Trương Lục nhìn thấy hắn đã thoát ra khỏi cuộc trò chuyện, thì mới nhìn Hứa Phúc cũng là qua màn hình điện thoại, mà buông lời trách móc.
- Phúc, mày tưởng việc làm vừa rồi của mày là thông minh, là đang giúp Đới Hạnh San sớm ngày được giải thoát sao?
- Tao nói mày biết. Lời mày vừa nói ra ban nãy, chẳng khác nào đang thể hiện mày là một thằng ngu cả.
- Mày biết rõ là thằng Hựu nó đang hành hạ Đới Hạnh San, lại còn đi nói như thế, chẳng khác nào như đang công kích thằng Hựu cả.
- Mà một khi thằng Hựu nó mà tức giận, thì mày nghĩ xem, ai sẽ là người phải chịu khổ?
- Mày thế này là đang hại Đới Hạnh San, chứ giúp đỡ cái gì?
Mấy lời kia của Trương Lục, khiến Hứa Phúc phải suy nghĩ.
Trầm mặc hồi lâu, Hứa Phúc bất chợt cảm thấy lời Trương Lục nói có lý.
Có lẽ lần này anh ta thật sự đã sai.
Nhưng rồi Hứa Phúc cũng không định nói thêm điều gì với đám bạn, mà lặng lẽ rời khỏi cuộc gọi nhóm.
Trong lòng Hứa Phúc vì lời Trương Lục vừa nói, mà bắt đầu nảy sinh cảm giác bất an.
Không biết Khâu Kính Hựu có vì lời nói của anh ta, mà nổi giận rồi lại hành hạ Đới Hạnh San hay không.
Có điều, bây giờ Hứa Phúc cũng không tiện, đến nhà của Khâu Kính Hựu để xem xét tình hình.
Mà một khi Khâu Kính Hựu đã nổi giận, thì cho dù anh ta có đến tìm, khéo có khi lại bị hắn sai người đuổi về cũng nên.
Về phần của Khâu Kính Hựu.
Sau khi tắt máy, chiếc điện thoại trong tay lập tức bị hắn, ném mạnh vào bức tường phía sau lưng Đới Hạnh San.
Chiếc điện thoại đời mới, va chạm với bức tường được làm bằng cẩm thạch, nảy ra rồi rơi xuống sàn nhà, tạo thành thứ âm thanh cực lớn.
Khiến toàn thân Đới Hạnh San đều run rẩy, trước cơn giận của Khâu Kính Hựu.
Hắn chỉ dùng một tay bóp chặt cằm nhỏ của cô, đã có thể thành công lôi Đới Hạnh San quỳ thẳng người lên.
Khâu Kính Hựu hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô.
Muốn xem thử trong đôi mắt xinh đẹp kia, có thật sự chứa đựng tình yêu dành cho hắn hay không.
Kết quả, lại chẳng nhìn thấy gì, ngoài một đôi mắt đỏ hoe, long lanh ánh nước.
- Cô... yêu tôi thật sao?
Vừa rồi, chính Khâu Kính Hựu là người đã phủ nhận, tình cảm của Đới Hạnh San dành cho hắn.
Nhưng thâm tâm Khâu Kính Hựu hiểu rõ, Hứa Phúc chẳng có lý do gì, để phải bịa đặt ra chuyện Đới Hạnh San yêu hắn.
Có điều, Khâu Kính Hựu lại muốn nghe chính miệng Đới Hạnh San, trả lời câu hỏi này của hắn.
Lần này, cô không muốn trốn tránh, mà lấy hết can đảm nhìn vào mắt Khâu Kính Hựu, trả lời câu hỏi của hắn một cách mạch lạc nhất.
- Phải, đã từng.
Nghe được câu trả lời từ Đới Hạnh San, trong lòng hắn len lỏi sự vui mừng.
Vui vì biết ít nhất cô cũng đã từng yêu hắn.
Nhưng... tại sao lại là đã từng?
Chẳng lẽ... Đới Hạnh San đã không còn yêu hắn nữa hay sao?
Khâu Kính Hựu nhướng mày thể hiện sự khó hiểu, rồi lại hỏi.
- Tại sao lại là đã từng?
Cố gắng kiềm chế cảm giác đau đớn, vì xương quai hàm bị nắm chặt.
