Lúc Ngô Lạc trở về Tống Huy Dực vừa mới tắm xong, cô tắm đến thơm ngào ngạt vọt ra đến, sau khi treo ở trên người Ngô Lạc thì không xuống nữa.
Ngô Lạc lấy tay nâng mông cô, ôm người đi đến sofa ngồi xuống, Tống Huy Dực thuận thế ngồi lên trên đùi anh, vẫn là không xuống dưới.
Bắt đầu từ khi vừa ra khỏi nhà thì anh vẫn luôn có chút tâm thần không yên, Ngô Lạc nắm cằm Tống Huy Dực, đem cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui ở cổ anh đặt ngay ngắn, do dự mở miệng: "Anh có chút khẩn trương, tài xế nhà em biết anh rồi. "
"Cho nên đâu?"
" Ba em có thể định ngày hẹn anh hay không?"
Tống Huy Dực không cho là đúng: "Định ngày hẹn thì định ngày hẹn thôi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngô Lạc mắt thường cũng có thể thấy được cứng đờ, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra khẩn trương.
Tống Huy Dực cười không ngừng, ghé vào trên lồng ngực anh đều nhanh gây nên cộng hưởng: "Anh vậy mà cũng có lúc sợ......"
Ngô Lạc vẫn còn rất khẩn trương: "Vậy anh hẳn là nên đi mua một bộ quần áo đàng hoàng trước. "
"Sau khi anh đi rồi em vẫn luôn mơ hồ cảm thấy bất an, giống như là lạ ở chỗ nào, bây giờ thì em cuối cùng cũng biết là gì rồi."
Ngô Lạc cổ họng khẽ nhúc nhích, hai mắt như đuốc nhìn cô.
"Em là chị của Y Y, vậy tại sao anh lại nói anh là chú với con bé? Anh hẳn là anh mới đúng nha. "
Tuy rằng lời này cũng không quan trọng như trong tưởng tượng của anh, nhưng Ngô Lạc vẫn như cũ bừng tỉnh đại ngộ mà phát ra một tiếng hút không khí: "Đúng vậy, nhưng là con bé còn quá nhỏ. "
Đối với một bạn nhỏ chênh lệch hơn hai mươi mấy tuổi như vậy, rõ ràng đã là người của hai thế hệ, thật sự khó có thể tưởng tượng ra cảnh được gọi là anh trai.
Mặc dù vậy, Ngô Lạc suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình vẫn có thể khắc phục: "Vậy lần sau anh sẽ sửa lại. "
"Lại là lần sau.", Tống Huy Dực mắt hạnh trừng to, cô nhưng không có tình yêu như của Ngô Lạc đối với tiểu hài tử: "Em đã nói không có lần sau, con nhóc đáng ghét như vậy, em sẽ không để cho nó tới nữa. "
Tống Huy Dực sau khi tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc váy bông màu trắng, xuyên thấu qua lớp vải mỏng có thể mơ hồ nhìn thấy hai viên hồng nhạt đang run hoảng trước ngực, hơn nữa cô cái kia hờn dỗi trừng một cái, quả thực là muốn trừng đến trong lòng Ngô Lạc.
Phảng phất như không khống chế được, tay anh rất nhanh xoa lên một mảnh mềm mại kia.
Hơi ấm của lòng bàn tay mặc dù cách quần áo cũng thực sự truyền tới cô, cảm giác được bưng lấy che chở làm cho trong lòng Tống Huy Dực ấm áp, cô cúi đầu cười đến có chút thẹn thùng, sau đó lại rụt rè giương mắt lên nhìn anh.
Ngô Lạc có chút không hiểu, Tống Huy Dực đã có thể rất chủ động, lại có thể vô luận qua bao lâu, chỉ cần bọn họ một khi thân mật, sự thẹn thùng và tim đập nhanh của cô vẫn có thể thật sự tồn tại.
