Nhân Viên Soát Vé Chuyến Xe Số 44

Chương 10



“Anh Ngụy?”

“Anh Ngụy!”

Anh ta say đến mức vừa nói muốn ngủ là ngủ ngay, bây giờ nằm trên sô pha ngáy như sấm, bí mật này tôi cũng không hỏi ra được lại phải cõng anh về ký túc xá, chuyện này hầu như lần nào cũng xảy ra,tửu lượng anh ta kém mà cứ thích uống rượu.

Lúc cõng Ngụy Đằng Phi về về phòng ký túc xá, tôi ngồi trong bóng tối ngẫm nghĩ, lời Ngụy Đằng Phi nói có thật không? Một số nội dung tương tự như những gì thợ săn ma đã nói, và nó có lẽ có chút khác thường, nhưng anh ta chắc chắn đang giấu giếm gì đó.

Chắc chắn là có ma, và có thể có nhiều hơn một!

Ngày hôm sau thức dậy, tôi gọi điện cho thợ săn ma và yêu cầu anh ta trả lại chứng minh thư, sau đó tôi đã hẹn Lộ Tuyết đi ăn tối, tuy rằng thiếu tiền nhưng vì lần đầu gặp mặt nên tôi vẫn chọn đến một nhà hàng cao cấp hơn.

Sau khi lấy chứng minh thư, tôi bắt taxi đến nhà hàng Bến Thượng Hải, nhà hàng ở thành phố này khá đắt đỏ, giá trung bình một người là hai trăm tệ, bữa ăn của chúng tôi ít nhất cũng phải năm trăm tệ, mặc dù hơi đau ví, nhưng khi tôi nghĩ đến giọng nói và nụ cười của Lộ Tuyết, tôi cảm thấy hạnh phúc trong lòng, thầm nghĩ rằng một kẻ nghèo như tôi vẫn có thể nói chuyện với bạch phú mỹ thế này y như một giấc mơ vậy.

Sau khi đặt xong bàn, tôi gọi điện thoại cho Lộ Tuyết, cười hỏi: “Đại mỹ nhân, cô có rảnh không?” Trong khi nói, mái tóc dài bồng bềnh và chiếc quần jean ôm sát của cô ấy hiện lên trong tâm trí tôi, đẹp đến mức tôi suýt bật cười thành tiếng.

“Nếu anh mời em ăn tối thì em sẽ rảnh.” Giọng cô ấy lanh lảnh như chuông gió, xen lẫn tiếng cười khúc khích.

Tôi vội nói: “Việc đó là đương nhiên! Cô đến Bến Thượng Hải nhé! Tôi chờ ở đó.

Miệng thì thổi phồng, tim thì chảy máu, đọc menu trên Bến Thượng Hải mà tôi suýt khóc, một món hơn cả trăm tệ…

Tôi không dám gọi đồ ăn, ngoái đầu nhìn ra ngoài, khi cô ấy đến, mắt tôi suýt rơi ra ngoài, chiếc áo sơ mi trắng và quần jean bó sát, hình như cô ấy biết tôi thích kiểu này, chậc chậc, quần jean bó sát mãi vạn tuế!

Làn gió nhẹ như đứa trẻ nghịch ngợm, thổi bay mái tóc và khăn choàng, cô ấy vừa bước vào cửa, tôi đã đứng phắt dậy hét to: “Ở đây!”

Một nhóm người ngoái lại nhìn tôi…

Lộ Tuyết mỉm cười với tôi và ngồi đối diện tôi: “Anh gọi món chưa?” Cô ấy vừa đặt túi xách xuống vừa hỏi.

“Chưa, tôi không biết cô thích ăn cái gì, tôi chờ cô tới rồi gọi luôn! Nào, gọi đi, cứ thoải mái!”

Lộ Tuyết không quá khách sáo, rất thích thú nhìn thực đơn, tôi phát hiện rất nhiều người đẹp đều là người sành ăn, khi nói về đồ ăn, những thứ khác có thể gác qua một bên, cô ấy gọi liên tiếp mấy món và hỏi tôi có muốn ăn uống gì không.

Thấy cô ấy hồ hởi quá, tôi để cái chứng minh thư sang một bên rồi tập trung ăn. Làm thế nào để mở đầu một câu chuyện gì đó? Thức ăn đẹp và ngon thì khỏi phải nói, ngồi ăn với mỹ nữ thì món nào dọn ra cũng ăn no nê luôn.

Sau bữa ăn, tôi ngập ngừng hỏi: “Nếu không còn gì nữa, tôi mời cô đi xem phim nhé?”

Lộ Tuyết nhìn tôi, đặt chiếc khăn giấy trong tay xuống, cười nửa miệng nói: “Đám đàn ông các người đều như vậy, tự đãi mình ăn cơm trước đã, sau đó xem phim đi, dù sao thì cuối cùng vẫn sẽ trì hoãn cho đến tối và kéo người ta vào khách sạn suôn sẻ, đúng không?”

Hở?

Tôi cuống hết cả lên: “Đâu, tôi rất muốn mời cô xem một bộ phim, không có ý gì khác cả, cô không biết chứ nơi tôi ở có một câu, người ta nói rằng sắt không đổi được vàng, người đàn ông luôn trung thực và đáng tin cậy thì không có quả phụ nào trong mười dặm và tám làng không biết cả.”