Đới Hạnh San nở một nụ cười bi thương.
Cười đến chảy cả nước mắt.
- Vì kể từ ngày hôm nay, em sẽ không yêu Thiếu gia nữa. Từ giây phút này trở đi, em sống ở đây chỉ vì người thân. Nếu như có một cơ hội, em chắc chắn sẽ rời khỏi đây.
Cổ nhân có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời”.
Ngay cả một cô gái vốn chẳng có thù oán gì với Khâu Kính Hựu, giống như Châu Tinh Sa.
Mà hắn còn có tư tưởng vẫn lấy nhưng không chung thủy.
Thế thì chẳng có gì để đảm bảo, rằng nếu như ba mẹ của Đới Hạnh San không phải là người, hại chết mẹ ruột của Khâu Kính Hựu, thì hắn sẽ yêu và chung thủy với một mình cô.
Thói trăng hoa chính là bản chất con người của Khâu Kính Hựu, chứ chẳng phải do quá khứ đau thương gây ra.
Và lời hắn từng nói với Đới Hạnh San khi xưa, rõ ràng là lời bông đùa của một đứa trẻ.
Chính Khâu Kính Hựu còn cảm thấy, chuyện Đới Hạnh San dành tình cảm cho hắn, là chuyện đáng xấu hổ.
Khi mà chính hắn là người đã khiến gia đình cô nhà tan, cửa nát, đẩy ba mẹ cô vào cảnh tù tội.
Vậy thì Đới Hạnh San còn có thể tự lừa dối chính bản thân mình, ngập sâu trong đoạn tình yêu mù quáng này, mê muội không chịu tỉnh ngộ đến bao giờ nữa đây?
Hiện tại, Đới Hạnh San thật sự mệt rồi.
Cô không còn đủ sức để theo đuổi, tình yêu dành cho Khâu Kính Hựu nữa.
Càng không còn sức lực để dùng tội lỗi của ba mẹ của mình, bao biện cho những việc làm xấu xa của Khâu Kính Hựu nữa.
Đến lúc nên thức tỉnh thì cần phải thức tỉnh thôi.
Mặc dù biết rất khó để buông bỏ tình cảm trong lòng, khi mà bây giờ mỗi ngày Đới Hạnh San vẫn phải đối mặt với Khâu Kính Hựu, rồi phải cùng hắn quan hệ thể xác.
Nhưng Đới Hạnh San có lòng tin, rằng một ngày nào đó, cô sẽ hoàn toàn mất cảm giác đối với Khâu Kính Hựu.
Để khi đứng trước mặt hắn, trái tim không còn rung động nữa.
Hứa Phúc nói đúng.
Ác giả thì tất có ác báo.
Cho nên, Đới Hạnh San sẽ không bao giờ giết Khâu Kính Hựu, để trả thù thay cho Đới gia.
Nếu ông trời có mắt, chắc chắn sẽ bắt hắn phải gánh chịu tất cả nghiệp chướng, từ những việc làm xấu xa mà Khâu Kính Hựu đã gây ra.
Giống như việc ba mẹ cô từng làm chuyện sai trái, và đã phải gánh chịu hậu quả.
Nếu như bây giờ Đới Hạnh San giết Khâu Kính Hựu, thì khác nào cô với hắn và ba mẹ của cô, là cùng một loại người giống như nhau?
Đới Hạnh San mà giết Khâu Kính Hựu, chắc chắn ba mẹ nuôi của hắn cũng sẽ không tha cho cô.
Oan oan tương báo đến khi nào mới dứt?
Nhưng có một chuyện, có thể là Khâu Kính Hựu nói đúng.
Đới Hạnh San thật sự không có gan để giết chết hắn thật.
Mà khi nghe thêm một câu trả lời nữa của cô, Khâu Kính Hựu giống như một người con trai đang yêu đương mãnh liệt, mà bạn gái lại đòi chia tay vậy.
Trong lòng còn khó chịu hơn gấp trăm, ngàn lần lúc vừa rồi nói chuyện với Hứa Phúc.
Rốt cuộc thì Đới Hạnh San yêu hắn từ khi nào?
Tại sao bây giờ lại nói không muốn yêu nữa?
Có phải là do vừa rồi hắn mỉa mai tình cảm của cô, nên cô mới muốn từ bỏ tình yêu dành cho hắn hay không?
