Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 161: Cầu hôn thành công



Lần cầu hôn đầu tiên của Polka cứ thế mơ mơ hồ hồ mà thất bại rồi, anh ta lấy lại tinh thần, không ngừng cố gắng. So với việc làm đề đọc hiểu, cầu hôn đơn giản hơn nhiều.

Lần này Polka đã thông minh hơn, anh ta lựa chọn hùa theo sở thích của Đồ Hoan Hoan, đóng giả thành nhân vật hoạt hình Simba mà Đồ Hoan Hoan thích nhất, chính là con Simba trong Vua Sư Tử đó.

Anh ta đổi một công ty cầu hôn khác, lần trước bồi thường không ít tiền thuốc men, đã bị người ta kéo vào danh sách đen, từ chối hợp tác lần nữa với mình rồi. Người ta cầu hôn là chuyện vui, còn anh ta cầu hôn thì suýt tý nữa đã gây ra sự cố nhân thân.

Vì muốn cho Đồ Hoan Hoan hòa nhập vào khung cảnh, toàn thân Polka đều dán đầy lông, công ty cầu hôn phối hợp với anh ta mà đóng giả thành đủ loại động vật, một đám người đứng cùng nhau liền giống như đủ loại yêu quái trong Tây Du Ký.

Vì vậy, khi Đồ Hoan Hoan một lần nữa bị gọi tới lầu một, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vừa kích động vừa sợ hãi… nhưng cho dù đã chuẩn bị sẵn, cô vẫn bị dọa hết hồn, cắn chặt khớp răng, không ngừng nhắc nhở trong lòng mình, không thể khóc, hôm nay là ngày vui, vì vậy phải vui vẻ khóc chứ không phải khóc do bị dọa sợ!

Vua sư tử Polka đi ra từ trong một đám yêu ma quỷ quái, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cực kỳ giống tọa kỵ sư tử lông xanh của Văn Thù Bồ Tát.

Vì muốn thể hiện ra hormone nam tính của mình, theo kiến nghị không đáng tin cậy của công ty cầu hôn, Polka bắt đầu biểu diễn đấu vật, đánh tới mức nhăn mày trừng mắt, cực kỳ đáng sợ.

Đồ Hoan Hoan càng xem càng cảm thấy mũi mình xót hơn, càng muốn khóc hơn, vì vậy cô lập tức hét lớn: “Em đồng ý! Em gả!”

Nhưng động tác của Polka vẫn không dừng lại: “Em đợi đã, anh còn chưa nói xong lời kịch, phải đánh xong bộ động tác đấu vật này đã.”

Đám người giúp đỡ cầu hôn: “…”

Tên đàn ông này không phải bị ngu chứ… cậu cầu hôn chẳng phải là muốn cô ấy gả cho cậu sao? Còn đánh cái gì nữa?

Tóm lại rằng, lúc Đồ Hoan Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc lên thì nghi thức cầu hôn này rốt cuộc cũng kết thúc.

Polka có hơi hưng phấn mà nâng Đồ Hoan Hoan lên cao, đôi mắt sáng ngời lấp lánh của sư tử nhìn vào cô, Đồ Hoan Hoan vừa khóc vừa cười, nhất thời không biết phải làm sao để khống chế cảm xúc của mình.

Sở Hoài Nam vốn chỉ định cầu hôn bằng phương thức đơn giản thôi, nhưng đem ra so với Polka, đơn giản quá thì có vẻ không đủ lòng thành.

Vì chuyện làm sao để cầu hôn mà Sở Hoài Nam đã ngày suy đêm nghĩ mất một tháng, cuối cùng cũng nghĩ ra được một phương thức cầu hôn chắc chắn Tiếu Hi Hi sẽ vừa lòng.

Cậu định làm một căn phòng kẹo cho con người vẫn luôn trung thành với đồ ăn ngon là Tiếu Hi Hi.

Chắc chắn không thể làm được theo tỉ lệ căn nhà thật, nhưng cũng không thể quá nhỏ, diện tích vừa đủ cho một người đi vào là tốt nhất.

