Nhân Vật Phụ

Chương 30: C30



Dành cho TeddyMy, lâu quá không gặp, hi vọng là sẽ sớm lên được Wattpad trở lại :D

Chính nó, chính là nó, cuối cùng thì nó cũng đã đến : ))

Chuyện thứ 30

“Hai người làm cái gì vậy?” Hoàng Minh Nam lườm tôi, nói gằn từng chữ.

Tại sao nó lại phải giống cảnh trong phim Awkward thế cơ chứ!

Nhật Vũ đứng thẳng dậy,bỏ tay xuống đưa tay gạt ngang miệng, ho nhẹ một cái.

Tôi quay sang nhìn Hoàng Minh Nam.

Trông như thể muốn xé xác tôi ra thành triệu mảnh rồi nhồi tất cả vào thùng rác và đá bay khỏi vách núi cao ấy. Tôi thề là trong đầu hắn chắc chắn đã tưởng tượng ra đoạn sau của cái hình ảnh-rất-dễ-gây-hiểu-lầm vừa nãy.

Không thể trách được, nếu là tôi cũng sẽ nghĩ như hắn ta thôi.

“Chào, lại gặp cậu..” Nhật Vũ lên tiếng, mặt không biểu lộ cái gì cả.

Trước khi tôi kịp nhìn sang Hoàng Minh Nam xem biểu hiện của hắn thế nào thì hắn ta đã lao vụt tới, tóm cổ áo Nhật Vũ.

Shit!!!

“Hoàng Minh Nam! Cậu làm cái gì đấy!!!” tôi nói như hét.

Hắn ta điên chắc?

“Cậu đừng có xen vào!” hắn ta nhìn tôi đe dọa, gầm gừ nói.

“Bỏ Nhật Vũ ra, Hoàng Minh Nam!”Tôi kéo tay hắn ta ra. Hoàng Minh Nam hẩy mạnh tay tôi ra.
1

“Cậu đứng im đấy, nếu không đừng trách tôi!”

Rồi hắn ta quay ra nhìn Nhật Vũ.

“Cậu, nói xem cậu vừa làm trò gì, hả?” Hoàng Minh Nam gằn giọng nói với Nhật Vũ, trông cậu ta trông chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên hay sợ hãi, thậm chí còn rất bình tĩnh là đằng khác.

“Cậu hiểu nhầm rồi, Hoàng Minh Nam!” tôi cố chen vào giữa, cứ thế này thì kiểu gì cũng…

Hoàng Minh Nam gạt tôi qua một bên.

” Tôi muốn nghe cậu ta nói!” hắn ta quay sang nhìn Nhật Vũ, bàn tay nắm chặt.

Thế này không ổn tí nào.


Tôi lo lắng nhìn sang phía Nhật Vũ.

“Tại sao tôi phải trả lời cậu?” Nhật Vũ nói nhẹ nhàng, có vẻ hơi thách thức.

“Vì tôi có quyền được biết.” Hoàng  Minh Nam đáp như cái máy.

“Vậy à, cậu là giám sát của Linh Lan hay sao?”Nhật Vũ khoanh tay nhìn Hoàng Minh Nam, cậu ta có vẻ rất vui khi chọc tức Hoàng Minh Nam.

Hoàng Minh Nam cứng họng, sấn tới trong chớp mắt, giơ nắm đấm của hắn ta lên.

Khốn nạn.

“Này!” tôi gào lên, lao tới định chặn lại thì đã quá muộn.

“Bốp!”

Hoàng Minh Nam đã tung một cú vào má trái của Nhật Vũ.

Quá nhanh, không kịp trở tay.

Nhật Vũ loạng choạng, ngửa người ra sau vì cú đấm bất ngờ.

HOÀNG MINH NAM mất trí rồi, nghĩ cái gì cơ chứ! Làm sao mà hắn ta có thể làm thế được!!!

“CẬU BỊ ĐIÊN À HOÀNG MINH NAM!!!!!!!” Tôi lao tới trước Nhật Vũ, đẩy Hoàng Minh Nam ra, trông hắn không có vẻ gì là sẽ  dừng lại.

Phát điên lên mất!

“Cậu tránh ra!”

