Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 11



Phương Phức Nùng chỉnh lại cà vạt, đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi đi tới chỗ chiếc laptop nối với máy chiếu, tìm kiếm một bài hát mình thích trong thư mục nhạc có sẵn. Hàng mi dài rủ xuống, đôi lông mày khẽ nhíu, nghiêm túc đến độ chẳng coi ai ra gì.

Chiến Dật Phi vẫn đang giằng co với người đẹp áo trắng, không ai chịu nhún nhường, y tức giận khi thấy Phương Phức Nùng hoàn toàn không để ý đến không khí căng thẳng lúc này, lạnh lùng thúc giục: “Rốt cuộc anh đang dùng dằng cái gì?”

Người đàn ông trước máy tính không buồn ngẩng đầu lên, giơ ngón tay đặt giữa môi, nhẹ nhàng ‘suỵt’ một tiếng.

“Got it.” Cuối cùng cũng tìm thấy bài mà hắn thích nhất để bật lên, âm nhạc tràn ngập phòng họp, đám quản lý cấp cao của Miya ngồi hai bên bàn nhăn nhó cau mày. Phương Phức Nùng không thản nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói mê người, bảo các bạn đồng nghiệm tập trung nghe nhạc thư giãn, bản thân hắn thì đi tới trước mặt người đẹp áo trắng kia.

Hắn cúi người ghé vào bên tai cô ả, thầm thì chỉ đủ cho cả hai nghe thấy, hắn nói: “Tối hôm qua cô dùng miệng làm cho Triệu Hồng Lỗi.”

“Nói bậy –”

“Đừng có chối, trên đầu gối cô vẫn còn nguyên vết tì xuống sàn hoa diên vĩ kìa.”

Chris biến sắc cúi đầu kiểm tra đầu gối của mình theo bản năng, hành động không đánh đã khai lập tức chứng minh nghi ngờ của hắn, Phương Phức Nùng lại nói: “Tôi lừa cô đấy, làm gì có hoa diên vĩ nào, nhưng mà tôi nhìn thấy.”

Biết được hắn chỉ hù dọa, cô ả ưỡn ngực ngẩng đầu, làm bộ bình tĩnh: “Anh thấy cái gì?”

“Tôi thấy hai người lén nhìn nhau.” Miệng lưỡi nhả chữ rõ ràng nhưng cũng rất nhanh, tựa hồ chưa hề dùng đến cặp môi xinh đẹp ấy, ý cười trong đáy mắt hắn ngày càng nồng đậm, “Thôi được rồi, tôi là chuyên gia tình trường mà, dùng cấp giáo sư hay tiến sĩ cũng không đủ để miêu tả năng khiếu của tôi trong lĩnh vực này đâu, tôi có thể phách vị ý tứ qua ánh mắt khi một đôi nam nữ nhìn nhau. Đuôi mắt nhếch lên nghĩa là ‘Đêm nay có thời gian rảnh’, mắt liếc sang ngang là ‘Ngày mai lại hẹn’, cô không thèm nhìn mặt em gái của giám đốc, trong khi đó lại tán thưởng một cái cà vạt xấu hoắc, chưa biết chừng chính cô là người tặng chiếc cà vạt đó cũng nên. Người lớn ấy mà, có thể hiểu được thôi, chung công ty, sớm tối ở cùng nhau thì rất có khả năng sẽ nảy sinh chút tình cảm ngoài ý muốn, ví dụ như bỏ bê chồng con ở nhà để ngoại tình với đồng nghiệp cùng cơ quan chẳng hạn.”

“Sao anh biết tôi đã kết hôn?” Bọn họ che giấu rất kỹ, chưa có ai trong công ty phát hiện bí mật này. Rõ ràng khí thế của người phụ nữ này đã suy giảm, cúi đầu mới nhận ra mình đeo nhẫn ở ngón áp út, cô ả vẫn uyển chuyển nhẫn nại như không có chuyện gì, cất giọng hỏi, “Sao anh biết tôi đã có con?”

“Ngực cô vẫn còn vết sữa loang kìa,” Phương Phức Nùng hạ tầm mắt, chỉ vào bộ đồ Tây màu trắng nhẵn nhụi không tì vết, “Chắc chắn là sáng nay bị dính vào khi cô cho con ăn ngũ cốc.”

Chris cười lạnh, giọng điệu lại cứng rắn bức người: “Nhưng tôi cứ không thừa nhận thì sao nào, công ty cũng không thể đuổi việc tôi bằng cái lý do ‘quan hệ nam nữ bừa bãi’ được.”

