Hoan Hoan: “…”
Sở Hoài Nam ăn cũng chẳng chậm, tướng ăn của cậu cực kì tao nhã, một miếng pizza rồi một ngụm nước. Nhai không phát ra tiếng động cũng chẳng lộ hàm răng, động tác ưu nhã giải quyết hai chiếc bánh pizza, đợi đến khi chú ý tới cậu thì cậu đã dùng khăn ướt lau tay.
Rốt cuộc bữa ăn này chỉ tốn tiền ăn của một mình Đồ Hoan Hoan.
Đồ Hoan Hoan rất ngại ngùng nói xin lỗi, Tiếu Hi Hi khoát tay đáp: “Bốn người chia nhau một phần, không mắc đâu. Ông chủ à, lần sau chúng con lại đến.”
Ông chủ nghiến răng nói: “Hoạt động này sẽ kết thúc trong vòng hai ngày nữa.” Đến lúc đó, mấy đứa này phải tốn tiền!
Tiếu Hi Hi: “Đến ngày nào? Chúng con lại đến ăn một lần nữa.”
Ông chủ: “…”
Cơm nước xong xuôi, Polka đưa Đồ Hoan Hoan về nhà. Lúc thấy cô ấy bước vào cửa sắt lớn nhà Tư Đồ, anh ta đi đến một nơi kín đáo, nhón chân nhảy lên mái nhà rồi bắt đầu nhảy vọt qua từng sân thượng của tòa cao ốc. Chẳng mấy chốc đã trở về căn nhà một phòng ngủ, là một căn phòng mà Tiếu Hi Hi đã thuê cho anh ta.
Mỗi tháng Tiếu Hi Hi sẽ cho anh ta tiền tiêu vặt. Bên cạnh đó, Polka tham gia các cuộc thi đua học tập, thi thoảng thay đổi ngoại hình để làm “việc đen”. Tất cả cộng lại cũng đủ để anh ta tiêu xài. Ngoài bộ đồng phục, Polka cũng chỉ có một bộ quần áo thoải mái, mỗi ngày vừa về đến nhà lập tức biến trở về hình thái vốn có, ngoài ăn cơm thì anh ta chẳng tiêu tiền vào chỗ nào khác.
Đi ra ngoài bằng đôi chân nên ngay cả giao thông công cộng cũng chẳng cần.
Đây chính là đại diện cho việc tiêu thụ thấp lượng cacbon, tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường.
Ngày hôm sau, mấy người lên lớp giống ngày thường.
Trước cổng trường, La Kính mặc chiếc áo khoác to dày. Bởi vì đứng một thời gian dài, gió thổi xuyên qua lớp áo khoác khiến cậu ta cóng đến mức giậm chân nhưng vẫn trông mòn con mắt đợi chờ.
Khi cậu ta nhìn thấy bóng dáng phía xa xa dần đi tới thì chợt giật mình, toàn thân lập tức ấm lên.
Cậu ta sửa cổ áo và vạt áo khoác, thầm muốn bản thân nhìn ngầu hơn.
Ai ngờ, Tiếu Hi Hi chẳng thèm liếc nhìn lấy một lần. Cô cắn khoai lang nướng trong miệng lướt qua cậu ta đi vào trường.
La Kính sửng sốt, theo bản năng nhìn Sở Hoài Nam đi phía sau Tiếu Hi Hi, dùng khẩu hình hỏi cậu: “Cậu có đưa thư cho cô ấy không?”
Sở Hoài Nam liếc nhìn Tiếu Hi Hi ở phía trước và khẽ gật đầu, hai tay xòe ra tỏ vẻ bất lực tựa như đang nói tôi đưa giúp cậu rồi nhưng chị ấy mặc kệ.
Nếu nói người khác nhận được thư tình mà không phản ứng thì La Kính chẳng tin.
Nhưng nếu người này là Tiếu Hi Hi thì hoàn toàn không khó lý giải.
Không ai biết rõ Tiếu Hi Hi lạnh lùng và tàn nhẫn nhường nào với những kẻ và việc mà cô phớt lờ bằng La Kính. Dù sao Tiếu Hi Hi cũng từng “tự tay” dạy dỗ cậu ta.
Tiếu Hi Hi mặc kệ, không quan tâm như vậy đã nói rõ lên điều gì? Nói rõ cô hoàn toàn không có ý gì với cậu ta cả!
Thế là dưới cái rét lạnh sáng mùa đông này, mối tình đầu vừa chớm nở của La Kính “đùng đùng” một tiếng đã nát thành mảnh vụn. Gió lạnh thổi qua khiến cậu ta không nhịn được mà bọc mình trong áo khoác.