Lộ Tuyết phát ra một âm tiết, cười đến run rẩy, nhìn tôi đầy ẩn ý và nói: “Muốn hẹn hò với em không đơn giản như vậy đâu.”

Tôi lắc đầu cười: “Không đâu, cô đã có bạn trai rồi, tôi còn đi với cô, nhìn cô cũng rất giống tôi, dù sao cũng là bông hoa nổi tiếng đã có chủ, tôi làm sao thả lỏng được cơ chứ… Không, không, ý tôi là làm sao tôi có thể cướp đi tình yêu của người khác chứ.”

Hai chúng tôi lập tức đứng dậy, Lộ Tuyết đeo kính râm vào, nhẹ nhàng nói: “Em nói dối anh đấy, em không có bạn trai.”

Tôi thực sự không quan tâm cô ấy có bạn trai hay không, hôm nay tôi đến gặp cô ấy để đưa chứng minh thư cho cô ấy, tiện thể xem xem có thể hỏi được gì không.

Tôi rút ví từ trong túi quần ra, lấy chứng minh thư đưa cho cô ấy, cô ấy nhìn lướt qua, đang định cho vào túi xách thì chợt cả người run lên, nhìn kỹ một hồi, và nói: “Đây không phải là chứng minh thư của em!”

Tôi sửng sốt một lúc, nhận lấy nó từ Lộ Tuyết, nhìn trước nhìn sau, lại nhìn Lộ Tuyết và nói: “Chà, có lẽ đây là trường hợp thường thấy của chứng minh thư, nhiều người có ảnh chụp chứng minh thư rất xấu, nhưng tôi vẫn thấy nó trông rất ổn.”

Khi nói chuyện, tôi lấy chứng minh thư từ trong túi ra và nói: “Nhìn tôi đi, tôi trông rất giống Bành Vu Yến phải không? Nhưng không hiểu sao bức ảnh này lại được chụp giống như thị giác của Vương Bảo Cường vậy.”

Lộ Tuyết không thích thú với giọng điệu hài hước của tôi, cô ấy nghiêm túc nói: “Bức ảnh là của cùng một người, thông tin trên đó là chính xác, nhưng đây không phải là chứng minh thư gốc của em!”

Tôi cau mày cẩn thận suy nghĩ, không lẽ thợ săn ma đưa tôi cái chứng minh thư giả?

Điều này khiến tôi rất khó khăn, tôi nói: “Tôi không có lý do làm giả chứng minh thư của cô!”

Lộ Tuyết nói: “Anh thậm chí còn không có khả năng đổi ví của mình, em hỏi anh, ngoài anh ra còn ai đã chạm vào chứng minh thư của em không?”

Tôi nói: “Một anh chàng mặc áo gió, khoảng bốn mươi tuổi, anh ta…”

Câu tự xưng mình là săn ma còn chưa nói xong, Lộ Tuyết đã giơ tay ném chứng minh thư đi, không biết tại sao, tôi vừa định nhặt lên, cô ấy đã nghiêm nghị nói: “Đừng, đừng chạm vào nó! Chứng minh thư này đã bị một con ma giả mạo, anh chàng mặc áo gió đó là một con ma!”

Cái quái gì vậy?

Mắt tôi mở to, đôi mắt của tôi sắp nứt ra rồi, thợ săn quỷ nói Lộ Tuyết là quỷ, Lộ Tuyết nói thợ săn quỷ là quỷ, vậy ai đang nói thật, ai đang lừa tôi?

Khi tôi còn nhỏ, tôi nghe các cụ già trong thôn nói rằng ma quỷ chỉ dám ra vào ban đêm và chúng không dám tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, lúc này, Lộ Tuyết đang đứng dưới ánh mặt trời, trước khi đến đây hai tiếng trước tôi tìm người săn ma lấy chứng minh thư, anh ta cũng đang đứng dưới ánh mặt trời, chuyện này… Rốt cuộc ai là thật ai là giả?

“Anh Đường, sau này đừng gặp anh chàng áo gió kia nữa, tên đó là quỷ, sớm muộn gì cũng sẽ giế t chết anh đó.”

Tôi đồng ý, nhưng luôn cảm thấy kỳ lạ, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã gọi tôi rất tử tế nhưng tôi lại hét lên, điều đó khiến tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng nếu đúng như tôi đã đoán trước, phải chăng khi tôi bị kẹt ở vòng lặp trạm, thợ săn ma đã động tay động chân vào đấy?

Anh ta cố tình dùng thủ đoạn này để hù dọa tôi, để tôi khuất phục, khiến tôi đang trên bờ vực sụp đổ tinh thần, rồi anh ta đột nhiên xuất hiện như một vị thần, cứu vớt tôi, khiến tôi tin tưởng anh ta, rồi lợi dụng tôi để thực hiện những âm mưu lớn hơn?

Nói như vậy, cô bé không có tiền đi xe hơi chưa chắc đã là Lộ Tuyết khi còn nhỏ, dù sao nữ sinh đại học lớn lên đã thay đổi rất nhiều, ai biết khi còn bé cô ấy trông như thế nào.

Trong khi hai chúng tôi đợi xe, tôi tự hỏi, mảnh giấy để lại trong phòng tôi khi nào được viết bởi thợ săn ma không? Anh ta nói giúp tôi, hơn nữa anh ta cũng cần tôi giúp, không lẽ nhất định có chuyện gì đó mà tôi phải ở lại giúp anh ta hoàn thành sao?