Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 4



Đằng Vân lái xe đưa Phương Phức Nùng tới hội quán tư nhân như đã hẹn thì lại không thấy Chiến Dật Phi, thay vào đó lại nhìn thấy Hứa Kiến Âu còn chưa kịp ra về. Anh ta vẫy tay với hai người, mặt đầy bất đắc dĩ, nói: “Vừa rồi Chiến Dật Phi cãi nhau với người ta, hiện tại phải chờ cho nguôi giận cái đã.”

Vũng máu ghê người vẫn còn vương đầy trên đất, nghe đồn có tên giàu đời hai nổi tiếng nào đó bị đập thẳng một chai bia vào đầu, chính là do Chiến Dật Phi tự mình ra tay.

Đằng Vân hỏi Hứa Kiến Âu: “Nói ra câu nào phật ý hay sao?”

“Không phải.” Hứa Kiến Âu lắc đầu, “Thù cũ mà thôi.”

Có mấy nhân viên phục vụ muốn vào can ngăn còn bị đánh oan, một cô lao công phải vào dọn vệ sinh quét tước đống vụn thủy tinh vương vãi. Quản lý hội quán lại coi như không thấy vụ ẩu đả gà bay chó sủa vừa rồi, nãy giờ chỉ lo khua môi múa mép nói với một cô gái trang điểm xinh đẹp, phun ra toàn những lời ong tiếng mật: “Phải giải phóng tư tưởng! Phải để nó thoát ra!”

Dù ở trong hay ngoài giới thì phần lớn người ta đều biết cái từ “quan hệ công chúng” vốn chẳng mang nghĩa tốt đẹp gì. Con gái con đứa cùng lắm mới hai mươi tuổi đầu đã bị bắt đi quan hệ xã giao, cũng chính vì cái nghề đó mà cụm từ này mới dần mất đi ý nghĩa gốc liên quan đến marketing và quan hệ công chúng, khiến người ta cầm lòng không đặng mà đánh đồng nó với hành vi đút lót và bao gái. Phàm bất cứ ai dính vào cái từ này, đặc biệt là con gái đẹp thì đều chẳng khác nào sửa dép ruộng dưa (*), khó có thể rửa trôi ô uế gán lên mình.

(*) Sửa dép ruộng dưa (Nạp lý qua điền): Đây là cụm từ được biến thể từ câu “Qua điền bất nạp lý” (Chớ nên sửa dép ruộng dưa) được trích trong bài thơ “Quân tử hành” của Tào Thực. Câu thơ có nghĩa đi qua ruộng dưa mà cúi xuống sửa dép thì dễ khiến người ta nghi ngờ là kẻ trộm dưa. Theo đó việc sửa dép khi đi qua ruộng được dùng ở đây theo ý là mình không phải gái bao nhưng cứ nói đi làm công tác xã giao là sẽ tự động bị gắn mác không trong sạch.

Mười giờ tối, đối với những kẻ sống về đêm thì lúc này mới là thời điểm bắt đầu ngày mới. Địa điểm gặp nhau được thay đổi qua một quán bar có tên là Breast & Beast. Đằng Vân đang định đi lấy xe thì Phương Phức Nùng lại chẳng thèm nể mặt bạn bè lâu ngày không gặp, quay đầu đi thẳng: “Không đi nữa.”

Hứa Kiến Âu gọi với theo sau lưng hắn: “Đã hẹn rồi cơ mà!”

Phương Phức Nùng không dừng chân cũng chẳng quay đầu lại, chỉ phất tay với hai người phía sau, ý bảo chào tạm biệt.

Đằng Vân định đi tới kéo hắn nhưng lại bị ngăn cản. Hứa Kiến Âu cười đến thản nhiên: “Đừng cản Phương tổng của chúng ta, cứ để anh ấy đi đi.” Cậu ta dừng một chút rồi lại cố ý cất cao giọng, “Có mấy việc tôi chưa kịp nói rõ qua điện thoại, sau khi bỏ việc, trưởng phòng Quan hệ công chúng trước anh đổi luôn xe Buick thành Mercedes – Benz, sau đó tự mình mở công ty riêng…”

Phương Phức Nùng vẫn không quay đầu lại, nhưng hắn đã dừng chân.