Tống Huy Dực ở trong hai phản ứng trái ngược và mâu thuẫn này tìm được rồi một điểm cân bằng vi diệu, thẳng cào đến lòng người ngứa ngáy.
Cổ họng Ngô Lạc đột nhiên có chút phát khô, anh khàn khàn mở miệng: "Em không phải là muốn biểu diễn giạng thẳng chân cho anh xem sao."
"A, đúng vậy." Tống Huy Dực cũng bỗng nhiên nhớ tới vụ này, nhưng ban ngày lúc nói rõ ràng là một câu rất bình thường, như thế nào vừa đến buổi tối lại cảm thấy có chút không thích hợp đâu.
Cô không có quá nhiều nhăn nhó, ngồi vào trên chiếc ghế dài mềm ở phía bên kia, không tốn sức chút nào đem hai chân đặt sang ngang cho đến khi chúng tạo thành một đường thẳng tắp.
Ngô Lạc con ngươi thâm đến kỳ cục, anh chậm rãi đi tới, cơ hồ muốn gọi người chết chìm trong ánh mắt kia.
Anh quỳ xuống dưới ghế dài, nhẹ nhàng cởi bỏ dây buộc hai bên quần lót.
Vì tách ra thật lớn nên thịt huyệt ở giữa hai chân hoàn toàn lộ ra, lúc này bị anh nhìn lên, ngay cả thịt non kia cũng giống như là sẽ thẹn thùng, theo ánh mắt của anh khẽ run rẩy, phập phồng.
Bào ngư mở miệng bị tách ra từng chút một, chất lỏng trong suốt óng ánh chậm rãi chảy ra.
Ngô Lạc có chút ngạc nhiên nói: "Thì ra chỉ là xem cũng có thể xem ướt. ”
Tống Huy Dực bị những lời này của anh nói đến sắp xấu hổ và giận dữ muốn chết, cô động đậy thân thể, mưu toan muốn thay đổi cục diện mặc người xâu xé này.
Còn chưa kịp khép chân lại,đầu lưỡi Ngô Lạc đã phủ đi lên......
"A..." Tống Huy Dực bị bất thình lình sảng khoái kích đến không thể nhúc nhích được nữa, cô dần dần ngửa ra sau, hai tay chống lên đệm phía sau, cố gắng thừa nhận kích thích khiến linh hồn này đều sắp thoát ra ngoài.
Ngô Lạc dùng đầu lưỡi đem mỗi một chỗ nếp uốn đều mở ra, mỗi vuốt lên một chỗ, anh liền trìu mến vừa hôn vừa mút, dùng mặt lưỡi một lần lại một lần tinh tế liếm qua.
Váy của Tống Huy Dực bị toàn bộ đôi ở bên hông, cô không tự giác mà hướng xuống dựa vào, đem tiểu huyệt đưa vào miệng anh.
Khoái cảm tê tê dại dại sướng đến nỗi da đầu cô đều sắp nổ tung, mỗi một lần ngắn ngủi rời đi đều làm cho cô cảm thấy lạnh băng không thể chịu đựng được, vội vàng khát vọng lại một lần nữa càng sâu càng nhiều liếm láp.
Tống Huy Dực cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới giữa người với người có thể mật không thể phân đến loại trình độ này, không giống như trước kia dưới ánh đèn tối tăm an ủi lẫn nhau,bộ vị tư mật nhất trên thân thể cô dưới ánh sáng mạnh chiếu xuống triệt triệt để để bị một người khác quan sát cùng thăm dò, dục vọng dính nhớp và không có bất luận cái gì che dấu cứ như vậy trắng trợn táo bạo mà bày ra.
Rất nhanh, suy nghĩ của cô đã không còn tiếp tục được nữa.
Ngô Lạc đối với điểm mẫn cảm của cô rõ như lòng bàn tay, sau khi ôn nhu liếm mút, anh không có một chút khách khí mà đối với Tiểu Đậu Đậu phát động tấn công mạnh mẽ.
