Nhuế Thu vùi đầu vào chăn bông ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc, nhuốm đầy hơi thở của Cố Nguyệt Thịnh. Cái người nàng trăm phương ngàn kế muốn câu dẫn đã rời đi rồi, kế hoạch bị thất bại, Nhuế Thu mất hứng mệt mỏi nhắm mắt lại, trước khi ngủ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Đừng nói hắn là tiểu hòa thượng nha.
…
Cố Nguyệt Thịnh buồn rầu ngồi trên trường kỷ êm ái ở thư phòng, một chút buồn ngủ cũng không có.
Đêm nay hắn làm sao thế này, hắn cùng với một nữ tử đã làm chuyện đó, nếu như không kịp thời dứt ra mà cứ xuôi làm theo suy nghĩ thầm kín trong lòng, chỉ sợ hiện tại hắn đã hung hăng đè Nhuế Thu ra tùy ý làm bậy.
Cố Nguyệt Thịnh nhắm mắt lại, vừa ngẫm lại cảnh tượng kia, dương v*t phía dưới liền hưng phấn mà rỉ nước ra. Hắn đứng lên mở cửa sổ thư phòng ra, khí lạnh ban đêm hất vào mặt, hắn cứ đứng như vậy, chờ đợi gió đêm thổi tan hưng phấn khác thường trong cơ thể đi.
Mắt thấy mặt trời lên cao, bình thường khi sương mù chưa tan thiếu gia đã dậy, hiện giờ cánh cửa phòng thiếu gia vẫn đóng chặt, không chút động tĩnh nào, hắn không khỏi lo lắng, ngón tay gõ lên cửa, ngập ngừng nói.
“Nhị Thiếu gia, đã là giờ Thìn rồi.”
Bên này chưa nói đến câu thứ hai, cửa thư phòng bên cạnh đã mở, Cao Minh hoảng sợ, mắt thấy hình bóng nhị thiếu gia từ trong phòng đi ra, sắc mặt không tốt lắm, hình như là nghỉ ngơi không đủ. Thiếu gia hướng hắn làm động tác im lặng, trong lòng Cao minh tràn đầy nghi hoặc, không thể không lui xuống.
Thiếu gia ở thư phòng, vậy phòng ngủ kia ai đang ở?
“Đem đồ ăn sáng lên đi.”
“Vâng!”
Mãi đến bình minh Cố Nguyệt Thịnh mới khép mắt lại được, xưa hay hắn vốn thường ngủ không sâu, giọng nói Cao Minh vang lên một tí hắn liền tỉnh, đột nhiên nhớ tới Nhuế Thu còn đang nằm trong phòng ngủ của hắn, hắn nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng im ắng.
Nhuế Thu còn chưa thức.
Cố Nguyệt Thịnh nhẹ bước đến cạnh giường, đưa tay nhấc màn giường lên, nhìn thấy Nhuế Thu cuộn tròn trên giường, bả vai lộ ra, làn da trắng sáng cuộn trong chăn nhìn kỹ miễn cưỡng có thể nhìn thấy, Cố Nguyệt Thịnh lấy góc chăn che lại cho nàng, nâng mắt nhìn sắc trời bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi gọi nàng.
“Nhuế Thu, giờ Thìn rồi.”
Không có phản ứng.
Cố Nguyệt Thịnh im lặng một hồi, cúi người xuống đẩy đẩy lớp chăn đang quấn nàng.
“Nhuế Thu, Nhuế Thu, nên dậy rồi.”
Nhuế Thu nửa tỉnh nửa mê nghe giọng nói của Cố Nguyệt Thịnh, rất ầm ĩ, nàng không hài lòng mở to mắt. Gương mặt phóng đại của Cố Nguyệt Thịnh ở trước mắt, tay còn lại đặt ở bên hông nàng, gương mặt này của hắn lớn lên rất đẹp, nhìn rất thích mắt, chút dỗi hờn khi mới rời giường của Nhuế Thu liền biến mất, ánh mắt nàng đảo qua đảo lại, ngồi dậy đùa giỡn với hắn.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ta…” Cố Nguyệt Thịnh hết đường chối cãi, thu tay về, không giải thích “Dậy ăn sáng đi.”
Hôm qua Nhuế Thu không được ăn no, lúc này nghe Cố Nguyệt Thịnh nhắc tới, chỉ cảm thấy ruột gan đói cồn cào, hết buồn ngủ luôn, xốc chăn lên liền bước xuống giường.
“Nhuế Thu…Nàng mặc quần áo lại đi.”
Nhuế Thu cúi đầu liền thấy trên cặp nhũ trắng ngần là một đống dấu vết xanh xanh, tím tím đầy ái muội, tất cả những vết chó cắn này là kiệt tác của nhị thiếu gia đứng trước mặt, nàng quay đầu lại liền thấy mặt Cố Nguyệt Thịnh đỏ thẫm, ánh mắt mập mờ không dám nhìn nàng, nàng ngay lập tức bật cười thành tiếng.
