Nhàn Vương Manh Phi

Chương 14: CÓ THỂ THƯƠNG LƯỢNG ĐƯỢC KHÔNG



Hai hắc y nhân kèm hai bên Thường Túc đứng đối diện Nam Cung Tương, theo mắt nhìn của họ thì chỉ cảm thấy có đôi mắt yêu dã lung linh lấp lánh xinh đẹp, khiến hai người nhìn mà mê loạn. Cộng thêm hơi nước mờ ảo làm cho Nam Cung Tương nhìn giống như thực như mộng. Tao nhã như thế, tựa hồ khiến cho người ta hôn mê trong ảo mộng.

- Ngươi ngươi, tiện nhân ngươi nói bậy gì đó!

Đột nhiên một tiếng quát lớn làm hai hắc y nhân kia bừng tỉnh, hai người theo bản năng nhấc đầu qua, thấy đồng bọn bị Dung Khinh Vũ đả thương thẹn quá thành giận cầm kiếm chỉ vào Dung Khinh Vũ.

Một tiếng này phản bác, ngược lại có chút hiềm nghi giấu đầu hở đuôi.

- Vừa rồi khi ngươi công kích tới, ngươi quá tanh hôi. Khiến bổn tiểu thư không thở nổi. Khuyên ngươi vẫn là bình tâm tĩnh khí ngồi xuống điều tức, nội thương cộng thêm bệnh đó tức giận sẽ khiến ngươi chết nhanh hơn!

Dung Khinh Vũ khinh mạn nói, không đợi đối phương tiếp tục chửi mình, lại nói:

- Quần áo bốn người các ngươi đều có mùi, nếu ta đoán không sai, là vừa mới cùng nhau tắm xong mới tới đây phải không?! Nhưng mà bệnh này chỉ cần tiếp xúc là lây bệnh rồi!

Dung Khinh Vũ lời này vừa ra, ba tên hắc y nhân khác nhất tề ngẩn ra.

- Má nó —— trách không được vừa rồi không thấy ngươi cỡi quần áo ra tắm, nguyên lai thằng khốn ngươi có bệnh hoa liễu! Còn nói bừa là vì tiết kiệm thời gian!

Dung Khinh Vũ vừa dứt tiếng nói, đột nhiên một trong hai tên hắc y nhân kèm hai bên Thường Túc tức giận khiển trách tên bị đả thương văng vào vách tường.

Tên bên cạnh tên hắc y nhân bị đánh lui vào tường đột nhiên ra tay, xoẹt..., quần áo tên hắc y nhân có bệnh bị xé. Sau lưng lở loét của hắn bị lộ ra. Dung Khinh Vũ nói đúng rồi!

Sắc mặt tên hắc y nhân đặt đao trên cổ Thường Túc kịch biến, nổi giận mắng:

- Lão tử cùng ngươi xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, con mẹ nó, ngươi dám hại chúng ta!

Đối mặt đồng bọn lên án, tên hắc y nhân nhiễm bệnh á khẩu không trả lời được, sắc mặt cũng khó coi.

- Ờ —— mà không phải bệnh hoa liễu đâu!

Dung Khinh Vũ ngắt lời tên hắc y nhân kia.

Tên hắc y nhân bị Dung Khinh Vũ đánh bật ra, cho nên khi Dung Khinh Vũ vừa dứt lời, tên hắc y nhân còn lại chuyển lực chú ý về nàng. Hy vọng nàng tiếp tục nói, lại sợ nàng nói ra đáp án ngoài ý muốn...

Giờ này khắc này không hẹn mà cùng kinh dị, từ trước đến nay đao kiếm quyết định sinh tử địch nhân đều ở trong tay bọn họ. Mà cô gái trẻ trước mắt này tùy tiện một câu là có thể muốn mạng bọn họ. Tuy rằng Dung Khinh Vũ là địch nhân, nhưng rõ ràng nàng là người mù, lại có thể phát giác trong bọn họ có người sinh bệnh, thậm chí là trước đây đã làm gì. Điều này là khó có thể xảy ra nên họ không thể không kiêng kị. Còn nữa, vừa rồi chỉ có vài hắc y nhân giao thủ trong ngắn ngủi, Dung Khinh Vũ muốn giết bọn họ là rất dễ dàng lại bởi vì một câu không sát sinh, cho nên tán gẫu với bọn họ từ nãy giờ. Hơn nữa lúc này nàng vẫn còn đang đạp cánh hoa lơ lửng trên mặt nước... Kết nối lại với nhau cho thấy lời của nàng tất nhiên không giả!

- Là AIDS. Các ngươi biết bệnh AIDS không? Ba người các ngươi không biết, nhưng vị kia thường xuyên xuất nhập tiểu quan hẳn là không xa lạ!

Dung Khinh Vũ thản nhiên nói, rõ ràng nghe thấy vài tiếng hít thở kinh sợ lại làm như không nghe thấy tiếp tục nói:

- Vừa rồi vị huynh đài này đã vung đao gần sát Hiền Vương gia rồi mà bỏ qua không hạ thủ, thậm chí tim còn đập lệch nhịp. Nhưng khi đánh với ta thì dùng hết sức... một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có! Người thích nam phong dễ dàng nhiễm loại bệnh nhất!