“Không!” Tôi trừng mắt nhìn hắn ta rồi vội quay lại phía sau, giữ vai Nhật Vũ. Cậu ấy đã đứng thẳng lên.

“Nhật Vũ,cậu không sao chứ?”

Nhật Vũ nhìn tôi, cười nhẹ, mép cậu ta vương một ít máu.

“Không sao.”

Tôi tiến tới, đưa tay lên giữ má cậu ta, lấy đầu ngón tay lau vết máu.

“Thật không?” tôi nhìn vào mắt cậu ta.

Mắt cậu ta bỗng ánh lên cái gì đó, gần như là vui. “Thật, cậu không tin tôi hay sao?...”và cậu ta cười, nhìn tôi mắt hấp háy.

Nó khiến cho tôi thấy trong bụng lại nhộn nhạo lên.


Tôi chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy mình bị kéo lùi lại, xa khỏi Nhật Vũ.

Hoàng Minh Nam lườm tôi.

“Đủ rồi đấy, cậu ta thừa sức đứng dậy được!”

Tôi giật tay hắn ta ra. “Cậu điên rồi, Hoàng Minh Nam!”

“Cậu ta đáng bị như thế!”Mắt Hoàng Minh Nam đột nhiên sẫm lại, hắn ta nói một cách từ tốn.

“Cái gì?”

Tôi có cái cảm giác muốn lái xe tải cán bẹp Hoàng Minh Nam ra thành rác vụn ngay lập tức.

“Xin lỗi đi, Hoàng Minh Nam!”

“Không!” hắn ta cự lại tôi, mắt nhìn Nhật Vũ đầy thách thức.

“Không cần đâu, Linh Lan..” Nhật Vũ lên tiếng, tôi tiến tới chỗ cậu ta, không quên lườm Hoàng Minh Nam theo cái kiểu cậu-cứ-thử-giở-trò-xem.

“Cậu chắc là không sao chứ?” tôi nghiêng đầu nhìn cái vết trên má cậu ta, nó bắt đầu đỏ lên.Tôi định đưa tay lên thì Nhật Vũ đã giữ cổ tay tôi lại.

“Tôi ổn mà…”

Tôi nhìn cậu ta, không biết nói gì.

“Chắc tôi phải đi rồi, Linh Lan..” cậu ta thì thầm với tôi.

“Nhưng…” Hoàng Minh Nam chưa xin lỗi cậu,tôi phải bắt hắn ta xin lỗi bằng được đã!

Cậu ta đưa tay còn lại lên chặn miệng tôi.”Suỵt”

Tôi không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu ta.

Nhật Vũ, cúi xuống thì thầm vào tai tôi”Lần đầu tiên cậu nhìn tôi lo lắng như vậy đấy, Linh Lan…”

Tôi lại thấy khó thở.

“..Tôi rất vui…” Nhật Vũ nói nhẹ.

Tay cậu ta đưa lên vuốt má tôi, mấy ngón tay của cậu ta chạm vào khiến tôi thấy nóng bừng lên.

Cảm giác này là gì chứ???


Aaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!

 “Lần sau nhé, Linh Lan,tôi chưa quên đâu..” Nhật Vũ nói nhỏ rồi cậu ta đứng thẳng lên, nhìn ra phía sau tôi, nói lớn.

“Chào, Hoàng Minh Nam.”

Tôi ngớ người ra, quên mất là có Hoàng Minh Nam, không hiểu hắn ta có nhìn thấy cảnh vừa nãy không nữa, mình quay lưng lại mà..

Tôi vội vàng quay lại.

Hoàng Minh Nam trông như vừa bị ăn đấm vào mặt. Hắn ta lườm lườm Nhật Vũ một cách khó chịu.

“Chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua...” Nhật Vũ nói một cách thách thức rồi quay lưng bỏ đi.

Hoàng Minh Nam vẫn đứng cứng đơ như vừa nãy, nhìn chằm chằm vào bóng Nhật Vũ cho tới khi cậu ta khuất hẳn dưới cầu thang xuống hầm gửi xe.

Tôi quay lại nhìn hắn ta.

“Hoàng Minh Nam! Cậu bị điên à!!!” tôi gầm lên,nhìn cái vẻ mặt khó chịu của hắn.