Cả người La Kính như đóa hoa vàng bị sương đông làm cho tnên ỉu xìu, cậu ta miễn cưỡng nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Sở Hoài Nam: “Tôi… một lát nữa tôi mời cậu ăn thịt nướng.”
Sở Hoài Nam mỉm cười trấn an, vừa hay Tiếu Hi Hi ăn xong khoai lang nên gọi cậu: “Hoài Nam, em làm gì vậy?”
“Không có gì, em đang tìm khăn ướt.” Thuần thục lấy khăn ướt từ trong cặp ra, Sở Hoài Nam không chê cười bàn tay dính nhớp vì ăn khoai lang mà kéo Tiếu Hi Hi đi vào dãy lớp học.
Vừa lên lầu thì hơi nóng đã xông tới trước mặt, Sở Hoài Nam lấy một tờ khăn ướt cẩn thận lau tay Tiếu Hi Hi, thậm chí kẽ móng cũng chẳng bỏ sót.
Tiếu Hi Hi đã quen được hầu hạ từ lâu, mười ngón tách ra để mặc cậu lau.
“Lúc nãy em nói gì với La Kính vậy?” Tiếu Hi Hi hỏi.
Động tác trên tay cậu vẫn không ngừng, cười nói: “Cậu ta muốn mượn vở em chép bài.”
Tiếu Hi Hi: “Đừng quan tâm cậu ta.”
Sở Hoài Nam gật đầu: “Em từ chối rồi.”
Từ thái độ đến giọng điệu không hề có dấu vết nói dối, ngược lại vừa từ tốn vừa chân thành. Tiếu Hi Hi im lặng nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu.
Sở Hoài Nam cố ý thả chậm động tác, tay trái di chuyển, nâng bàn tay Tiếu Hi Hi lên, sự ấm áp từ lòng bàn tay kề vào nhau. Tay phải từ từ xoa vết tích trên tay, cậu vô cùng mê muội loại động chạm da thịt như vậy.
Trong lòng cậu hiểu rõ từ trước đến nay bản thân chưa từng thay đổi, vẫn luôn ti tiện như thế.
Cậu biết rõ với “quan hệ thân thuộc” hiện tại của hai người thì tất cả vọng tưởng của bản thân đều là dị thường, thế tục không dung thứ.
Nhưng phải thì đã làm sao? Cậu hoàn toàn mặc kệ.
Cho dù bọn họ có là chị em họ thật thì cậu cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình. Ánh mắt và suy nghĩ của người đời trong mắt cậu chẳng đáng một xu.
Cậu chỉ để ý đến một người, đó chính là Tiếu Hi Hi.
Huống hồ hai người vốn dĩ không có quan hệ máu mủ, thậm chí Tiếu Hi Hi có phải một “người” hay không còn chưa biết.
Điều cậu có thể làm là luôn đối xử tốt với cô, ngăn chặn tất cả những ai muốn tiếp cận cô dù phải bất chấp mọi thủ đoạn.
Thậm chí cậu còn lén suy nghĩ nếu bên cạnh cô chỉ có một mình cậu thì tốt biết mấy.
Sở Hoài Nam không ngờ rằng mọi hành động của mình đã bị Polka uống sữa canxi AO gần đó nhìn thấy.
Polka: Nhân loại này không những nói dối giáo sư Gritt mà còn ngụy trang.
Polka và Hi Hi Gritt nhạy cảm giống nhau ở một số điểm. Anh ta có thể cảm nhận rõ nội tâm u ám của Sở Hoài Nam.
Trước mặt Tiếu Hi Hi, Sở Hoài Nam sẽ che giấu nội tâm của mình, một nội tâm giống như hòn than đang cháy bị dập tắt nhưng vẫn le lói chút ánh lửa.
Chẳng biết tự bao giờ mà bị một cơn gió thổi cháy bừng lên.
Polka cảm thấy tính cách bên trong và bên ngoài của cậu ta hoàn toàn trái ngược tựa một khối pha lê, bên trái lửa cháy hừng hừng, bên phải lại kết băng lạnh. Một khi vượt qua mức độ nào đó thì pha lê sẽ nổ tung mang theo hiểm nguy.
Vậy nhưng, loại mâu thuẫn kiều này đối với những người dân thiếu thốn tình cảm trên tinh cầu Mạc Đắc thì lại rất hấp dẫn.
Đồ Hoan Hoan thì hoàn toàn ngược lại, cô ấy yếu ớt như một đóa mây kẹo đường tung bay, thật sự vô hại.
Polka sẽ không giấu giếm Tiếu Hi Hi về những chuyện anh ta biết trên tinh cầu Lam Sắc.
Vì thế, buổi giải lao giữa trưa trên sân trường, Polka dùng tinh thần lực trong đầu kết nối với Tiếu Hi Hi. Anh ta trình bày rõ ràng, khách quan mọi chuyện, không thêm bất kì suy nghĩ chủ quan nào cho Tiếu Hi Hi nghe.