"Leng keng..." Dung Khinh Vũ vừa dứt lời, chợt nghe tiếng binh khí rơi xuống đất.

- Thần y cứu mạng!

Bộp bộp, tiếng đầu gối chạm đất cơ hồ phát ra cùng lúc.

Bốn gã hắc y nhân vứt đi trọng trách, hai tên kèm Thường Túc hai bên hoảng sợ quỳ gối bên cạnh dục trì.

Chết, đối với sát thủ mà nói là không có gì đáng sợ. Nhưng nếu sát thủ có danh có tiếng như bọn họ trong chốn giang hồ không phải chết dưới kiếm cao thủ, mà chết vì bệnh này thì... Thân là nam nhân, đây quả thực là vô cùng nhục nhã! Hơn nữa, cả ba người đều bị lây bệnh! Oan quá trời ơi!

Bên kia vừa được tự do, Thường Túc lập tức xả màn che trắng nhào vào trong nước bao lấy Nam Cung Tương. Nam Cung Tương lập tức lên bờ cùng với Thường Túc. Còn đám hắc y nhân chỉ lo cầu y, làm sao còn trông nom Nam Cung Tương như thế nào.

Khi nãy muốn hiếp bức Dung Khinh Vũ rời đi, lúc này lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng bỏ đi...

- Thần y, xin ngài từ bi cứu giúp chúng ta, kiếp sau làm trâu làm ngựa chúng ta cũng sẽ báo đáp ơn của ngài!

- Không không, đời này, đời này tại hạ báo đáp ngài luôn! Chỉ cần ngài đồng ý chữa bệnh cho tại hạ, về sau tại hạ sống chết nguyện trung thành vì thần y!

Dung Khinh Vũ nghe mấy hắc y nhân vừa rồi còn muốn ám sát Nam Cung Tương nói xong, cánh môi khẽ cong, rồi sau đó lướt lên bờ dục trì, đứng cách đám hắc y nhân khoảng năm bước chân, nhẹ giọng mở miệng:

- Thật làm trâu làm ngựa vì ta sao?

- Đương nhiên, chỉ cần thần y đồng ý chữa bệnh!

Bọn họ gần như trăm miệng một lời, nhất là tên bị bệnh lớn tiếng nhất. Nhất thời, đồng bọn dùng mắt hình lưỡi đao sắc bén nhìn hắn.

- Dung tiểu thư, hỏi bọn hắn, là ai phái bọn họ đến ám sát, tìm ra kẻ chủ mưu phía sau!

Dung Khinh Vũ còn không nói gì, một bên Thường Túc ôm Nam Cung Tương đến xe lăn, vội vàng xen vào nói.

Thường Túc vừa dứt lời, đám hắc y nhân theo bản năng trao đổi ánh mắt.

- Khỏi hỏi, bọn họ không biết đâu!

Dung Khinh Vũ lại nói. Đôi mắt bị che đi nên cũng không ai biết bây giờ nàng có thần sắc gì.

Thình lình nghe Dung Khinh Vũ nói xong, đám hắc y nhân nhẹ nhàng thở ra.

- Dung tiểu thư làm sao biết bọn họ không biết?

Thường Túc kinh ngạc mở miệng, hiển nhiên không tin.

Mà Dung Khinh Vũ không để ý đến Thường Túc, lúc này lấy ra một mộc bài nhỏ từ thắt lưng ném vào tay một hắc y nhân, đồng thời mở miệng:

- Ngày mai cầm cái này đến Vạn Hồi Đường của Dung gia, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người giúp các ngươi chữa bệnh và bàn bạc cách trị liệu!

Hắc y nhân vừa nhận mộc bài, nhất thời như lâm đại xá, trao đổi cho nhau một ánh mắt, vội vàng nói lời cảm tạ, sợ Dung Khinh Vũ đổi ý nên mau lẹ ly khai hiện trường.

- Sao ngài lại thả bọn họ đi?

Thường Túc thấy vậy khẩn trương, nhịn không được mà ngữ khí có hơi trách cứ.

Dung Khinh Vũ nghe ra Thường Túc bất mãn, hơi nghiêng tai về phía Thường Túc mở miệng:

- Ta là thương nhân, dưới tình huống phải lựa chọn tiến hay lui thì đương nhiên sẽ lựa chọn phương pháp có lợi nhất, giá trị nhất cho mình! Mấy cao thủ vừa rồi, muốn mua một người trong bọn họ ít nhất cũng phải vạn kim, mà bồi dưỡng một cao thủ trong ngàn vạn người cũng là cần rất nhiều tiền và thời gian! Nhấc tay chi lao, có thể thu về dùng, sao ta không làm?

Dung Khinh Vũ nói xong đi vài bước, khi Thường Túc đang kinh ngạc thì Dung Khinh Vũ xoay người khom lưng nhặt một chiếc chuông lên.

Thường Túc thấy vậy không khỏi kinh dị tiếp, đây thật là người mù sao? Hắn cũng không thấy chuông của nàng rơi ở đâu vậy mà nàng lại biết rõ như vậy!

Nam Cung Tương nghe Dung Khinh Vũ nói, lại nhìn hành động của nàng, trong lòng cũng không phải không có kinh dị.

H4cjUˏ