Sáu tháng trôi qua, căn nhà của Thẩm Phượng Thư đã thay đổi hẳn. Trong sân hoa thơm nở rộ, ngay cả cái giếng trời nhỏ ở gian thứ hai cũng được đặt hai chậu hoa dành dành. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống những tán lá xanh mướt của hoa dành dành, khiến hương thơm ngọt ngào lan tỏa vào phòng.
Minh Chi vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc. Cô đặt bút xuống, lặng lẽ đi qua giếng trời nhỏ, đứng sau cánh cửa ở gian ngoài.
Thẩm Phượng Thư đang tiếp khách.
Khách không phải ai xa lạ, chính là cậu Năm nhà họ Thẩm. Trước mặt Thẩm Phượng Thư, hắn nhận ra nước mắt nước mũi chẳng có tác dụng gì, trong lúc nóng vội bèn bủn rủn hai chân mà quỳ sụp xuống, giơ tay thề thốt: "Anh cả, chỉ lần này thôi, em đảm bảo không có lần sau nữa."
Thẩm Phượng Thư cực kỳ ghét nhìn thấy đàn ông làm trò này, phụ nữ bị hạn chế bởi trời sinh thì thôi, còn một thằng đàn ông lực lưỡng... thật đáng đánh cho một trận. Sắc mặt anh ấy sa sầm, cổ họng nghẹn cứng không nói nên lời.
Cậu Năm ôm chặt lấy chân Thẩm Phượng Thư, tuy không nhìn thấy vẻ mặt anh cả lúc này nhưng cũng đoán được tình hình không ổn. Hắn gục mặt vào chân Thẩm Phượng Thư khóc lóc thảm thiết: "Anh cả, em biết lỗi rồi."
Minh Chi sợ Thẩm Phượng Thư mềm lòng, không khỏi nắm chặt tay. Chuyện cậu Năm bỏ mặc Thẩm Phượng Thư ở bệnh viện lần trước cô vẫn còn nhớ rõ, mới đó mà đã dám mặt dày đến cầu xin?
Ngoài tiếng nức nở của cậu Năm ra không còn tiếng động nào khác, Minh Chi vểnh tai lên, sợ bỏ lỡ một chút gì đó. Một lúc sau cậu Năm lại òa khóc, lần này khiến Minh Chi tức giận đến sôi máu. Nếu không phải ngại ngùng vì nghe lén, cô nhất định sẽ xông ra mắng cho hắn một trận.
Cậu Năm đang nói: "Anh cả, ngay cả Quý Minh Chi anh còn cho nhiều như vậy. Cô ta là cái thá gì, chẳng qua là đứa con hoang của dượng sinh ở ngoài, anh lại không nỡ ra tay cứu em trai mình? Chúng ta là anh em ruột thịt cùng chung dòng máu. Nếu em bị người ta chặt tay chặt chân, người ngoài không nói, bà nội biết được sẽ đau lòng đến nhường nào?"
Thẩm Phượng Thư đá hắn một cái.
Minh Chi đoán ra từ âm thanh.
Tiếng khóc của cậu Năm đột nhiên lớn hơn gấp bội, "Anh cả, anh nhẫn tâm đá em ra vậy sao?! Anh cả, chỉ cần anh bố thí chút thôi cũng đủ cứu em rồi!"
Minh Chi thầm nghĩ "Đáng đời!". Cô nghe thấy giọng Thẩm Phượng Thư, hình như anh ấy rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi quát: "Cút!"Cậu Năm đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn cút đi, Minh Chi đang do dự có nên ra ngoài hay không thì nghe thấy tiếng người hầu. Người hầu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lộ vẻ vui mừng: "Cô cả Quý đến rồi."
Vừa dứt lời, Sơ Chi như một cơn gió cuốn vào phòng khách, dứt khoát thay Thẩm Phượng Thư đuổi khách: "Anh họ Năm, anh cả sức khỏe không tốt cần nghỉ ngơi, có việc gì anh cứ đến tìm cha em, hoặc tìm Trọng Cửu cũng được." Không đợi cậu Năm kịp nói gì, cô ta cao giọng: "Tiễn khách!"
