Nhập Ma

Chương 81: 81



BTV: Trời đổ tuyết tất nhiên rất lạnh, nhưng mà PN này rất ấm. Là "ấm" chứ không phải "nóng".
-------------------------------------------------

Hoa mai ở Lĩnh Nam lại một lần nở.

Đầy trời bạc trắng, trên nền tuyết, một mảnh hồng mai rực rỡ, đỏ như máu, nóng như lửa, gió nhẹ thổi qua, đó là ám hương di động.

Mọi âm thanh tĩnh lại, ánh trăng khuyết trên bầu trời đêm phủ thêm một lớp ánh sáng bàng bạc mỏng nhẹ lên khắp mặt đất.

Diệp Bạch cầm kiếm, mang theo một thân đầy gió tuyết đi vào phòng nhỏ trên núi.

Đèn trong phòng nhỏ vẫn còn sáng, cửa sổ gỗ không mới cũng không đóng, một người ngồi trên giường cạnh cửa sổ vốn dĩ đang đọc sách lại sớm ngủ thiếp đi.

Động tác vào nhà của Diệp Bạch trở nên cực nhẹ. Đứng ở bên ngoài cửa một lúc, hắn xoay người khép lại cánh cửa, vốn định đi đóng cửa sổ vào nhưng nghĩ rồi lại chỉ khép vào 1 nửa, lại vào buồng trong lấy ra một chiếc chăn, đến trước giường, khom lưng nhẹ nhàng đắp lên cho người ở trên giường.

Nhưng người đang ngủ trên giường vẫn lập tức tỉnh lại.

Động tác trên tay Diệp Bạch cũng không dừng lại mà tiếp tục đắp chăn lên cho người, sau đó lại chỉnh lại cẩn thận rồi nói: "Đánh thức ngươi sao?"

Ngủ cũng không quá say, Văn Nhân Quân vừa tỉnh lại cảm thấy hơi đau đầu, y duỗi tay đè đè thái dương: "Chỉ là nghỉ ngơi một lát mà thôi, vốn dĩ định chờ ngươi trở về."

"Không cần chờ ta." Diệp Bạch nói đơn giản, sau đó gỡ trường kiếm bên hông xuống đặt lên bàn lùn, bản thân lại ngồi lên cạnh giường, duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho Văn Nhân Quân.

Lực đạo của Diệp Bạch lớn nhỏ vừa phải, Văn Nhân Quân vì vậy cảm thấy thoải mái hơn. Y nhắm mắt lại một lúc: "Thời gian gần đây, ở trong võ lâm có người đóng giả, dùng tên của ngươi để giết người."

"Ừ." Diệp Bạch cũng không buồn để ý, chỉ chuyên chú xoa bóp thái dương cho Văn Nhân Quân.

Văn Nhân Quân giống như nhẹ nhẹ thở dài một hơi, không biết là vì Diệp Bạch đạm mạc hay chỉ đơn giản là do thoải mái: "Không có ý tưởng gì sao?"

Diệp Bạch nghiêng đầu: "Nếu ngươi không thích, hai ngày nữa ta ra ngoài giết hắn."

Văn Nhân Quân hơi hơi ngẩng đầu.

Một trận gió to bỗng nhiên thổi tung cánh cửa sổ Diệp Bạch vừa khép hờ, bang một tiếng, hoa tuyết theo gió tràn đầy vào trong phòng, khiến cho mấy trang giấy tuyên thành trên án thư bay loạn như đang khiêu vũ.

Diệp Bạch chau mày, ngừng lại động tác trong tay, cầm cánh tay còn lộ ra ngoài của Văn Nhân Quân bỏ vào trong chăn... một đợt bệnh nặng từ mấy năm trước ở Phi Vân Thành qua đi, thân thể của Văn Nhân Quân vẫn luôn không được tốt cho lắm.

Văn Nhân Quân cũng không ngăn cản động tác của Diệp Bạch dành cho mình. Y chỉ khẽ cười nói sau khi Diệp Bạch đã làm xong: "Cho dù thân thể của ta không được coi là tốt lắm, nhưng cũng không đến mức gió cũng không thể thổi."

"Ta biết." Diệp Bạch chỉ nói một câu, sau đó lại giúp Văn Nhân Quân xoa bóp thái dương.

Văn Nhân Quân cho dù có coi như thân thể không tốt, trong cơ thể cũng có công lực thâm hậu chống đỡ, sẽ không đến nỗi sợ hãi một chút rét lạnh.

Điểm này, Diệp Bạch vẫn luôn ngốc bên cạnh Văn Nhân Quân tất nhiên có thể biết được. Nhưng mỗi lần nổi gió trở lạnh, hắn vẫn như cũ, lấy quần áo chăn đệm vì Văn Nhân Quân che gió giữ ấm, tất cả cũng chỉ xuất phát từ sự chấp nhất nào đó... không muốn người duy nhất mình để ý, mình thích, người duy nhất mình yêu phải chịu nửa ngọn gió cuốn, nửa hạt mưa rơi.

Chấp nhất như vậy, có lẽ bản thân Diệp Bạch cũng không để ý đến, nhưng Văn Nhân Quân cũng đã sớm hiểu trong lòng, cho nên mặc dù không yêu cầu, nhưng Diệp Bạch vẫn thay Văn Nhân Quân làm những việc này.

Chỉ vì một phần đơn thuần chấp nhất đến tận cùng kia.

Đêm càng sâu, ngoài cửa sổ gió vẫn thổi hô hô, cùng với đó là tiếng mưa rơi tí tách, chậm rãi.

