Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang

Chương 29



Thật bất ngờ, Thái hậu hoàn toàn không phải là một phụ nhân từ ái như Lương Dịch tưởng tượng. Nàng thoạt nhìn giống như một thiếu phụ, cao nhã quý phái không diễn tả được nên lời, đoan trang ngồi trên ghế, khẽ cười dịu dàng. Quả là nghi phái muôn phương, mỹ diễm không gì sánh bằng. Trong lòng Lương Dịch hết lời ca ngợi, lúc này mới nhớ tới hành lễ. Bỗng thấy bàn tay nhỏ nhắn thon dài đỡ lấy mình, thì ra Thái hậu không biết từ bao giờ đã rời chỗ ngồi đến gần cậu, cười nói: “Không cần đa lễ.” Nói xong kéo cậu lại quan sát.

Thái hậu thật nhiệt tình a, Lương Dịch cảm động đến sắp khóc, nói vậy nàng nhất định là đã biết ta mấy hôm nay luôn chịu ủy khuất. Vậy thì tốt rồi, ta nhất định phải khiến nàng giáo huấn hai con ác lang kia một trận cho thỏa đáng. Cậu hung ác mơ mộng trong lòng.

Chợt nghe tiếng Thái hậu cười nói: “Ngươi là Lương công tử phải không, quả nhiên là tuấn tú. Hai gia khỏa kia cũng thật tinh mắt,  không uổng phí công lao giáo dục của ta.”

Ân, lời này sao có vẻ không đúng lắm? Lương Dịch buồn bực nghĩ. Chắc không phải nghe lầm đấy chứ? Thái hậu a, sao khả năng nói ra từ thô tục như “gia khỏa” cơ chứ?

Cậu còn đang nghi hoặc, Thái hậu đã cao hứng bừng bừng kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, nói với đám thái giám cung nữ cậu mang theo: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện một chút với Lương công.”

Là, là lỗi giác của cậu phải không? Vì sao… Vì sao cậu lại cảm thấy trong mắt Thái hậu lóe lên quang mang còn đáng sợ hơn hai con ác lang kia a. Nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy đám cung nữ hầu hạ Thái hậu đã hưng phấn tụ lại, lại còn lấy cả bút giấy ra. Trời ạ, đây… đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lương Dịch phát giác trong lòng một lần nữa xuất hiện tia dự cảm mơ hồ không rõ ràng.

“Tiểu Dịch a, ta thật ra muốn gặp ngươi ngay từ hôm ngươi vừa mới tới, bất đắc dĩ mấy hôm trước phải tiến hành Phật sự cho lão quỷ nhà chúng ta nên ta không thể đi ra, buộc lòng phải kéo dài mấy hôm. Tuy chưa gặp mặt nhưng chuyện về ngươi ta nghe kể rất nhiều, cho nên hôm nay vừa nghe nói ngươi muốn tới, ta hưng phấn phát cuồng.” Trên dung nhan tuyệt mỹ của Thái hậu lộ ra nụ cười xán lạn như xuân hoa, dáng ngồi đĩnh đạc hoàn toàn không nhìn ra nàng thân là Thái hậu nên có tự giác. (câu là này cái khỉ gì vậy, không hiểu không hiểu =x=)

Nhất định là có chỗ nào đó không đúng, Lương Dịch khủng hoảng nghĩ. Thái hậu… Thái hậu cư nhiên gọi tiên hoàng là lão quỷ. Hơn nữa hưng phấn mà nàng nói nghe kiểu gì cũng không giống với lời của Bồ Tát muốn cứu cậu khỏi khổ hải.

“Ai nha, chúng ta đều là người thông minh, ta không lề mề lôi thôi nữa.” Thái hậu rất sảng khoái nói, sau đó dí sát vào mặt Lương Dịch, nhỏ giọng cười nói: “Nói đi, ngươi cùng hai nhi tử ngốc của ta đã tiến hành tới bước nào rồi?”