“Đúng vậy nha, quả thực không làm thế được.” Phương Phức Nùng trịnh trọng gật đầu rồi lại bật cười, “Nhưng tôi sẽ đi tìm bằng chứng, lấy hết toàn bộ băng ghi hình từ camera trong công ty, tôi dám cá cô nam quả nữ tăng ca thức đêm cùng một chỗ thì nhất định sẽ có chút sự việc gì đó khiến người ta mở rộng tầm mắt trong băng ghi hình. Sau đó tôi sẽ tìm địa chỉ gia đình cô đăng ký với công ty khi mới vào làm cùng với thông tin về người chồng, sau đó tôi sẽ gửi cho bố mẹ chồng, bố mẹ ruột, chồng và thậm chí cả chủ nhiệm lớp hồi trung học của cô, mỗi người một bản…”

“Anh làm như thế là phạm pháp.” Sắc mặt cô ả hết sức khó coi, giọng nói cũng có chút run rẩy.

Phương Phức Nùng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Vậy kiện đi.”

“Anh là đồ vô liêm sỉ!” Cô ả như muốn ra đòn cuối, nhưng kiểu mắng chửi này rõ ràng chẳng thấm vào đâu, dù là những từ ngữ nặng nề công kích hơn nữa thì tên đàn ông này vẫn có thể thản nhiên đón nhận hết toàn bộ.

“Cảm ơn.” Phương Phức Nùng cúi thấp người đầy phong độ, sau đó đứng thẳng dậy, đi về phía cánh cửa phòng họp đang khép kín.

Nụ cười trên gương mặt ngày càng sâu hơn, hắn vươn tay kéo cửa phòng họp, lịch sự mời đối phương ra ngoài.

Im lặng mấy phút đồng hồ, Chris Tiêu của phòng Marketing cũng không chống cự nữa, “Tôi thấy cái công ty quèn này chẳng có tương lai đâu, thành lập hai năm mà chẳng có bước tiến nào…” Cô liếc mắt nhìn quanh một lượt, gượng gạo nói, “Một công ty quản lý hỗn loạn, cấp trên hèn nhát, cấp dưới bất tài, nhân viên thì không cầu tiến, sớm hay muộn rồi sẽ bị đám các người bòn rút vơ vét sạch sẽ, vì thế tôi quyết định… từ chức.”

Ông chủ trẻ tuổi của Miya nhếch môi, khom lưng nhấn nút đàm thoại: “Bảo vệ, đến văn phòng của Chris giám sát chị ta dọn đồ, hiện tại chị ta đã rời cương vị công tác, không được để chị ta mang theo tài sản của công ty.”

Chris đi ra ngoài cửa sau khi để lại một ánh mắt oán hận với Chiến Dật Phi, vậy mà y chỉ lạnh lùng mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, dù là một đồng cũng đừng hòng moi được.”

Đợi người đẹp áo trắng ra khỏi phòng họp, nghi vấn khi mới bắt đầu cuộc họp của mọi người lại một lần nữa dấy lên: Thằng cha mặc đồ hồng lẳng lơ kia là ai?

Chiến Dật Phi vẫn giữ gương mặt lạnh băng không lấy gì làm vui vẻ nhìn Phương Phức Nùng đang đi tới bên cạnh mình, hắn dừng chân ngay chính giữa hai bên quản lý các phòng ban. Màn kịch bất ngờ vừa rồi quá kịch tính, ai nấy đều thay đổi cách nhìn về người đàn ông này, hơn nữa dù mặc đồ hồng mà vẫn đẹp trai ngời ngời như thế, thứ gam màu đậm nữ tính ấy thế mà lại trở nên hài hòa đến lạ trong từng cử chỉ giơ tay nhấc bước đầy phong độ.

Vì tình nhân của mình bị người ta đuổi đi trong ba câu, Triệu Hồng Lỗi hung hăng nhìn chằm chằm vào Phương Phức Nùng, thái độ cực kỳ không thân thiện đó lọt vào trong mắt Phương Phức Nùng, hắn không hề khách sáo mà gõ gõ ngón tay lên mặt bàn trước mặt gã ta: “Cà vạt của anh hôm nay chọi màu với quần áo của tôi, làm ơn ngồi ra đằng sau đi.”

Thấy ông chủ trẻ tuổi ngầm thừa nhận, vị trưởng phòng Sales vốn đang ngồi đầu bàn đành phải cun cút lui về ghế cuối cùng góc trái trong phòng họp.

“Tôi là Phương Phức Nùng, Sweet-smelling flowers. Từ hôm nay trở đi, tôi chính là…” Nghỉ một nhịp, hắn lại nhoẻn cười nhả từng chữ, “Trưởng phòng quan hệ công chúng của Miya.”

Hắn vốn đã ngầm chê bôi kiểu cách ăn mặc đen trắng tẻ nhắt nặng nề này, cảm thấy phải nhanh chóng cải cách, vị trưởng phòng PR mới đến lập tức điểm danh cô thư ký Amy phụ trách làm biên bản cuộc họp cho ông chủ, yêu cầu cô viết nội quy tiêu chuẩn ăn mặc mới của công ty vào sổ làm việc.

