Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 35



Minh Chi tắm rửa xong, thay bộ quần áo vải hoa tím mà con gái trưởng làng cho mượn. Cô cao ráo nên ống quần chỉ chạm tới mắt cá chân. Từ Trọng Cửu nhìn thấy thì bật cười, "Đúng là một cô nhóc tinh nghịch."

Vết thương của anh cũng đã được băng bó lại, thấy ánh mắt của Minh Chi, anh cố ý giải thích, "Tự tôi băng lại, em đừng nghĩ nhiều."

Mặt Minh Chi đỏ bừng, cúi đầu nhìn thấy cái gối thêu đôi uyên ương như bị châm vào tim, liền vội quay mặt đi, càng không biết phải nói gì cho phải.

Từ Trọng Cửu nắm lấy tay cô, từ đầu đến chân xem xét kỹ lưỡng, "Có bị thương ở đâu không?"

Minh Chi rút tay lại, "Chỉ có một chút xước da thôi, không sao."

Cô nghĩ đến việc Từ Trọng Cửu chẳng bao giờ nói thật trước mặt người khác, vậy mà còn bịa chuyện cô vì thấy bẩn mà bỏ chạy, không biết sau lưng còn nói gì về cô nữa.

"Ngồi đi." Anh từ tốn chỉ vào ghế, hơi nhướng giọng lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, "Vừa rồi em định làm gì?"

"Tôi?" Minh Chi ngơ ngác hỏi, không hiểu ý anh, "Tôi làm gì chứ?"

"Vừa rồi em định nhảy sông?"

Nghe thế, mặt Minh Chi đỏ bừng lên, lắp bắp nói, "Không... không có." Chắc chắn anh và cô gái kia đều nhìn thấy cảnh cô bị làm khó. Nước mắt ngập trong mắt cô, nhưng cô gắng sức nuốt ngược lại, "Đúng vậy, rồi sao?" 

Từ Trọng Cửu thở dài, "Thật sự vẫn là một cô gái nhỏ. Nhảy xuống thật thì còn mạng không?"

Minh Chi quay mặt đi, "Chết thì chết thôi."

"Tôi không nỡ." Từ Trọng Cửu bất ngờ nắm lấy tay cô, "Sống mới có cơ hội lật ngược tình thế." Anh ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói, "Những chuyện như vậy chỉ coi như bị chó cắn một cái mà thôi."

Nghe anh nói dễ dàng như vậy, trong lòng Minh Chi lại nghĩ: Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chắc anh sẽ không nói như thế. Suy nghĩ đó hiện ngay lên khuôn mặt cô, cô thở ra một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Từ Trọng Cửu lay nhẹ tay cô, thấy cô vẫn giữ mặt lạnh băng không phản ứng, anh lại dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay cô, "Tôi nói thật lòng đấy."

Giọng anh có chút nài nỉ như trẻ con, "Lúc nào cũng đừng nghĩ đến cái chết."

Cuối cùng Minh Chi không nhịn được, đáp lại, "Ai muốn chết chứ."

Cô sợ còn không kịp, người ta vẫn nói "chết có gì sợ,", nghe thì chẳng thấy gì, nhưng khi đối mặt với nó mới thật sự thấu hiểu. "Anh hiểu hơn tôi bao nhiêu?"

"Tôi ấy à..." Từ Trọng Cửu trầm ngâm rồi bật cười, "Cũng hiểu hơn em một chút."

Anh chợt chuyển chủ đề, "À, nghe nói huyện trưởng đã giúp anh họ Năm của em trả nợ cờ bạc rồi phải không?"

Minh Chi kể lại mọi chuyện xảy ra hôm đó, đến cuối cùng hơi ngập ngừng, "Tôi hơi sợ anh ấy."

"Anh ta đã mắng em à?"

"Không."

"Tôi thấy anh ta đối với em rất tốt mà."

"Ừ. Nhưng mà..."

"Anh ta là người chính trực nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho ai." Từ Trọng Cửu nói thay lời cô. Minh Chi rùng mình, còn anh thì không hề nhận ra vẫn nói tiếp, "Em sợ rằng một ngày nào đó anh ta phát hiện ra em nói dối, sẽ tìm cách xử lý em."

Minh Chi trợn mắt nhìn anh, "Tôi không hề nói dối."

Ánh mắt Từ Trọng Cửu thoáng hiện vẻ giễu cợt, "Đúng, em toàn tâm toàn ý muốn lấy anh ta làm chồng, coi anh ta là trời, từ nay sẽ làm một người vợ tốt không bao giờ nghĩ đến người đàn ông khác, càng không vì lo lắng cho người đàn ông khác mà suýt nữa...."