“Tôi chẳng làm sao cả.”hắn ta nhìn tôi, đáp nhạt.

“Tại sao cậu làm thế?”

“Cậu không thấy hay sao? THẰNG ĐÓ rõ ràng là có ý với cậu, Linh Lan!”

“Cậu điên rồi, cậu ta là bạn tôi, có ý gì chứ!”

Có ý gì là sao? CÓ ý gì á?

“Bạn bè nào lại làm những trò như thế chứ?”Hoàng Minh Nam vặn lại tôi

“Đấy là vì tôi nợ tiền cậu ta!” có ý gì là sao?

Hoàng Minh Nam nhìn tôi như kiểu tôi vừa nói ra thứ gì đó vô lí sờ sờ ngay trước mắt.

“Cậu vẫn không hiểu hay sao, thằng tóc nâu đó chắc chắn không có ý định nghiêm túc với cậu. Chả lẽ cậu lại không hiểu?”

“Cậu bị thần kinh hay sao Hoàng Minh Nam?” tôi nheo mắt nhìn hắn ta. Nếu chỉ vì tôi thân với Nhật Vũ hơn mà cư xử như đứa trẻ con thế này thì không thể chịu được.

“Phải, tôi bị thần kinh rồi!”Hoàng Minh Nam lớn tiếng hét lên.

” Thà thế còn hơn là để cậu chơi với cái thằng đó!”

Thế đấy, cái gì cũng có mức thôi!

“Cậu nghĩ mình có quyền nói câu đó hay sao?” tôi nói, tiếp tục nheo mắt nhìn hắn.

“Sao cơ?”

“Trong đời cậu đã từng nghĩ tới chuyện nghiêm túc với ai chưa mà phán xét bạn của tôi?” tôi nói bằng cái giọng khinh bỉ nhất có thể.

Hoàng Minh Nam cứng họng nhìn tôi, không nói được gì.


Hừ.

“…hả Hoàng Minh Nam?”

Vẫn không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn tôi.

Thế đấy.

“Không đúng không, vậy tôi hiểu rồi!” tôi quay đi, định bỏ về  trước. Cái này dừng ở đây là được rồi.

Chưa kịp bước bước nào thì Hoàng Minh Nam đã kéo tay tôi lại.

“Không đúng.” Hắn ta nói phía sau tôi.

Cái gì không đúng?

Tôi quay lại nhìn hắn ta.

Lại cái ánh mắt mãnh liệt ban nãy,…gần như là đau khổ.

Cái quái gì thế này?

“Cậu nói cái gì cơ?”tôi nhìn hắn ta, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

“Cậu sai rồi Linh Lan, tôi có nghiêm túc…”Hoàng Minh Nam thở cực nhẹ, nói, nắm chặt cổ tay tôi như thể sợ tôi sẽ giật hắn ta ra rồi chạy đi mất.

“Sao cơ?”

Hắn ta vừa nói có nghiêm túc cái gì?

“TÔI CÓ NGHIÊM TÚC...” Hoàng Minh Nam nhìn tôi, nói lớn lên rồi bỗng dững dừng lại.

Hử?

“Ý tôi là tôi ĐÃ À,.C..CÓ NGHIÊM TÚC…từ lâu rồi…” Hoàng Minh Nam ấp úng nói như kiểu không tìm được từ nào thích hợp hơn.

Nếu tôi không đang phát điên lên vì cái trò trẻ con của hắn ta thì đã phì cười rồi.

Tôi nheo mắt nhìn hắn ta.

Hoàng Minh Nam đang định nói cái gì, CÓ NGHIÊM TÚC rồi sao nữa?

Hắn ta nhìn tôi vẻ lo lắng, nuốt khan một cách khổ sở, rồi nói nhẹ.

“…với cậu.”

Hoàng Minh Nam đã THỔ LỘ!!!  Tiếp tục gào thét đi các fan gơn xD!
3

Tôi biết là có người thì ngược lại đang muốn vác rìu chém Hoàng Minh Nam vì dám đấm Nhật Vũ nữa kìa!!! Chậc, biết làm sao được =))
2

COMMENT  và VOTE đi mọi người ơi!!