Bởi vì kẹo không thể bảo quản được trong nhiệt độ bình thường nên cậu còn đặc biệt liên hệ với một công viên băng tuyết.

Mùa này vừa hay là mùa ngắm băng ngắm tuyết, vậy nên khi cậu hẹn Tiếu Hi Hi đi xem đèn băng, Tiếu Hi Hi liền nóng lòng muốn thử nói: “Em làm cho anh nhé?”

Cô rất có tự tin có thể khắc băng thành đủ mọi loại hình dạng.

Sở Hoài Nam: “… Chúng ta đi xem thử trước đi, vậy khi quay về em mới dễ phát huy chứ.”

Ba ngày sau, Sở Hoài Nam mang theo tâm trạng thấp thỏm dẫn Tiếu Hi Hi đến thế giới băng tuyết mà cậu đã bố trí sẵn trước đó.

Mời vài chuyên gia điểm tâm hợp tác hoàn thành một căn nhà kẹo, phần chịu đựng trọng lực và cột nhà chủ yếu dùng kẹo cứng chống đỡ, những bộ phận nhỏ gắn nối thì dùng socola, mặt tường dùng bánh quy và bánh xốp chèn vào, cửa kính thì dùng nước đường trong suốt hay phủ bên ngoài kẹo hồ lô làm nên, nắm cửa trên cánh cửa nhỏ dùng bánh su kem dạng lớn thay thế. Giường trong phòng là bánh kem có nhân gộp lại, bên trên còn phủ đầy kẹo bông gòn.

Tiếu Hi Hi liếc một cái liền nhìn chằm chằm vào căn nhà kẹo: “Cái này làm bằng đồ ăn hả?”

Sở Hoài Nam dẫn cô qua đó, Tiếu Hi Hi nói: “Có thể sờ không?”

Nhân viên công tác giả bên cạnh nói: “Có thể.”

Tiếu Hi Hi vừa sờ vừa kinh ngạc thốt lên: “Thế này phải tiêu tốn bao nhiêu điểm tâm chứ? Lãng phí quá đi.”

Thấy nội dung nói chuyện đang chạy theo hướng khác, Sở Hoài Nam liền vội vàng bước lên trước một bước: “Hi Hi.”

Lúc này Tiếu Hi Hi không rảnh để ý tới cậu, cô đang sờ viên kẹo được khảm trên tường.

Sở Hoài Nam kéo lấy tay Tiếu Hi Hi, khiến cô phải nhìn vào mình: “Hi Hi, anh có lời muốn nói với em.”

Tiếu Hi Hi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, liền hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn mua lại căn nhà kẹo này cho em à?”

Sở Hoài Nam cười nói: “Thật ra căn nhà kẹo này là anh chuẩn bị cho em đó.” Lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ sớm, Sở Hoài Nam vừa định quỳ một gối xuống cầu hôn.

Ai ngờ cậu vừa quỳ xuống được một nửa thì đã bị Tiếu Hi Hi nhấc lên như nhấc một con động vật nhỏ.

Sở Hoài Nam bị ép đứng dậy: “…”

Thế này thì cầu hôn kiểu gì?

Tiếu Hi Hi: “Có lời gì thì nói, đừng quỳ, dưới đất nhiệt độ quá thấp, sẽ khiến đầu gối bị thương.”

Sở Hoài Nam hít sâu một hơi, một lần nữa điều chỉnh lại trạng thái của mình, nói: “Hi Hi, gả cho anh đi.”

Tiếu Hi Hi quái dị nói: “Chẳng phải chúng ta đã sớm là bạn đời của nhau rồi sao?”

Nghi thức kết giao bạn đời của tinh cầu Mạc Đắc cực kỳ đơn giản, chỉ cần hai bên hứa hẹn, sau đó đi đăng ký một giấy chứng nhận tương tự như chứng nhận kết hôn là được rồi, vậy nên trong suy nghĩ của Tiếu Hi Hi, từ khoảnh khắc khi Sở Hoài Nam tỏ tình với cô hồi cấp ba và cô đồng ý, thì hai người đã trở thành bạn đời chính thức rồi.