Tống Huy Dực mắt thường có thể thấy được bắt đầu kéo căng thân thể, khoái cảm căn bản không chịu khống chế mà vọt tới, khi đến một điểm tới hạn và leo lên đỉnh cao, cô phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, hai chân dưới sự kích thích của dòng điện dùng sức banh thẳng...
Cô đặt đầu gối lên vai Ngô Lạc, toàn thân mềm yếu bủn rủn như vừa mới tiến hành xong một trận vận động kịch liệt, cô mị nhãn như tơ, đầy mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng thở phì phò.
Tay Ngô Lạc vuốt ve bẹn đùi cô, khẽ cười nói: "Này liền không được?"
Tống Huy Dực đem thịt mềm bên trong đùi mình dán lên trên mặt Ngô Lạc, cô đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bị tiếng chuông cửa đột ngột dọa đến cả người run lên.
Ngô Lạc cũng có chút ngây ngẩn cả người, dùng ánh mắt im lặng hỏi cô có cần trốn đi hay không.
Tống Huy Dực thật muốn mặc kệ chuông cửa kia, cô chỉ muốn nằm nghỉ ngơi.
Cô nghĩ không ra nhà mình sao lại bỗng nhiên trở nên được hoan nghênh như vậy, cô quả thực phiền thấu, Tống Huy Dực không để ý tới ánh mắt lập lòe của Ngô Lạc, mang theo chút quyết tuyệt cùng dứt khoát, càng có chút bất chấp tất cả thẹn quá thành giận, cô tiện tay giật xuống áo khoác phủ lên, lập tức xông tới, hung tợn mà mở cửa ra.
Ngoài cửa Phùng Nguyên và Phùng Tranh Nhiên đều không nghĩ tới cửa bỗng nhiên mở lớn như vậy, Phùng Nguyên đứng thẳng bất động thân mình, nhất thời không phản ứng lại đây, tay vẫn còn duy trì động tác đặt trên chuông cửa.
Tống Huy Dực bọc bọc áo khoác: "Có việc sao?"
Phùng Tranh Nhiên một bị nhắc nhở, lập tức cầm lấy túi trên tay mình, thanh thúy mà nói: "Cô Tống, chúc cô tân niên vui sướng! Đây là bánh đậu đỏ mà em và ba em cùng nhau làm. ”
Tống Huy Dực nhận lấy túi giấy, đối phương tuy rằng mạo muội chút, nhưng mặc kệ nói như thế nào cũng đều là ý tốt, cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói tiếng cảm ơn.
Phùng Nguyên nói với Phùng Tranh Nhiên: "Con trước cùng dì Hoàng xuống dưới chơi một lát đi, ba nói mấy câu với cô Tống rồi xuống ngay. ”
Tống Huy Dực lúc này mới chú ý tới thì ra phía sau còn có một người phụ nữ trung niên đứng.
Cô tiếp tục đứng ở cửa, không có ý muốn mời Phùng Nguyên vào, cô khẽ mím môi, thần sắc có chút nghiêm túc, làm như đang chờ đợi lời nói kế tiếp của hắn.
Phùng Nguyên tại loại ánh mắt này hô hấp đều có chút không thông, hắn lau lau mồ hôi trên trán, ngập ngừng nói: "Chuyện của Tranh Nhiên tôi vẫn là hẳn là nên xin lỗi cô, tôi không nghĩ tới thằng bé sẽ đi nói với bạn học. ”
"Không sao đâu," Tống Huy Dực rộng rãi mở miệng: "Chuyện này đã giải quyết. ”
"Kỳ thật..." Đèn cảm ứng tự động ở hàng hiên bỗng nhiên tắt do hồi lâu không có người đi lại, mặt Phùng Nguyên ở trong nửa sáng nửa tối có vẻ hơi hơi run rẩy.
