Chương 92: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (7)
Edit: Tiêu
Beta: Cua, Nhi
Đối với người em trai Thời Kham này, Thời Nghệ Viện có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay, thân phận duy nhất hắn có thể dùng được cũng chỉ có cái danh con trai của Thời lão. Đừng nói là Thời gia, ngay cả Lâm gia hắn cũng không có tư cách đối đầu được. Diệp Anh chẳng qua chỉ là một thư ký đi theo hắn, lấy đâu ra kiêu ngạo đó?
Thời Nghệ Viện sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên bị đánh, tuy trong lòng vô cùng tức giận nhưng nhất thời cũng không có quá nhiều sức lực đi tính sổ Diệp Anh. Ánh mắt bà bình tĩnh, đứng trước gương một lúc, nhớ tới Lâm Hạo Nhiên vừa tức giận rời đi, cuối cùng bà vẫn nén giận, hít thở sâu vài lần, gọi tới một số điện thoại.
Dưới lầu, Diệp Anh đuổi theo sau Nhiếp Gia, mới vừa ngồi vào trong xe, chuẩn bị lái xe rời đi thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nhiếp Gia từ ghế sau, y nói: “Đừng nói với Thời Kham.”
Diệp Anh nghe vậy, động tác thắt dây an toàn hơi khựng lại, “Dấu vết trên mặt ngài, dù tôi không nói thì ông chủ cũng có thể thấy.”
Mặt Nhiếp Gia hơi đau rát, y nhẹ nhàng sờ lên, sau đó chống cằm tựa đầu vào cửa sổ xe trầm tư.
Thời Kham đúng là con trai của Thời lão, xuất thân chẳng hề thua kém Thời Nghệ Viện, nhưng địa vị xã hội của hai người có thể nói là cách nhau một trời một vực.
Từ nhỏ Thời Nghệ Viện đã được Thời lão thương yêu, thậm chí lúc còn trẻ đã từng cầm súng gϊếŧ người, nếu không phải gả cho Lâm gia ở Hạ thành thì có lẽ giờ đây đã trở thành người cầm quyền của Thời gia. Mà địa vị của Thời Kham ở Thời gia chẳng khác Lâm Tiện ở Lâm thị là mấy.Thời lão không thích hắn,sản nghiệpở Tần thành và nước ngoài đều được dựng lên từ hai bàn tay trắng. Hắn chưa từng nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ Thời lão, giống y con rơi.
Thời Kham chỉ là một thương nhân, không thể so với đại tiểu thư hắc đạo, hắn không đắc tội nổi Thời Nghệ Viện. Nhưng vừa nãy nhất thời kích động, thấy Diệp Anh tát Thời Nghệ Viện một cái, Nhiếp Gia cũng không ngăn cản.
Lúc này Nhiếp Gia hơi hối hận, không phải y sợ Thời Nghệ Viện mà là lo sẽ gây thêm phiền phức cho Thời Kham.
“Nhiếp tiên sinh, ngài muốn về khách sạn hay đến công ty?” Diệp Anh nhìn gương chiếu hậu hỏi.
Nhiếp Gia yên lặng một lúc, trực tiếp mở cửa xe, đi về phía thang máy.
“Nhiếp tiên sinh!” Diệp Anh vội vã đuổi theo.
“Tôi sẽ trở về ngay.” Nhiếp Gia ngăn cô lại, đi vào thang máy một mình.
Nhiếp Gia trở lại, lúc này Lâm Hạo Nhiên đã rời đi từ lâu, Thời Nghệ Viện cũng chỉnh đốn xong, chuẩn bị tới nhà cũ Thời gia, vừa mở cửa đã thấy Nhiếp Gia mặt không cảm xúc đứng trước cửa.
Thời Nghệ Viện cau mày, nhìn Nhiếp Gia mà trong lòng đầy lửa giận, đè nén cơn tức, cười lạnh nói: “Tôi lại không ngờ lá gan cậu lớn vậy, còn dám quay lại. Cậu thấy Thời Kham có thể bảo vệ cậu đúng không?”
Nhiếp Gia cúi đầu nhìn dấu tay trên mặt bà, bình tĩnh nói: “Tôi thay mặt Diệp Anh xin lỗi bà. Thật ngại quáLâm phu nhân, chuyện ngày hôm nay là do tôi không đúng, trước kia tôi đã đồng ý với bà sẽ rời xa Lâm Hạo Nhiên, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền hắn nữa.”
Nói xong, y giơ tay xoa mất cảm giác đau trên mặt Thời Nghệ Viện, Diệp Anh xuống tay rất tàn nhẫn, trên mặt Thời Nghệ Viện bị đánh ra tơ máu.