Sở Hoài Nam: … Sao cậu biết được chứ?

Ánh mắt quét qua trang phục Sở Hoài Nam tỉ mỉ chuẩn bị, vì muốn cho mình nhìn có vẻ đẹp trai, Sở Hoài Nam còn cố ý đặt làm tây trang, đầu tóc cũng chải chuốt không chút cẩu thả, vì màu da trắng nên nhìn cứ như một chàng trai con lai tuấn tú.

Tiếu Hi Hi: Xem ra anh ấy đã chuẩn bị rất lâu.

Không muốn đả kích tấm lòng chịu khó của Sở Hoài Nam, vì vậy Tiếu Hi Hi cũng phối hợp mà đặt tay vào lòng bàn tay Sở Hoài Nam, giống hệt như thời cấp ba, cằm cô hơi nâng lên, nói: “Em đồng ý.”

Phảng phất như quay về mùa đông hôm đó, Sở Hoài Nam chầm chậm đeo chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn vào tay Tiếu Hi Hi.

Thời gian của khoảnh khắc này dường như cũng trở nên chậm hơn, từ khi lấy nhẫn ra cho đến khi chiếc nhẫn trượt vào đầu ngón tay, bụng ngón tay, cuối cùng đeo lên ngón tay cô.

Vừa chân thành vừa trịnh trọng, đây là khoảnh khắc mà Sở Hoài mong ngóng từ lâu, cậu thậm chí còn không dám chớp mắt.

Tiếu Hi Hi hỏi: “Ngón tay bị đông cứng rồi hả?”

Cô tưởng rằng động tác của Sở Hoài Nam trở nên chậm chạp là do nhiệt độ trong thế giới băng tuyết quá thấp, dẫn đến động tác của cậu trở nên cứng lại. Tiếu Hi Hi dùng bàn tay phải đang rảnh rỗi của mình đè lên mu bàn tay cậu, hơi xoa nhẹ.

Sở Hoài Nam thích tất cả mọi thứ của Tiếu Hi Hi, bao gồm cả những lúc cực kỳ ngây ngốc của cô, tất cả trong mắt cậu đều cực kỳ đáng yêu.

Sau khi đeo xong nhẫn cho cô, Sở Hoài Nam liền thò hai tay của mình vào lòng bàn tay cô: “Cứng rồi, Hi Hi xoa xoa giúp anh.”

Nhân viên công tác có mặt tại hiện trường: …Thế giới băng tuyết đã lạnh thế này rồi! Lại còn phải nhìn hai người họ xoa tay cho nhau! Càng lạnh hơn!

Kết thúc nghi thức cầu hôn không không mấy trang nghiêm này, Tiếu Hi Hi dùng lưỡi liếʍ môi, đánh giá căn nhà kẹo trước mắt, nên bắt đầu ăn từ chỗ nào nhỉ?

Cuối cùng, trong ánh nhìn tràn đầy nghi ngờ của nhân viên công tác đang trợn mắt há mồm, cô tháo gỡ toàn bộ căn nhà ra, đồng thời dùng khí thế gió cuốn mây tan mà ăn hết hơn phân nửa, ngay cả kẹo cột nhà cũng không bỏ qua, ‘răng rắc răng rắc’ khiến nhân viên công tác nghe thôi đã thấy đau răng.

Thừa lại một nửa kia cô cũng có thể ăn hết, quan trọng là nếu như cô ăn hết e là sẽ khiến nhân viên công tác lác mắt mất.

Căn phòng cầu hôn mà Sở Hoài Nam chuẩn bị cho cô, nhất định phải do một mình cô tiêu diệt sạch sẽ.

Vì vậy Tiếu Hi Hi liền lau miệng nói: “Phần còn lại đóng gói mang về, kêu một chiếc xe chở hàng chở về, tối em ăn.”

