Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn

Chương 43: Diệp Diệp đâu rồi (3)



[.....]     " D..Diệp Diệp ơi! Diệp.....! "

   Trịnh Hoằng vừa khóc vừa gọi tên cậu trong mơ hồ, đầu óc dần mất đi tỉnh tảo, anh cảm giác được tất cả các cơ trên mặt mình đều tê rần cả đi. Càng cảm nhận nhịp đập của trái tim kia, anh càng căm ghét bản thân mình.

       Tách.....Tách

  Từng hạt mưa dần rơi xuống, nước mắt anh hoà làm một với mưa, Trịnh Hoằng ngửa mặt lên trời thét lớn rồi chạy lao xuống biển, anh kêu gào đánh tan tát vào từng con sóng vỗ. Vị nồng chát của biển sao chà xát thật mạnh lên trái tim anh, không, không phải, Trịnh Hoằng lắc đầu nguầy nguậy

     " Không! Không phải của mày! Tim này là của Diệp Diệp, Diệp Diệp ơi, có phải....em đã từng đau như thế này , đúng không? Tại sao...tại sao em chịu đựng được? Tại sao... "

      Tiếng nói anh nghẹn ngào, Trịnh Hoằng ngồi phịch xuống mặc kệ cho từng con sóng hung bạo đánh vào. Trời mưa...là ông trời đang thương xót cho hai linh hồn tội nghiệp hay đang cố trừng phạt xối xả kẻ tội lỗi này. Trịnh Hoằng ngồi phịch xuống nhìn chăm chăm vào cậu thiếu niên trong ảnh, anh cúi gầm người che mưa cho thân ảnh ấy. Không gào thét nữa, không kêu la nữa, anh ôm lấy chiếc điện thoại vào lòng rồi khóc nức nở

     " Cô ta nói đúng, là anh đã giết em, giá như lúc đó anh không cứu em để em không phải vì anh mà hi sinh như vậy!! Anh....anh sợ...anh sợ phải thừa nhận cảm xúc của mình, anh sợ mỗi khi anh đối diện với em anh không thể nào kiềm chế được mà muốn ôm lấy em. Anh .... không khi nào anh không nhớ em cả....Anh yêu em Diệp Diệp à..."

      Mưa càng ngày càng nặng hạt, tâm trạng càng thêm nặng nề hơn, nếu trời có sập đến ngay trên đỉnh đầu Trịnh Hoằng cũng không tha thiết để tâm nữa. Anh cứ ngồi, ngồi yên đó...

     Trịnh Hoằng dần mở mắt, anh đang trong phòng của mình trên trán là miếng khăn còn ẩm. Anh mông lung ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường thấy đầu mình đau như búa bổ và...trái tim đang đập. Bỗng Phong Lâm mở cửa phòng đi vào, thấy anh Lâm cúi người:

       - Em sợ làm anh thức giấc nên không gõ cửa, anh thứ lỗi

     Lâm ngước lên thấy ánh mắt thất thần của Trịnh Hoằng mà cất tiếng trả lời:

        - Tối hôm qua trời mưa rất lớn, em mãi không thấy anh về nên đành phá lệnh cùng mọi người đi tìm, lúc tìm được thì anh đang trong tình trạng mê man vì sốt cao. Anh còn cảm thấy mệt trong người lắm không? Thuốc ở trên bàn còn cháo....



     " Tôi biết rồi, ra ngoài đi "

Phong Lâm nghe vậy chỉ đành thuận theo rồi lẳng lặng đóng cửa lại. Trịnh Hoằng buông thỏng cánh tay, ánh mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp quá cứ như thôi thúc anh chạm vào nó vậy. Đôi chân vô thức chạm xuống đất, anh từ từ đi đến phòng Diệp Tử. Nhẹ nhàng mở cánh cửa, một bước, hai bước,... Bước đi của anh dần chậm lại rồi dừng lại nơi cửa sổ, kéo tấm rèm ra. Ánh mặt trời lan toả cả căn phòng, Trịnh Hoằng quay lại, bên cạnh anh là cái ghế khi trước anh ngồi nhìn cậu, cái giường đó Diệp Tử vẫn hay nằm. Diệp Tử nằm lặng yên khi mới được anh cứu , Diệp Tử mếu máo khóc mớ trong mơ, Diệp Tử được anh vỗ về khi gặp ác mộng....Từng mảng kí ức dần ùa về như những mảnh dao lam thật bén cứa vào trái tim anh. Anh quỳ gục xuống, nước mắt lã chã rơi, Trịnh Hoằng thật sự tuyệt vọng rồi, có người nói đau lần đầu không phải lỗi do mình nhưng để gặp lại nỗi đau một lần nữa thì đừng oán trách ai ngoài bản thân. Anh khóc không thành tiếng nhưng lệ không ngừng tuôn rơi, tâm trí như không thuộc về mình nữa vì giờ đây toàn bộ nó chỉ là Diệp Tử.

          " Cộp cộp "

  Có tiếng lộc cộc ngoài cửa sổ, anh ngước dậy nhìn, là một chú chim đang gõ mõ của mình vào thành cửa nhìn anh. Trịnh Hoằng như nghĩ đến điều gì đó mà trợn tròn mắt nhìn lại nó, được một lúc nó lắc đuôi rồi bay đi, ánh mắt anh dõi theo nó rồi dừng lại nơi vườn hoa thủy tiên. Trịnh Hoằng thở mạnh gấp gáp rút chạy ngay ra sau vườn. Quả thực chú chim ở đó trên cành cây cạnh vườn hoa thủy tiên, cánh hoa trắng muốt vài hôm trước nay lụi tàn đi cứ như mất đi sức sống vậy. Chú chim lại bay đến đậu trên bình tưới nước rồi nhìn anh

       " Mày.... "

  Trịnh Hoằng tiến lại gần trong tâm trạng hoang mang, khoảng cách dần được thu hẹp nhưng chú chim không hề sợ hãi mà đậu yên ở đó. Anh cất tiếng gọi nghẹn ngào

        " Diệp Diệp...."

Anh run run đưa cánh tay ra trước mặt nó, chú chim nhỏ vẫn không sợ mà còn tiến đầu nhỏ lại chạm vào ngón tay anh. Lúc này trái tim anh vụn vỡ thật rồi, nơi khoé mắt không giữ nổi hàng lệ ấm nóng nữa.

          " Diệp Diệp...là em sao!? "

       Vừa dứt câu chú chim liền bay đi, Trịnh Hoằng chỉ biết rưng rưng nhìn theo nó.

             [.......]