Tiếu Hi Hi bình thản chơi thể thao, trong đầu lại trả lời: “Tôi biết rồi.”
Một lát sau, Tiếu Hi Hi lại truyền lời: “Anh cứ làm như không thấy chuyện này đi.”
Nghe câu nói này, Polka chợt dừng hoạt động.
Anh ta bỗng dừng lại, hành động này rất nổi bật trong đội ngũ đang hoạt động nhịp nhàng, chủ nhiệm lớp nhanh chóng phát hiện ra.
Cậu ta bỗng nhiên ngẩn ngơ ở đó như bức tượng David chơi bowling.
Chủ nhiệm lớp hét phía sau: “Polka! Nhanh chóng tập thể dục đi! Nghĩ gì thế!”
Đúng là Polka đang suy nghĩ, anh ta nghĩ mãi cũng chưa hiểu, tại sao rõ ràng Sở Hoài Nam có hành vi lừa gạt Tiếu Hi Hi nhưng cô lại không truy cứu.
Như vậy không giống Hi Hi Gritt chút nào.
Lúc Hi Hi Gritt là thượng tướng, nếu người nào dám cả gan nói dối thì cô tuyệt đối chẳng nương tay. Bất luận là kẻ thù hay cấp dưới của mình.
Đặc biệt Polka vẫn còn nhớ rõ, có một lần phân đội nhỏ quân viễn hành kiểm tra đường phi thuyền theo thông lệ thì một trong số đó bị hải tặc vũ trụ đánh cướp. Trải qua một phen giao chiến, bọn họ chỉ bắt được một tên cướp sống sót, ngay lúc đó thượng tướng quân A – Hi Hi Gritt đến thẩm vấn.
Làm trợ lý thẩm vấn, đến tận bây giờ, khi Polka nhớ lại vẫn còn thấy run sợ.
Cô từng nói: Người lớn dặn cậu không được chơi dao nhưng cậu nào nghe, chỉ khi sơ ý, bị dao cắt trúng tay làm bị thương và cảm nhận cơn đau thì cậu mới nhớ kỹ.
Thẩm vấn cũng giống vậy, vô cùng trôi chảy và liên tục, cấp độ cảm giác đau đớn sẽ khiến người lớn khϊếp sợ. Ký ức sợ hãi tương liên với nỗi đau khổ tột độ làm đại não tự nhiên trở nên yếu ớt. Tới lúc đó hỏi anh ta, anh ta sẽ như một đứa trẻ làm sai kể hết mọi chuyện.
Hi Hi Gritt dùng búa nhỏ màu bạc bắt đầu đập lên đầu ngón tay tên hải tặc, một nhát lại một nhát, một đoạn lại một đoạn, máu thịt văng tung tóe.
Nếu chỉ đến đó thì còn đỡ, đằng này cô còn trét đống thịt nát nhừ đó lên môi kẻ đó.
Có binh sĩ trong phòng thẩm vấn không chịu nổi phải biến sắc thì bỗng nghe Hi Hi Gritt dùng giọng điệu lạnh lẽo, đanh thép nói: “Không được quay đầu, không được nhắm mắt. Có khi những đồng chí của chúng ta đã trải qua những thứ còn đau hơn thế này! Binh sĩ không thể dao động!”
Giọng nói của cô cũng chẳng lớn nhưng Polka vĩnh viễn không bao giờ quên câu nói kia cũng như đôi mắt xanh lục băng giá của cô.
Vậy mà, một Hi Hi Gritt như vậy, khi bị nhân loại kia lừa gạt lại không hỏi một lời.
Nhưng đây là quyết định của Tiếu Hi Hi, Polka làm cấp dưới sẽ không phản bác, thậm chí không hề nghi ngờ.
Tiếu Hi Hi có thể nhìn ra vào buổi sáng, Sở Hoài Nam có việc giấu cô, nhưng cậu không nói thì cô cũng chẳng hỏi.
Cô nhìn Sở Hoài Nam lớn lên, từ một thiếu niên xanh tươi trổ mã thành học sinh cấp ba như bây giờ. Sở Hoài Nam nói dối bao lần, thậm chí còn đẩy người ngã cầu thang. Tiếu Hi Hi đã tập thành quen từ lâu.
Bởi vì cô biết dù Sở Hoài Nam làm cái gì thì cũng không gây hại cho cô.
Thư tình của La Kính muốn ném thì ném, thành tích Ngữ văn của cậu ta còn chẳng bằng cô nên chắc hẳn cũng không viết được văn vẻ hay ho gì đâu.
Tác giả có lời muốn nói: Hi Hi không xấu hổ, cũng không giống những nữ sinh bình thường khác mà đỏ mặt chân run…