“Chưa kể Chiến Dật Phi mới ra khỏi trại giam không lâu, chỉ hai mươi bảy tuổi đã tự mình tiếp quản một công ty, giờ chính là lúc đang cần người…” MC Hứa với mái tóc nâu vàng mềm mại trời sinh, đường mày thanh tú, răng trắng môi hồng đang cười đến là xán lạn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngất đằng xa, “Anh nghĩ mà xem, bối cảnh gia đình như thế mà còn phải đi tù, đảm bảo chỉ là một kẻ ngu xuẩn vừa học hành dốt nát vừa không có nghề ngỗng gì, chẳng phải quá đúng với câu ‘Kẻ ngốc lắm tiền, mặc ta đến lấy’ hay sao…”

Rốt cuộc Phương Phức Nùng cũng quay đầu lại, liếc nhìn Hứa Kiến Âu bằng ánh mắt mê hoặc chết người: “Đáng ghét quá đi! Không cho phép được nói ông chủ nhà tôi như thế.”

Tia lửa điện lập lòe nơi đáy mắt khi ánh nhìn chạm nhau, hai người đàn ông ngầm hiểu trong lòng mà cùng cười.

Đằng Vân đứng bên cạnh nhìn mà lắc đầu liên tục.

Hứa Kiến Âu hỏi thăm Phương Phức Nùng về chuyện đóng cửa công ty, không đề cập chữ nào tới việc bị lừa. Phương Phức Nùng cũng rộng lượng tỏ vẻ bản thân gặp vận rủi. Không nói chuyện mất hứng nữa, Hứa Kiến Âu đi tới trước, vươn hai tay muốn ôm lấy Phương Phức Nùng, thân thiết chân thành nói: “Thật vui khi được gặp lại anh.”

Dù sao cũng đã qua bao năm không gặp, Phương Phức Nùng cũng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Hắn dường như cũng định tiến tới đón nhận cái ôm nhưng lại đột ngột dừng bước, liếc nhìn Đằng Vân qua đuôi mắt: “Nếu người nhà cho phép thì tôi mới dám miễn cưỡng ôm cậu ta một cái.”

Đằng Vân thở dài, mỉm cười nói: “Thôi tôi xin phép quay sang chỗ khác.”

Ngay khi Đằng Vân xoay người, Hứa Kiến Âu lập tức sà vào trong ngực Phương Phức Nùng.

Nước hoa hơi nồng nhưng hương vị của người đàn ông này vốn đã từng hòa quyện quấn quýt với thanh xuân của anh ta, Hứa Kiến Âu nhắm mắt lại, bầu không khí khi bọn họ ôm nhau ngưng đọng trong nháy mắt, anh ta bỗng nhìn thấy bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ đã hóa màu xám xịt, biến thành hồi ức bỏ không được mà quên cũng chẳng đành.

Phương Phức Nùng lại gặp người quen tại quán bar B&B, đó là một người đàn ông để kiểu đầu Mohican, dáng người thấp lùn, mặt mày xấu xí. Hai người vừa nhìn thấy nhau qua biển người thì đối phương đã tiến tới, chỉ thẳng vào hai người Hứa, Đằng rồi nháy mắt với Phương Phức Nùng: “Lại xã giao được ở đâu thế này?” Giọng điệu người nọ mập mờ quái đản, ý tứ sâu xa. Phương Phức Nùng biết tỏng cái cụm “xã giao” trong mắt mọi người chẳng khác gì “bán thân”, vì thế cũng chẳng thèm thanh minh. Mấy chuyện bằng mặt không bằng lòng này hắn đã diễn quen đến mức lưu loát sinh động tựa như nước chảy mây trôi, quay sang tỏ ra thân thiện mừng vui với đối phương vì lâu ngày không gặp.

Quán bar tên tuổi tầm thường, trang trí bên trong cũng thiếu đi sự tao nhã, không có nhạc blues cũng chẳng có ca sĩ nhạc jazz kém nổi, chỉ có đèn màu nhấp nháy, sàn nhảy chật chội, khoang nghe riêng đắt tiền cùng với một đám đại gia trung niên bỏ vợ bỏ con tới đây quấn lấy những mĩ nữ trẻ tuổi khoe chân lộ ngực.

Gã đàn ông để đầu Mohican tự xưng là Kevin, nói mười câu thì chín câu là chém gió, gã nói mình có một công ty kinh doanh người mẫu quy mô lớn, mấy năm nay đã gặp chẳng thiếu loại nhà giàu lắm tiền nào, có tên giàu đời hai còn mua bảy chiếc Lamborghini cùng một lúc để lái mỗi chiếc một ngày trong tuần tùy theo tâm trạng.