Cậu Năm bị người làm lôi ra ngoài trong tiếng khóc lóc thảm thiết, Sơ Chi vẫn như một cơn gió nhẹ nhàng của tháng ba. Cô ta sai người mang đồ vào, nào là "Dưa hấu mới hái ở quê lên, năm nay mưa ít nắng nhiều, dưa hấu ngọt hơn mọi năm, lại còn là ruột đỏ." Nào là "Ngô nếp, năm kia lúc em với cha đi chơi có ăn, đặc biệt sai người đi tìm giống về trồng, năm ngoái thu hoạch một ít, năm nay được mùa rồi." Còn có "Sách mới gửi từ Thượng Hải đến, quả nhiên sách ở thành phố lớn hơn hẳn hiệu sách ở tỉnh lẻ chúng ta."
Minh Chi cắn môi rón rén quay về phòng. Từ khi cô tốt nghiệp, Thẩm Phượng Thư nổi hứng dạy cô, chủ yếu là tiếng Nhật và tiếng Anh, mỗi ngày dạy khoảng ba khắc (45 phút), thời gian còn lại để cô tự học.
Thẩm Phượng Thư có rất nhiều sách mẫu chữ, Minh Chi chọn hai cuốn của Âu Dương Tuân, ngoài luyện chữ ra thì cô đọc sách. Cô đến vào buổi sáng, chiều ba bốn giờ thì về, buổi trưa nghỉ ngơi thì làm đồ thêu thùa.
Thấy Thẩm Phượng Thư bình tĩnh lại, Sơ Chi mới trách móc: "Minh Chi đâu? Con bé đang ở đây mà, sao lại để anh họ Năm làm càn như vậy. Anh phải nói nó mới được, không cứng rắn lên thì sao làm chủ gia đình được, bản thân nó không tự mình đứng lên thì làm sao người ta coi trọng."
Thẩm Phượng Thư chỉ cười: "Cô ấy không phải là em."
Minh Chi đứng ngoài cửa nghe trọn vẹn cuộc trò chuyện của hai người. Minh Chi vừa ghét bỏ bản thân đi nghe lén, vừa cắn chặt môi để trút giận.
"Em cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi." Buổi chiều, Từ Trọng Cửu đến gặp Thẩm Phượng Thư, nói xong chuyện chính thì tiện đường đưa Minh Chi về nhà, trên xe không nhịn được chế nhạo Minh Chi: "Dám nói với tôi, lại không dám nói với cậu Năm. Em coi tôi là cái gì?"
Tuy Thẩm Phượng Thư đã nói vậy, nhưng Sơ Chi khi ở nhà họ Thẩm vẫn vào dạy dỗ Minh Chi một trận. Dạy xong cô ta vội vàng đi nơi khác, để Minh Chi ở lại một mình buồn bực.
"Coi anh là trợ thủ đắc lực, người anh em tốt của huyện trưởng Thẩm" Minh Chi lạnh lùng nói, "Nếu anh ấy biết chuyện cậu Năm là do anh giở trò quỷ, không biết sẽ xử lý anh thế nào."
Từ Trọng Cửu kêu oan: "Cậu Năm ăn chơi như vậy liên quan gì đến tôi. Hắn là dân địa phương, mấy chỗ đó đều là hắn dẫn tôi đi mới biết, tôi có thể giở trò gì chứ."
Minh Chi trừng mắt nhìn anh, anh đáp lại bằng một nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên ánh mắt long lanh, đúng là cái vẻ lả lơi ong bướm. Minh Chi tức giận nói: "Anh có gan làm cái vẻ mặt này trước mặt anh ấy xem."
Cả hai người đều đồng loạt gọi Thẩm Phượng Thư là "anh ấy", giống như đang giữ một bí mật chung, Minh Chi bỗng cảm thấy an tâm phần nào.
