Nhìn Lương Dịch lang thôn hổ yết, ăn uống thả cửa không chút hình tượng, Giang Thiên và Giang Sơn trợn tròn mắt. Tiểu Dương này… Tiểu Dương này đúng là không giống với người thường a. Phút trước vẫn còn vừa khóc vừa gào kể lể chuyện bi thảm xảy ra với mình, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, phút sau thế nhưng đã có thể ăn uống sung sướng như vậy.
Huynh đệ bọn họ tự nhận là mình rất giỏi trong việc nhìn thấu tâm tư người khác, vốn nghĩ rằng Tiểu Dương tuy ngu ngốc nhưng nhất định sẽ có tự tôn cao ngạo, sau khi làm chuyện này với cậu, đại khái cũng sẽ biến thành hoạt tử nhân[1]. Bất quá đến khi đó họ cũng không có cảm giác gì cả, chung quy cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi, nếu chơi chán thì có thể vứt bỏ. Đây chính là đặc tính của bọn họ. Bằng không ban đầu Giang Thiên sẽ không chỉ vì bộ dạng thú vị của Lương Dịch khi nằm trong bụi cây mà bắt cậu mang về.
Thế nhưng hôm nay, sự việc hoàn toàn vượt quá tầm kiểm soát của bọn họ. Bọn họ vốn cho rằng đây chỉ là một Tiểu Dương đơn thuần, vậy mà cậu có thể nắm lấy bất cứ cơ hội nào để công kích họ, chứng cứ chính là vành tai bị thương vẫn còn băng lại của Giang Sơn. Cao ngạo tự tôn của cậu không cho phép cậu khuất phục, nhưng cũng không chịu vì lòng tự tôn vô vị ấy mà hi sinh bản thân. Trời ạ, đầu đau quá a. Tiểu Dương này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Vì sao cậu giống như một xoáy nước, khiến bọn họ, những kẻ từ trước đến nay vẫn luôn lãnh khốc, lại bị cậu hấp dẫn cuốn vào.
Trong khi Giang Thiên và Giang Sơn đang vắt hết óc hao hết khí lực để suy nghĩ tư duy quái dị của Lương Dịch, Lương Dịch đã ăn hết ba chén cơm lớn, uống hết đống canh trên bàn, ăn sạch số rau quả có ở đó. Lúc này no nê thỏa mãn nói: “A, ăn ngon quá đi mất, thảo nào các ngươi không dám xử trí trù tử kia, tay nghề của hắn thật sự là quá tuyệt vời.” Cậu vừa định duỗi thắt lưng cho đỡ mỏi thì mới nhớ ra ở chỗ thắt lưng có mấy đại huyệt bị điểm, không khỏi nhìn về phía Giang Thiên ra lệnh: “Uy, giải huyệt đạo cho ta, ta muốn duỗi người.”
“Nga, được.” Giang Thiên ngơ ngác làm theo, còn Giang Sơn nhìn cậu chằm chằm phòng ngừa cậu chạy trốn,, Không ngờ Lương Dịch vừa mới vươn vai xong liền nằm phịch xuống ngủ. Thực sự khiến họ quá bất ngờ. Sau khi biến thành hóa thạch mất mấy phút, hai người mới nhớ ra sai người đến thu dọn, sau đó trèo lên giường, mỗi người chiếm một bên Lương Dịch, gắt gao ôm lấy cậu, chốc lát tiến vào mộng đẹp.
Kỳ thực Giang Thiên và Giang Sơn không biết, có thể có được một Tiểu Dương như ngày hôm nay, công lao hoàn toàn thuộc về Độc Cô Sấu Ngọc. Nhờ có tên đó không ngừng nỗ lực lắm mồm, nhân sinh của Lương Dịch mới có cải biến. (bị tên lắm mồm dài dòng kia dằn vặt hết ngày dài lại đêm thâu, muốn không thay đổi thì cũng khó.)