“Cái gì? Cái gì mà tiến hành tới bước nào?” Lương Dịch ngơ ngác hỏi: Ngốc? Nhi tử ngốc? Hai con lang ấy vừa hung ác vừa giảo hoạt, nàng cư nhiên lại nói là nhi tử ngốc. Má ơi, nàng thật sự là Thái hậu chứ không phải là do hồ ly tinh biến hình sao? Lương Dịch khóc không ra nước mắt nghĩ. Mình sao giống thỏ tự dâng đến bản thân đến cửa thế này.

“Ai nha, ngốc thật, còn không hiểu ý ta sao, chính là tiến hành tới bước nào rồi a? Ai nha, nói thẳng ra là bọn họ ăn ngươi được mấy lần rồi?” Thái hậu bộ dáng trông vội vàng không chịu nổi, khiến Lương Dịch mấy phút trước còn coi nàng là Bồ Tát bị dọa sợ mất vía.

“Cái… Cái kia…” Lương Dịch sợ hãi nhìn bốn phía, mong chờ có thể tìm được cứu binh, nhưng chỉ thấy những cặp mắt đầy hưng phấn của đám cung nữ. Cậu khiếp đảm nuốt nước miếng một cái: “Cái kia… Không có ăn. Ta… Ta và bọn họ rất thuần khiết.” Hẳn là có thể coi là thuần khiết phải không, dù sao cũng chưa làm đến bước cuối cùng?

“Cái gì? Còn chưa ăn vào miệng?” Thái hậu thoáng cái nhảy dựng lên, hình tượng bị phá vỡ không còn chút nào, chỉ thấy nàng không chút phong độ hét lớn: “Hai tiểu tử chết tiệt, ai gia thường ngày đã giáo dục chúng ra sao, hết lần này đến lần khác nói với chúng hữu thảo kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô thảo không chiết chi (*). Được lắm, chúng dám quên sạch không nhớ tí nào, mỹ vị ngon miệng đặt trước mắt như thế mà dám chưa ăn vào mồm. Thực sự là tức chết ai gia rồi. Các ngươi nói xem, khổ tâm thường ngày của ai gia, chẳng phải toàn bộ đều đã uổng phí sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Đám cung nữ gật đầu phụ họa. Lương Dịch đứng một bên từ lâu đã bị dọa sợ đến mức mặt không còn chút máu. Cậu cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân hai con ác lang kia có sở thích biến thái không giống người thường rồi. Mà cậu lại còn vọng tưởng cầu cứu mẫu lang kinh khủng này. Tự làm bậy không thể sống a. Ô ô ô, ai tới cứu cậu với.

Thái hậu đứng bên kia mắng xong liền quay đầu nói: “Ân, cho dù chưa ăn, mấy đứa kia hẳn là đã dùng đống nam hình bằng noãn ngọc, gỗ mềm, thủy tinh mà ta đã đưa phải không? Đã nhét cái đó được mấy lần rồi?”

Sắc mặt Lương Dịch nháy mắt từ trắng bệch chuyển sang xanh mét, sau đó từ xanh mét chuyển sang đen thui, lại từ đen thui đổi thành đỏ ủng.  Mấy… Mấy cái hung khí dằn vặt khiến cậu ăn không ngon ngủ không yên, cư… cư nhiên là do vị Thái hậu thoạt nhìn cao quý ưu nhã trước mắt đưa cho. Trời ạ, cậu không muốn sống nữa. Tại sao… Tại sao cậu luôn gặp phải mấy kẻ khủng bố đáng sợ không giống người thường như vậy a.

“Cứu… Cứu mạng.” Lương Dịch cuối cùng nhịn không được gào lên khóc, một bên lăn bò chạy muốn thoát khỏi vòng vây. Chỉ là cung nữ vây xung quanh nhiều lắm, ngay cả khinh công cũng không thể thi triển. Nỗ lực nửa ngày, cuối cùng bản thân bị ép đặt lên trên chiếc ghế lớn mềm mại.

Hoàn đệ nhị thập cửu chương.

(*) Hữu thảo kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô thảo không chiết chi: Biến tấu từ 2 câu thơ:

Hoa khai kham chiết trực tu chiết,

Mạc đãi vô hoa không chiết chi.

(Hoa khoe sắc, hãy bẻ nhanh

Đừng chờ hoa rụng, bẻ cành làm chi!)