Thời Nghệ Viện cực kỳ tức giận, căn bản không chú ý tới mặt đã hết đau, nghiến răng tức giận nói: “Cam đoan của mày với tao chỉ là phí lời! Lần trước mày cầm tiền rời đi, tao coi như mày thức thời tha cho mày một đường sống, nếu mày không tiếc mạng thì tao cũng không cần khách khí với mày nữa.Mày thấy mày leo được lên Thời Kham là ngon sao? Mày cho rằng ở chỗ tao, Thời Kham là cái thá gì? Chỉ cần tao muốn, khiến hắn chết ở một cái xó xỉnh nào đó chẳng qua cũng chỉ là một câu nói.”
Nhiếp Gia bỗng nhiên cười, chân mày cong cong, trông vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi sởn tóc gáy.
Y cúi xuống ghé sát vào Thời Nghệ Viện, sự nguy hiểm khiến người khác phải sợ hãi càng trở nên mạnh mẽ hơn, đồng tử Thời Nghệ Viện co lại, không nhịn được mà lùi về phía sau, lại bị Nhiếp Gia túm cổ áo lôi tới, thấp giọng nói bên tai bà ta: “Lâm phu nhân, tôi hi vọng bà có thể hiểu rõ một chuyện, tôi không phải là người hiền lành gì. Nếu bà dám động đến dù chỉ một sợi tóc của Thời Kham, tôi sẽ móc mắt Lâm Hạo Nhiên ra. Hôm nay tôi dám đánh gãy tay gã, ngày mai tôi sẽ dám vặn cổ gã. Bà có thể thử xem, chỉ cần động vào Thời Kham, tôi sẽ băm Lâm Hạo Nhiên ra đổ vào trong họng bà!”
Nói xong, Nhiếp Gia liền buông lỏng tay, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đếnkhuôn mặt đã tái nhợt của Thời Nghệ Viện, y còn ngoan ngoãn cười khiêm tốn cười, săn sóc sửa lại cổ áo bị kéo nhăn của bà ta, sau đó xoay người rời đi.
Mãi tới khi bóng người của y biến mất trong thang máy, Thời Nghệ Viện mới đột nhiên thở ra một hơi, lúc này bà ta mới phản ứng được rằng vừa nãy bản thân thực sự bị dọa sợ.
Chỉ trong nháy mắt mà bà ta cứng ngắc không biết phải làm sao, trong lòng rõ ràng biết Nhiếp Gia hoàn toàn không có khả năng uy hiếp bà nhưng sợ hãi lại không khống chế được mà cứ lan tràn trong lòng.
Diệp Anh nghe lời dặn đứng chờ dưới lầu, thấy Nhiếp Gia bình yên vô sự trở lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Gia đã hứa với Thời Kham sẽ về sớm, không ngờ lại kéo dài lâu như vậy,gọi cho Thời Kham bảo là y về muộn, rồi bảo Diệp Anh lái xe tới công ty. Trên đường đi sau khi tắt hai cuộc điện thoại của Lâm Hạo Nhiên, y bẻ sim vứt đi.
Trong bệnh viện, Lâm Hạo Nhiên nghe tiếng thông báo trong điện thoại, ánh mắt vừa hối hận vừa đau khổ.
Nhiếp Gia sai KK đi giám sát Thời Nghệ Viện, tránh cho bà ta làm gì Thời Kham, bản thân thì ở công ty mở họp, chuẩn bị hạng mục mới kiếm tiền, sớm hủy bỏ hợp đồng với Lâm Hạo Nhiên.
Nhiếp Gia bỏ chút thời gian lấy ra một quyển từ đống kịch bản đem về, là một kịch bản mà nguyên chủ đã chỉnh sửa xong. Nhưng vì bối cảnh là kỷ nguyên tinh tế, chi phí giai đoạn hậu kỳrất lớn, trong tay nguyên chủ cũng không có bộ phận kỹ xảo đủ tốt, vì vậy vẫn luôn gác lại tới tận giờ.
Trước đây không có tiền quay, bây giờ càng không có tiền quay.
Hiện tại Nhiếp Gia có thể nói là nghèo rớt mùng tơi, truyền thông Thế Gia có một VFX studio*, nhưng muốn quay cả bộ phim ở VFX studio , chỉ riêng tiền điện thôi đã cần tiền triệu, ngay cả tiền điện y còn không trả được chứ nói gì đến mời team kỹ xảo.
*Là visual effect studio, phim trường chuyên dụng dùng để quay những cảnh yêu cầu kĩ thuật số cao
Diệp Anh chỉ tùy tiện liếc một cái đã biết truyền thông Thế Gia không có tiền quay kịch bản này, lại vì đắc tội Lâm Hạo Nhiên, chỉ sợ Nhiếp Gia cũng không thể kéo nhà đầu tư khác.
“Nhiếp tiên sinh, nếu như ngài có khó khăn gì...” Diệp Anh hắng giọng, lời còn chưa nói xong thì bị thư ký sắc mặt kinh hoảng đẩy cửa vào cắt ngang.
“Ông, ông chủ, bọn họ nói là đến tìm ngài…”
Thư ký lắp bắp nói xong, phía sau có 2 người đàn ông mặc tây trang đen đi vào, một người hờ hững nói: “Nhiếp tiên sinh, tiểu thư của chúng tôi có việc muốn mời ngài đi một chuyến.”