Có một khoảng thời gian, Sấu Ngọc và Bách Vị Tử muốn biến tất cả mọi người trong Tuyệt Đính Đường thành fans của Kenshin và Rukawa, đã tốn không ít công phu khổ cực không phủ nhận. Xong khóa giảng giải còn phải tiến hành sát hạch, bất cứ ai không nói nổi một vài lời thoại tiêu biểu của bộ《Lãng khách Kenshin》thì sẽ bị nhét vào lớp bổ túc địa ngục khủng bố. Tuy rằng những thứ này đã khiến Lương Dịch gặp ác mộng suốt một tháng liền, nhưng cũng bởi vậy mà cuộc sống của cậu có chút biến hóa. Cậu tin rằng phải sống như Kenshin, sử dụng kiếm để bảo vệ người khác, đó mới là đạo lí nhân sinh, hay như đạo lý, Kenshin vô cùng quý trọng sinh mạng của mình, rơi vào đường cùng vẫn ham muốn sống sót, tất cả đều đã ảnh hưởng đến cậu. Bất quá có một điều cậu không nghĩ đến, nếu có một ngày Kenshin bị Shishio hay Enishi[2] làm chuyện đó, liệu có thể lạc quan chiến đấu như vậy không.
Ngày thứ hai tiếp tục lên đường, Lương Dịch nhìn bản thân càng lúc càng xa Ly Đồ Tạp Quốc, cuối cùng cũng minh bạch rằng từ nay về sau chỉ có thể dựa vào bản thân để chiến đấu và chạy trốn. Thở dài một hơi, cậu quay đầu lại, hai tên ác lang đang kịch liệt tranh luận xem nên áp dụng cách đột tiến hay là cách tiến dần. Cậu nghĩ vấn đề này chẳng liên quan đến mình, bởi vì dù thế nào cũng sẽ không áp dụng được lên người cậu (câu này hiểu không rõ lắm nên chém bừa). Cho nên tìm một góc an toàn, bổ sung giấc ngủ để buổi tối có đủ tinh lực tiếp tục phản công.
Giang Thiên và Giang Sơn cãi nhau nửa ngày vẫn không phân biệt được cao thấp, bỗng nhiên nghe thấy Lương Dịch đang ngủ say lại phát ra tiếng cười khủng bó. Hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy nơi khóe miệng Lương Dịch nước bọt chảy xuống, răng nghiến ken két, một bên hắc hắc cười.
” Tiểu Dương này mơ thấy cái gì vậy? Sao lại cười đáng sợ như thế?” Giang Sơn vẻ mặt hắc tuyến, lại nhớ tới vành tai của mình.
“Còn phải hỏi sao? Nhất định là đang mơ cắn đứt vành tai còn lại của ngươi. Ngươi không thấy tiếng răng hắn nghiến vang như vậy sao?” Giang Thiên nhìn có chút hả hê nói, liền bị Giang Sơn hung hăng trừng mắt: “Hừ, cũng chưa hẳn, có thể hắn đang mơ kẹp đứt mệnh căn tử[3] của ngươi, cho nên mới cười hài lòng như thế.”
Một câu làm thức tỉnh người trong mộng, Giang Thiên tỉ mỉ quan sát hàm răng trắng khỏe của Lương Dịch, không khỏi rùng mình một cái, nói với Giang Sơn: “Làm sao bây giờ. Nếu để hắn dùng miệng hầu hạ chúng ta, loại tình huống này rất có thể xảy ra. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp dự phòng mới được a.”
Giang Sơn vốn đang cười, nghe Giang Thiên nói vậy thì cũng ý thức được vấn đề này rất nghiêm trọng. Tiếng Lương Dịch nghiến răng truyền đến rất rõ ràng: “Tiểu Dương này sinh ra có bộ răng tốt như vậy để làm gì cơ chứ. Nếu là người khác, ta nhất định sẽ bẻ sạch, nhưng cố tình lại là hắn.” Trong lời nói đã lộ ra tình cảm của hắn đối với Lương Dịch đang nhanh chóng nảy nở.
Một ngày dài đằng đẵng dưới ánh tà dương dần dần trôi qua. Khi mặt trời lặn, bọn họ cuối cùng cũng tới hoàng cung của Thương Chi quốc. Vũ đài chiến đấu của Lương Dịch cũng từ đó trở nên cố định, liên tiếp bao sự việc khóc cười cũng lần lượt xảy ra.
Hoàn đệ thập thất chương.
[1]Hoạt tử nhân: người đần độn; đồ vứt đi; người vô dụng
[2] Shishio(志志雄)và Enishi (雪代缘): nhân vật trong Lãng khách Kenshin.