Thực ra cái gọi là công ty người mẫu chính là phường cò mồi dẫn mối, trong tay nắm giữ nhiều trai xinh gái đẹp, cũng chính nhờ vậy mới quen với Phương Phức Nùng.

“Chủ nơi này có phía quân đội chống lưng, lo liệu xong hết cả rồi, không sợ tra xét nên cứ thoải mái mà chơi, lâu lâu còn có mấy ngôi sao nổi tiếng tới góp vui nữa ấy. Đêm nay có Châu Truyền Hùng biểu diễn, đám con gái khu này phần lớn tới đây là vì anh ta. Chẳng ngờ một ngôi sao ca nhạc hết thời bao năm mà vẫn có thể hút khách như vậy.”

Cảm tưởng nơi này càng về đêm lại càng xinh đẹp, Châu Truyền Hùng còn chưa tới, hiện tại tuy khách cũng đông nhưng thực sự chưa ồn ào. Thưa thớt có vài người đang ở giữa sàn nhảy, kỹ thuật nhảy cứng nhắc kém cỏi lại thêm DJ cũng chỉnh nhạc nhẹ nhàng tẻ ngắt. Đi vào khu VIP bên trong, Kevin vừa thấy gái đẹp là lại ngựa quen đường cũ nổi lên tính xấu, hai mắt lập tức sáng trưng lập lòe như sói đói.

Nhắc đến Kevin là lại thấy chua xót, thời thiếu niên gã vừa thấp gầy lại xấu xí, chưa từng được bất cứ cô gái xinh đẹp nào để ý, giờ đây hắn khoác trên người toàn hàng Armani, tự mình cảm thấy bản thân cao lớn đến bất ngờ. Hắn so sánh bản thân như một kẻ bị bỏ đói suốt bao năm, bỗng một ngày có thể vung đũa ngấu nghiến thì chắc chắn sẽ quyết tâm dù chết cũng không ngơi miệng.

Lời này ba thật bảy giả, chỉ có Phương Phức Nùng từng lăn lộn trong giới làm ăn kinh doanh mới biết bảy phần sự thật còn lại: Bởi vì chỉ khi gái đẹp thần phục dưới đũng quần mình, gã mới có thể tự thuyết phục bản thân rằng quãng thời gian ‘ban ngày thì tươi cười ra vẻ đáng thương chào khách, đêm về rúc trong chăn khóc thất thanh nức nở’ kia là đáng giá.

“Người ta lui tới đây cũng chẳng phải vì mấy vị minh tinh. Uống rượu, tiếp chuyện, chơi trò chơi thì chỉ tốn hai trăm một đêm ở mấy quán bar bên ngoài, trong đây giá gấp mấy lần, nhưng họ đâu thiếu chút tiền đó. Ở đây súc vật nhiều hơn con người, phải đúng lúc cao hứng vung tay thì bay ngay cả một chiếc xe đua.” Hứa Kiến Âu đi trước để tìm Chiến Dật Phi, Kevin quét mắt một lượt qua quán bar, lại bắt đầu bắn tia lửa điện vào bốn năm cô em, đắc ý nói, “Người mẫu trong tay tôi thuộc hàng kém nhất trong đám cao cấp ở đây, vậy mà đứng trưng không cả một ngày cũng phải thu về chừng năm con số.”

Phương Phức Nùng tự mở công ty, kinh qua đủ mấy màn gặp dịp thì chơi cùng quan quyền chức trọng, vì vậy tất nhiên hắn chẳng lạ lẫm gì với mấy nơi mù mịt chướng khí thế này nữa. Đang mỉm cười diễn tuồng thì có một cô bé vọt ra từ sàn nhảy. Chẳng biết là rượu say hay phê thuốc, cô khăng khăng kéo tay Đằng Vân, cười giả lả mà nói: “Anh đẹp trai ơi, chúng mình nhảy đi!”

Đằng Vân vốn không thích mấy nơi thế này, nhưng vì ngại đối phương là nữ nên không nổi giận tại chỗ, chỉ đành mặt mày xanh lét, cả người cứng đờ đứng đực ở đó. Phương Phức Nùng cầm lấy tay cô gái, kéo nàng vào trong ngực mình, ghé miệng lên vành tai cô mà dịu dàng thỏ thẻ: “Anh đẹp trai ở đây cơ mà!”

