Nhân Vật Phụ

Chương 18: C18



Chuyện thứ 18


Mưa.


Khốn nạn.


Hôm nay lại còn không mang áo mưa nữa. Đành phải chờ hết mưa mới về được không thì ốm là cái chắc. Mà đi trời mưa khó chịu kinh khủng,đặc biệt là đi cái đường phố Hà Nội này. Suốt ngày ngập, vô phúc mà đi ngay gần cái xe ô tô thì hứng đủ. Mấy cái ô tô, đặc biệt là xe buýt, cứ đi là nước hắt hết sang hai bên.Nước này thì có sạch sẽ cái gì đâu, toàn do cống tắc đầy rác không thoát được mà ra. Rào một cái, thế là xong.


Tôi thở dài đứng dưới cái mái che ngoài sảnh nhìn trời mưa. Chả đẹp cái cóc khô gì cả. Chả biết ông nào bà nào bảo mưa đẹp chứ tôi không đời nào chấp nhận cái thứ sai be sai bét như thế. Cứ thử phải lao từ bến xe buýt về nhà trong trời mưa như trút nước mà không có ô dù hay áo mưa gì như tôi hồi cấp 2 hoặc lội nước  cống ì oạp dắt cái xe chết máy về tận nhà xem có còn yêu mưa nữa không. Ướt như con chuột, mấy cái đồ điện tử trên người nó chưa hỏng cho là phúc lắm rồi, lại còn tắm mưa nữa, không sợ sét đánh cho một phát lên giời luôn à.


Mấy cái bộ phim điện ảnh trên truyền hình cáp của châu Á đó, mà hay có mấy anh hoặc mấy cô bị người yêu bỏ hay gì gì đó rồi đi về trong trạng thái vô thức hay ngồi khóc giữa trời mưa trông giả tạo phát ớn lên được. Chả thằng điên nào bị người yêu bỏ mà đi ra ngoài trời mưa để hành xác thêm làm cái gì, ở nhà bật hết bia rượu ra mà xỉn quên đời cho xong. Còn mấy cô gái, thay vì ngồi khóc hu hu giữa trời mưa thì kiểu gì mà chả đi tìm ngay đứa bạn thân hoặc bất cứ ai đó để xả hết ra trước rồi mới khóc cho đã đời.


Thêm cái khái niệm đội ô đi dưới mưa nữa, mong trời nắng đã khó lắm rồi còn mong mưa làm cái gì. Trừ cái đầu ra, gặp mưa rào thì ướt tất tần tật, sung sướng với lãng mạn chỗ nào? Cái đầu người ta khi yêu nhau đúng là không bình thường.


Có một cái tag gì trên facebook lại còn hỏi một câu nghe xong muốn tát cho đứa nghĩ ra cái tag này một phát đã tay “Bạn nghĩ sao về đeo headphone, đi dưới trời mưa?”


Trả lời:”Điên, hoặc đang muốn khoe headphone chống thấm. Cầu cho nó bị sét đánh đi cho chừa thói khoe khoang”


Tóm lại, trời mưa và các thứ liên quan tới trời mưa đều khốn nạn.


 Có ai đấy chạm nhẹ vai tôi, tôi quay lại.



Vừa nói đến khốn nạn xong……..


Phạm Hoàng Dương, một bên má còn tím đang đứng trước mặt tôi.


“Chào.” Tôi hờ hững nói, thằng này lại muốn gì đây. Hôm nọ đấm cho một cú chưa đủ à.


“Chào…”


Tôi quay qua nhìn trời mưa tiếp, chả có gì mà nói cả.


“Chưa về à?”


Nhìn xem, mưa thế làm sao tôi về được!


“Chưa.”


“…”  Phạm Hoàng Dương không nói gì, cũng quay qua nhìn trời mưa.


Một lúc khá lâu sau đó, cậu ta nói “Này…”


Tôi quay qua nhìn kiểu chờ đợi.


“Cám ơn…”


Vì đã đấm cho cậu một cái vỡ mặt và quát thẳng vào mặt cậu à, thế thì thôi, cái đó tôi không cần đâu.


“Có gì phải cám ơn…” tôi lảm nhảm như đang nói chuyện một mình.


“Cần đấy,..” Phạm Hoàng Dương đáp rồi thở dài một cái” Không nhờ cậu chắc tôi không nhận ra được…”


“Tức là cậu tỏ tình rồi?” và bị từ chối rồi à?


Trái ngược với suy nghĩ của tôi, Phạm Hoàng Dương lại lắc đầu một cách dứt khoát.



“Không, tôi nghĩ là nên đi tiếp thì hơn,..”


Tốt, ít ra cậu ta bắt đầu có chính kiến rồi đấy. Tôi gật gù nghe cậu ta nói.


“Tốt cho cậu…” nói một câu tán dương chả có hại gì.


“…” lại thêm một lúc im lặng nữa. Mưa vẫn dang rơi lộp bộp dưới đất. Tôi nheo nheo mắt nhìn ra phía xa, có mấy cái ô của ai đó đang lướt đi bên kia đường.


“Mặt còn đau chứ?” tôi hỏi cậu ta,mắt vẫn nhìn ra ngoài đường mưa.


“Hơi, tay cậu ổn chứ?”


“Không hề, sau này tôi bị thấp khớp là tại cậu đấy!” tôi nói khôi hài.


“Thế mặt tôi thì sao?”


“Mặt cậu có thấp khớp được không?”


Phạm Hoàng Dương không nói gì, quay sang nhìn mấy giọt mưa rơi vào tay.


“Cậu biết không, Linh Lan..” Phạm Hoàng Dương đột nhiên nói một cách mơ hồ.


“Ừ…?” có chuyện gì muốn chia sẻ đây…


“Tôi nhận ra là mình thích Nguyên Hương cũng vào một chiều mưa như thế này của 2 năm trước…” Phạm Hoàng Dương đưa tay ra hứng mấy giọt nước mưa. Thật lòng mà nói, cái này không phải chỉ có con gái mới làm hay sao? Mà tự dưng cậu ta lôi chuyện kia ra nói làm gì, không phải vừa bảo là đi tiếp sao?



“Ờ..” tôi hờ hững nói. Hết mưa đi, hết mưa đi chứ. Tối tới nơi rồi. Tôi không có hứng đứng đây nghe Phạm Hoàng Dương kể lại thiên tình sử hào hùng của cậu ta đâu.


“…cũng vào chiều mưa hôm nay, tôi quyết định sẽ từ bỏ…” Phạm Hoàng Dương tiếp tục dùng cái giọng mơ hồ đó để kết thúc câu nói. “Thật mỉa mai đúng không…”


Tôi nhìn cậu ta đáp” Know what, life throws shit at us everytime…” Cái đó tôi chứng thực  được.


“True, ha ha…” Phạm Hoàng Dương bật cười khúc khích. Tôi nhìn cậu ta cười hưởng ứng.


Phạm Hoàng Dương đột nhiên đưa tay ra” Vậy, vẫn là bạn nhé?”


“Tất nhiên, tôi chưa chết còn gì..” tôi bắt tay cậu ta, cười.


-


-


-


Tôi đạp cửa trước, kéo cái xe vào nhà. Trên đường về lại gặp mưa, khốn nạn, giờ thì ướt như con chuột. Đúng là bách nhục! Sau hôm nay phải nhớ nhét áo mưa vào cặp, một lần nữa thế này chắc chêt mất, đường thì ngập( không ngoài dự đoán)…