Nhân Vật Phụ

Chương 1: C1



This book is marked as All Rights Reserved, which mean anyone who try to anything from it will have to deal with legal matters. So dont try to do anything stupid.

© 2012  Ichabod Crane

All Rights Reserved---CÓ BẢN QUYỀN.

NVP được viết bởi Ichabod Crane kể từ tháng 7/2012 và được đặt dấu có bản quyền trên Wattpad, mọi quyền tác giả, nhân vật, tình tiết truyện và các ý tưởng đều do người viết nắm giữ. Không một phần nào của bất cứ chương nào trong truyện được phép đem ra khỏi Wattpad, ĐĂNG TRÊN CÁC TRANG MẠNG khác hoặc viết mô phỏng, bắt chước, biểu diễn, lưu giữ bản bất hợp pháp, phát tán ra ngoài dưới bất kì hình thức nào.

Tôi KHÔNG ĐỒNG Ý, cũng KHÔNG ỦY QUYỀN CHO BẤT CỨ AI ĐEM TRUYỆN ĐI POST Ở NƠI KHÁC.

MỌI HÀNH VI VI PHẠM dù là VÔ TÌNH hay CỐ Ý đều sẽ KHÔNG ĐƯỢC THA THỨ và phải CHỊU MỌI HÌNH PHẠT CỦA PHÁP LUẬT.

(có thể từ 150$ tới 200.000$ theo luật quốc tế)

VÌ VẬY XIN QUÝ VỊ TÔN TRỌNG, TÔI GẶP RẤT NHIỀU TRƯỜNG HỢP BỊ ĂN CẮP BẢN QUYỀN NHƯ VẬY RỒI VÀ TÔI KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC LÀ PHẢI TỰ BẢO VỆ QUYỀN LỢI CỦA MÌNH.

(TÔI ĐÃ BỊ ĐẠO FIC VÀ VỚI CHÍNH CÂU CHUYỆN NÀY LUÔN, RẤT MAY LÀ NÓ ĐÃ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT)


Đây là câu chuyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng, mọi sự trùng hợp đều là ngẫu nhiên.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. 

*Warning:
-Không dành cho người yêu thích những thứ dễ thương, lãng mạn, tình tứ.

-TRẺ MỚI LỚN dưới 15 tuổi nên cân nhắc khi đọc.

Mọi thứ xảy ra với tâm hồn bạn sau khi đọc đều do bạn chịu trách nhiệm


Ichabod Crane (formal Scruzio Tokarev)


Nhân Vật Phụ- The Supporting Actress

 INTRODUCTION

Nhìn lại một vòng fic Việt một năm trước.Các cô gái thì lúc nào cũng trong sáng thánh thiện đến phát điên phát rồ, bị hại còn không biết, các chàng trai thì lúc nào cũng mét tám hoàn hảo, cứ như trong đời chỉ có một sai lầm duy nhất là để mất người mình yêu.

Đây là nói theo quan niệm CHỦ QUAN của cá nhân dựa trên những fic Việt mà tôi ĐÃ ĐỌC, chứ không phải TOÀN BỘ fic Viêt. ĐỪNG hiểu lầm rồi comment bảo tôi sai.

Tại sao không có ai viết về các cô gái mạnh mẽ, các cô gái như chúng ta bây giờ? Tại sao không phải là một người bình thường, dùng nỗ lực của mình để sống thay vì mấy tiểu thư lá ngọc cánh vàng, hay con gái trùm bóng tối? Tại sao phải là những cô gái hoàn hảo, những nàng công chúa ở tận đẩu tận đâu???

Tại sao không phải cô gái như bạn và tôi? Mạnh mẽ, lí trí, đam mê, và quyết đoán? Tại sao cứ phải yếu đuối sợ hãi???

Vì thế trong một phút lên cơn trẻ trâu, Nhân vật phụ ra đời với nhân vật chính-tự-nhận-là-phụ Linh Lan mà theo cảm tưởng của tôi là "sinh ra để đạp vào mặt Thánh nữ thuần khiết" =)))


Cô gái độc lập, đứng ở khoảng chìm của bức tranh và thấy mọi chuyện cũng chẳng sao cả, miễn là sống qua cấp 3. Người sẵn sàng bật lại nếu thấy có bất công và đạp vào mặt bọn lợi dụng.

Để làm cho cô gái này thật nhất với những gì mà tôi nghĩ, không có kiểu so sánh hoa mĩ cao vút trời xanh như kiểu "đau như ngàn lưỡi dao đâm" mà sẽ chỉ có kiểu nói thẳng, nói thật (và nói tục)

Có nhiều bạn nói rằng đã tìm thấy bản thân mình trong Linh Lan, và tôi hi vọng cũng có ai đó sẽ cảm thấy như vậy, nếu đã đọc tới đây và tốn thêm chút thời gian lượn qua Wattpad để đọc Nhân Vật Phụ của tôi.