"Chát!" Minh Chi giáng cho anh một cái tát thật mạnh.

Từ Trọng Cửu xoa mặt, bình thản tiếp tục nói, "Suýt nữa còn mất cả mạng nhỏ của mình."

Quá đáng thật! Minh Chi đứng bật dậy nhưng Từ Trọng Cửu nhanh chóng giữ cô lại. Anh dùng tay kia tháo dây áo, tháo cả nút băng, từng lớp từng lớp băng gạc được mở ra, lộ ra vết thương đang rỉ máu cùng dịch mủ.

Minh Chi chỉ kịp nhìn thoáng qua rồi quay đi.

"Minh Chi, tôi làm vậy vì em." Giọng anh trầm xuống. Minh Chi theo bản năng nhìn ra phía cửa, cửa đóng chặt, bên ngoài còn vọng lại tiếng cô con gái của chủ nhà đang cho gà ăn.

Từ Trọng Cửu nhẹ nhàng kéo mặt cô lại, để cô không thể né tránh, "Em sợ cái gì?"

Minh Chi nhìn vào mắt anh, cô sao dám? Đã mười bảy năm sống thận trọng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chút hy vọng. Anh rất tốt nhưng quá nhiều lần ngập ngừng không quyết đoán, cô đã suy nghĩ qua nhiều đêm, vẫn cảm thấy hiện tại là điều cô có thể nắm giữ.

Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt biết nói như đang bộc lộ những điều không thể thốt nên lời. Có lẽ anh cũng cô đơn, vì thế mới nhiều lần nói chuyện với cô, làm nhiều điều cho cô. Cô hiểu, vì vậy cô mới chạy đến gặp anh.

"Chờ tôi khỏi bệnh, chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tôi có tiền, đủ để chúng ta sống. Chúng ta sẽ đến Thượng Hải..... Chúng ta cũng có thể đến Hồng Kông, Nam Dương, hoặc xa hơn nữa, Mỹ thì sao? Tôi sẽ đi làm, em ở nhà chăm con. Chúng ta sẽ sinh hai ba đứa, yêu thương từng đứa thật lòng không để chúng phải chịu khổ như chúng ta. Chúng không cần phải nhìn sắc mặt người khác, chỉ cần khỏe mạnh là đủ."

Minh Chi nghe mình hỏi, "Anh không muốn làm người quyền lực nữa sao?"

"Không làm nữa. Vừa rồi suýt nữa mất em, tôi như mất nửa cái mạng."

"Thế còn nơi này thì sao?"

"Kệ họ, mặc kệ đi."

"Còn anh ấy..."

"Hoặc phụ em, hoặc phụ anh ta, tôi cũng không biết chọn bên nào, mãi cho đến lúc nãy..."

Lời anh chưa kịp hết, Minh Chi đã giằng tay ra, nghiến răng nói, "Vừa rồi là anh sắp đặt đúng không? Anh chỉ muốn tôi cảm kích rồi giúp anh làm việc phải không? Được thôi! Từ Trọng Cửu, lần này tôi sẽ giúp anh nhưng từ giờ trở đi hai chúng ta đường ai nấy đi, tôi sẽ không nhờ cậy gì anh nữa. Nếu anh còn dám nói những điều linh tinh, tôi lập tức sẽ báo cho Thẩm Phượng Thư để anh ấy biết bộ mặt thật của anh."

Từ Trọng Cửu sững người. Tất nhiên anh muốn lấy lòng Minh Chi để cô giúp anh, còn về sau, phụ nữ nào không vì tình mà nhẹ dạ? Nhưng không ngờ cô lại nghĩ xa đến thế. Xem ra cô và anh đúng là cùng một loại người, thà phụ người khác chứ không muốn bị phụ, muốn cô hy sinh, trước tiên phải cho cô thấy sự chân thành thực sự.

Anh còn đang ngẫm nghĩ, Minh Chi đã quay lưng bỏ đi. Lần này để an toàn, cô nhờ con gái chủ nhà tiễn mình ra khỏi làng.

Một lát sau, Từ Trọng Cửu nghe thấy tiếng khóa cổng, có lẽ hai người đã đi rồi.

Không ngờ ngày ngày giăng bẫy, hôm nay lại bị mắc bẫy. Anh cười chua chát băng bó lại vết thương. Lần này, khổ nhục kế đã sai lầm rồi.
— QUẢNG CÁO —