Có lẽ là bóng tối có thể bảo hộ mọi người, hắn không hề ấp a ấp úng nữa, tự giễu mà cười cười: "Kỳ thật tôi đã từng thích cô Tống. ”
Tống Huy Dực vốn còn tưởng rằng hắn muốn thổ lộ, trong lòng đang tổ chức ngôn ngữ cự tuyệt, kết quả bị thì quá khứ hoàn thành này nói được sửng sốt.
"Lần trước khi cô giáo Kỷ đến thăm nhà, tôi đã hỏi cô ấy về cô." Phùng Nguyên nói: "Cô ấy nói cô đang ở xem mắt, đối phương là một bác sĩ vừa mới về nước, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, thanh niên tài tuấn. ”
Phùng Nguyên có tư thế muốn đem hết thảy nói ra: "Tôi hiện tại nói cho cô những thứ này cũng không sợ cô chê cười, cô đích xác là chỉ có người như vậy mới có thể xứng đôi, nói vậy hiện tại cũng đã ở bên nhau, tôi chúc hai người hạnh phúc. ”
Phùng Tranh Nhiên vừa mới xuống dưới, nhưng cậu không đủ kiên nhẫn đợi được ba ba nên lại đi thang máy lên đây.
Mặt cậu chỉ mới lộ ra cái đầu, đã vội vàng hô lên: "Ba ba, sao hai người có nhiều lời muốn nói như vậy?"
Phùng Nguyên không còn không được tự nhiên như vừa rồi, hắn mang theo nhẹ nhàng cùng thoải mái, "Đã nói xong, lập tức liền đi. ”
Phùng Tranh Nhiên ở cửa tham đầu tham não bỗng chốc hưng phấn lên, "Thầy Ngô!"
Tống Huy Dực nghe thấy xưng hô này thiếu chút nữa không kịp phản ứng, như thế nào bỗng nhiên tất cả mọi người đều trở thành lão sư rồi.
Ngô Lạc tươi cười ấm áp, tản bộ đi tới sờ sờ đầu Phùng Tranh Nhiên: "Hôm nay lên lớp sao không nhìn thấy em? Được nghỉ cũng không thể lười biến a. ”
Anh ăn mặc dép lê và áo ngắn tay, tự nhiên mà vậy cùng phụ huynh học sinh nói chuyện với nhau, tựa như nói chuyện phiếm trong công viên vậy: "Ba Tranh Nhiên, lớp ròng rọc cũng sắp được nghỉ rồi, anh nhưng phải mang theo cậu bé lại tăng cường củng cố một chút, tôi nghe rất nhiều phụ huynh nói, giống bọn nhỏ cái tuổi này, qua tết là chuẩn bị gửi đến lớp khúc côn cầu rồi."
Phùng Nguyên sững sờ ở tại chỗ, kinh ngạc vạn phần nhìn Ngô Lạc, giống như nhìn thấy lệ quỷ.
Ánh mắt hắn không thể tin được mà dao động ở giữa hai người.
Phùng Tranh Nhiên là không thể chịu đựng được khi giáo viên hỏi mà mình không nói lời nào, cậu nghiêm túc đáp: "Sang năm em cũng sẽ đi học khúc côn cầu..."
Sau cổ cậu đột nhiên căng thẳng, Phùng Nguyên một phen túm lấy cổ áo cậu: "Tranh Nhiên, cùng cô Tống nói tạm biệt, chúng ta đi. ”
Phùng Tranh Nhiên còn đang lễ phép mà cáo biệt, bàn tay nhỏ chậm rãi biến mất trong thang máy, cậu bé cơ hồ là bị kéo đi vào.
*
Hết thảy trở về bình tĩnh, Tống Huy Dực phụt một tiếng cười lên: "Cuối cùng cũng tiễn đi mấy tôn đại thần này."
Ngô Lạc ôm vai cô: "Cuối cùng cũng không có ai quấy rầy chúng ta nữa. ”