Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 105: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (19)



Chương 105: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (19)

Editor: Nhi

Beta: Tiêu

Thời Kham dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khoé mắt ửng hồng của Nhiếp Gia, cúi đầu nhẹ nhàng hôn y.

"Anh sẽ không làm thế đâu." Thời Kham thủ thỉ bên tai y: "Em mà khóc, thú tính của anh sẽ mất sạch."

"Em đâu có khóc." Nhiếp Gia còn tưởng hắn đang nói lúc trước khi ở trên giường hắn thường khóc một chút, hơi ngại ngùng.

Thời Kham lại nhẹ nhàng hôn đuôi mắt y, nói: "Đừng sợ."

Lúc này Nhiếp Gia mới phát hiện lông mi của mình đã bị nước mắt thấm đẫm, y nhấp môi cười nói: "Không phải đang sợ anh, mà là lo cho anh. Nếu anh trúng độc gì, không kịp cứu anh thì phải làm sao."

"Tại anh nhất thời sơ sẩy." Thời Kham ôm Nhiếp Gia nhẹ giọng dỗ dành, đến khi mọi lo lắng và suy nghĩ khiến hắn sợ hãi đều được dỗ bay sạch.

Bên ngoài hành lang, Diệp Anh ngồi xổm trước người Thẩm Tư Vũ, một tay giữ cằm cậu ta, một tay lấy kính áp tròng màu vàng nhạt trong mắt cậu ta ra, tất cả mọi người ở đây, trừ Ôn Viễn Phong, mỗi người trong đoàn vệ sĩ trong nháy mắt đều trở nên lạnh lẽo.

"Tên này đang giả dạng ngài Nhiếp à." Thập Lý nghiến răng, phát ra tiếng cười lạnh lẽo đằng đằng sát khí.

Lúc này Thời Nghệ Viện nâng váy theo quản gia lên lầu, lập tức nhận ra không khí lạnh lẽo ở hiện trường.

"Xảy ra chuyện gì?" Thời Nghệ Viện nhíu mày tiến lên.

"Đại tiểu thư đang hỏi ai vậy?" Diệp Anh đứng lên, bắn kính áp tròng lên mặt Thời Nghệ Viện.

Thời Nghệ Viện nghiêng đầu tránh né, muốn phát hỏa, nhưng số lần bà phát hỏa với Diệp Anh không ít, bao nhiêu lần đều vô dụng như đánh vào bông, ngược lại còn bị nghẹn tức đến nội thương, cũng không trút giận được. Đột nhiên chú ý tới Thẩm Tư Vũ nằm liệt bên chân Thập Lý, ánh mắt bà khựng lại, Thời Nghệ Viện sắc bén nói: "Tại sao cậu ta lại ở đây?"

"Nghe thế, đại tiểu thư biết người này à?" Diệp Anh cười nhạo một tiếng, người này đúng là chưa đánh đã khai.

Thời Nghệ Viện không nói nữa, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt từ kinh ngạc chậm rãi trở nên không thể chịu đựng nổi, bà trầm giọng hỏi: "Thời Kham và Nhiếp Gia đâu?"

"Sếp không khỏe lắm, trong rượu bị bỏ chút đồ bỉ ổi, ngài Nhiếp đang chăm sóc hắn." Diệp Anh hờ hững nói: "Hôm nay khách khứa trong nhà nhiều, đại tiểu thư không muốn việc này nháo loạn đến yến tiệc chứ? Vậy thành thật xử lý đi, đỡ mất công chúng tôi đi điều tra."

"Sao thế, nghe ý của cô như là đang nói người này là tôi sắp xếp cho Thời Kham?" Thời Nghệ Viện nhất thời trợn mắt giận dữ.

"Không phải sao?" Thập Lý cả giận.

Diệp Anh nói: "Nơi này là nhà lớn Thời gia, đừng nói là tiểu minh tinh như Thẩm Tư Vũ, chỉ cần trong tay không có thư mời, cho dù là ảnh đế ảnh hậu cũng không vào được. Đúng không, đại tiểu thư?"

"Thời Kham đáng để tôi đối phó sao?" Thời Nghệ Viện nhướng mày cười lạnh.

"Sao vậy?" Một âm thanh cứng nhắc truyền đến từ phía sau, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Nami Yaichiro theo tay vịn lên lầu.