“Tôi nói cô viết, được chứ?” Cô gái mặc đồ công sở trang điểm xinh đẹp gật đầu, người đàn ông chân dài cao ngất nhảy lên ngồi trên mặt bàn phòng họp, tiếp tục nói trong sự ngỡ ngàng của đám người xung quanh –

“Thứ nhất, váy không được dài quá gối.” Phương Phức Nùng đặt tay lên đùi mình, ngón tay khiêu gợi trượt theo mép quần hồng phấn, xuống khoảng chừng mười cen-ti-mét thì ngừng lại, “Dài đến đây là đẹp.”

“Quá ngắn.” Chiến Dật Phi ngồi một bên lạnh lùng nhắc nhở, “Người ta là viên chức công ty, không phải tiếp viên nữ.”

“Cậu còn đeo khuyên tai mà.” Phương Phức Nùng liếc mắt về phía tai trái của đối phương, khẽ mỉm cười trả treo, “Cậu là giám đốc công ty, cũng đâu phải phục vụ trong bar.”

Thấy Chiến Dật Phi không cự nự gì nữa, Phương Phức Nùng lại quay đầu nhìn cô thư ký, tiếp tục nói: “Thứ hai, khuyến khích mặc áo trễ cổ, khoét chữ V, để lộ khe ngực ấy.”

Trưởng phòng IT là một trong số ít nhân viên nam của Miya, anh ta nâng kính mắt rồi hỏi: “Vậy chúng tôi sẽ mặc gì? Chúng tôi cũng có dresscode mới à?”

Lại bị cắt lời, Phương Phức Nùng khó chịu chộp lấy một bản kế hoạch kinh doanh trên bàn ném vào mặt anh ta: “Im miệng, ai quan tâm mấy người mặc cái gì.” Từ từ đã, lại nói tiếp, “Thứ ba, mặc áo lót màu trắng, nếu mặc màu hồng nhạt sẽ bị khấu trừ tiền thưởng…”

“Đợi chút…” Amy vẫn ghi chép nãy giờ không nhịn được nữa mà cắt ngang, mặt đầy hoang mang, “Tại sao lại khấu trừ tiền thưởng? Sao anh biết được nhân viên nữ mặc đồ lót màu gì?”

Phương Phức Nùng không trả lời, hắn đột nhiên nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô gái. Hắn cau mày nheo mắt, khóe miệng cong bẩm sinh cũng khẽ giương lên, như thể ánh mắt hắn có thể thực sự xuyên qua lớp áo vest để thấy rõ màu áo lót của cô gái, khiến cho người ta hoàn toàn không đoán được kẻ này có năng khiếu bẩm sinh hay cố tình ra vẻ. Bị một người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm như vậy khiến cho hai má của Amy cũng hơi nóng lên.

“Nền trắng chấm bi tím, viền hoa, đúng chưa?” Sau một lúc nhìn chăm chú, Phương Phức Nùng đưa ra câu trả lời. Nhìn thấy Amy kinh hoàng thất thố nâng tay che ngực, chứng tỏ đáp án hoàn toàn chính xác. Phương Phức Nùng tự tin nhướng mày, quay đầu lại nhìn mấy cô gái xinh đẹp thuộc thành phần lao động trí thức đang trợn mắt há mồm, mỉm cười nói, “Nếu mặc màu da người – thì đuổi việc luôn.”

“Cho hỏi tôi cũng phải mặc như thế sao?”

Bài phát biểu bị cắt ngang tới bốn lần, Phương Phức Nùng bực bội nhìn lên – người đặt câu hỏi là một nhân viên tài vụ gần ba mươi tuổi, cao chưa tới mét sáu nhưng lại nặng hơn một trăm ki-lô-gram, nọng cằm liền với cổ, dù mặc áo phông đen cỡ rộng cùng với quần thể thao cũng không che được thân thể mập mạp.

Chị ta có vẻ nóng lòng muốn thử theo cải cách đột ngột của công ty, mặt đầy hưng phấn hỏi vị trưởng phòng PR mới nhậm chức: “Tôi cũng sẽ mặc như thế sao, lộ ngực, bó mông, váy ngắn –”

“No no no…” Phương Phức Nùng nhanh chóng lắc đầu xua tan hình ảnh kinh dị kia khỏi não, chặt đứt ảo tưởng của đối phương, hắn nở nụ cười cực kỳ thân thiện, “Just be yourself.”

Sau màn cải cách ăn mặc như tấu hài, cuộc họp lại quay trở về chủ đề chính.

Việc Chris bị đuổi ảnh hưởng không nhẹ tới những người phụ trách từng phòng ban. Phương Phức Nùng ngồi nghe suông lâu lâu lại liếc nhìn Chiến Dật Phi, hắn phát hiện ra tên nhóc này rất nghiêm túc, tập trung để ý từng câu báo cáo, liên tục đặt câu hỏi về chi tiết các hạng mục.

Cấp trên hèn nhát, cấp dưới bất tài. Những gì thể hiện trong cuộc họp chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, Phương Phức Nùng mỉm cười khi không ai để ý: Công ty càng lắm vấn đề thì càng dễ có cơ hội đục nước béo cò, vào đây quả là quyết định đúng đắn.
Hết chương 11.