Sở Hoài Nam: “Đều là của em, em muốn ăn thế nào thì ăn thế nấy.”

Tiếu Hi Hi thành thạo tháo dỡ luôn phần còn lại của căn phòng xuống, kẹo bông gòn bên trong đã bị cô ăn mấy phát hết sạch, bánh kem giường đệm đều đem về nhà, về nhà cô muốn nằm lên đó ăn, vừa ngủ vừa ăn.

Nghĩ đến chuyện ngủ, Tiếu Hi Hi hỏi Sở Hoài Nam: “Có thể ân ái trên chiếc giường này không?”

Nhân viên công tác giả: ‘… Mình vừa nghe thấy gì vậy?’

Sở Hoài Nam cũng không xấu hổ chút nào, cậu trả lời: “Chắc là không được, cái bánh kem này không chịu được bao nhiêu sức nặng đâu.”

Hiếm khi có một cơ hội, sau khi Tiếu Hi Hi về đến nhà liền đẩy Sở Hoài Nam ngã vào trong chiếc giường bánh kem, kem tươi và mứt dâu tây đều bị đè chảy ra.

Sau khi xong chuyện, Sở Hoài Nam chép chép miệng, không tệ.

Khắp người từ trên xuống dưới dính đầy kem tươi, nhất là mứt hoa quả và kem tươi dính trên tóc, cuối cùng cậu cũng biết được thứ này khó làm sạch tới nào.

Hôm đó quét dọn vệ sinh tốn không ít thời gian.

Năm thứ hai sau khi Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam kết hôn liền nhận được lời mời họp lớp cấp ba do Lý Miểu gửi tới.

Tiếu Hi Hi bởi vì nguyên nhân công việc mà không thể đi được, vì vậy Sở Hoài Nam cũng không đi.

Đồ Hoan Hoan dẫn theo Polka đi.

Họp lớp thì đều nói về tình trạng hiện tại của mọi người, nhớ về những chuyện thú vị lúc còn đi học, cùng với những bạn học nổi bật trong lớp.

Ví dụ nói đến Tiếu Hi Hi, mọi người đều kinh ngạc khi biết cô vậy mà lại kết hôn với Sở Hoài Nam! Nhớ lại đủ loại động tác nhỏ năm xưa của bọn họ, Lý Miểu đỏ mặt cảm thán, năm đó hai người họ đã không thuần khiết rồi! Tôi biết ngay mà, nào có em trai nào lại bám chị gái đến vậy!

La Kính về nhà tiếp nhận sự nghiệp của ba mình nghe đến đây liền oán hận mà uống một ngụm rượu! Khó trách năm đó Tiếu Hi Hi lại dứt khoát từ chối anh ta như vậy, có khi Sở Hoài Nam còn không đưa thư cho cô!

Lại ví dụ như, Tư Đồ Chấn Nhϊếp đã từ nước ngoài về rồi.

Lại còn dẫn về một bạn gái nhỏ, nghe nói ba mẹ của cô bạn gái nhỏ này là Hoa kiều, năm đó là vì công việc nên mới qua đó, sau đó vẫn luôn ở lại nước ngoài, bạn gái nhỏ chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học, quen Tư Đồ Chấn Nhϊếp lúc làm nhân viên quét dọn vệ sinh cho cậu ta, không biết sao hai người lại đến với nhau, lúc về nước, bụng của bạn gái nhỏ đã to rồi.

Nghĩ đến tương lai nhà Tư Đồ sẽ còn có một trận đại chiến, các bạn học liền vui thích mà hóng chuyện.

Sau đó khi Tiếu Hi Hi nghe thấy chuyện này, cô chẳng có chút kinh ngạc nào cả.

Cuốn sách này vốn dĩ tên là ‘Cô vợ ngọt ngào mang thai bỏ trốn của tổng giám đốc bá đạo’, trọng điểm là gì, trọng điểm là tổng tài bá đạo đều không thích tránh thai.

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này đến đây cũng coi như kết thúc rồi.

Vẫn còn một đoạn ngoại truyện nhỏ.