"Ngài Nami, đây không phải nơi ngài nên tới." Quản gia thấy khách đến đây, sợ xấu mặt nên muốn ngăn cản, đột nhiên lại bị bạn nữ đồng hành bên cạnh Nami Yaichiro nắm lấy cổ tay kéo sang một bên.

"Chỉ là vài chuyện gia đình, sao ngài Nami lại tới?" Thời Nghệ Viện khôi phục vẻ mặt tươi cười.

"Tôi thấy rất nhiều người đến đây, lo là xảy ra chuyện gì, hôm nay tôi dẫn theo nhiều người đến xem xem có thể giúp được gì hay không." Tầm mắt của Nami Yaichiro tùy ý lướt qua Thẩm Tư Vũ, sau đó tươi cười khéo léo nhìn Thời Nghệ Viện.

"Như ngài chứng kiến, chỉ là vài chuyện gia đình, không có gì ghê gớm." Thời Nghệ Viện mỉm cười nói.

Nami Yaichiro gật đầu, "Nếu đã như vậy, ngài vẫn nên quay lại sớm đi, lúc nãy tôi thấy Thời lão đang tìm ngài đó."

Thời Nghệ Viện vốn cũng không muốn ở lại để Diệp Anh chèn ép, dù sao cũng không có gì to tát, lập tức rời đi cùng quản gia.

Hai người đi rồi, nụ cười lễ phép trên mặt Nami Yaichiro lập tức chuyển thành sợ hãi, nhanh chóng tiến lên một bước hỏi: "Sếp sao rồi?"

"Không có việc gì, ngài Nhiếp đang cùng ở bên trong." Diệp Anh tế nhị nói, không kiên nhẫn xoa xoa mũi mình.

Nami Yaichiro nhẹ nhàng thở ra, vô lực dựa lên tay vịn, lúc nãy nghe được tin tức Thời Kham bị đánh thuốc, sợ tới căng da đầu!

Người nhà này cũng ghê gớm đó.

"Hôm nay anh mang theo rất nhiều người à?" Diệp Anh liếc mắt nhìn anh ta.

Nami Yaichiro lập tức căng dây thần kinh, "Phải, rất nhiều, đều canh ở bên ngoài."

Diệp Anh đột nhiên nổi điên, đá mạnh một cái lên mông anh ta, nghiến răng quát: "Vậy anh ở đây làm gì, còn không mau đi điều tra! Tra không được thì phong toả Thời gia, không cho bất kỳ ai ra ngoài!"

Sếp bị đánh thuốc ngay dưới mắt bọn họ, may chỉ là thuốc kíƈɦ ɖụƈ, nhỡ là thuốc độc thì sao?! Xuất hiện khuyết điểm lớn như vậy, tổng bộ bên kia sẽ chỉ định phái người tới gϊếŧ từng người bọn họ, kể cả người Thời gia, hôm nay ai cũng đừng hòng nghĩ tới việc sống sót!

Thập Lý nhìn Nami Yaichiro đau nhe răng, vui sướng khi người gặp họa che miệng cười trộm.

"Không cần điều tra." Cửa được mở ra từ bên trong, khuôn mặt lạnh lùng của Nhiếp Gia xuất hiện dưới ánh sáng.

Ngay lập tức, một đám người ở hành lang, tức giận không tức giận nữa, nhe răng không nhe răng nữa, cười trộm cũng không cười nữa, đều lùi về phía sau một bước, cung kính cúi người.

"Sếp, ngài không sao chứ?" Nami Yaichiro to gan hỏi.

"Không có việc gì." Thời Kham nhìn một vòng chung quanh, "Đều ở đây làm gì vậy?"

"Quá trình sự việc tạm thời còn chưa được điều tra rõ ràng..." Diệp Anh muốn nói lại thôi.

"Còn cần điều tra sao, có thể động chính xác vào rượu của Thời Kham, lại đưa Thẩm Tư Vũ vào, Thời Nghệ Viện không biết chuyện gì, vậy chỉ có thể là sản phẩm của Lâm Hạo Nhiên." Nhiếp Gia hờ hững nói, nghiêng đầu hỏi Thập Lý: "Xe vào rồi phải không?"

Thập Lý vội đáp: "Vâng."