Dù Sơ Chi không thông cảm cho sự khó xử của cô, nhưng dù sao lời nói cũng có lý, đã định làm mợ chủ nhà họ Thẩm thì khi cần thiết vẫn phải đứng ra. Cô ngả người ra sau, tựa đầu vào lưng ghế, "Anh cũng không phải người ngoài, không cần gọi là cậu Năm. Rốt cuộc anh họ Năm nợ bao nhiêu tiền, không trả thì sẽ thế nào?"
Từ Trọng Cửu nói ra một con số, Minh Chi giật mình, ngồi thẳng dậy hỏi lại: "Thật sao?"
Từ Trọng Cửu gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại chỉ giấu bà cụ Thẩm thôi. Cậu hai Thẩm đã lấy một ít tiền từ công quỹ để trả trước một phần, phần còn lại thì không biết làm thế nào."
Minh Chi nhìn anh chằm chằm không chớp mắt: "Làm thế nào bây giờ?"
Từ Trọng Cửu cười lắc đầu: "Tôi cũng không phải anh ta, làm sao có cách." Nghĩ một lúc anh lại nói: "Nếu bán hết tài sản đứng tên hai người thì cũng đủ. Bọn cho vay nặng lãi ở sòng bạc cũng chỉ dọa dẫm thôi, sẽ không dồn người ta vào đường cùng, có thể thương lượng giảm giá."
Tuyệt đối không thể! Minh Chi thu hồi ánh mắt, cô sẽ không bao giờ từ bỏ số tiền đã có được vì cậu Năm.
"Đúng rồi, em cứ mặc kệ hắn sống chết, lúc hắn sung sướng có nghĩ đến em đâu, đến lúc chết đến nơi rồi thì liên quan gì đến em."
"Anh ấy sẽ mặc kệ sao?" Minh Chi lo lắng cho Thẩm Phượng Thư.
"Anh ta?" Từ Trọng Cửu vẫn lắc đầu, "Tôi không biết, nhưng cậu Năm chắc chắn sẽ phải chịu khổ."
Kệ hắn chết đi. Minh Chi rũ mắt xuống.
Từ Trọng Cửu cười tủm tỉm chuyển chủ đề: "Hôm nay quần áo của tôi đẹp không?"
Minh Chi liếc nhìn, là áo sơ mi vải cotton trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay để lộ cánh tay khỏe khoắn rắn chắc. Cô hơi khó hiểu, Từ Trọng Cửu từ xuân đến thu, mười ngày thì có tám chín ngày ăn mặc như vậy, có gì đặc biệt đâu? Nhưng anh luôn khiến người ta liên tưởng đến cây cối, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy tràn đầy sức sống, thảo nào Thẩm Phượng Thư lại thích anh.
Còn Thẩm Phượng Thư... Cô khẽ thở dài, sẽ không còn sức sống như vậy nữa.
"Đang nghĩ gì vậy?" Từ Trọng Cửu đột nhiên hỏi.
Quân sinh ta chưa sinh. Minh Chi không có nhiều ký ức về anh họ, nhưng theo lời khen ngợi của mọi người trước đây, chắc hẳn anh ấy cũng là một chàng trai anh hùng tuấn tú. Chỉ trách số phận trớ trêu, không cho người ta được hưởng trọn vẹn hạnh phúc.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Minh Chi lại nghĩ nếu không phải như vậy thì làm sao đến lượt cô. Ngay cả bây giờ trong lòng anh ấy, e rằng Sơ Chi còn quan trọng hơn cô nhiều, cô cảm nhận được điều đó.
"Không có gì." Cô buồn bã, trong lòng trống rỗng như thể mãi mãi thiếu một mảnh ghép.
Người ta thường nói no cơm ấm cật mới nghĩ đến chuyện yêu đương, Minh Chi nghĩ lòng tham của con người thật sự là vô đáy. Ví dụ như cô, trước đây chỉ lo lắng rời khỏi nhà họ Quý sẽ không có chỗ dựa, bây giờ đã có lý do chính đáng để rời đi, có tiền, cô lại bắt đầu muốn những thứ khác. Thẩm Phượng Thư đối xử tốt với cô, nhưng cô còn muốn nhiều hơn nữa, tốt nhất là trong lòng anh không có ai khác, cô em họ gì đó cũng cút sang một bên.