Nhiếp Gia vội vàng xử lý một số chi tiết nhỏ không hợp lý trong kịch bản, nhàn nhạt ngẩng đầu liếc bọn họ một cái, nhìn về phía Diệp Anh: “Hình như bây giờ tôi đang có chút phiền phức.”
Diệp Anh cười, đi về phía hai người, quy củ lễ phép cười nói: “Nhiếp tiên sinh đang bận, phiền hai vịđến chỗ khác rồi nói.” Nói xong làm một tư thế mời, đưa hai người vào phòng chờ, sau khi đóng cửa lại Diệp Anh liền thay đổi sắc mặt.
Các nhân viên trong truyền thông Thế Gia đều biết mối quan hệ của ông chủ và Lâm Hạo Nhiên, lần này Lâm phu nhân bỗng nhiên phái người tìm đến cửa, còn dọa thư ký sợ hết hồn, lúc thư ký đang nơm nớp lo sợ thảo luận với mấy đồng nghiệp liền thấy hai tên bảo tiêu vừa rồi còn vênh váo đắc ý chưa được mấy phút đã tím mắt đi ra, chẳng khác nào con thỏ bị dọa sợ mà co cẳng bỏ chạy.
Nhóm trợ lý nhìn nhau.
“Nhiếp tiên sinh, với tình hình hiện tại của truyền thông Thế Gia, chỉ e tiền lương cho minh tinh bảo đảm phòng vé cũng không trả nổi nhỉ?” Diệp Anh phủi tay đi ra từ phòng chờ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhiếp Gia cũng không ngẩng đầu, đáp một tiếng: “Đúng là tôi không trả nổi tiền đóng phim của minh tinh, tiền đóng phim của diễn viên thì vẫn có thể trả được.”
Diệp Anh cũng không lòng vòng, nói: “Với tình hình hiền tại, Lâm Hạo Nhiên đã đầu tư trước, chỉ cần gã không mở miệng, sợ là Thế Gia cũng không tìm được nhà đầu tư khác. Nếu ngài có phiền phức về phương tiện tài chính thì có thể nói với ông chủ.”
Hơi thở của Nhiếp Gia hơi trầm xuống, còn đang nghiêm túc sửa kịch bản: “Việc làm ăn của Thời Kham ở Tần thành vốn bị Thời Nghệ Viện ràng buộc, không cần gây thêm phiền phức cho hắn, huống hồ cần lượng tài chính khổng lồ, Thời Kham cũng không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy. Tự tôi có biện pháp, không cần cô quan tâm, cũng không cần nói với Thời Kham.”
Diệp Anh sững sờ, không nhịn được sờ sờ chóp mũi, y nghĩ vậy sao?
“Vâng, tôi biết rồi.” Diệp Anh cười, ánh mắt nhìn Nhiếp Gia trở nên dịu dàng hơn.
Nhiếp Gia quyết định kịch bản xong liền bắt đầu chọn đạo diễn, khiến nhà sản xuất kinh sợ đến biến sắc.
“Ông chủ, ngài không đạo diễn à?” Nhà sản xuất hụt hơi, thiếu chút nữa sặc chết.
Nhiếp Gia lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không đạo diễn, anh chọn diễn viên, cũng chọn đạo diễn luôn đi, tăng cường chọn người rẻ.Đám hợp đồng ngổn ngang với đoàn làm phim cũng mau chóng ký đi, nhanh chóng vào đoàn, chúng ta không có nhiều thời gian, cũng không có nhiều tiền.”
Vẻ mắt trời sập của nhà sản xuất bị Nhiếp Gia đuổi ra khỏi văn phòng, nhìnvẻ công ty sắp phá sản tới nơi của ông chủ, muốn cứu vớt còn không chịu cố gắng chỉnh chu tác phẩm mà lại muốn lấy số lượng thắng chất lượng.
Nhiếp Gia bận rộn đến trưa, Diệp Anh ngồi trên ghế salon vừa uống trà vừa nhìn nhân viên ra ra vào vào không khỏi có chút buồn cười.
“Nhiếp tiên sinh, ngài định giải quyết chi phí kỹ xảo và VFX như thế nào?” Diệp Anh hỏi.
Nhiếp Gia lắp sim mà trợ lý mới mua về vào máy, nhắn cho Thời Kham bảo muốn hẹn hắn cùng đi ăn trưa, cũng không ngẩng đầu nói: “Tôi có tool hack.”
Diệp Anh: “???”
KK che miệng: 【Em không phải,em không có, không phải em. 】
Nhiếp Gia dọn dẹp mặt bàn một chút, ký vài phần văn kiện, lúc thuận miệng tán gẫu với Diệp Anh một chút thì di động hơi rung, Thời Kham nhắn lại.
【Bảo Diệp Anh đưa em về, anh đưa em về nhà một chuyến. 】
Hết chương 92.