Nhiếp Gia nhìn Thời Kham nói: "Chúng ta đi thăm lão thái thái, sau đó về trước đi."

Hai người đan mười ngón tay vào nhau, Thời Kham giơ tay hôn lên mu bàn tay Nhiếp Gia, cười nói: "Được."

Vốn dĩ Diệp Anh đang sốt ruột, xảy ra chuyện lớn như vậy chẳng lẽ cứ thế mà thôi sao! Nhưng nghe Nhiếp Gia nhắc tới lão thái thái mới nhớ tới, chuyện này muốn truy cứu trách nhiệm, thế nào cũng phải đến tai lão thái thái... Nhưng chuyện hôm nay thật quá đáng, muốn nàng nhẫn nhịn nàng không cam lòng.

Kết quả Nhiếp Gia mới đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Tạm thời Thời Kham phải kín tiếng, hắn không điều tra được, cô làm Thời lão tra không phải là được sao." Nói rồi chỉ tay về phía yến tiệc, hất cằm, "Đưa Thẩm Tư Vũ theo."

"Vâng, ngài Nhiếp." Diệp Anh phản ứng lại, vỗ lên vai Thập Lý, Thập Lý hiểu ý, khom lưng xách theo Thẩm Tư Vũ phía sau.

"Ngài đi thong thả." Nami Yaichiro đứng ở bên tay vịn hơi cúi người, nhìn hai người rời đi.

"Diệp tiểu thư, tôi..." Ôn Viễn Phong không chen nổi một câu lúc này mới phát ra tiếng.

Diệp Anh nhàn nhạt giơ tay, "Biết không có chuyện của ngài, thật xin lỗi thị trưởng Ôn, lúc nãy đắc tội rồi. Tốt nhất là ngài nên rời đi trước 12 giờ đêm nay."

Hôm nay Ôn Viễn Phong đến để thăm dò Nhiếp Gia, có những lời này của Diệp Anh, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vốn cũng không muốn ở lại lâu, Nhiếp Gia và Thời Kham rời đi không bao lâu, cũng báo với Thời lão một tiếng, rời đi trước.

Yến tiệc long trọng này rất náo nhiệt, qua 12 giờ đêm, không bao lâu đại sảnh yến tiệc trở nên hỗn loạn, một đám nhân vật xã hội nổi tiếng bắt đầu xé quần áo.

Trò này khi Thời lão còn trẻ có chơi đùa một chút, không ngờ hôm nay là tiệc mừng thọ 75 tuổi của hắn mà còn làm như vậy, có người vừa phát hiện có điều không ổn đã lập tức rời khỏi hội trường, đi thẳng đến bệnh viện. Người phản ứng chậm sớm đã bị thuốc khống chế, thấy người liền nhào đến.

May mắn người canh ở Thời gia đủ, một chọi một nhanh chóng ngăn khách khứa lại, không gây nên hoạ lớn gì.

Nhưng Thời lão lại nổi giận, mang tai mang tiếng, tức giận suýt nữa tăng xông. Thời Nghệ Viện cũng sững sờ, hô hấp dồn dập.

"Thứ bỉ ổi đó từ đâu ra? Tra cho ta!!" Tiệc mừng thọ biến thành một mảnh hỗn độn, Thời lão đỏ mặt, đột nhiên làm rơi vỡ mất bộ trà cụ yêu thích.

"Con đã cho người đi điều tra, trong đêm nay là có thể tra ra, ông ngoại đừng nóng vội." Lâm Tiện an ủi.

Lần này Thời lão mất hết mặt mũi, sắp xếp cho khách khứa còn lại vào bệnh viện, yến tiệc tan rã không vui, sau chuyện này không biết mất đi bao nhiêu bạn bè.

Thật ra Thời Nghệ Viện ít nhiều cũng thấy được chút manh mối, khi nàng nhìn thấy Thẩm Tư Vũ liền hiểu ngay, rõ ràng là nàng nhanh hơn Lâm Tiện một bước, đi bịt miệng vài người trước, nhưng không biết sao lại thế này, người được sai đi cố tình làm việc bất lợi, vẫn để cho Lâm Tiện xách người đến trước mặt Thời lão.

Chẳng qua chỉ là một thợ làm bánh sau bếp, bị xách đến trước mặt Thời lão, run rẩy khai hết.

