Đó là nơi nào vậy? Lương Dịch đưa tầm mắt về phía xa. Thật lớn a… Thảo nguyên thật lớn a. Bầu trời xanh lam, bãi cỏ xanh mượt, gió nhè nhẹ thổi qua, thoang thoảng mùi thơm của những bông hoa dại, khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Không đúng, Lương Dịch, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Lúc này còn có tâm tư ngắm cảnh nữa sao. Giá… Đây rõ ràng là bãi cỏ chết tiệt ghê tởm a. Bằng phẳng như thế, trống trải như thế, muốn giấu người căn bản là không có khả năng. Hai lang kia làm thế nào mà mai phục trước được? Nếu như… Nếu hai người bọn họ tự mình tới, trong khi đó… trong khi đó xú lão đầu kia dẫn theo một nghìn binh lính!! Chỉ cần một dòng nước cũng khiến bọn họ chết đuối a. Lương Dịch khủng hoảng suy nghĩ, sau đó cậu tuyệt vọng phát hiện chỉ dựa vào một mình bản thận, căn bản không nghĩ ra được đối sách nào cả. mà cậu không cho rằng hai con lang kia còn thông minh hơn cậu.
Nơi chân trời xa xa bỗng xuất hiện hai bóng người đang cưỡi ngựa phi nước đại. Tim của Lương Dịch a, lập tức bang bang nhảy dựng lên.
“Hừ.” Tử lão đầu bên cạnh bỗng phát ra tiếng cười khiến người ta run rẩy, nhìn cậu âm trầm nói: “Thật không hiểu nổi, một nam nhân vừa ngốc vừa đần vừa xấu xí, mồm mép lại độc địa, tuổi thì lớn như ngươi, rốt cuộc có điểm nào mà hấp dẫn được hai thằng nhãi kia khiến chúng khẩn cấp đi tìm cái chết như thế. Vóc người khó nhìn, gầy gò như vậy, có khác gì lôi đống bài cốt lên giường.”
“Lão già kia, ta và ngươi thù này đã định.” Lương Dịch tức đến mức cả người run lên, cậu tốt xấu gì thì cũng là một nam tử hán anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, vậy mà bị lão gia khỏa chết tiệt này hình dung không bằng một đống bài cốt. Nếu bây giờ cậu không bị trói cậu nhất định sẽ không nhịn được mà bùng nổ a. Bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Kim Sơn Vương, ta và Sơn nhi đã tuân thủ lời hứa một mình đến đây. Tiểu Dương a? Ngươi khiến hắn chịu ủy khuất không?”
“Giang… Giang Thiên.” Lương Dịch kích động, tay run lên, nhìn hai người thong dong xuống mã trước mắt, cảm thấy kỳ tự tại sao mình lúc trước không phát hiện bọn họ cao lớn như vậy? Ngay cả giọng nói cũng êm tai như vậy. Ân, kỳ thực hai lang kia rất có mị lực. Cậu lén đánh giá trong lòng, ấn tượng đối với đám ác lang kia từ dưới mười tám tầng địa ngục nháy mắt tăng lên tới chín tầng mây.
Kim Sơn Vương cười hắc hắc, bắt lấy Lương Dịch từ tay đám thuộc hạ, cao giọng nói: “Đại Vương yên tâm, lão phu sẽ tuân thủ lời hứa. Ngươi xem ta nuôi hắn béo lên vài vòng đây này. Lão phu luôn đãi ngộ tốt với con tin.”
Giang Thiên nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy Lương Dịch không việc gì, thậm chí còn đang dương nanh múa vuốt muốn bổ nhào tới liều mạng với Kim Sơn Vương, mặc dù đang là lúc khẩn trương, y cũng không được nhịn mà bật cười, nói với Giang Sơn: “Xem ra Tiểu Dương chúng ta thực sự không chịu ủy khuất quá lớn. Chỉ là hắn cho rằng ai ai cũng cam tâm để hắn cào cắn như chúng ta.”