Còn nói cái gì mà nếu như có một cơ hội, Đới Hạnh San chắc chắn sẽ rời khỏi hắn?
Không...! Không thể như thế được...!
Khâu Kính Hựu không cho phép cô rời khỏi hắn.
Nếu như cuộc sống này của hắn thiếu đi Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu sợ bản thân sẽ không chịu đựng được, mà chết mất.
Hắn đã quen với cuộc sống có cô bên cạnh rồi.
Nhưng... vừa rồi Khâu Kính Hựu trong lúc nóng giận, đã không kiểm soát được bản thân, mà buông lời chế giễu tình cảm của Đới Hạnh San.
Bây giờ, hắn không thể nào lại kêu cô đừng từ bỏ tình yêu dành cho hắn.
Càng không thể để cho Đới Hạnh San biết, chuyện hắn cũng có tình cảm với cô.
Trong giây phút trái tim như muốn vỡ nát vì từng câu nói của cô.
Cặp mắt đen sâu thường ngày của Khâu Kính Hựu, bây giờ lại đỏ ngầu như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Bàn tay hắn từ vị trí cằm nhỏ của Đới Hạnh San, bất ngờ di chuyển ra phía sau, đặt lên đầu nhỏ của cô.
Kéo khuôn mặt xinh đẹp của cô càng gần về phía Khâu Kính Hựu hơn, rồi lạnh lùng nói.
- Vậy thì tôi sẽ chặt đứt tất cả cơ hội rời khỏi đây của cô. Tôi đã từng nói rồi, cả đời này của cô cũng đừng mong có thể thoát khỏi tôi.
Dứt lời, hắn liền đem đôi môi lành lạnh của mình, dán chặt lên hai cánh môi mềm mại của Đới Hạnh San.
Vừa cắn vừa mút một cách cuồng nhiệt, như thể đang trút hết mọi bực tức trong lòng lên người cô.
Hai mắt Đới Hạnh San mở lớn hết cỡ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông đang cưỡng hôn mình.
Suốt hai tháng ân ái với nhau, đây mới là lần đầu tiên Khâu Kính Hựu hôn môi cô.
Cảm giác đau đớn từ chỗ bị cắn, đánh đến dây thần kinh cảm giác, khiến Đới Hạnh San có thể chắc chắn rằng đây không phải là mơ.
Bởi vì hiện tại, tạm thời vẫn chưa thể buông bỏ tình yêu dành cho Khâu Kính Hựu.
Nên khi hai người môi chạm môi, trái tim trong lồng ngực của Đới Hạnh San lại đập loạn nhịp.
Cả cơ thể cô dường như đều bị nụ hôn này của Khâu Kính Hựu, hoàn toàn nhấn chìm.
Hắn hôn Đới Hạnh San rất lâu, gần như muốn rút cạn hết tất cả sinh khí của cô.
Cho đến khi hai phiến môi như cánh hoa, bị cắn đến mức chảy cả máu.
Khâu Kính Hựu mới chịu kết thúc nụ hôn đầy tính cuồng bạo, chiếm hữu kia.
Xong, hắn lại tiếp tục bóp chặt xương quai hàm của Đới Hạnh San, ép cô phải đau đớn mà há miệng ra.
Rồi trực tiếp nhét gậy thịt nãy giờ còn chưa xuất tinh, quay trở vào bên trong khoang miệng ẩm ướt.
- Tiếp tục, cho đến khi tôi thỏa mãn mới thôi.
Kể từ trước khi Khâu Kính Hựu nói chuyện với đám bạn của hắn.
Đới Hạnh San đã phải khỏa thân quỳ dưới sàn nhà, cho đến tận bây giờ không biết đã trải qua mấy tiếng đồng hồ.
Không chỉ có đôi chân đã tê cứng hết cả, mà toàn thân đều cảm thấy đau đớn.
Thế mà Khâu Kính Hựu vẫn còn chưa chịu buông tha cho cô.
Đới Hạnh San nâng mi mắt lên, nhìn thấy hắn đã thoải mái ngả người dựa vào thành ghế, nhắm mắt để chuẩn bị tận hưởng đợt khoái cảm tiếp theo, mà cô sắp sửa đem đến.
Cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, mà phải tiếp tục để dị vật luân động ra ra, vào vào bên trong khoang miệng nhỏ bé của cô.