Lúc này Thời lão mới hiểu rõ đầu đuôi.

Thời Kham và Nhiếp Gia rời đi trước là vì Thời Kham dính chiêu. Mà nguyên nhân là vì cái gì chứ...

Mấy ngày nay Lâm Hạo Nhiên vô cùng suy sút, tinh thần không phấn chấn, một lòng một dạ đặt trên người Nhiếp Gia, như người mất hồn. Thời Nghệ Viện nhìn cũng sốt hết cả ruột, lại vô tình phát hiện Thẩm Tư Vũ rất giống Nhiếp Gia, liền sắp xếp người cho Lâm Hạo Nhiên, hy vọng có thể có chút tác dụng giúp Lâm Hạo Nhiên tỉnh lại.

Nhưng Thời Nghệ Viện đã xem nhẹ chấp niệm Lâm Hạo Nhiên dành cho Nhiếp Gia, đây đã không còn là chuyện đổi thú cưng nữa.

Lâm Hạo Nhiên lên kế hoạch chuyện này, muốn đưa Thẩm Tư Vũ cho Thời Kham, dù làm Nhiếp Gia hiểu lầm cũng kệ, hay khiến Thời Kham thay lòng đổi dạ cũng được, gã cũng chỉ muốn mình Nhiếp Gia. Chỉ là thợ làm bánh ban đầu nhắm vào Thời Kham bị thất thủ, trộn lẫn thuốc vào rượu của mọi người, lúc này mới tạo thành sự tình cảnh khó có thể chịu đựng hôm nay.

Thợ làm bánh run rẩy nói xong, Thời Nghệ Viện đã nổi giận đùng đùng "Câm miệng, bà câm miệng cho tôi!"

"Mày câm miệng!" Thời lão nhìn Thời Nghệ Viện, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, không còn sự dịu dàng như ngày xưa.

"Ba, tính tình Hạo Nhiên như thế nào đâu phải ba không biết, đầu óc nó không ngốc như vậy, ngài tin người này vu oan giá họa sao!" Thời Nghệ Viện biết Thời lão tức giận, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, dám ra tay ở tiệc mừng thọ của Thời lão, chuyện này đã khiến cho Thời lão vô cùng tức giận. Dù chuyện này có phải do Lâm Hạo Nhiên làm hay không thì cũng không thể nhận!

"Mẹ, bây giờ đi tìm Hạo Nhiên quan trọng hơn. Hạo Nhiên thông minh lắm, việc này chắc chắn không phải em nó làm." Lâm Tiện ở bên cạnh xin xỏ, bây giờ Thời lão đang nổi trận lôi đình, những lời này không khác gì thêm dầu vào lửa.

"Nó rất thông minh, thật ra ta muốn biết lúc này nó còn gì để nói." Thời lão nện gậy xuống đất, "Đi tìm, tìm thằng khốn này về cho ta!"

"Con đã cho người đi tìm, ông ngoại bớt giận đã, con đỡ ngài đi nghỉ trước." Lâm Tiện đúng lúc vỗ vỗ lưng thuận khí cho Thời.

"Ba..."

"Mày im miệng!" Thời Nghệ Viện còn muốn nói gì, lại bị tiếng quát bạo nộ của Thời lão ngắt lời, "Đây là đứa con trai tốt, do cô dốc lòng bồi dưỡng, tốt quá. Chuyện này đã điều tra xong, mẹ con hai người cút về hạ thành cho ta!"

Một chén trà rơi vỡ bên chân Thời Nghệ Viện, Thời Nghệ Viện đột nhiên cắn răng nhắm hai mắt lại, biết rõ lúc này nhiều lời vô ích.

Lâm Tiện đỡ Thời lão đi xuống nghỉ ngơi, đi chưa được vài bước, hắn quay đầu lại liếc nhìn Thời Nghệ Viện, cười với mẹ mình, nụ cười toàn là ác ý đầy nọc độc khiến người ta tê hết cả da đầu, chói lọi, không hề che giấu.

Thời Nghệ Viện tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, người ta miệng rộng chửi đến trên mặt bà, lại chỉ có thể nhịn.

Cả đời này nàng sát phạt quyết đoán, không thể ngờ được sẽ có một ngày lại lọt vào tay con trai mình!

Hết chương 105.