Tôi luôn dành thời gian trả lời comment trên Wattpad, nếu bạn có sign up và đã comment. Tôi nhận mọi lời phê bình có tính xây dựng (giống như về cách, viết, lời văn, trừ nhận xét về kiểu lời văn thô tục, tôi cố tình viết thế đấy, vì tôi ghét cách viết thần thánh hóa mọi thứ lên) và tôi KHÔNG xóa comment của ai cả, tốt xấu thời gian sẽ chứng minh.

Nếu bạn thấy nó hay và xứng đáng, Sign up, Comment và Vote cho tất cả các chapter mà bạn yêu thích, nhé. Đừng chỉ làm silent reader trong khi bạn hoàn toàn có khả năng thể hiện nó ra ngoài.

Xin trân trọng cám ơn.

Chuyện thứ nhất.

Tôi lao vào trường, khoác 1 bên quai cái ba lô to uỵch. May mà vẫn kịp, tôi nhìn bạn sao đỏ đứng ở cổng trường bằng ánh mắt thỏa mãn và có chút “đểu”. Miễn sao mình không bị ghi tên. Vừa dợm bước tôi đã nghe tiếng đôi co đằng sau.

“Cho tớ vào đi mà, hôm nay là buổi đầu tiên tớ đi học”

“Cậu đến muộn, theo luật vẫn phải ghi tên vào”


“Làm ơn đi mà”

Tôi quay lại nhìn xem ai đấy dám hạ mình trước anh sao đỏ cao lêu nghêu. Giọng đó rõ ràng là nữ nữa. Một cô gái có mái tóc nâu hạt dẻ, dáng tự tin ra phết, trông cũng trắng trẻo xinh đẹp(đấy là với tôi,chứ cô này phải cỡ hotgirl rồi). Mất 5s để chàng sao đỏ nhìn sâu vào đôi mắt chớp chớp của cô gái, và đứng sang một bên. Tôi quay đi, đúng là con trai, quá dễ mềm lòng trước phái đối diện, không hiểu ai cho cậu ta làm sao đỏ vậy chứ. Vậy ,mà tôi còn nghe cậu ta gọi với theo cô gái kia:

“Bạn học lớp nào vậy?”

“Lớp 11A”

Shit, đấy là lớp mình mà. Tôi lầm bầm trong đầu, vậy là chút nữa lại có kịch để xem. Thôi cũng hay, tôi lại có dịp nghiên cứu phản ứng của con trai trước cô gái có thừa hormone nữ tính để làm chúng nó phát cuồng lên kia. Cũng hay chứ, nhìn người khác ở góc mà người ta KHÔNG BAO GIỜ  BIẾT, KHÔNG BAO GIỜ. Tôi thề là tôi có khả năng đấy, thậm chí có thể nhìn lén một người khoảng vài chục lần trong một giờ học mà thậm chí những người xung quanh không thể nhận ra. Đừng nói là các người chưa nhìn lén ai bao giờ, chúng ta tất cả đều giống nhau thôi.
1

“Mày chết ở đâu thế?”  là câu nói mà tôi luôn mong ngóng được nghe khi vào bước vào cái lớp ấy. Thậm chí một câu rủa cũng được, ít ra cũng có người quan tâm đến mình.

Ngược lại, tôi bước vào và nhận được vài cái nhìn lấy lệ. Lạy giời, sao con lại phải kẹt với cái cuộc sống nhạt nhẽo này. Tôi bước tới bàn mình, bên cạnh thằng Quân, nó đã đi đâu đấy về  và đang gục đầu xuống bàn như thường lệ. Tôi thở hắt ra rồi ngồi xuống, vứt mạnh cái cặp xuống xem nó có đang ngủ không. Không có động tĩnh gì.  Đảo mắt một cách chán phèo, tôi ngồi xuống, mở cặp lôi mấy quyển sách ra xem lại bài. Thật ra chỉ mở ra cho có cái gì mà nhìn vào chứ không lẽ lại ngồi không nhìn thằng dở hơi bên cạnh sao.

“Các bạn đứng!” Bạn lớp trưởng dẻo mỏ nhất khối đã lên tiếng, tôi hích thằng Quân rồi đứng dậy. Đấy là nhiệm vụ hằng ngày của tôi nếu nó ở lớp. Thật ra nó cũng chẳng nhờ vả tôi gọi nó dậy hay này nọ, đấy là tôi tự nhận trách nhiệm đá cho nó một cái để nó đứng dậy chào giáo viên rồi muốn sao thì sao. Cơ bản tôi không muốn nó bị chú ý, hơn nữa tôi cũng tiêu, mang tiếng là bạn ngồi cạnh mà không giúp đỡ gì nó thì dễ bị khinh rẻ. Một chút hòa khí còn không giữ nổi thì sống làm sao được. Thế là tôi lại tặc lưỡi, thôi thì làm điều mình cho là đúng vẫn còn hơn là không làm gì.