Phương Phức Nùng không ngại ngùng e dè mà đi thẳng ra sàn nhảy, giơ hai tay lên đỉnh đầu rồi lắc hông theo điệu nhạc, bắt đầu nhún nhảy với cô bé nhìn rất nhỏ tuổi kia. Diệp Hoán Quân vì thân hình quá béo mà vỡ mộng làm ngôi sao, nhưng lại truyền hết ý niệm ‘hình tượng đáng giá trăm vạn’ cho thằng cháu nhà mình. Vì thế Phương Phức Nùng không cầu xuất sắc hơn người, chỉ mong có thể làm tốt mọi việc, thế nên cái gì hắn cũng học, từ thể thao, nhạc cụ cho đến nhảy múa… Cái gì cũng học đến độ bắt chước y hệt là có thể ra vẻ với người ngoài nghề. Hắn vốn đẹp mã, cử chỉ hôm nay lại buông thả nên hấp dẫn rất nhiều người bu quanh nhòm ngó, sàn nhảy vốn còn đang rộng rãi, chẳng mấy chốc đã chật kín người.

Vừa thấy nhiều người vây quanh, hô hào ủng hộ, nhảy nhót hùa theo, Phương Phức Nùng thấy phiền phức định lùi về. Nhưng cô bé say khướt lại vòng hai tay qua cổ hắn, không muốn để cho hắn rời đi.

Cố tránh né cũng không đẩy nổi cô bé ra, đối phương ôm hắn lấy được, thậm chí còn đánh hắn vài cái.

“Ai kia?” Ánh mắt Phương Phức Nùng hướng về phía trước, đang nhẹ nhàng lại đột nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm, cả kinh hô lên, “Kia chẳng phải là Tiểu Cương sao?”

“Ở đâu? Đâu cơ?” Lời nói dối nào trong miệng hắn nói ra cũng đều khiến người ta yêu thích như nhai kẹo bọc đường, cảm giác như kỹ thuật diễn điệu nghệ này là trời sinh sẵn có. Cô gái lập tức buông tay, ánh mắt mê man tìm kiếm thần tượng của mình – nhân cơ hội thoát khỏi gọng kìm, Phương Phức Nùng nghiêng người theo nhạc, từ từ luồn lách qua đám người rồi lẩn mất.

“Đừng có quên việc chính,” Đằng Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc nhở Phương Phức Nùng vừa thoát thân chạy tới, “Cậu đến đây để phỏng vấn đấy.”

“Tôi làm nóng người thay ông chủ đó mà.” Phương Phức Nùng không để tâm, nhướn mày cười cầu hòa, ánh mắt thâm thúy đảo qua sàn này, “Nhìn đi, giờ náo nhiệt hơn bao nhiêu.”

“Vừa rồi khi cậu nhảy với cô bé kia, tôi và Đằng Vân có nói chuyện về cậu đấy.” Biết đối phương là bác sĩ chứ không phải phường đi xã giao, Kevin lộ ra biểu cảm tiếc nuối, “Tôi biết ngay mà, trông mấy người chẳng giống bạn bè gì hết, không cùng đường thì không thể cùng mưu, tính tình không hợp.”

“Sao vậy?” Bác sĩ Đằng nho nhã anh tuấn mỉm cười, “Tôi có gì không hợp?”

“Cậu có biết chúng tôi quen nhau thế nào không? Cậu ta nhờ tôi tìm hộ một người mẫu nam, chọn lên chọn xuống mất nửa ngày mới ưng, sau đó đưa đi hầu hạ đám đại gia có sở thích biến thái.” Kevin dừng một chút, giọng nói bỗng đượm vẻ tiếc nuối, “Thằng bé kia mới có mười chín tuổi, bị chơi cho thành tâm thần luôn.”

“Cậu… sao có thể làm mấy chuyện táng tận lương tâm như thế!” Đằng Vân không khỏi chấn động khi nghe Kevin nói, tuy không nói gì thêm nhưng hiển nhiên anh đã biểu hiện rõ bản thân không thể chấp nhận hành vi phạm pháp của đối phương.

“Đừng có chửi tôi.” Phương Phức Nùng ra vẻ không vui, mấy giây sau, hắn bỗng nâng ngón tay nắn nắn vuốt vuốt, cười đến là quyến rũ, “Có tiền là có hết.”
Hết chương 4.