Văn Nhân Quân nhắm hờ mắt.

Diệp Bạch chú ý: "Mệt nhọc?" Sau đó, hắn lại nói, "Vào nhà đi nghỉ ngơi?"

Văn Nhân Quân ừ một tiếng, nhắm mắt nói: "Ngươi thì sao?"

"Ta đợi lát nữa lại đi ra ngoài luyện kiếm." Diệp Bạch nói.

"Sau đó ở lại bên ngoài sao?" Văn Nhân Quân hỏi.

Diệp Bạch gật đầu.

Văn Nhân Quân không lên tiếng nữa, nhắm hai mắt lại dựa vào giường đã được phủ nệm để nghỉ tạm.

Diệp Bạch cho rằng Văn Nhân Quân muốn nghỉ ngơi nên thu tay lại, chuẩn bị đứng dậy, nhưng không ngờ Văn Nhân Quân bỗng nhiên mở mắt giữ chặt lấy.

Không phải không kịp phản ứng, cũng không phải không có cách nào phản ứng, chẳng qua là bởi vì trước mặt chính là Văn Nhân Quân, cho nên Diệp Bạch không nghĩ đến việc phản ứng, hắn để Văn Nhân Quân kéo mình lại, sau đó mang theo dò hỏi nhìn về phía Văn Nhân Quân.

Văn Nhân Quân không giải thích gì với Diệp Bạch... y dùng hành động thực tế: Ngồi dậy, tiến về phía trước, phủ môi lên đôi môi lành lạnh hơi mỏng kia.

Diệp Bạch mở to mắt.

Văn Nhân Quân khép hờ mắt, trước tiên là nhẹ nhàng m*t phiến môi mỏng hơi lạnh, thật cẩn thận, từng chút từng chút một, cho đến khi nuốt toàn bộ hơi lạnh trên môi vào trong bụng, sau đó mới thoáng dùng sức cắn một cái.

Cùng người duy nhất bản thân có niệm tưởng xưa nay chưa từng gần gũi đến mức này, Diệp Bạch vốn dĩ đã vô cùng nghẹn khuất; mà chờ đến khi trên môi truyền đến cảm giác, Diệp Bạch bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, nhất thời muốn đứng thẳng cũng không xong.

Văn Nhân Quân cũng không thật sự gia tăng nụ hôn này. Y kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Diệp Bạch hô hấp dồn dập, lập tức xoay tay nắm chặt lấy tay đối phương.

Văn Nhân Quân nhìn Diệp Bạch.

Môi mỏng của Diệp Bạch hơi sưng, trên sắc mặt tái nhợt dần nổi lên một mạt đỏ ửng, màu đen trong ánh mắt chớp động, giống như đang phải chịu một loại áp lực nào đó.

Văn Nhân Quân lên tiếng, âm thanh khàn khàn, vừa nghe thấy giống như đang dụ dỗ người: "Diệp Bạch?"

Bàn tay nắm lấy tay Văn Nhân Quân của Diệp Bạch lập tức nắm chặt hơn, hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng.

Ánh mắt Văn Nhân Quân thâm trầm.

Diệp Bạch xúc động cũng không lâu lắm, rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, mở mắt ra ngồi dậy: "Ta đi ra ngoài trước đã."

"Bên ngoài đang mưa." Văn Nhân Quân nói.

"Không sao cả." Diệp Bạch phản ứng hơi quá, hắn nắm lấy trường kiếm trên bàn, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng mà lại một lần nữa, hắn bị Văn Nhân Quân bắt được.

Lúc này đây, Văn Nhân Quân trực tiếp túm Diệp Bạch lên trên giường, sau đó đè thân mình lên, bắt đầu hôn đối phương, từ trán, đến đôi mắt, đến mũi, đôi môi mỏng, cằm, cổ, hầu kết, cho đến xương quai xanh.

Văn Nhân Quân cởi áo ngoài của Diệp Bạch xuống.

Bị Văn Nhân Quân đè ở trên giường, lúc đầu Diệp Bạch còn hơi hơi tránh đi, nhưng tiếp theo lại yên lặng, sau một lúc lâu, chờ đến khi Văn Nhân Quân lại một lần nữa hôn lên khóe môi, hắn thậm chí còn hơi ngây ngô đáp lại.

Văn Nhân Quân để lại một dấu hôn trên xương quai xanh của Diệp Bạch, sau đó thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người: "... Có thể chứ?"

Diệp Bạch ngừng một lúc mới lên tiếng: "...... Có thể."

Văn Nhân Quân lại không có động tác tiếp theo.

Diệp Bạch hơi nghi hoặc nhìn về phía đối phương, hắn nhìn thấy người trước mắt lộ ra một nụ cười hơi phức tạp, có chút buồn cười, có chút bất đắc dĩ, lại dường như mang theo cả đau lòng: "Ngươi muốn ôm ta."

Văn Nhân Quân đang tự nói.

"Chính là vẫn luôn không chịu vượt qua...... Là lo sợ sẽ làm ta bị thương, hay vẫn là cảm thấy như vậy là bôi nhọ ta?"

Diệp Bạch không lên tiếng.

Văn Nhân Quân tiếp tục hỏi: "Mà nếu là ta muốn ngươi thì được?"

Diệp Bạch im lặng như cũ.

Văn Nhân Quân thấp thấp thở dài một hơi. Sau đó lại cúi đầu, ở bên môi Diệp Bạch hạ xuống những nụ hôn, thực nhẹ, thực nông, giống như lông chim phớt qua tâm thất: "... Đồ ngốc."