“Nhị thiếu gia, ngài ngượng ngùng cái gì, người hôm qua cắn mút không nhả không phải là ngài sao?”
Cổ Cố Nguyệt Thịnh phút chốc cũng đỏ lên, mặc kệ nàng cười chê, xoay người đến bên cạnh bàn. Nhuế Thu mặc lại quần áo ở trên giường, cố ý trêu chọc hắn.
“Chân nô tỳ mềm nhũn ra rồi, không đi được.”
Cố Nguyệt Thịnh cùng hạ nhân bưng cơm canh vừa bước vào liền cứng đờ người.
Đây là có ý gì!
Nhị thiếu gia cùng Nhuế cô nương thật sự…?
Quả thực là một chuyện kinh thiên động địa.
Tròng mắt Cao Minh thiếu điều muốn rớt xuống, nhìn thấy chủ tử làm bộ điềm tĩnh ngồi trên ghế, bất đắc dĩ mở miệng.
“Nhuế Thu” Tay ra dấu bảo hạ nhân đặt đồ ăn trên bàn “Đến dùng thức ăn sáng thôi.”
Hai bàn tay kéo tấm màn che ra, một nử tử bộ dáng chỉnh chu xuất hiện, khuôn mặt có chút oán giận, ung dung thong thả ngồi đối diện Cố Nguyệt Thịnh, Cao Minh nhanh mắt đem chén đũa tới.
“Lui xuống hết đi.”
Cố Nguyệt Thịnh cho mọi người lui xuống, mọi người nghe theo phân phó lui ra ngoài đóng cửa lại, nhưng thực tế thì không ai rời đi, một người, hai người đều ghé tai bên cửa nghe động tĩnh bên trong.
Cố Nguyệt Thịnh ho nhẹ một tiếng, phá tan sự yên tĩnh.
“Nàng thích ăn gì? Nếu không hợp ta cho người đi làm cái khác.”
Nhuế Thu nhìn một lượt thức ăn trên bàn, Nhuế Thu nghĩ cũng không dám nghĩ tới trên bàn trải đều những món ăn cao quý đa dạng, như sợ bỏ đói Nhị Thiếu gia vậy.
Nhuế Thu đói muốn chết, không còn sức để khách sáo với Cố Nguyệt Thịnh nữa, đưa tay muốn cầm thìa múc những viên hoành thánh nhỏ trong chén ở giữa. Cố Nguyệt Thịnh đoán được ý nàng, vén tay áo rộng múc một chén đặt ở trước mặt nàng, Nhuế Thu nghi hoặc liếc hắn, không phải nô tỳ như nàng phải hầu hạ hắn sao, ngược lại chủ tử lại tự mình múc canh cho nàng. Hương thơm ngào ngạt của chén canh trước mắt bốc lên khiến người khác phải cử động ngón trỏ, Nhuế Thu gạt bỏ suy nghĩ kia qua một bên, không khách khí mà vùi đầu vào ăn.
Nhuế Thu cắn một cái, ngon đến mức đôi mắt bừng sáng lấp lánh, nàng cũng không bận tâm có nóng hay không, đem một nửa bánh còn lại đang bốc khói bỏ vào miệng. Cố Nguyệt Thịnh nhìn thấy động tác buồn cười của nàng, hắn ngừng ăn cháo, đứng dậy rót cho nàng chén trà, đưa lên miệng thổi rồi đưa qua, dịu dàng nói.
“Cái này không nóng, nàng uống một chút đi.”
Bọn hạ nhân ở bên ngoài cửa liếc nhau, thấy sâu trong mắt nhau chỉ toàn vẻ hoảng sợ.
Nhị thiếu gia bọn họ từ khi nào tỉ mỉ chăm sóc một nữ tử như vậy, bình thường Cố nhị thiếu gia luôn có bộ dáng cách xa người ngàn dặm, ai có thể ngờ rằng cũng có lúc hắn tự tay múc canh cho người khác.
Hoành thánh trong miệng Nhuế Thu nhiều đến mức yết hầu nuốt không xuống, bưng chén trà uống một hơi cạn sạch, mắt ngó thấy bên tai Cố Nguyệt Thịnh đỏ lên, ngập ngừng buông chén trà, nàng buồn bực múc miếng hoành thánh thứ hai đưa lên miệng thổi, sau đó bỏ vào trong miệng.
Cố Nguyệt Thịnh lại thẹn thùng cái gì?
Sáng hôm nay hắn thật sự rất kỳ quái.
Cố Nguyệt Thịnh nhìn thấy khóe miệng Nhuế Thu tràn ra một chút nước, không tự chủ nhớ tới bộ dạng Nhuế Thu nuốt lấy tinh dịch hắn bắn ra, khí nóng quen thuộc lại kéo tới, chọc cho Cố Nguyệt Thịnh tâm thần đại loạn.