Giang Sơn nói: “Không có cách nào cả, ai bảo chúng ta muốn đè hắn ra cơ chứ.” Sau đó Kim Sơn Vương không nhịn được mà nói: “Được rồi, con tin các ngươi đã gặp, thứ mà lão phu muốn đâu?”
Giang Thiên cười lạnh một tiếng, từ trong lòng lấy ra ngọc tỷ sáng chói rồi cao giọng nói: “Chúng ta song song trao đổi, nếu ngươi dám giở trò, ta tuy võ nghệ thấp, nhưng tin rằng ta có bản lĩnh hủy đi thứ này.”
Kim Sơn Vương có lẽ cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại thuận lời như vậy, ngẩn người, đột nhiên ha ha cười: “Được, muốn mỹ nhân nên từ bỏ giang sơn này, không ngờ rằng vương và vương tử lại si tình như vậy.”Nói xong liền sai người đưa Lương Dịch đến nơi trung gian.
Giang Thiên không hề sợ hãi tiến lên, Kim Sơn Vương nhìn y chằm chằm, thấy y rất bình tĩnh giao ngọc tỷ cho tâm phúc của mình, sau đó dắt Lương Dịch nhanh chóng lùi xuống, tất cả đều diễn ra rất bình thường. Chỉ là như vậy càng khiến gã kinh nghi, kẻ đã đối địch với mình nhiều năm tuyệt đối không có khả năng dễ dàng cam chịu từ bỏ như vậy. Lẽ nào chúng thực sự bị mấy việc ái tình nhàm chán ấy làm mê muội đầu óc rồi sao.
“Ai nha, ngươi là đồ ngốc, những tên đó căn bản không có ý định để chúng ta sống sót ly khai a?” Lương Dịch gấp đến độ vừa nhảy tưng tưng vừa gào lên, một bên phải liều mạng thi triển khinh công mới đuổi kịp Giang Thiên.
“Ta biết.” Vươn tay kéo cậu vào trong lòng, đúng như dự liệu nghe thấy tiếng cười đắc ý của Kim Sơn Vương: “Bắn cung, không để bất cứ kẻ nào chạy thoát.” Thoáng chốc mấy trăm mấy nghìn mũi tên nhọn như mưa bắn tới chỗ bọn họ.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Giang Sơn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, hai tay vung ra hồng tuyến duyên dáng, thì ra là hồng cẩm băng tàm, bảo vệ xung quanh ba người, một bên giục Giang Thiên: “Phát tín hiệu nhanh lên.”
Bọn họ quả nhiên ẩn dấu mai phục. Lương Dịch kinh ngạc nghĩ: kỳ quái, ngay ta thông minh như vậy cũng không biết nên giấu người ở đâu, bọn họ cư nhiên nghĩ ra. Lẽ nào bọn họ thực sự thông minh hơn ta sao? Không thể thế được a.
“Nhanh cái gì mà nhanh?” Lại thấy Giang Thiên lấy ra một ống trúc nhỏ từ trong ngực, dùng hết khí lực quẳng về phía trước. Ba người chăm chú dõi theo, Lương Dịch thậm chí còn tưởng tượng sẽ phát ra một tiếng nổ, khói hoa bắn tung tóe khắp nơi.
Qua nửa ngày, âm thanh gì cũng không có, cảnh đồ sộ gì cũng không xuất hiện. Giang Thiên ngơ ngác nhìn bầu trời, một lúc sau mới kinh hoàng quay đầu, kích động nói: “Không thể nào, Tiểu Dương, ngươi ngay cả xui xẻo cũng truyền nhiễm sao? Tín hiệu này trong mười vạn cái mới có một phế phẩm, đã bị… Đã bị ngươi truyền nhiễm rồi sao?”
Lương Dịch lần thứ n khẳng định việc mình bị ông trời vứt bỏ là sự thật. Lại thấy Giang Sơn sau khi ngơ ngác một hồi, bỗng nhiên tàn bạo nhìn về phía Giang Thiên: “Ngươi… Ngươi đừng bảo với ta rằng ngươi không mang đồ dự phòng đến đây đấy nhé.”