Nhuế Thu ăn đến vui vẻ, tay nghề của đầu bếp Cố gia thật sự rất tuyệt, từ nhỏ nàng ăn bánh bao sống qua ngày chưa từng ăn qua đồ ăn tinh xảo quý giá, Cố Nguyệt Thịnh lại múc cho nàng một chén canh nữa nàng uống sạch không còn một giọt.
Xong bữa cơm, Cố Nguyệt Thịnh không ăn mấy chỉ lo gắp cho Nhuế Thu ăn. Nhuế Thu có chút hiếu kỳ, tay gác lên bàn chống đầu, nói với Cố Nguyệt Thịnh.
Nhuế Thu gật đầu, hơn phân nửa bàn đồ ăn đều bị nàng ăn sạch, sao có thể không no, nhưng hắn chỉ ăn chút cháo.
Cố Nguyệt Thịnh cho người đem dọn đi, đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, không khí lại trở nên im ắng, lần này Nhuế Thu mở miệng trước, tìm cớ chuồn đi.
“Nhị thiếu gia, nô tỳ có thể trở về rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi quay lại hầu hạ ngài được không?”
Cố Nguyệt Thịnh gật đầu, trong giọng nói có chút gấp gáp không dễ phát hiện.
“Vậy ta sẽ đến thư phòng.”
Nhuế Thu trở về phòng mình, đem một chậu nước lớn lau sạch toàn thân từ trên xuống dưới, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đến cửa thư phòng tìm Cố Nguyệt Thịnh.
Khi Nhuế Thu đến thư phòng, Cố Nguyệt Thịnh đã vùi đầu vào đống sách, nàng cảm thấy bối rối vì quấy rầy hắn, khi hắn bắt đầu đọc sách thường luôn rất nhập tâm, nghe nói Cố gia cố ý bồi dưỡng Cố Nguyệt Thịnh.
Cố gia nhiều thế hệ làm thương nhân, tuy trở thành hoàng thương giàu có nhưng địa vị không cao, Cố gia có ý muốn phát triển trên quan trường. Đại thiếu nãi nãi sắp vào cửa của Cố gia là thứ nữ của viên quan tam phẩm trong triều, rõ ràng là cố gắng làm thân, nhưng chỉ dựa vào quan hệ thông gia là không đủ, cách duy nhất có thể làm Cố gia tiến thêm một bước đó là Khoa cử.
Triều Lý tuy đã cho phép thương nhân được thi khoa cử nhưng vẫn bị phân biệt đối xử. Có thể thấy rằng Cố Nguyệt Thịnh lấy thân phận Cố nhị thiếu gia đi thi khoa cử sẽ gặp biết bao nhiêu khó khăn, cũng vì vậy mà từ nhỏ Cố Nguyệt Thịnh luôn nổ lực, dồn hết thời gian tỉnh táo để đọc sách, cho tới bây giờ trong mắt những nhân sĩ hắn trở thành một đại tài tử đứng đầu của Kim Lăng.
Nhuế Thu rảnh rỗi ngồi bên ghế vịn, tùy tiện cầm lên một cuốn ở trên kệ sách, nàng chỉ dừng lại ở trình độ biết chữ, trong sách những câu chữ tối nghĩa rất khó hiểu, phần lớn toàn là thiên thư, chữ thì nàng nhận biết được nhưng khi xếp cạnh nhau thì nàng không hiểu, ngồi đọc một hồi Nhuế Thu có cảm giác mi trên mí dưới muốn đánh nhau, nàng chống đỡ không nổi liền ngủ gật.
Đến khi nàng tỉnh, Cố Nguyệt Thịnh còn duy trì tư thế kia nghiền ngẫm đọc sách, Nhuế Thu muốn lặng lẽ trốn ra ngoài tìm trò vui, đi đến được cạnh cửa sổ, đang muốn nhảy ra, giọng nói của thiếu niên vang lên.
“Nàng đi đâu?”
Nhuế Thu sợ đến mức run lên, nghe tiếng nói liền quay đầu lại chăm chú nhìn Cố Nguyệt Thịnh không biết từ khi nào đã ngẩng đầu ra khỏi sách nhìn chăm chăm vào nàng, nàng thu chân đang gác lên cửa sổ, vỗ vỗ quần áo, làm bộ tự nhiên mà trả lời.
“Ta…Ta đi ngắm cảnh.”
Cố Nguyệt Thịnh cũng không cần dùng tới đầu óc cũng biết đây là gạt người, lại nghĩ đến Nhuế Thu ở chỗ này cũng chẳng có gì để làm, vẻ mặt tự nhiên mà nói.
“Đừng đi xa quá, đến lúc cơm trưa lại không tìm thấy nàng.”
Nhuế Thu được Nhị thiếu gia cho phép, nàng nhảy từ cửa sổ ra hậu viện.
Nhìn bộ dáng quay đi dứt khoát không chút lưu luyến của nàng, Cố Nguyệt Thịnh không biết nói gì, đi đến chỗ Nhuế Thu vừa ngồi, cầm lên sách nàng để trên bàn.